Đương nhiên Hương Vũ biết trong mắt tiểu thư nàng chỉ là một tiểu nha hoàn.

Cái loại thân phận giống y như là dấu ấn trên mặt của phạm nhân bị lưu đày, trong mắt tiểu thư, trước kia nàng từng là nha hoàn thì cả đời này nàng cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi. Ngay cả khi bây giờ nàng đã dựa vào hầu gia thì nàng ấy vẫn cảm thấy rằng nàng xuất thân thấp hèn, chính là một nha hoàn.

Thế nên bây giờ, dù hầu gia có sủng ái nàng hơn đi nữa thì tiểu thư vẫn không thích nàng.

Hơn nữa, trước đây nàng từng khiến tiểu thư bị mất mặt, làm sao nàng ấy có thể thích nàng được chứ? Nàng ấy không tìm nàng gây rắc rối thì nàng đã thầm mừng lắm rồi!

Cho nên bây giờ tiểu thư nói chuyện với nàng như vậy, nàng cũng không lấy làm lạ.

Nhưng nàng đã nhớ lời mà Thu Nương nói với nàng, rằng nàng không còn là tiểu nha hoàn Hương Vũ bên cạnh tiểu thư nữa, nàng là ni cô Hương Vũ để tóc tu hành trong am viện, cho nên nàng suy nghĩ một chút, nhìn Hoắc Nghênh Vân một cách khó hiểu, nghi hoặc nói: "Dám hỏi vị cô nương này vì sao mà biết tên của ta vậy?"

Hoắc Nghênh Vân nghe thấy vậy liền kinh ngạc, thế mà nàng ta còn dám giả ngu sao?

Sau khi Hương Vũ nói câu đầu tiên xong thì cũng dần dần thượng đạo, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ đây là thiên kim của quý phủ sao?"

Lúc này sự châm biếm vốn có của Hoắc Nghênh Vân đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng.

Nàng cau mày nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, chỉ thấy ánh mắt nàng ấy nhìn nàng đúng là rất xa lạ, giống như thật sự không quen biết nàng vậy, mà xung quanh nàng ấy còn mơ hồ toát ra khí chất quý phái, lẽ nào thật sự chỉ là tướng mạo tương đương thôi sao?

Không!

Hoắc Nghênh Vân lập tức hồi thần, làm sao có thể chứ, mấy ngày trước Hương Vũ này còn bị Bạch Giản và Chu Y bắt đi từ chỗ của nàng, làm sao có thể lầm được chứ?

Chẳng qua là nàng ta đang ở đây giả ngu với mình mà thôi.

Nàng khẽ nheo mắt nhớ lại kế hoạch trước đây của mình, dù thế nào đi nữa cũng phải dẫn nàng ta đi đến chỗ của đệ đệ, để đệ đệ làm ầm lên một trận.

Nếu giữa mình và nàng ta xảy ra mâu thuẫn, phụ thân mà trách tội thì chỉ e là sẽ liên lụy đến mình. 

Nghĩ đến đây, Hoắc Nghênh Vân chỉ có thể chịu đựng, nhất thời nặn ra một cái mặt cười: "Không sai, ta đúng là thiên kim của hầu phủ, dám hỏi vị phu nhân này là?"

Mặc dù trên mặt Hương Vũ giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra cũng sợ Hoắc Nghênh Vân vạch trần mình, bây giờ thấy nàng ấy nói vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có điều nàng nhớ đến lời dặn dò trước khi ra khỏi cửa của Thu Nương nên nàng không đáp lời, chỉ liếc nhìn Thu Nương bên cạnh.

Thu Nương thầm hiểu ý, bước tới, mỉm cười cung kính: "Phu nhân nhà ta vốn là dòng dõi nho học, sau đó vì mẫu thân bệnh nặng nên mới phát chí nguyện, nếu mẫu thân có thể khỏe lại, nàng sẵn sàng để tóc tu hành và phụng sự Đức Phật. Quả nhiên là sau đó sức khỏe của mẫu thân hồi phục, kể từ đó phu nhân nhà ta đã tu hành ở am Tịnh Vân, lần này vì phu nhân nhà ta có công thêu Chúc Thọ đồ nên đã được hầu gia mời đến hầu phủ."

Nghe những lời của Thu Nương, Hương Vũ càng thêm yên tâm.

Nếu như kêu nàng bịa ra những lời nói dối như vậy thì đúng là hơi khó, nhưng bây giờ Thu Nương đã giúp nàng nói xong rồi, một là thể hiện được khí phái của nàng, hai là nàng không cần phải nói dối, thật sự quá tuyệt vời. 

Hoắc Nghênh Vân nghe mấy lời của Thu Nương mà trong lòng thầm mắng, ai lại không biết lai lịch của ngươi mà ở đó giả bộ làm sói đuôi to, còn có một vú già ở một bên giúp ngươi đáp lời nữa chứ, ngươi tưởng ngươi là ai hả? Ngươi mà cũng xứng ở trước mặt ta giả bộ cao ngạo sao?

Lại nhớ tới vừa rồi mình còn tha thiết tự giới thiệu, đúng là ngu thật mà, thế mà lại rớt giá trước mặt một tiểu nha hoàn ngày xưa.

Hương Vũ tự nhiên nhìn thấy sắc mặt lúc đỏ lúc xanh của Hoắc Nghênh Vân.

Nàng chợt thấy thế này thật là vui.

Phải biết rằng trước kia nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn tiểu thư, xưa giờ vẫn luôn là nàng quỳ còn tiểu thư đứng, chưa từng biết lúc tiểu thư tức giận ấm ức sẽ như thế này.

Đúng là khiến người khác nhìn mà thấy hả dạ.

Vì vậy, nàng mím môi cười.

Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy nàng cười như vậy, chỉ cảm thấy đáy lòng dường như bị đầu kim nhẹ nhàng đâm vào, không phải quá đau, nhưng cũng đủ khó chịu.

Nụ cười ấy nhạt nhạt nhẹ nhẹ, dường như là nhìn thấu hết mọi thảm hại và tủi hờn trong lòng nàng.

Hương Vũ năm xưa là nha hoàn dưới tay mình, vậy mà lại cười như thế trước mặt mình.

Hoắc Nghênh Vân cảm thấy mình đã nhận phải sỉ nhục cực lớn, cái loại mà không biểu hiện ra bên ngoài nhưng lại đủ để khiến người ta cảm thấy nhục nhã ê chề.

Nàng nghiến răng, hơi nhướng quan sát nhìn Hương Vũ: "Hóa ra là Hương phu nhân..."

Hương Vũ hơi hơi cúi đầu, cười nói: "Tiểu thư, thiếp thân mới đến, nếu có gì không phải thì xin đừng trách."

Hoắc Nghênh Vân càng cảm thấy khó chịu hơn, nàng nhìn chằm chằm vào Hương Vũ, mà nhìn thế nào cũng không thể lý giải được.

Không phải chỉ là một tiểu nha hoàn thôi sao? Cả ngày nàng ta đều ở chỗ mình ngu ngu ngơ ngơ, làm sao lại đột nhiên biến thành như thế này được nhỉ? Không biết còn tưởng rằng là một quý nhân nào đó đến từ thành Yến Kinh cơ!

Nàng thầm cười nhạo trong lòng, nhưng lại nói: "Hương phu nhân nói đùa rồi, người hầu hạ bên cạnh phụ thân, Nghênh Vân gặp mặt đương nhiên cũng nên tôn trọng một chút. Gia yến hôm nay cũng là do phụ thân đặc biệt tổ chức cho người, Nghênh Vân nghĩ người chưa quen đến mới cố ý đến đây tiếp đón người đó."

Hương Vũ nghe xong tự nhiên biết đó là giả ý, e là trong lòng hận muốn chết mà miệng vẫn còn nói như vậy được.

Nhưng nếu mà tiểu thư đã nói vậy rồi thì nàng cứ giả bộ tin thôi, nàng gật đầu: "Ồ, tiểu thư thật là hiếu thuận."

Hiếu thuận sao…?

Hoắc Nghênh Vân nghe mà tức đến độ suýt bật cười.

Mặc dù là thượng tịch và còn ở trong phòng của trưởng bối, bọn họ là vãn bối thì dù gì cũng phải kính trọng một chút, gặp mặt thì cũng phải lễ nhượng ba phần, nhưng nếu nói là hiếu thuận thì nàng ta không đủ tư cách đâu!

Nàng ta có mặt mũi nói như vậy thì nàng ta tưởng mình là ai vậy chứ?

Hoắc Nghênh Vân càng ngày càng khinh thường, nghĩ tạm thời cứ để ngươi tự đắc, đợi lát nữa đệ đệ lôi kéo gọi Hương Vũ thì xem ngươi làm thế nào.

Sau khi hạ chủ ý này thì nàng càng thêm nhẫn nhịn, trong khi nói chuyện thì cùng Hương Vũ đi đến phòng khách.

Khi hai người bước đến giàn hoa tử đằng bên ngoài phòng khách, Hoắc Nghênh Vân thấy phía sau rừng trúc có người, liền biết là đệ đệ mình đang đợi ở đó, nàng đảo mắt rồi lấy lòng Hương Vũ: "Hương phu nhân, sợ rằng mất một lúc nữa phụ thân mới tới, bây giờ đang là mùa thu nhưng thời tiết rất oi bức, chi bằng chúng ta đi qua chòi nghỉ mát bên chỗ rừng trúc nghỉ ngơi một chút, được không?"

Trên đường đi, Hương Vũ đã phát hiện ra tiểu thư có hơi niềm nở với nàng.

Tiểu thư đối với nàng, dù sao nàng cũng không tin.

Nàng cảm thấy tiểu thư đối với mình tốt như vậy, không phải kẻ gian thì cũng là trộm, nhất định ẩn giấu ý đồ đen tối.

Vì vậy nàng mới chậm rãi nhìn thoáng qua rừng trúc, rồi buồn rầu: "Thật sao? Trong phòng khách mà cũng oi bức vậy sao?"

Hoắc Nghênh Vân: "Đương nhiên rồi, mặc dù là mùa thu, nhưng lúc này vẫn rất oi bức."

Hương Vũ suy nghĩ một lúc, có chút không biết nên ứng phó thế nào, nhìn ra phía sau mới phát hiện Thu Nương bị mấy nha hoàn của Hoắc Nghênh Vân cản lại ở cách đó không xa, không thể đi tới.

Nàng cảm thấy có gì đó không ổn bèn chậm rãi nói: "Trong rừng trúc đó mát sao?"

Hoắc Nghênh Vân: "Bên cạnh rừng trúc đương nhiên rất mát mẻ, Lẽ nào người chưa từng nghe nói “nam song thụy khinh khởi, tiêu táp vũ thanh hồi”(*), đây là nói về sự mát mẻ trong rừng trúc đó."

(*) Trích trong bài thơ “Đình Trúc” của Lý Trung thời nhà Đường. Tạm dịch: Cửa sổ hướng nam thì dễ ngủ, vắng lặng tiếng mưa rơi vọng lại.

Nói đến đây, nàng chợt cảm thấy rất bất lực, tại sao mình lại ở đây tích cực so sánh rừng trúc mát mẻ hay là phòng khách mát mẻ với nàng ta cơ chứ? Sao Hương Vũ này lại ngu ngốc vậy chứ, rừng trúc không mát thì chỗ nào mát nữa?

Hương Vũ gật đầu như chợt tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy."

Hoắc Nghênh Vân cảm thấy nhẹ nhõm: "Đã vậy thì đi theo ta đi."

Hương Vũ lắc đầu: "Không được."

Lúc này Hoắc Nghênh Vân thật sự là mất hết kiên nhẫn, Hương Vũ này ngốc nghếch mà sao lại khó dụ như vậy chứ? Không thể cứ trực tiếp đi theo mình sao?

Lúc này nàng chỉ đành miễn cưỡng kiên nhẫn hỏi: "Tại sao lại không được?"

Hương Vũ thở dài: "Tiểu thư nói cũng có lý, vậy ta phải ở đây chờ hầu gia, bằng không nhỡ đâu hầu gia tới phòng khách phải chịu oi bức, há chẳng phải là chúng ta không tốt sao?"

Hoắc Nghênh Vân: "..."

Nàng hít một hơi thật sâu và tiếp tục giải thích: "Chúng ta đến chòi nghỉ mát trước để đợi phụ thân, khi phụ thân đến, chúng ta sẽ…"

Ai ngờ lời nàng còn chưa nói xong, đã nghe thấy Hương Vũ đột nhiên kinh hỉ gọi: "Hầu gia!"

Nghe đến đây, trái tim của Hoắc Nghênh Vân khẽ chùng xuống, nàng nhìn lên, quả nhiên là phụ thân của nàng.

Thế mà phụ thân đã đến rồi...

Vậy chẳng phải là nàng đã mất cơ hội rồi sao?

Hương Vũ đã mỉm cười đi tới: "Nô tỳ bái kiến hầu gia."

Hoắc Quân Thanh nhìn sang, chỉ cảm thấy phía rừng trúc tĩnh mịch có một nữ tử váy xanh thướt tha mỉm cười ôn nhu động lòng, trong lòng ngực nổi lên một cảm giác khác thường.

Hắn chắp tay đứng đó, chỉ khẽ gật đầu với Hương Vũ và hỏi: "Sao lại đứng ở đây?"

Hoắc Nghênh Vân chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, vội vàng tiến lên định đi qua lấy lệ, ai ngờ Hương Vũ đã bước tới trước, nhẹ giọng thì thào nói ra tất cả mọi chuyện: "Vừa rồi tiểu thư đặc biệt tới đón thiếp, lòng thiếp đơn nhiên là vô cùng cảm kích, kết quả là dẫn thiếp đến đây rồi tiểu thư rủ rê thiếp đi qua chòi nghỉ bên rừng trúc để hóng mát.”

Mặt mũi của Hoắc Quân Thanh khẽ động, quét qua rừng trúc.

Ánh mắt của hắn tinh tường, cư nhiên nhìn ra phía sau rừng trúc có người, hơn nữa còn là một nam tử.

Hắn lập tức nhạt giọng: "Vậy sao?"

Hoắc Nghênh Vân đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, cố gắng bước tới, cười nói: "Phụ thân, Nghênh Vân chỉ là nhìn thấy thân thể của phu nhân yếu đuối, sợ phu nhân buồn chán nên mới rủ đến rừng trúc đợi phụ thân, nếu phụ thân đã đến rồi thì chúng ta... "

Tuy nhiên, Hoắc Quân Thanh lại nói: "Nếu con ta đã có lòng hiếu thảo như vậy thì chúng ta cứ đến rừng trúc hóng mát đi."

Hả?

Nói xong, Hoắc Quân Thanh đã cất bước đi về phía rừng trúc.

Hương Vũ nhìn Hoắc Nghênh Vân, rồi lại nhìn Hoắc Quân Thanh, sau đó nhanh chóng xách váy chạy bước nhỏ đuổi tới phía sau Hoắc Quân Thanh.

Hoắc Nghênh Vân cảm thấy không ổn, nhất thời cảm thấy bộ dạng vừa rồi của Hương Vũ như vậy cứ y như là sợ thiên hạ sẽ không loạn, đây chẳng phải là cố ý bán đứng nàng sao?

Lúc này không còn cách nào khác chỉ đành vội vàng chạy theo.

Mà lúc này ở sau rừng trúc, Hoắc Nghênh Phong đang mặt chau mày ủ đi đi lại lại, chợt nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ rằng đó là tỷ tỷ đã mời được tiểu phu nhân của phụ thân qua, y lập tức ho một tiếng định tiến lại nói chuyện với người ta.

Ai ngờ vừa quay đầu lại thì lập tức ngẩn người.

Một người là phụ thân, và người còn lại nỗ lực bám sát phía sau phụ thân, vậy mà lại là…

Hương Vũ?

Sắc mặt y đột nhiên thay đổi, y nhìn Hương Vũ rồi lại nhìn phụ thân, mất một lúc cuối cùng cũng nói: "Hương, Hương Vũ...Là nàng sao? Sao nàng lại...?"

Hương Vũ cũng không ngờ, háo hức đi theo đến đây lại gặp phải Hoắc Nghênh Phong.

Nàng nhớ lại mấy trò vừa nãy của Hoắc Nghênh Vân thì chợt tỉnh ngộ, sau khi hiểu ra thì rất tức giận.

Biết ngay hôm nay sao Hoắc Nghênh Vân lại quái lạ như vậy, hóa ra là sớm đã biết rằng Hoắc Nghênh Phong đang đợi ở đây, lôi nàng qua chính là muốn hãm hại thanh bạch của nàng đây mà!

Lúc này, Hoắc Nghênh Phong vẫn là tiến lên một bước, chuẩn bị kéo tay áo của nàng: "Hương Vũ, sao nàng lại ở đây? Rốt cuộc nàng bị sao vậy?"

Hương Vũ chưa kịp tránh né đã thấy hầu gia giơ tay phất ống tay áo, Hoắc Nghênh Phong vốn đang trên đà bước tới thì bất ngờ bị gió từ ống tay áo thổi ngược trở lại đến nỗi phải thối lui liên tiếp vài bước.

Hương Vũ nhìn cảnh này, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nắm lấy tay áo của hầu gia: "Hầu gia, nô tỳ không quen biết vị thiếu gia này! E là ngài ấy đã nhận nhầm người rồi!"

Bắt buộc phải cắt đứt sạch sẽ mọi quan hệ!

Ai nói là quen biết nàng chứ, nàng đang gấp cái gì vậy!

Vì tiền bạc, vì để tồn tại và vì tương lai, dù có đánh chết cũng không được thừa nhận!

Hoắc Nghênh Phong bị gió của ống tay áo hất ra thật xa, vẫn đứng ở đó trợn tròn mắt: "Hương Vũ!"