Hương Vũ nhìn thấy Bạch Giản như vậy, nhất thời có loại cảm giác như mất hết hy vọng.

Đáng thương cho nàng tối qua hết lòng hầu hạ hầu gia tắm rửa, thậm chí còn hầu hạ hầu gia bằng cách kia, sau đó còn ở trên giường bị dày vò hết năm lần bảy lượt. Tuy rằng bản thân nàng cũng nếm được chút tư vị, nhưng rốt cuộc cũng rất khó chịu, đã kiên nhẫn được nửa đêm để dỗ dành hầu gia vui, tưởng rằng vàng bạc sớm sẽ tới tay, nhưng ai ngờ chỉ vì nằm mơ chảy nước miếng mà thất bại trong gang tấc.

Hương Vũ cảm thấy rất mất mát, lỗ ơi là lớn.

Nàng nhìn Bạch Giản với vẻ mặt đau khổ: "Bạch Giản cô nương, có lời gì cô nương cứ nói thẳng, ta có thể chịu đựng được."

Bạch Giản hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: "Thứ nhất, hầu gia phái ta đến hầu hạ ở viện tử của cô nương, từ nay về sau thủ gia hộ viện cho cô nương, nếu cô nương có gì sai phái, Bạch Giản nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.”

Dù gì cũng là người đứng đầu trong nhất đẳng thị vệ, dù tâm trạng của Bạch Giản trầm trọng nhưng lời nói ra vẫn rất vang vang có lực.

Hương Vũ nghe xong thì nghi ngờ: “Bạch Giản cô nương, cô nương đến hầu hạ ở viện tử của ta sao?”

Bạch Giản cô nương đang nói cái gì, nàng nghe không hiểu.

Bạch Giản gật đầu: "Vâng."

Hương Vũ: "Nhưng mà, nhưng mà..."

Nàng chỉ là một tiểu thiếp nhỏ nhoi, cho dù là Bạch Giản cũng là “thông phòng”, nhưng vẫn là nữ nhân của hầu gia, sẽ không đến nỗi phải đến viện tử của nàng hầu hạ chứ!

Hơn nữa, khi nhìn thấy Bạch Giản cô nương, nàng liền không tự chủ được mà đứng thẳng lưng, cảm thấy nàng ấy như là một Bạch Giản cô nương cao cao tại thượng.

Kêu Bạch Giản cô nương hầu hạ nàng ư?

Quá ư là tổn thọ rồi!

Bạch Giản nhìn Hương Vũ, nàng ấy cũng đoán được ý của Hương Vũ vì vậy nàng ấy khó khăn nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Thứ hai, ta cần phải nói với cô nương một việc, xin cô nương nghe cho rõ, ta..."

Hương Vũ hít một hơi thật sâu, nín thở, mở to mắt nhìn Bạch Giản.

Bạch Giản nói từng chữ một: "Ta chỉ là thị vệ của hầu gia, dù ban đêm cũng sẽ hầu hạ trong phòng của hầu gia, nhưng giữa ta và hầu gia tuyệt đối không có bất kì quan hệ giường chiếu nào."

Hương Vũ: "Hả?"

Bạch Giản trịnh trọng nói: "Tuy rằng ta là nữ nhân, nhưng trước khi là nữ nhân, đầu tiên hết là làm một thị vệ bên cạnh hầu gia, ta là thị vệ bảo vệ hầu gia, chứ không phải là nữ nhân hầu hạ trên giường của hầu gia. Cho dù ban đêm ở cùng phòng chung chỗ nhưng tuyệt đối không phát sinh ra bất kỳ mối quan hệ nào khác ngoài quan hệ chủ tớ."

Với tư cách là một thị vệ, ở thời kỳ niên thiếu nàng cũng đã từng bị hầu gia đánh ngã đá bay.

Đối với một chủ nhân mạnh mẽ lạnh lùng như vậy, đừng nói đến việc nàng không có hứng thú với nam nhân, cho dù có hứng thú thì cũng tuyệt đối không bao giờ có hứng thú với ngài ấy.

Nếu không thì cảm giác sẽ rất kỳ quái.

Hương Vũ chớp chớp mắt và nhìn Bạch Giản với vẻ kinh ngạc.

Bạch Giản chờ đợi trong im lặng, nàng cảm thấy có thể lời nói của mình sẽ hơi khó hiểu đối với Hương Vũ.

Nhưng ai ngờ, một lúc sau, Hương Vũ nói: "Thì ra là như vậy à..."

Thật ra trước đây nàng cũng thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy dù Bạch Giản là nữ nhân của hầu gia, nhưng lại cảm thấy có chút khác biệt, nàng ấy độc lập tự chủ, không có cái kiểu dịu dàng nhu thuận như một tiểu thiếp, hóa ra nàng ấy là thị vệ cơ à.

Bạch Giản không thể tin được rằng sự việc lại được giải quyết đơn giản như vậy: "Vậy là tiểu phu nhân đã hiểu ý của ta rồi đúng không?"

Hương Vũ gật đầu: "Ta hiểu rồi, ta là dùng nhan sắc để hầu hạ hầu gia, còn tỷ là dùng võ nghệ để hầu hạ hầu gia."

Kết luận là, chúng ta đều đang hầu hạ cho hầu gia.

Bạch Giản: "..."

Nói cũng khá là có lý, nhưng dường như có chỗ nào đó không ổn cho lắm.

Có điều Bạch Giản không muốn truy cứu chuyện này thêm nữa, nàng kính cẩn nói: "Hương phu nhân, vậy bắt đầu từ hôm nay, Bạch Giản sẽ hầu hạ ở viện tử của người, người có gì cứ việc phân phó."

Chuyện này thì quả là không dám nhận đâu ạ, Hương Vũ vội vàng nói: "Bạch Giản cô nương, tỷ nói lời này làm tổn thọ ta mất, nếu tỷ đã muốn ở lại viện tử của ta, vậy chúng ta sẽ bầu bạn với nhau. Trong lòng ta đã coi tỷ như là tỷ tỷ của mình vậy, nếu có chuyện gì cần tỷ giúp đỡ ta sẽ mở miệng. Còn về hai chữ phân phó, thì ta lại không dám tìm tỷ giúp đỡ đâu.”

Bạch Giản im lặng một lúc, nàng biết rằng Hương Vũ đang nói lời thật lòng.

Trước đây Hương Vũ là một tiểu nha hoàn đơn thuần, nhưng bây giờ nàng là một tiểu phu nhân thành thật, nàng ấy sẽ không nói dối, nàng ấy cũng được tính là luôn tôn trọng nàng.

Vì vậy, nàng thu vẻ mặt lại và nói một cách cung kính trịnh trọng: "Được, cứ làm như những gì Hương phu nhân nói."

Hương Vũ cũng rất vui khi Bạch Giản đến đây, nàng không hề để tâm đến chuyện "Bạch Giản đến đây theo phân phó" mà thay vào đó là rất vui vì có thêm một người bạn để nói chuyện và thương lượng công việc.

Vì vậy khi đến giờ ăn trưa, nàng kéo Bạch Giản đi ăn cùng.

Bạch Giản từ chối: "Không, Hương phu nhân, việc này không được."

Hương Vũ kinh ngạc: "Không phải tỷ nói, ta bảo gì tỷ cũng nghe sao?"

Bạch Giản: "..."

Hương Vũ kéo nàng ấy: "Bạch Giản tỷ tỷ..."

Bạch Giản không chịu nổi nữa, lau lau mồ hôi: "Được rồi."

Bỏ đi, với tư cách là một thị vệ đạt chuẩn thì chủ nhân mà nàng bảo vệ có phong cách thế nào thì nàng nên làm theo như vậy, cái này gọi là nhập gia tùy tục.

Trong khi dùng bữa cùng nhau, Hương Vũ nhìn Bạch Giản, càng ngày càng thêm vui thích: "Thật tốt khi có Bạch Giản tỷ tỷ đồng hành."

Nàng thích Bạch Giản, và những gì Bạch Giản nói vừa rồi càng khiến nàng thích hơn.

Bạch Giản tỷ tỷ khác với nàng, mặc dù nàng sẽ không bao giờ giống được với người như Bạch Giản, nhưng nàng thích thân cận với những người như Bạch Giản.

Sau khi ăn trưa xong thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, là tiếng của một đoàn người, dẫn đầu là mẫu thân của Vương Nhị Cẩu.

Mẫu thân của Vương Nhị Cẩu đã đến chỗ của Hương Vũ vài lần, cũng coi như là khá quen, bà ấy nở một nụ cười cung kính nói rằng sẽ mua một số đồ đạc cho Hương Vũ, bao gồm một giá sách bằng gỗ đào, còn có bút giấy và mực, bà ấy cười nói: "Hầu gia đã phân phó, ta nghĩ không biết phải chọn kiểu thế nào cho tiểu phu nhân nên mới đến khố phòng chọn lựa một phen mới chọn ra được từng này, đều là những món tốt nhất."

Trong khi bà ây nói thì thấy có thêm một vài vú già đi vào, mỗi người cầm một chếc hộp, thay nhau liên tiếp dâng đồ lên.

Hương Vũ vừa nhìn thì hai mắt sáng lên, có điều nghĩ thấy vẫn còn người ngoài ở đây, đã làm một tiểu phu nhân thì không thể tham tài như vậy được, phải có giá một chút nên nàng mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, giả vờ uống trà, nhẹ nhàng nâng tách trà lên và hớp một miếng.

Khi hớp như vậy, nàng nhận ra uống trà là một cách tốt.

Khi bản thân có điều muốn che giấu thì nên uống trà, người không biết sẽ nghĩ rằng ngươi đang khí định thần nhàn, thong dong tự tại.

Đặc biệt là khi uống trà, còn có thể nhàn nhạt quét qua những người trước mặt hoặc là đang bận rộn hoặc là đang lo lắng thấp thỏm, yên tĩnh mà quan sát bộ dạng của bọn họ, nghiền ngẫm tâm tư của bọn họ.

Nàng nhìn thấy mẫu thân của Vương Nhị Cẩu đang len lén nhìn về hướng một chiếc hộp, vừa thèm muốn vừa ngạc nhiên.

Còn thấy được một trong những vú già nhân lúc mọi người không chú ý thì ngoáy ngoáy lỗ tai.

Nàng cũng thấy mấy nha hoàn trong phòng đều nhìn vào những chiếc hộp với vẻ ngưỡng mộ và mong đợi.

Khuôn mặt của Hương Vũ vẫn duy trì vẻ nhẹ nhàng điềm nhiên như gió thoảng mây bay: "Đó là cái gì?"

Mấy bà vú già cung kính đáp: "Chúng ta phụng mệnh của hầu gia đến để dâng cho Hương phu nhân một số trang sức, mời Hương phu nhân kiểm tra."

Trong khi nói, từng người lần lượt mở hộp ra.

Vừa mở ra liền thấy ngọc châu rực rỡ, hào quang vàng tỏa khắp sảnh đường, nhìn kỹ lại thì thấy có đủ loại trân châu mã não nhiều màu sắc, cũng như đủ kiểu đồ trang sức, tất cả đều trông rất tinh xảo và quý giá.

Hai mắt mẫu thân của Vương Nhị Cẩu muốn rơi ra luôn rồi, một số nha hoàn nhìn đến không thể rời mắt.

Hương Vũ đang cầm tách trà trong tay ngừng lại một chút, gần như không thể động đậy.

Số này, số này đáng giá bao nhiêu bạc vậy hả!

Hầu gia thật tốt bụng.

Hương Vũ đột nhiên cảm thấy dù đêm qua có bị dày vò ba lần bảy lượt nàng cũng có thể chịu được!

Nàng gần như muốn nhảy qua và ôm đống đồ trang sức ấy không buông.

Có điều nàng hít một hơi, nuốt xuống một ngụm trà một cách thong thả mà sâu sắc.

Bây giờ nàng đã là Hương phu nhân rồi, Hương phu nhân của hầu gia không thể thấy tiền là sáng mắt được, nàng phải kiềm chế lại.

Cho nên cuối cùng, nàng chỉ nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Được rồi, nếu đã là phần thưởng của hầu gia, xin các vị thay mặt thiếp thân nói tiếng cảm ơn với hầu gia, đồ thì cứ thu lại trước đi."

Ngay khi những lời này nói ra, đám vú già không khỏi liếc nhìn Hương Vũ, còn mẫu thân của Vương Nhị Cẩu lại càng thêm kính nể nàng.

Khí phái này, sự thong dong này và sự điềm tĩnh này thực sự không hổ là tiểu phu nhân của hầu gia.

Mẫu thân của Vương Nhị Cẩu càng ngày càng cảm thấy, cái vị trước mắt chắc chắn không phải là tiểu nha hoàn của ngày xưa, tiểu nha hoàn làm gì có kiến thức như thế này chứ!

Hương Vũ giả bộ cũng khá lâu rồi, sau đó ra lệnh cho mẫu thân của Vương Nhị Cẩu cùng đám người hầu rời đi, khi bọn họ đã rời khỏi, nàng lập tức dặn dò Thu Nương: "Mau đóng cửa cài then lại!"

Thu Nương mỉm cười: "Cửa đã đóng xong hết rồi."

Hương Vũ quao một tiếng, vui mừng nhào tới, mở những chiếc hộp đó ra xem từng cái một, hộp này là một quả trân châu lớn bằng trứng chim, hộp đó là mã não đỏ tươi, còn hộp kia là đồ ngọc tràn đầy hào quang, tất nhiên còn có nhiều loại đồ vàng nữa.

Hương Vũ vui thích đến độ sắp khóc: "Hầu gia thật tốt với ta."

Xem như nàng cũng đã hiểu ra, thực sủng hay giả sủng gì cũng không tính là thật, tốt hơn hết là cứ đưa tiền cho nàng!

Thu Nương cũng chưa từng nhìn thấy những thứ này bao giờ, bà nhìn đến hoa cả mắt, nhất thời sửng sốt: "Cô nương người xem cái này đi, thật là đẹp!"

Hương Vũ nhìn qua, đó là một chuỗi ngọc châu, hạt nào hạt nấy tròn trịa nhẵn mịn, nàng cầm lên tay, vắt ngang trên cổ tay, quả thực là không nỡ bỏ xuống.

Sau khi vui sướng một hồi, Hương Vũ suy nghĩ một chút, không thể bạc đãi nha hoàn bên dưới mình được.

Vì vậy, nàng kêu Thu Nương lấy một nắm ngọc trai, thưởng cho những nha hoàn bên dưới mỗi người một viên, ngoài ra lấy một ít từ tiền hàng tháng của nàng để thưởng thêm cho bọn họ, để mọi người cùng chung vui.

Mấy nha hoàn bên dưới đương nhiên đều cảm kích và nguyện thề sẽ hầu hạ tiểu phu nhân thật tốt.

Đương nhiên, Hương Vũ cũng không thể bạc đãi Thu Nương và Bạch Giản, chọn hai trong số những đồ trang sức ở đây, tặng cho Thu Nương một chiếc trâm vàng, cho Bạch Giản một miếng ngọc bội.

Đương nhiên là Thu Nương không cần, Hương Vũ tốn sức thuyết phục một trận, bà ấy mới nhận lấy, Thu Nương gần như rơi nước mắt: "Ta vốn cho rằng mình mệnh khổ, đáng chịu cơ cực, bây giờ được hầu hạ cho phu nhân, hưởng được hào quang của người, nửa đời còn lại coi như là có được chỗ dựa rồi."

Nghe đến đây, Hương Vũ không khỏi có chút xúc động, nàng có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Thu Nương, là một nô tỳ chỉ mong có thể gặp được một vị chủ tử đáng dựa dẫm, trung thành tận tâm hầu hạ cả đời, bản thân có thể coi như là có một điểm tựa rồi.

Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy mình chưa hẳn là một chủ tử tốt, rốt cuộc chính nàng cũng không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Nghĩ vậy, nàng càng cảm thấy trữ tiền dường như là đại sự cần ưu tiên trước mắt.

Ngoài việc trữ tiền thì việc học thêm các kỹ năng để có thể ổn định cuộc sống và sinh tồn cũng rất quan trọng. Ví dụ như Bạch Giản, nàng ấy dựa vào võ thuật để hầu hạ hầu gia thì không cần phải giống như nàng bị dày vò hằng đêm trên giường, chỉ cần ban ngày đứng một cách uy phong lẫm liệt ở đó là được rồi.

Nàng lại đưa miếng ngọc bội ấy cho Bạch Giản, Bạch Giản trịnh trọng cảm ơn, điều này làm cho Hương Vũ có chút xấu hổ: "Tỷ hầu hạ bên cạnh hầu gia, có thứ gì mà không có được đâu, làm gì có chỗ quan tâm đến miếng ngọc bội này của ta, có điều chỗ ta cũng không có gì tốt hơn, chẳng qua chỉ là mượn hoa dâng Phật mà thôi."

Mặt Bạch Giản không cảm xúc, nhưng lời nói lại chân thành: "Tiểu phu nhân tặng nô tỳ ngọc bội, nô tỳ sẽ luôn đeo bên người."

Nghe vậy, Hương Vũ có chút cảm động.

Ban đầu nàng còn có chút sợ Bạch Giản, nhưng bây giờ càng ngày càng cảm thấy Bạch Giản là một người ngoài lạnh trong ấm, là một người tốt.

Nàng thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên thêu cho Bạch Giản thứ gì đó, ví dụ như túi thơm chẳng hạn. Dù nàng ấy học được võ thuật, làm được chức thị vệ, nhưng dù sao cũng là một cô nương gia, làm sao có thể suốt ngày chỉ mặc mỗi một màu trắng giản dị như vậy, khi đến tuổi, nàng ấy cũng nên tìm một nam nhân để sống một đời êm đẹp mới phải.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hóa ra là Chu Y.

Trước đây Chu Y luôn vô biểu cảm giống như Bạch Giản, nhưng thần sắc hôm nay lại có chút khác thường.

“Hầu gia bệnh rồi.” Một tay nàng ấy đặt ở thắt lưng, cau mày nghiêm nghị nói: “Đã mời đại phu.”

“Bị bệnh sao?” Hương Vũ hơi ngạc nhiên, nàng luôn cảm thấy hầu gia là người bất khả chiến bại, thân thể xương cốt của ngài ấy cường tráng như thế, sao có thể bệnh được chứ.

“Phong hàn.” Chu Y nói một cách ngắn gọn.

Phong hàn sao?

Hương Vũ đột nhiên nhớ tới tối hôm qua.

Tối hôm qua nàng còn nói hầu gia cẩn thận kẻo bị phong hàn, lúc ấy hầu gia còn nói gì nhỉ?

Hầu gia nói, thân thể bản hầu tráng kiện thế này làm sao có thể bị phong hàn cho được?

Kết quả là, ngài ấy thực sự bị phong hàn rồi...

Vì vậy người này, đừng bao giờ mạnh miệng.