Hương Vũ nhìn dáng vẻ của Trần Trung ở trước mắt, lòng nàng như mở cờ trong bụng, cuối cùng nàng không cần lo nữa rồi.

Nam nhân này đáng tin cậy hơn A Phúc nhiều, xem ra cũng có ý với mình.

Trái tim nhỏ bé của nàng đều đang run rẩy, phải mau lên, phải mau lên!

Nàng đã không ung dung chờ đợi được nữa, còn không bằng tiền trảm hậu tấu luôn. Giống như là trước tiên nắm tay nhỏ, rồi xác định quan hệ, nàng đưa cho hắn khăn thêu gì đó, lại lấy thứ gì trên người hắn làm tín vật. Sau đó nàng sẽ chạy đến trước mặt tiểu thư quỳ xuống cầu xin tiểu thư thành toàn.

Vì thế nàng cắn môi, lại thêm một thanh củi lửa: "Trần Trung ca ca... Ca không thích muội thật à?"

Lời này rơi vào tai Trần Trung, giống như trời ăn được ăn trái dưa hấu vớt từ dưới giếng lên, lại có vẻ mát mẻ ngọt ngào hơn hẳn, làm cho trái tim của hắn trở nên mềm nhũn, thân thể trở nên cứng đờ. Nhìn tiểu cô nương trước mắt này đã thấy nàng cụp mắt, da thịt mềm mại tinh tế, tản ra vẻ trơn bóng động lòng người, nhìn thấy nàng tâm can cũng trở nên rung động.

Đúng thật là hắn thích tiểu cô nương này, đã thích một khoảng thời gian rồi.

Ban đầu hắn cũng không để ý lắm. Tuổi hắn đã lớn rồi, sao có thể để ý đến tiểu cô nương người ta được, nhưng mà có một lần hắn phát hiện tiểu cô nương đang lén nhìn mình, lén ngắm lồng ngực không mặc áo của hắn.

Bởi vì điều này mà hắn cũng bắt đầu chú ý đến nàng, sau khi chú ý lại phát hiện nàng rất thú vị.

Một cô nương, rõ ràng là nhìn lén nam nhân nhưng nàng lại hoàn toàn khác. Nàng nhìn lén lại có vẻ thẳng thắn quang minh chính đại, nghiêng đầu, vẻ mặt đơn thuần ngây thơ mà nhìn, giống như đứng ở đầu đường xem kịch vậy.

Hắn và hầu gia bằng tuổi, cùng hầu gia lớn lên, cũng từng đi theo bên cạnh hầu gia chinh chiến biên cương, đương nhiên kiến thức rộng rãi, cũng đã gặp qua vài nữ nhân.

Nhưng mà không có một nữ nhân nào giống như tiểu nha hoàn này cả.

Nữ nhân hoặc là đơn thuần ngây thơ chưa hiểu sự đời, hoặc là xinh đẹp mê hoặc khiến người ta thấy hứng thú. Nhưng mà tiểu nha hoàn này rõ ràng trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, nhưng từ bên trong lại tỏa ra sức quyến rũ. Sự quyến rũ khiến cho người ta nhìn nhiều một chút thì có thể dẫn đến nam nhân có ý nghĩ kì quái, chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực nhào nặn.

Đương nhiên hắn cũng biết tiểu nha hoàn này sẽ thỉnh thoảng đi đến chuồng ngựa, nam tử đàn ông độc thân trong chuồng ngựa đều nhìn trộm nàng. Ban đêm, lúc nằm không có việc gì nói chuyện phiếm cũng sẽ nhắc đến nàng, trong đó luôn kèm theo vài phần thô tục.

Không biết bao nhiêu người nhớ nhung nàng đâu!

Dần dần, lúc người khác nói nàng như thế, trong lòng hắn cảm thấy không quá vui. Mỗi lần như thế hắn đều xụ mặt xuống, nói một tiếng đừng nói nữa.

Ban đầu mọi người không biết, nhưng sau đó cũng đã hiểu ra, nhìn thấy ánh mắt hắn khác biệt thì lại trêu ghẹo.

Mặc dù hắn phạm sai lầm, bị đày đến chuồng ngựa, nhưng rốt cuộc thì trước kia cũng theo chân hầu gia, quản sự trong phủ cũng đối xử với hắn khác những người khác, hạ nhân trong chuồng ngựa cũng kiêng kị hắn. Bọn họ biết trong lòng hắn nghĩ thế, đương nhiên sẽ không dám nói những lời thô tục liên quan đến nàng, ngược lại bắt đầu nói đến những người khác.

Gần đây hắn cũng đang suy nghĩ, tuổi tác của mình cũng không nhỏ nữa, nếu như tiểu cô nương thật sự có ý với hắn thì phải chăng hắn nên làm rõ rồi không? Nếu cứ tiếp tục trễ nải nữa cũng không thích hợp.

Chính vì sợ tiểu cô nương ghét bỏ mình lớn tuổi, mặt nóng dán mông lạnh, người ta vốn không vui.

Chưa từng nghĩ hôm nay tiểu cô nương lại muốn mình.

Trần Trung nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, lại nắm lại, rốt cuộc cũng lấy dũng khí, khàn giọng nói: "Hương Vũ cô nương, nàng đã muốn dùng ngựa vậy chỉ cần nói một tiếng. Trần Trung ta, Trần Trung ta..."

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Hương Vũ nghe lời này càng thêm thích, cuối cùng cũng yên tâm rồi. Tốt quá, tốt quá rồi, cuối cùng cũng có một nam nhân hiểu ý nàng, sẵn lòng cho nàng một lời chắc chắn, vị này là Thái Thượng Đạo!

Hương Vũ nhìn nam nhân trước mắt, đôi mắt nam nhân như lửa nóng, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể không mặc ngoại bào có cơ thịt rất cường tráng.

Nàng nhếch môi nhìn nam nhân này, chờ hắn nói tiếp.

Trần Trung hít sâu, quả nhiên tiếp tục nói với giọng khàn khàn: "Hương Vũ cô nương, chỉ cần nàng nói một tiếng, Trần Trung ta sẽ..."

Nhưng mà lời này mới nói đến một nửa, nghe nghe bên cạnh vang lên tiếng "Khụ."

Một tiếng "Khụ" này vốn cũng không lớn tiếng, nhưng cũng đủ để cho Trần Trung đang sôi trào huyết mạch lập tức cứng đờ, lời muốn nói ra miệng cũng đông cứng bên miệng không thể nói ra.

Hắn cứng đờ ở đó, nửa ngày cũng không động đậy.

Ban đầu, Hương Vũ nghe Trần Trung nói thế cũng mừng thầm trong lòng, cảm thấy nguyện vọng được thực hiện rồi, cảm thấy rốt cuộc mình cũng tìm được một nam nhân thật lòng với mình!

Nhưng mà đột nhiên nam nhân này không nói gì nữa.

Sao hắn lại không nói chuyện?

Hương Vũ chớp mắt mấy cái, khẽ nói: "Trần Trung ca ca, vừa rồi ca muốn nói gì?"

Trần Trung thở khó khăn nhìn thấy hầu gia nhà mình đứng nghiêng phía sau Hương Vũ cô nương, lại nhìn thấy hầu gia đang dùng ánh mắt có vẻ giễu cợt nhìn hắn.

Hắn xấu hổ, hắn vô cùng xấu hổ, vẻ mặt hắn sắp nghẹn thành màu gan heo.

Năm đó hắn cũng có chút công lao, lúc đầu có thể được phong làm võ quan, hầu gia cũng định tính toán cho hắn. Nhưng mà ai ngờ vào lúc quan trọng, hắn không cẩn thận, vậy mà phạm một sai lầm, để cho người ta thừa lúc vắng mà chen vào.

Lúc ấy hầu gia vô cùng giận dữ, suýt nữa lấy mạng hắn. Sau cùng cảm niệm tình nghĩa lớn lên từ nhỏ cùng nhau nên mới giữ lại mạng nhỏ của hắn, để hắn làm việc trong chuồng ngựa lấy công chuộc tội.

Đối với chuyện lấy công chuộc tội, Trần Trung nghĩ rằng bản thân mình phải cẩn trọng chăm ngựa, hắn nghĩ hầu gia cũng nghĩ như thế.

Nhưng mà ai biết, bây giờ lại bị hầu gia bắt được hắn và tiểu cô nương ta ta nàng nàng!

Đây là việc xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ chui vào.

Vào ngay lúc này, Hương Vũ còn không ý thức được, nàng nhìn chằm chằm vào Trần Trung ở trước mắt. Vị hôn phu tương lai nàng vừa chọn vừa rồi đang đối với nàng tràn ngập khát vọng, còn muốn lấy nàng, sao đột nhiên không nói...

Nàng bất đắc dĩ, lại tiếp tục nói: "Trần Trung ca ca..."

Giọng nói này mềm mại động lòng người, vô cùng đáng thương, dường như bị người ta bắt nạt, khiến cho người ta hận không thể vội vàng an ủi một phen.

Nhưng mà giọng nói này rơi vào tai Trần Trung thì lại giống như là lấy lửa đốt hắn. Đặc biệt là hầu gia ở trước mặt kia, đang dùng ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.

Hương Vũ cô nương, xin nàng đừng nói nữa, xin nàng đừng nói nữa!

Giờ phút này, Trần Trung hận không thể gọi Hương Vũ là cô nãi nãi.

Nhưng mà cô nãi nãi Hương Vũ cũng rất vô tội, rất bất đắc dĩ, nàng không hiểu, nàng ủy khuất cúi thấp đầu: "Trần Trung ca ca, ca ca không thích Hương Vũ sao?"

Lời này vừa nói ra, đầu óc của Trần Trung muốn nổ tung.

Ngay lúc này, cuối cùng Định Viễn hầu Hoắc Quân Thanh đứng ở một bên cũng mở miệng: "Trần Trung, ngươi có thêm một người muội muội từ lúc nào thế?"

Giọng nói hờ hững giống như chỉ hỏi việc thời tiết mà thôi.

Nhưng một câu như vậy rơi vào tai Hương Vũ lại lập tức khiến cho hai chân nhỏ bé của nàng run rẩy.

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân thể nàng run rẩy như nhìn thấy quỷ ở phía sau mình, đúng là gặp lại vị hầu gia mặc áo bào tím đội kim quan. Hôm nay nàng lại thấy vị kia, ngài ấy thận trọng lạnh lùng đứng ở đó.

Bên môi còn nở nụ cười.

Rõ ràng đang cười, rõ ràng là mùa xuân tháng ba, nhưng nụ cười kia lại khiến nàng cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Nàng sợ.

Dưới lòng bàn chân mềm nhũn, lần này nàng thật sự là ngã xuống đất.

Trên mặt đất vừa mới có cỏ khô vừa cắt nát, cổ khô mang theo mùi phân ngựa và ánh nắng, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!

Không biết hầu gia sẽ xử trí nàng như thế nào?

Nàng bị hầu gia bắt được nàng đang dụ dỗ nam nhân!

Nàng nghĩ đến lời nói vừa rồi không biết xấu hổ mà dốc hết tâm tư nói với Trần Trung, bây giờ lại vô cùng hổ thẹn.

Nàng chỉ muốn ngất xỉu cho rồi!

Trần Trung nhìn thấy tiểu nha hoàn đã ngã trên đống cỏ khô có vẻ vô cùng đáng thương, đau lòng. Nhưng hắn không dám đau lòng, đành phải giả vờ cứng rắn không thấy được.

Lúc này, cuối cùng hầu gia cũng lên tiếng: "Hôm nay ngựa ngươi dắt ra đâu rồi?"

Trần Trung ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nhớ tới hôm nay hầu gia phải dùng ngựa. Lúc đầu, sau khi hắn cắt cỏ thì muốn giúp hầu gia chuẩn bị xong xuôi, kết quả lại quên mất!

Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng vâng dạ, nhanh chóng chạy đi dẫn ngựa.

Hương Vũ nhìn thấy nam nhân cường tráng kia chạy về phía chuồng ngựa không hề quay đầu lại, chỉ phút chốc đã không thấy tăm hơi đâu. Nhìn thấy tình cảnh này, trái tim nàng tan nát rồi.

Thời điểm quan trọng lại bỏ mình mà chạy mất, đây còn là nam nhân sao?

Đây là muốn một mình nàng đối mặt với lửa giận của hầu gia sao?

Ha ha.

Hương Vũ nghiến răng một cái, cố gắng đứng lên.

Xem ra Trần Trung này cũng chẳng phải người đáng tin, nàng phải dựa vào bản thân mình thì hơn!

Nàng cúi đầu, cung kính hành lễ với hầu gia: "Nô tỳ bái kiến hầu gia."

Sau khi nói ra lời này, nàng có thể cảm giác được hầu gia đang nhìn mình.

Trong lòng nàng cảm thấy xấu hổ, nghĩ lại hai lần mình dụ dỗ nam nhân đều bị hầu gia thấy được. Hầu gia sẽ nghĩ thế nào, có phải cảm thấy nàng là một tiểu nha hoàn không đứng đắn nên muốn bán mình đi luôn?

Nghĩ tới đây, Hương Vũ muốn khóc tới nơi, nàng lúng túng nói: "Hầu gia, nô tỳ biết sai rồi."

"Ồ?" Nam nhân trước mặt chỉ lạnh nhạt nói một tiếng: "Lại sai rồi?"

Lại lại lại lại lại lại...

Hương Vũ nghe được chữ "Lại" này thì có cảm giác muốn chết cho xong.

Cả người nàng bất lực.

"Vâng, nô tỳ sai rồi..."

"Sao lại sai rồi?"

"Nô tỳ, nô tỳ không nên, không nên..."

"Không nên cái gì?"

Giọng nói của hầu gia có vẻ thờ ơ, nhưng Hương Vũ lại cảm thấy chỉ cần mình trả lời không tốt thì có thể bị bắt nhét vào chuồng chó cho chó hoang ăn!

Nàng hít một hơi, dùng tất cả sức lực mà nói: "Nô tỳ không nên muốn nam nhân."

Sau khi nói ra lời này, trên mặt nàng nóng nóng.

Nàng đang làm gì thế này, nàng có thể nói gì chứ!

Mất mặt quá, thật sự mất mặt quá, không bằng nàng chết quách đi cho xong.

"Phải không, ngươi muốn nam nhân?"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như gió xuân thổi qua chuồng ngựa, làm cho lòng người ngứa ngứa.