Sau khi Hương Vũ đi vào liền thấy hầu gia vẫn chưa đi ủng, cứ ngồi trước giường với vẻ mặt nặng nề như vậy, tóc cũng không chải, khoác trên mình trung y màu trắng nhiều nếp gấp, dáng vẻ kia hoàn toàn không có nửa điểm giống Định Viễn hầu uy phong lẫm liệt năm nào. 

Hầu gia nhìn thấy nàng tiến vào cũng không thèm ngước mắt, lạnh lùng nói: "Nàng vừa chạy đi đâu?" 

Hương Vũ mím môi không nhịn được cười, tiến tới ôn nhu nói: "Hầu gia tốt, thiếp còn có thể đi đâu? Chẳng qua chỉ quay về viện một chuyến mà thôi." 

Hầu gia nhìn nàng chằm chằm, hỏi: "Nàng về viện làm gì?" 

Hương Vũ: "Hôm nay nghe nói hầu gia bị bệnh, thiếp liền vội vàng chạy tới. Nhưng cũng vì đến quá vội vàng, chỉ e có một số việc chưa căn dặn nha hoàn bọn họ, sợ các nàng ẩu tả, nên thiếp mới quay về dặn dò bọn họ một phen." 

Lúc này sắc mặt hầu gia mới khá lên: "Không có người đắc lực nào sao? Không phải Bạch Giản ở đó à? Hay là ta lại phái một quản gia nương tử khác đến?"

Hương Vũ vội nói: "Cái này không cần thiết, Thu Nương và Bạch Giản đều rất có năng lực, chẳng qua là do thiếp đi quá vội, sợ có một số việc các nàng không thể tự quyết, nên mới quay về dặn dò một chút, hầu gia không cần phái người đến cho thiếp đâu." 

Hôm nay, nàng đang nghĩ đến chuyện chuyển bạc ra ngoài, nếu như phái quản gia nương tử gì đó tới, bị theo sát chòng chọc, há chẳng phải sẽ lộ tẩy hết sao? 

Nghe vậy, hầu gia không nói gì nữa, chỉ ngồi ngây ra đó. 

Thấy dáng vẻ này của hắn, Hương Vũ liền nói: “Hầu gia, đến giờ ngài phải uống thuốc rồi đúng không?" 

Hầu gia liếc nàng một cái.

Hương Vũ lập tức run rẩy trong lòng, không biết có phải ảo giác hay không mà nàng cảm thấy ánh mắt hầu gia nhìn mình có chút u oán? 

Hầu gia lãnh đạm nói: "Phải không, đến giờ uống thuốc rồi sao?" 

Hương Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, vội vàng gọi Vương quản sự, nhưng thấy nét mặt Vương quản sự mang đầy vẻ chột dạ, nàng lập tức hiểu ra. 

Lại đến lúc phải uống thuốc, nhưng vị Vương quản sự này không khuyên được hầu gia uống thuốc, cho nên đành đỏ mắt chờ mong nàng trở lại. 

Ngay sau đó, Hương Vũ liền bảo Vương quản sự bưng thuốc đến. Nàng nhìn thấy mép bát thuốc có vài vết nhàn nhạt, lập tức đoán ra, có lẽ thuốc này đã được bưng đến trước mặt hầu gia một lần, nhưng căn bản là hắn không uống, nên Vương quản sự phải đem về đun lửa nhỏ giữa ấm. 

Khi lửa nhỏ từ từ làm ấm, thuốc nước khó tránh khỏi bị bay hơi, lúc này mới có vết tích như vậy. 

Nàng than thầm trong lòng, liền bưng bát thuốc hầu hạ hầu gia uống. 

Hoắc Quân Thanh liếc nàng một cái, không nói gì, ngửa mặt lên uống một hơi cạn sạch. 

Uống xong, hắn đặt bát thuốc xuống, lại giương mắt nhìn nàng. 

Hương Vũ: "?" 

Hoắc Quân Thanh: "Lúc này nên cho ta cái gì, chẳng lẽ nàng không biết sao?" 

Hương Vũ bừng tỉnh, bừng tỉnh xong lại cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhanh chóng lấy một cái bình sứ nhỏ ra, bên trong đựng mật đường, đổ một viên ra đưa cho Hoắc Quân Thanh. 

Hoắc Quân Thanh ăn xong, sắc mặt mới trở nên khá hơn. 

Hương Vũ buồn cười, nhưng cố liều mạng kìm lại, không thể để ngài biết nàng cười nhạo ngài ấy, nếu không ngài ấy sẽ thực sự tức giận. 

Dĩ nhiên Hoắc Quân Thanh nhìn thấy, có điều hắn cũng không nói gì. 

Buổi tối, Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong lại đến thỉnh an hầu gia, Hương Vũ liền phụng bồi Hoắc Quân Thanh dùng cơm, có kinh nghiệm của lần trước, lần này Hương Vũ tự nhiên hơn nhiều, thậm chí lúc dùng bữa còn có thể nói chuyện với Hoắc Quân Thanh vài câu, đều là mấy chuyện lặt vặt trong nhà. 

Hoắc Nghênh Vân ngồi bên cạnh hầu gia nhìn thấy cảnh này, tức giận đến mức vành mắt đỏ hồng.

Lần này nàng đến, thật ra là vẫn muốn thử thăm dò phụ thân xem xem có chủ ý gì về mối hôn sự này của nàng. 

Nếu phụ thân cũng đồng ý để Sở Đàm Vân làm con rể người, vậy Sở gia sẽ không dám đính hôn với nhà khác nữa, chỉ sợ phụ thân không muốn, Sở gia tự nhiên cũng không có ý niệm này. 

Nhưng những lời này, thân là con gái vốn đã khó nói, trước mặt người ngoài lại càng khó mở miệng, đặc biệt người ngoài này còn là Hương Vũ. 

Nhưng chuyện này không thể trì hoãn được, Hoắc Nghênh Vân biết, bản thân phải cố gắng một chút vì chuyện chung thân đại sự của mình. 

Cho nên, nàng ta nhẫn nhục chịu đựng, một mực ở bên cạnh hầu hạ, thậm chí ở một bên lột vỏ trái cây hầu cha và Hương Vũ ăn, cứ như vậy hồi lâu sau, Hoắc Nghênh Phong cáo lui, nhưng nàng ta vẫn nấn ná không đi. 

Hoắc Quân Thanh liếc nàng ta một cái: "Làm sao, có chuyện?" 

Hoắc Nghênh Vân: "Không có gì, chỉ là có mấy lời, muốn nói với phụ thân." 

Hoắc Quân Thanh: "Nói." 

Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ bên cạnh một cái. 

Hương Vũ đột nhiên hiểu ra, nàng ta muốn mình rời đi, lập tức cúi đầu cáo lui với hầu gia.

Ai biết vậy mà hầu gia lại duỗi tay, trực tiếp giữ lấy nàng: "Ngồi xuống, giúp bản hầu đấm bóp chân." 

Hương Vũ nào dám nói “không”, nhu thuận đáp: "Vâng." 

Vì vậy, Hoắc Nghênh Vân liền phát hiện, mình chịu khổ nửa ngày, hầu hạ dùng bữa xong, phụ thân đang bệnh nửa người dựa trên giường, trong khi tiểu nha hoàn ngày xưa đang ngồi bên cạnh cha, giúp cha bóp chân, còn mình thì lại đứng ở dưới, thấp thỏm bất an chờ cơ hội thưa chuyện. 

Thế này bảo nàng làm sao có thể mở miệng được chứ? 

Nàng có chút hận Hương Vũ, nhất định là do Hương Vũ cố ý? 

Hương Vũ là nha hoàn của nàng, hẳn phải nên biết nỗi lòng của nàng. Tại sao nàng ta không chủ động lui ra ngoài, đây không phải muốn khiến nàng khó chịu hay sao? 

Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nói lời nào, liếc mắt nhìn Hương Vũ một cái rồi cáo lui. 

Hương Vũ bóp chân giúp hầu gia, một lát sau, mới nhỏ giọng nói: "Có phải hầu gia cố ý không?" 

Hoắc Quân Thanh nâng mi mắt liếc nàng một cái: "Trông có vẻ ngốc, nhưng thời điểm mấu chốt cũng khá thông minh." 

Hương Vũ cắn môi, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Chỉ sợ trong lòng tiểu thư lại hận thiếp thân!" 

Hoắc Quân Thanh thản nhiên nói: "Có bản hầu che chở nàng, nàng quan tâm nó làm gì?" 

Lời nói này... 

Hương Vũ có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, dẫu biết rằng chẳng qua ngài ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng vốn là cô nhi không nơi nương tựa, nghe được lời này, trong lòng rốt cuộc vẫn cảm thấy ấm áp, tựa như nam nhân này là chỗ dựa cả đời. 

Nàng cúi đầu, mếu môi, khóe mắt có chút ẩm ướt. 

Bất quá, chỉ vì một câu nói thuận miệng của người khác lại có thể làm bản thân mình cảm động, khiến nàng cảm thấy xấu hổ, liền hơi nghiêng đầu đi, giả bộ nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Chạng vạng, ánh mặt trời rơi xuống trước song cửa sổ, chiếu đến nơi bày biện đồ sứ bên cạnh phản xạ ra một chút ánh sáng, ánh sáng kia rơi vào mắt Hương Vũ, liền phơi bày oánh quang ướt át. 

Hoắc Quân Thanh nhìn thấy điểm ẩm ướt trong con ngươi của nàng. 

Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau, mới nói: "Không cần sợ bất kỳ điều gì, trong phủ bản hầu có một nam một nữ, Nghênh Phong thì không nói làm gì, nếu như có tiền đồ một chút, cũng đưa về thành Yến Kinh. Nếu không có tiền đồ, thì yên ổn ở lại hầu phủ, thừa tự chức vụ của bản hầu, bất quá tính nó vốn an phận, người ngoài nhìn vào cho là nhu nhược, nhưng thật ra là trung hậu chân thành, tương lai cũng không đến nỗi bạc đãi ai”. 

Hắn hơi dừng lại, sau đó mới nhạt giọng nói tiếp: "Về phần Nghênh Vân, tiểu tử Sở gia không thích hợp, hôn sự của nó, bản hầu đã sớm có chuẩn bị" 

Hương Vũ hơi cụp mắt xuống, không dám nói lời nào. 

Những điều này đều là chủ ý của hầu gia, tất nhiên không cần phải nói cho người có thân phận tiểu thiếp như nàng biết, vậy mà hôm nay ngài ấy lại nói ra, nàng cũng không có chỗ để chen vào, cũng chỉ có thể ở một bên yên lặng lắng nghe mà thôi. 

Hoắc Quân Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Ngoài cửa sổ có ánh hoàng hôn rực rỡ, phản chiếu hết thảy mọi thứ trước mắt tựa như được bao trùm bởi một lớp vải mềm. 

Giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy, cảnh tượng trước mắt yên tĩnh hiếm thấy, tựa hồ nhân sinh của hắn có thể không cần những tư thế oai hùng, không cần uy danh hiển hách kia, chỉ cần an tĩnh ngồi đây như vậy, cùng nàng ngắm ánh tịch dương ngả về phía trời tây thì tốt quá rồi. 

Dĩ nhiên, ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc. 

Có lẽ do hắn đang bệnh, người bệnh luôn sinh ra những ý nghĩ sa sút, chán chường. 

Hoắc Quân Thanh nhìn một tầng ửng đỏ mỏng manh ngoài cửa sổ, vẫn lên tiếng giải thích: "Ngày thường nàng có thể nhẫn nại một chút, nếu như nó thực sự phách lối, bản hầu đương nhiên sẽ làm chủ cho nàng." 

Hương Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: "Hầu gia, dù tiểu thư có như thế nào, thật ra thiếp thân hoàn toàn không để bụng." 

Chính trong mộng đó, tiểu thư đã dùng nhiều tâm cơ đối với nàng như vậy, nàng cũng không quá oán hận, một tiểu nha hoàn như nàng cũng tựa như đóa lục bình, hết thảy có thể làm được đơn giản chỉ là vùng vẫy để bản thân có cuộc sống tốt hơn, nào có bản lĩnh để oán trách người khác. 

Nàng không có thực lực kia, cũng không có tâm cơ. 

Giọng nàng ôn tồn nói: "Chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh hầu hạ hầu gia, không bị hầu gia ruồng bỏ, thiếp sẽ không bao giờ nghĩ tới." 

Thanh âm nàng nhẹ nhàng, đôi gò má ửng hồng, tóc đen mềm mại xõa trên bờ vai hẹp gầy, dáng vẻ cúi đầu nói chuyện, như thể cam nguyện sống chết vì hắn mà không chút nào hối hận hay tiếc nuối. 

Từng là anh hùng làm rung trời chuyển đất, con ngươi sắt đá cứng rắn vốn chưa bao giờ để tình cảm nữ nhân ở trong mắt, vậy mà lúc này cũng không khỏi có chút mê đắm trong hương ôn nhu phấn hồng này. 

Hắn đưa tay lên kéo nàng vào lòng, thân hình mảnh mai cực kỳ khiến người ta yêu mến, hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên má nàng, thấp giọng nói: "Thật nghe lời, bản hầu..." 

Nghe vậy, lòng Hương Vũ mềm nhũn, lại cảm thấy lời này thật sự rất quen tai, liền mím môi cười nói: "Có phải là ban thưởng lớn không?" 

Hoắc Quân Thanh nhướng mày cười, dùng ngón cái nhẹ nhàng miết môi nàng: "Ừ." 

Toàn thân Hương Vũ mềm nhũn dính sát vào lòng hắn, vòng tay ôm cổ hắn: "Hầu gia, người phải nhớ kỹ đó, đã hứa sẽ thưởng cho thiếp, thì không được phép quên đâu." 

Hoắc Quân Thanh: "Sẽ không."

Giọng hắn trầm khàn, là kiểu nhu hòa hiếm thấy, điều này khiến lòng Hương Vũ cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được ngẩng mặt lên, chủ động hướng tới hầu gia. 

Nàng cảm thấy bản thân giống như một đóa hoa mai kết bằng tuyết, sắp sửa hòa tan trong lòng hầu gia, thậm chí còn có một loại kích động, nguyện ý dính lấy người hầu gia, cả đời không xuống. 

Ngay khi cánh môi sắp chạm tới môi hầu gia, hắn liền đưa tay lên, ngăn nàng lại. 

Hương Vũ đã sa vào trong đó chớp ánh mắt mông lung, hoang mang nhìn hầu gia, như thể không hiểu sao hắn lại không để nàng hôn. 

Hoắc Quân Thanh cúi đầu, nhìn dáng vẻ rõ ràng đơn thuần nhưng lại có một loại mê hoặc quyến rũ này của nữ nhân, vẫn là thấp giọng nói: "Bản hầu đang bị phong hàn, cẩn thận không lại truyền bệnh cho nàng." 

Nói xong câu này, mặt hắn hơi ửng đỏ, sau đó lấy tay xoa xoa đầu nàng, nhấn mạnh: "Bản hầu bị bệnh sẽ có nô bộc chăm sóc, nhưng nếu nàng bị bệnh, bản hầu lười liếc mắt tới." 

Hắn nói chuyện không dễ nghe, nhưng Hương Vũ cũng không thèm để ý. 

Ngược lại, nàng càng ôm chặt hắn hơn. 

Thật ra thì, hầu gia thực sự là một hầu gia tốt. 

Nếu như ngài ấy không phải là hầu gia cao quý, nàng hận không thể ở bên ngài ấy cả đời, làm một đôi phu thê bình thường, được vậy thì thật tốt biết bao!