Lập tức, Hoắc Quân Thanh cực kì tức giận, mùi vị đắng nghét đang ở trong miệng, vừa nãy hắn lại bị ép buộc nuốt xuống thuốc đắng như vậy, hơn nữa là bị ép đổ vào hơn nửa bát.

Phải biết hắn sinh ra hiển hách tôn quý, mười bảy tuổi trên sa trường chiến công lẫy lừng vang danh thiên hạ, hắn thế này, tất nhiên là cao ngạo mắt không nhiễm hạt bụi, càng không thể chịu được nửa phần ủy khuất.

Nhưng bây giờ, hắn lại giống hệt một tiểu đồng bị phu nhân bé nhỏ này ép đổ vào hơn nửa bát thuốc đắng, nếu truyền ra ngoài, e là làm trò cười cho thiên hạ, về sau Định Viễn hầu hắn cũng không dám gặp người khác nữa!

Hắn híp mắt, cắn răng: “Có phải là nàng không muốn sống nữa không?”

Hương Vũ nhìn thấy hầu gia thế này, cũng có chút sợ hãi.

Nàng đã lừa hầu gia, đã ép buộc hầu gia, hầu gia nổi giận rồi, không biết sẽ đem nàng ra làm gì nữa.

Nên nàng vội vàng mềm giọng dỗ dành: “Hầu gia, ngài đừng tức giận nữa, bệnh thì phải uống thuốc, thuốc đắng giã tật mới tốt cho bệnh, ngài mà muốn quở mắng thiếp thân, cũng phải đợi ngài nghỉ ngơi cho tốt, tịnh dưỡng cơ thể cho tốt có được không?”

Hoắc Quân Thanh giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hương Vũ: “Nàng, nàng thật to gan...”

Đang nói lời này, đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng động vang đến, Hoắc Quân Thanh bệnh đến nỗi lả người không có sức lực, còn chưa kịp nhìn xem là người nào, thì nghe thấy một tiếng “Ngao…u”.

Lại là báo đen đến rồi.

Hoắc Quân Thanh đang muốn hạ lệnh, bảo báo đen nhanh chóng đưa Hương Vũ đi.

Hắn không muốn lại uống thuốc đắng như vậy nữa!

Nếu mình ngủ rồi, nói không chừng Hương Vũ còn có thể lén lút đút cho mình!

Nhưng ai ngờ, báo đen lại chỉ gầm lên một tiếng, trực tiếp nhảy lên giường, sau đó nhấc mông ngồi lên bụng của hắn.

Vốn dĩ Hoắc Quân Thanh miễn cưỡng chống đỡ cơ thể nửa ngồi ở đó, bị báo đen con động vật to lớn này đè một cái, lập tức nghe bịch một tiếng, nằm xuống trở lại.

Hắn nhìn con báo đen không hợp thời đang ngồi trên người mình, tốn hơi thừa lời, chuẩn bị hạ lệnh, lại nghe báo đen đột nhiên phát ra tiếng “Ngao…u, ngao…u” với Hương Vũ, vô cùng hài lòng, thậm chí còn ngoe nguẩy đuôi, dường như đang tranh công.

Hoắc Quân Thanh: “…”

Súc sinh này, lại bán chủ cầu vinh!

Hoắc Quân Thanh tức giận tuyệt vọng, suy sụp mà yếu ớt nằm ở đó, động đậy không được, đầu óc vốn dĩ quay cuồng, lúc này càng bất lực nằm ở đó, nhắm mắt lại.

Hương Vũ thấy thế, bị dọa cho hết hồn, nàng sợ Hoắc Quân Thanh cứ vậy mà chết mất.

Nàng vội vàng cẩn thận từng li từng tí, dùng tay đưa đến mũi của Hoắc Quân Thanh, kiểm tra hơi thở, phát hiện vẫn còn.

Chưa chết.

Nàng thở phào một hơi.

Sau khi thở nhẹ ra, nàng bất lực nhìn báo đen, vị báo đen này, ngươi ngồi lên ngực chủ nhân ngươi thế này là muốn mạng của ngài ấy sao?

Hương Vũ vội vàng tỏ ý bảo báo đen xuống.

Báo đen lại hoàn toàn không hiểu ý Hương Vũ, ngược lại còn dương dương đắc ý vẫy đuôi, thậm chí còn dùng đầu húc vào cánh tay Hương Vũ, dáng vẻ đó, giống hệt như một đứa trẻ làm nũng khoe tài.

Hương Vũ triệt để bất lực rồi, dám cá là báo đen cố tình chạy qua đây rồi đặt mông lên người hầu gia, nó cảm thấy đây là đang “giúp đỡ” nàng đó sao?

Con báo đen ngu ngốc này!

Nàng vội vàng vỗ đầu báo đen, ý bảo nó xuống.

Báo đen dường như không muốn lắm, nó rầu rĩ nhìn nàng, không rõ sao nàng “không cảm kích” nó, Hương Vũ càng khóc không thành tiếng, đành lôi rồi kéo, cuối cùng báo đen dịch mông, từ trên người hầu gia nhảy xuống.

Không quan tâm đến báo đen, Hương Vũ vội vàng kiểm tra lần nữa.

Hầu gia vẫn còn thở, mắt nhắm chặt, trên trán lại hơi ướt.

Nàng vươn tay sờ, trước đó trán ngài ấy dường như phát nóng, bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Có lẽ là do phát sốt nên mới khó chịu một phen, tiết ra chút mồ hôi, ngược lại cũng tốt hơn một chút.

Chỉ là bây giờ, sợ là hầu gia chê nàng phiền rồi, nếu ngài ấy tỉnh lại, đến lúc đó bản thân nàng biết làm sao đây? Ngài ấy có trực tiếp lôi nàng ra ngoài cho chó ăn không nhỉ?

Hương Vũ nghĩ thế nào cũng cảm thấy lo lắng.

Báo đen ngốc nghếch còn không biết Hương Vũ lo lắng cái gì, ngoe nguẩy đuôi uy phong lẫm liệt đứng sau Hương Vu, hệt như là một công thần.

Hương Vũ đang buồn rầu, thì Vương quản gia bên ngoài cầu kiến.

Hương Vũ vội vàng thu lại vẻ mặt buồn rầu.

Vương quản gia vừa bái kiến Hương Vũ, vừa lén lút ló đầu nhìn qua Hoắc Quân Thanh bên đó: “Hương phu nhân, hầu gia thế nào rồi?”

Hương Vũ cố ý bày ra vẻ trấn định: “Vừa mới cho ăn một chút, uống hết nửa bát, còn một ít chưa dùng, có điều bây giờ cũng nguội rồi, lấy xuống hâm lại trước, đợi hầu gia tỉnh lại, ta lại cho ngài ấy uống thêm một ít nữa.”

Quản gia nhìn cái bát đó, quả nhiên là đã vơi đi nửa bát, liền vô cùng mừng rỡ: “Cuối cùng vẫn là Hương phu nhân có cách! Lão nô biết mà, Hương phu nhân nhất định có cách, nhiều năm nay, hầu gia chưa từng nhìn qua ai, cũng chỉ có Hương phu nhân có thể lọt vào mắt hầu gia!”

Hương Vũ vừa nghe, vừa cảm thấy xấu hổ.

Sao nàng có thể không biết xấu hổ mà thừa nhận là nàng đã lừa hầu gia cưỡng chế đổ thuốc xuống được chứ?

Bây giờ còn đang lo lắng nếu hầu gia tỉnh lại, có muốn cái mạng nhỏ của nàng hay không nè.

Vương quản gia lại không hề biết Hương Vũ lo lắng, lại bắt đầu nói: “Hương phu nhân, lão nô cho người đi sắc thuốc lại ngay, đợi hầu gia tỉnh lại, lại phải nhờ vào phu nhân rồi!”

Nói xong, ông vội vã đi ra.

Hương Vũ nhìn cánh cửa bị Vương quản gia nhẹ nhàng đóng lại đó, nàng có một cảm giác mọi ý niệm đều hóa thành tro tàn.

Còn muốn để nàng đút tiếp sao, vậy nàng làm thế nào đây?

Lần này là cứng rắn đổ vào, còn gạt người? Hay là quỳ xuống cầu xin?

Thế nào cũng đều có vẻ không thể dùng được.

Nàng thật sự có chút mù mờ, không biết phải làm thế nào, nhất thời thậm chí hối hận, không nên tự mình đến đây, nên bảo Thu Nương theo cùng, thời khắc mấu chốt cũng có thể nảy ra một chủ ý, Thu Nương có cách hơn mình.

Nàng ở đây buồn rầu, con báo vừa nãy dùng cặp mông chắc nịch ngồi lên ngực hầu gia vẫn rất vô tội, vẫy đuôi, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn nàng, trong miệng còn phát ra tiếng ngao...ngao...ủy khuất, dường như không hiểu vì sao nàng không vui.

Hương Vũ nhớ tới chuyện báo đen đưa vàng bạc cho nàng, mặc dù đây là đồ rắc rối tinh quái, nhưng thực sự đối với nàng không tệ, nàng liền thở dài, xoa đầu nó: “Báo đen à báo đen, ngươi là quá tinh quái hay là quá ngốc vậy hả?”

Cái đầu lớn của báo đen bị Hương Vũ xoa đến lắc lư, cũng không hé răng, chỉ híp mắt, một mặt rất thoải mái.

Lúc Hương Vũ đang xoa, thì nghe thấy trên giường truyền đến một tiếng trầm thấp.

Nàng vội vàng đứng dậy lại xem, chỉ thấy hầu gia không an phận nhíu mày, dường như hơi vùng vẫy.

Nàng rón ra rón rén bước tới, ló đầu xem một chút, hầu gia không hề tỉnh lại, ngài ấy vẫn ngủ như cũ, chỉ là hình như rất không thoải mái.

Hương Vũ lại gần phía trước, dùng tay chạm vào trán hắn, rồi rờ cổ hắn.

Có lẽ vì vừa nãy vật lộn nên ra mồ hôi, trên người ngài ấy có chút ẩm ướt.

Hương Vũ bèn gọi nha hoàn canh cửa, mấy nha hoàn đó cũng an phận nghe lời, thấy nàng gọi đến, vội vàng cung kính hành lễ, nàng liền cũng không khách khí, bảo mấy nha hoàn này lấy mấy thứ như nước nóng và khăn đến, những người đó làm việc rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã đưa đến.

Hương Vũ lấy một cái ghế con, ngồi xuống cạnh giường, lấy khăn nhúng qua nước nóng rồi vắt nước, sau đó mới dùng khăn này cẩn thận lau trán cho hầu gia, gò má, còn có cổ, sau đó do dự một chút, vẫn là cởi trung y hắn ra, giúp hắn lau người.

Kỳ thực cũng không hề có gì khó xử, thân thể của vị hầu gia này, nàng sớm đã nhìn qua hết rồi.

Nhưng Hương Vũ nhìn cơ thể tráng kiện tràn đầy sức lực này, vẫn có chút ngại ngùng, trong lòng ít nhiều cũng có chút quỷ dị xuất hiện, nên chỉ đành vội vàng lau người cho hắn, lại dùng khăn sạch lau lại một lần, rồi đắp chăn mới lên cho hắn.

Sau khi đắp chăn, không thấy nóng mặt nữa, lại nhìn hầu gia đang nằm này, thấy lông mày như kiếm của ngài, mũi cao như đỉnh núi, quả thật đoan chính tuấn mỹ, trên mặt không chút tì vết, cả người giống như dùng bút vẽ ra.

Hương Vũ nhớ lại dáng vẻ vừa nãy ngài ấy cực kỳ tức giận với mình, nhớ thường ngày người này lẫm liệt uy phong, một khi ngài ấy nổi giận, không biết đã làm cho bao người sợ hãi, mình hầu hạ ngài ấy trên giường, kỳ thực cũng cẩn thận nhìn sắc mặt ngài ấy mà hành sự, suy đoán tâm ý của ngài ấy.

Chỉ là bây giờ nhìn ngài ấy, lại không hề giống vậy.

Ngài ấy hơi cau mày, ngày trước vẫn luôn khiến người khác thấy là đã sợ, không dám nhìn thẳng, bây giờ nhìn lại giống dáng vẻ một đứa trẻ chịu ủy khuất, mím môi cũng ít đi mấy phần sắc bén, ngược lại lại nhiều thêm mấy phần đáng thương, giống như dáng vẻ một đứa trẻ không được ăn kẹo.

Hương Vũ có chút hiếu kỳ, dựa gần vào đánh giá, sau khi thấy hắn nhíu mày thành như vậy, nhịn không được mà vươn đầu ngón tay, giúp hắn vuốt phẳng đầu mày ấy.

Sau đó lại tỉ mỉ quan sát, càng nhìn càng cảm thấy, dáng vẻ hầu gia ngủ rất đẹp, cũng có chút đáng thương.

Nàng lại nhớ tới dáng vẻ sợ đắng vừa nãy của ngài ấy, không tránh khỏi buồn cười, đường đường là một hầu gia lại giống hệt một đứa trẻ!

Mà nàng cứng rắn đổ nước thuốc đắng vào miệng ngài ấy, dáng vẻ đó của ngài ấy là giận dữ muốn đòi mạng, nhưng lại không có cách nào làm được, thật đáng thương, thật ủy khuất.

Nghĩ như vậy, lại không cảm thấy sợ nữa, ngược lại có chút buồn cười, lại thông cảm cho ngài ấy.

Kỳ thực nàng lờ mờ cảm nhận được, ngài ấy cũng chỉ nhất thời nổi giận, không hề thật sự muốn làm gì nàng cả, nếu thật sự cực kỳ tức giận thì chỉ cần gầm một tiếng là nha hoàn thị vệ bên ngoài đều cùng xông vào, vẫn không đến mức sợ nàng.

Vì vậy hầu gia nổi giận, có lúc là thật sự giận, có lúc là vờ giận, có lúc nổi giận nàng phải cẩn thận, có lúc nổi giận nàng thực sự không cần phải quá sợ hãi, chỉ cần dỗ dành cho tốt là được rồi. Nghĩ đến đây, nàng không kiềm được mà mím môi nhịn cười, lại lâm râm có chút thích thú.

Bình thường hầu gia cao cao tại thượng, bây giờ vẫn là nhìn dễ gần hơn nhiều.

Nàng thậm chí nhịn không được mà duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn xuống đôi mày kiếm đang hơi nhíu lại, nhẹ giọng dỗ dành: “Hầu gia, tính khí của lão nhân gia ngài đúng thật là không nhỏ, ngài cũng đừng có lúc nào cũng trút giận vào thiếp thân…”

Lời này vừa nói đến một nửa, đôi mắt vốn dĩ nhắm chặt đó đột nhiên mở ra.

Ánh mắt sắc bén phóng tới, Hương Vũ lập tức cứng đờ.

Nàng chậm rãi nhìn đầu ngón tay của mình, đầu ngón tay vẫn đang ấn vào mày kiếm của hầu gia.

Trong ánh mắt hoài nghi của hầu gia, nàng chậm rãi thu lại, sau đó lấy lòng gọi một tiếng: “Hầu gia…hầu gia tỉnh rồi à…”

Hoắc Quân Thanh lạnh mặt, mặt không biểu cảm nhìn Hương Vũ.

Hắn ngủ một giấc, vốn dĩ cảm thấy cảm giác đau đầu muốn nứt ra ấy đã giảm đi nhiều, trên người cũng dường như có chút sức lực, cơ thể thoải mái rồi, tâm trạng kỳ thực cũng tốt hơn ban đầu nhiều rồi.

Chẳng qua, tiểu nha hoàn gan to bằng trời này…

Hoắc Quân Thanh nghiêm mặt: “Nói, có phải nàng muốn mưu sát bản hầu không?”

Mưu sát?

Hương Vũ nhũn chân, tội danh này nàng gánh không nổi, lập tức giải thích: “Hầu gia, thiếp thân nào dám, thiếp thân có thể có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào hầu gia, không có hầu gia, thiếp thân chẳng qua chỉ là một nô tì, dù thế này thiếp thân cũng không thể mưu sát hầu gia được đâu? Thiếp thân hận không thể thắp hương cúng Phật cầu Bồ Tát phù hộ cho hầu gia bình an!”

Hoắc Quân Thanh: “Vừa nãy, là ai đặt tay lên mặt bản hầu?”

Hương Vũ vội nói: “Hầu gia, thiếp thân cảm thấy hầu gia quá tuấn mỹ, không kiềm chế được bản thân, muốn sờ hầu gia một chút.”

Hoắc Quân Thanh nhướn mày, nhìn Hương Vũ một cái, đáp án này hắn tương đối thích… không cần biết thật hay giả.

Lại nói: “Vừa nãy, là ai cứng rắn đổ thuốc vào miệng bản hầu?”

Hương Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hầu gia, là thiếp thân, chẳng qua thiếp thân không có cứng rắn rót vào, chỉ là cùng uống thuốc với hầu gia mà thôi.”

Hoắc Quân Thanh cười lạnh.

Hương Vũ mềm mỏng nói: “Cái này cũng không thể trách thiếp thân, hầu gia trên thông thiên văn dưới tường địa lí, không gì không biết, văn võ song toàn, cũng chắc là biết đã bệnh rồi thì nên uống thuốc, không uống thuốc sao khỏi bệnh được? Thiếp thân quan tâm hầu gia, mong ngài sớm khỏe lại, tất nhiên là muốn hầu hạ đút thuốc cho hầu gia rồi. Còn cứng rắn rót vào thì…”

Nàng chột dạ nói: “Nếu đứa trẻ nào không nghe lời, sống chết không uống thuốc, thì phải bóp mũi rót thuốc thế này…”

Đứa trẻ?

Hoắc Quân Thanh cười càng lạnh lẽo: “Bản hầu là trẻ nhỏ sao?”

Hương Vũ cắn môi, rất bất lực liếc Hoắc Quân Thanh một cái: “Hầu gia bệnh không uống thuốc, sợ đắng, cũng không thua kém gì trẻ nhỏ mà.”

Lập tức Hoắc Quân Thanh không nói nữa, đen mặt, sống chết trừng mắt nhìn Hương Vũ.

Trước đó Hương Vũ đã nghĩ rõ điểm mấu chốt, lúc này cũng không quá sợ hãi, nên tiến lại gần, giúp hầu gia đắp chăn gấm lên, dịu giọng hòa nhã dỗ dành: “Hầu gia này, đừng giận nữa, thiếp thân biết sai rồi, lần sau không dám ép hầu gia uống thuốc nữa.”

Hoắc Quân Thanh vẫn trầm mặt như cũ, không để ý Hương Vũ.

Hương Vũ thấy vậy, thử lấy khăn đắp trên đầu ra, nhúng nước nóng, cẩn thận gấp thành một miếng dài, sau đó phủ lên trán hầu gia: “Hầu gia, đắp cái này có thể thoải mái hơn một chút.”

Hoắc Quân Thanh: “Bản hầu không cần cái này.”

Hương Vũ: “Ờm, vậy hầu gia muốn dùng cái gì, lúc này, cũng nên dùng bữa rồi, thiếp cho người nấu một ít cháo loãng, được không?”

Hoắc Quân Thanh: “Không cần, bản hầu không đói.”

Hương Vũ lại suy nghĩ: “Vậy thiếp thân lại lau người cho hầu gia.”

Hoắc Quân Thanh: “Bản hầu có tay có chân, không cần nàng lau.”

Hương Vũ: “…”

Nàng cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, tính cách hầu gia quá kỳ quái rồi, nàng cảm thấy mình thật sự dỗ không nổi nữa.

Hoắc Quân Thanh cũng không nói gì, xoay lưng, mặt đối tường.

Hương Vũ nhìn bóng lưng của hắn, thở dài.

Nàng vẫn cảm thấy lúc hầu gia ngủ mới tốt, hầu gia ngủ có thể tùy ý nàng lau người, nhưng hầu gia lúc tỉnh dậy, căn bản là một người bướng bỉnh, kiêu ngạo tự phụ lại rất sợ đắng!

Lại giống như một đứa bé bướng bỉnh phát cáu.

Nàng dứt khoát đứng dậy, cắn môi nói: “Hầu gia đã không cần thiếp thân hầu hạ, cũng không cần thiếp thân bón thuốc, vậy thiếp thân cũng không dám ở đây chướng mắt hầu gia, thiếp thân cáo lui trước.”

Nói xong, nàng đứng dậy muốn rời khỏi.

Ai ngờ nàng vừa đi ra một bước, thì cảm thấy vạt áo của mình bị người khác giữ lại.

Trái tim nàng đập loạn xạ, chẳng qua vẫn chậm rãi quay đầu nhìn sang.

Kéo vạt áo nàng tất nhiên là hầu gia.

Nhưng cánh tay thon dài có lực đó, khớp tay rõ ràng, làn da trơn bóng.

Nàng thuận theo cánh tay nhìn qua, thì nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.

Nàng cắn môi, không lên tiếng, chỉ an tĩnh nhìn hắn như vậy, cũng không nói chuyện.

Qua một lúc lâu, nam nhân mới dùng chất giọng khàn khàn chậm rãi nói: “Mới hầu hạ được một lúc mà nàng đã muốn đi rồi, có phải căn bản là không thật lòng muốn hầu hạ bản hầu không?”

Hương Vũ nhỏ giọng nói: “Vậy hầu gia có chịu uống thuốc không?”

Hoắc Quân Thanh trầm mặc nhìn nàng, một lúc lâu, mới nói: “Bản hầu đã bệnh rồi, sao có thể không uống thuốc được chứ?”

Hương Vũ nghe được lời này, suýt nữa phì cười thành tiếng.

Được được được, ngài là hầu gia, ngài lớn nhất, nói ngược nói xuôi đều được, dẫu sao người uống thuốc là được.

Tất nhiên Hoắc Quân Thanh nhìn ra ý cười không che giấu được trên mặt Hương Vũ, lập tức trong mắt phớt lên một tia chật vật, chẳng qua vẫn nói: “Thuốc đâu, mau đến hầu hạ bản hầu uống thuốc.”

Hương Vũ mím môi cười: “Biết rồi, hầu hạ hầu gia dùng ngay.”

Hương Vũ sợ vị hầu gia này lật lọng, liền vội phái hạ nhân lấy thuốc đến.

Mà Vương quản gia, thân làm quản gia hầu phủ, tất nhiên vô cùng để tâm bệnh tình của hầu gia, lúc này lại không dám nghỉ ngơi đợi người khác báo tin, tự mình ở đó quan sát, hơn nữa thuốc đó vẫn luôn ấm, chính là đợi để chuyển thuốc cho Hương Vũ ở đây bất cứ lúc nào.

Nghe đến đây, tất nhiên là vui mừng ngạc nhiên không thôi, liền vội vàng đích thân dâng lên, giao cho Hương Vũ.

Hương Vũ có thể cảm nhận được, ánh mắt mà vị Vương quản gia này nhìn mình, hệt như mình là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, trước kia là một tiểu nha hoàn, chưa từng nhận được lễ nghi thế này.

Nàng không khỏi ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ với Vương quản gia, Vương quản gia càng cung kính gật đầu khom lưng.

Bưng thuốc đó đến trước mặt hầu gia, cẩn thận thổi, sau đó mới hầu hạ hầu gia dùng.

Ai ngờ hầu gia lại không uống, nhìn nàng chằm chằm: “Vừa nãy vì sao nàng cười với lão ấy?”

Hương Vũ: “?”

Hầu gia: “Ông ấy đã không còn trẻ nữa, có vợ có con cả rồi.”

Hương Vũ: “!”

Đột nhiên nàng trợn to mắt, không dám tin nhìn hầu gia, đầu óc hầu gia đang nghĩ cái gì vậy?

Nếu không phải vì hầu hạ ngài ấy, nàng hà tất phải vậy chứ?!

Nàng xém chút muốn ném bát thuốc đó xuống rồi bỏ đi.

Tất nhiên Hoắc Quân Thanh cũng rất nhanh nhận thức được lời mình nói khiến người khác bất đắc dĩ như thế nào, hắn vội thu liễm lại: “Bỏ đi, xem như bản hầu chưa nói gì.”

Hương Vũ nhíu mày, dùng hết óc đánh giá vị hầu gia này.

Sao hầu gia lại để ý kỹ thế này, hơn nữa...sao ngài ấy nhìn thấy mình cười với Vương quản gia, vừa nãy rõ ràng màn trướng thả xuống, lẽ nào ngài ấy vẫn luôn lén lút dòm ngó quan sát nàng sao?

Thật là không dám tin nha...

Trên mặt Hoắc Quân Thanh lộ ra vài phần không tự nhiên: “Sao nàng còn chưa đút bản hầu uống thuốc nữa?”

Hương Vũ chớp mắt, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, bỏ đi, hầu gia, ngài ấy là hầu gia, hơn nữa còn là hầu gia bị bệnh, nàng không nên so đo với hầu gia bị bệnh.

Lập tức cầm bát thuốc lên: “Hầu gia, hầu gia nhắm mắt lại, giữ hơi thở.”

Hoắc Quân Thanh không quá vui nói: “Bản hầu biết uống thuốc thế nào, yên tâm đi.”

Dẫu sao hắn cũng không suy đồi đến nỗi để nàng bóp mũi ép đổ thuốc!

Hương Vũ: “Được được được, vậy hầu gia tự uống.”

Nàng cũng hiểu rồi, không thể xem hầu gia bị bệnh là hầu gia, phải xem như một đứa trẻ ba tuổi mà dỗ dành.

Hoắc Quân Thanh lấy bát thuốc qua, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn chằm chằm nước thuốc màu đen trong chén đó.

Hương Vũ ở bên cạnh nhìn, có chút mắc cười, dáng vẻ lẫm liệt vô vị đó của ngài ấy, dường như là sắp ra trận giết địch. 

Chẳng qua nàng nhịn, nàng không thể cười, cười rồi chắc hầu gia xấu hổ lắm.

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm bát thuốc đó một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Thuốc này...”

Hương Vũ: “Thuốc thế nào?”

Hoắc Quân Thanh: “Chắc là rất đắng nhỉ?”

Hương Vũ: “Hầu gia nghĩ thế nào?”

Hoắc Quân Thanh không vui quét mắt nhìn Hương Vũ, rốt cuộc không nói gì, bưng chén thuốc, ngửa cổ, một hơi uống hết.

Sau khi một hơi uống sạch, hắn đặt cái chén xuống, sắc mặt khó coi giống như đít nồi.

Hương Vũ thấy vậy, nhanh tay nhanh mắt lấy ra một thứ, trực tiếp nhét vào miệng hầu gia: “Hầu gia, nhanh, ăn cái này!”

Hoắc Quân Thanh còn không có cơ hội từ chối, trực tiếp đón lấy vật đó vào trong miệng.

Lập tức, hương vị ngọt béo lan ra trong miệng, thấm vào lòng người, làm nhạt đi không ít vị đắng nghét nồng đậm vốn có.

“Thế nào, hầu gia, không còn đắng nữa chứ?” Giọng nói ngọt ngào mềm mỏng, dường như đang khoe tài, mỉm cười hỏi hắn.

“Cũng được.” Hoắc Quân Thanh cảm thấy viên kẹo đường đó ở trong miệng mình chậm rãi tan ra, hắn bất động thanh sắc hỏi: “Nàng cho bản hầu ăn cái gì vậy?”

“Có độc, hầu gia tin không?” Hương Vũ cố ý nói vậy.

Hoắc Quân Thanh liếc nàng một cái, không thèm để ý.

Hương Vũ: “Hầu gia, bây giờ hầu gia...”

Thế mà, lời này nàng vừa nói được một nửa, đột nhiên cả người bị hầu gia kéo xuống.

Nàng ré lên một tiếng, cả người đã bị kéo lên giường, còn chưa phản ứng lại, thì đã bị hầu gia ôm vào lòng.

Phía sau một cảm giác nóng rực áp buộc mãnh liệt truyền đến, nàng dường như không dám tin, ngài ấy háo sắc thế này sao, lẽ nào không phải bệnh rồi sao, sao lại có tinh lực thế này chứ?

“Hầu gia, không thể! Bây giờ hầu gia đang bệnh, tuyệt đối không nên, cơ thể này lỡ có mệnh hệ gì, vậy thiếp thân không phải mang danh hồ ly tinh sao...”

“Im miệng.” Lúc này, hầu gia lại ôm chặt nàng, lại gác cằm của mình lên tóc nàng, khàn giọng nói: “Trên người bản hầu lúc nóng lúc lạnh, nàng có quyền làm túi giữ ấm đi.”

Túi giữ ấm...

Hương Vũ có chút ủy khuất, chẳng qua vẫn nói: “Được thôi.”

Kỳ thực, lần này sau khi Hoắc Quân Thanh tỉnh lại đã có thể có chút tinh thần, có điều vì hắn đã ngủ một giấc, tốt xấu gì cũng nghỉ ngơi rồi, hơn nữa còn đổ mồ hôi và giảm sốt nhẹ, nhưng bây giờ lại dày vò thế này, trên người hắn lại trở nên đau nhức không có sức, vừa nãy kéo Hương Vũ lên giường, cũng đã dùng hết sức lực cuối cùng của hắn.

Tất nhiên hắn biết Hương Vũ không tình nguyện, hắn đã không quan tâm nổi nữa, mắt đã mở không lên luôn rồi.

Nhưng không hề muốn để nàng rời khỏi, chính là muốn nàng ở bên cạnh mình, chính là muốn ôm lấy nàng thế này.

Vào thời khắc cuối cùng ý thức chìm vào bóng tối, hắn sống chết ôm lấy nữ nhân mềm mại trong lòng, thấp giọng lẩm bẩm: “Nghe lời, ngày mai bản hầu thưởng cho nàng...”

Hương Vũ bị ép chặt trong lòng hắn, lập tức phấn chấn tinh thần, vội vàng hỏi: “Ngày mai hầu gia sẽ thưởng cho thiếp thân cái gì vậy?”

Thế nhưng, nam nhân không nói chuyện nữa.

Hương Vũ chỉ đành to gan hỏi lại: “Ngày mai hầu gia sẽ thưởng cho thiếp thân cái gì thế?”

Hầu gia vẫn không nói gì như cũ, ngược lại hơi thở dường như sâu hơn trước vài phần.

Hương Vũ vùng vẫy, quay mặt qua xem, quả nhiên, ngài ấy đã ngủ rồi.

Hương Vũ giận dỗi: “Rốt cuộc là muốn thưởng thiếp cái gì, tốt xấu gì nói rõ rồi hẵng ngủ chứ!”

Cứ như vậy khiến người ta vẫn luôn nghĩ về nó, quá xấu xa rồi!