Hương Vũ đã cực kỳ sốc khi nghe tin.

Nàng đã nghe rất nhiều tin đồn các loại về công chúa Kỳ Nhã và Hoắc Quân Thanh, thậm chí còn nghe nói hình như Hoắc Quân Thanh có gian tình với công chúa Kỳ Nhã, lại nghe nói công chúa Kỳ Nhã đang truy đuổi Hoắc Quân Thanh để đòi con gái. Thế này chắc chắn khó tránh khiến mọi người suy nghĩ lung tung.

Khi công chúa Kỳ Nhã tìm tới nàng, nàng đã rất sợ hãi.

Nàng cho rằng công chúa Kỳ Nhã nhìn nàng không thuận mắt và không thể dung thứ cho việc nàng mang thai đứa con của Hoắc Quân Thanh nên mới tìm đến tận cửa đòi mạng.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Đương nhiên là nàng sẽ đuối lý, nàng không phải là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng gì, chỉ là một tiểu thiếp mà dám mang thai đứa con của hầu gia, mà cái thai này lại không được hầu gia cho phép, nàng còn có thể làm gì được chứ?

Nàng đuối lý như vậy nên phản ứng đầu tiên là bảo vệ cái bụng của mình và cầu xin công chúa Kỳ Nhã tha cho mình một con đường sống.

Nhưng lời công chúa Kỳ Nhã nói khiến đầu nàng hơi mông lung, nàng nhìn công chúa Kỳ Nhã một cách vô cùng khó hiểu.

Công chúa Kỳ Nhã thấy nàng như vậy, rõ ràng là đã khiến nàng sợ nên đã dẫn nàng vào phòng, cho nàng ngồi xuống, và cố gắng bình tĩnh nói hết sự tình cho nàng nghe.

Nghe xong, Hương Vũ vẫn hoang mang như cũ, cảm thấy cả người mình như đang sống trong mộng.

Ngay cả khi ở trong giấc mộng kia, trong cuộc sống hoang đường sai lầm trong đó, nàng cũng chưa từng nghe nói đột nhiên lại ngoi ra một người mẫu thân lợi hại thế này nha!

Vì vậy nàng không dám tin, cắn môi nhìn công chúa Kỳ Nhã: "Nhưng mà công chúa... Con, con chỉ là một nô tỳ bình thường thôi, thân phận thấp kém, sao có thể là con gái của công chúa được chứ..." 

Nàng cảm thấy hình như là công chúa đã nhận nhầm rồi.

Vì vậy nàng thận trọng nói: "Hay là công chúa điều tra kỹ thêm lần nữa xem?"

Công chúa Kỳ Nhã nhìn nàng như thế mà trái tim như bị dao cứa, bà siết chặt tay gần như run lên, lửa giận ở lồng ngực như muốn thiêu bà thành tro.

Hơn mười mấy năm nay, bà luôn trăn trở  việc tìm lại hai đứa con của mình.

Bà còn nghĩ, cho dù cẩu hoàng đế đó có cướp con của bà đi, nhưng hổ phụ không ăn hổ tử, ít nhất cũng chăm sóc chu toàn, cẩm y ngọc thực sẽ không thành vấn đề chứ?

Ai ngờ cẩu hoàng đế lại bất tài đến mức ngay cả con gái của mình mà cũng nhận lầm, thế cho nên để một nữ nhân không biết ở đâu ra được hưởng phúc, còn để con gái của mình phải chịu khổ chịu tội làm nô tỳ ở đó.

Hơn nữa…

Đôi mắt của công chúa Kỳ Nhã rơi vào bụng của Hương Vũ.

Việc này quả là không thể dung thứ!

Hôm đó, bà lẻn vào hầu phủ và gặp được Hương Vũ, xác nhận được Hương Vũ là con gái của mình, rồi vì sao lại mặc nhiên cho rằng Hương Vũ là "Hoắc Nghênh Vân", bởi vì bà đã sử dụng đầu óc của công chúa Bắc Địch để suy nghĩ, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng con gái của bà được nuôi nấng ở Hầu Phủ không phải với tư cách là thiên kim tiểu thư, mà là thị thiếp của Hoắc Quân Thanh.

Nhiêu đây thôi là đủ để khiến bà muốn giết người rồi.

Tuy nhiên, rốt cuộc bà cũng kìm nén lại.

Bà có thể cảm nhận được rằng con gái mình không có một cuộc sống tốt đẹp, hoàn cảnh thấp kém khiến nàng trở nên nhút nhát và yếu đuối.

Vì vậy công chúa Kỳ Nhã mới kìm nén cơn tức giận trong lòng lại và bình tĩnh nói cho con gái biết sự thật.

Còn Hương Vũ nhìn vị công chúa cải nam trang trước mặt mình, cao quý tuấn nhã, trên nét mặt mơ hồ ẩn chứa nhan sắc tuyệt trần của nữ tử, bản thân nàng cũng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng...đây là mẫu thân ruột của nàng sao?

“Vậy thì cha của con là ai?” Chuyện này đả kích nàng rất lớn, đến nỗi hiện giờ đầu óc nàng chỉ như một khối gỗ.

Phụ thân...Công chúa Kỳ Nhã cười khan trong lòng hai tiếng, rồi kể chuyện cho con gái.

Tất nhiên là không thể kể hết toàn bộ, nhưng có thể lựa điểm quan trọng mà nói, hung hăng bôi nhọ cẩu hoàng đế và Hoắc Quân Thanh một trận.

***

Hương Vũ một bước lên trời và trở thành con gái của công chúa Kỳ Nhã.

Ban đầu chưa kịp thích ứng, đầu óc vẫn còn mông lung, không hiểu được mình bị làm sao, đang yên đang lành tự nhiên mình lại trở thành con gái của công chúa.

Nàng thử gọi nương nhưng mới bắt đầu thì không cách nào gọi được, có lẽ trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy đối phương quá đỗi cao quý, không thể tin được mình lại là con gái của một nhân vật tôn quý như vậy.

Ngược lại công chúa Kỳ Nhã không hề vội, lên đường đưa nàng về phương bắc.

Hương Vũ có thể cảm nhận được công chúa Kỳ Nhã chăm sóc mình khá là có tâm, thông cảm cho nàng đang mang thai không tiện vận động mạnh nên luôn cố ý kêu đánh xe đi chậm một chút. Bà ấy còn bồi nàng ngồi trong xe ngựa nói chuyện về một số sự tình ở Bắc Địch và chuyện bà ấy cưỡi ngựa săn bắn thế nào khi còn nhỏ.

Hương Vũ nghe rất say sưa, khi còn nhỏ nàng đã lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó thì vào hầu phủ làm nô tỳ, nàng không chứng kiến được gì nhiều ngoài loại tiểu thư như Hoắc Nghênh Vân và loại nô tỳ như chính mình. Trong lòng nàng, đại khái là nữ nhân cũng chỉ có hai loại chính như vậy, một là làm tiểu thư hai là làm nô tỳ.

Nhưng giờ đây, công chúa Kỳ Nhã đã cho nàng lĩnh hội một cuộc sống khác, cho nàng biết rằng ở vùng phía bắc xa xôi kia, nữ nhân có thể ăn mặc như nam nhân, cưỡi ngựa bắn cung, và cũng có thể xưng vương làm tướng.

Sau hơn mười ngày, nàng cũng dần quen thuộc, Hương Vũ đã nảy sinh cảm giác thân thiết hơn với công chúa Kỳ Nhã, thậm chí có lúc còn rung rung nước mắt thầm nghĩ mình có một người mẫu thân tốt như vậy, nếu từ nhỏ được lớn lên bên cạnh mẫu thân thì không biết hiện giờ mình sẽ thế nào nhỉ?

Đang suy nghĩ thì nàng nhớ tới Hoắc Quân Thanh.

Có một giây lát, thực ra nàng thậm chí còn tự hỏi, mình đã nhận lại mẫu thân, mẫu thân đối xử tốt với mình, mình đã không còn là người có địa vị thấp kém như trước kia nữa, vậy có phải là mình đã có thể ngồi ngang hàng với Hoắc Quân Thanh, có phải là mình đã đủ tư cách…

Nhưng suy nghĩ này chỉ đến đây thôi, không có cách nào nối tiếp nữa.

Nàng thích hầu gia.

Thích đến mức thậm chí nàng nghĩ, cho dù mình đã phải chịu một tội nghiêm trọng như vậy nhưng mình cũng sẽ không hận ngài ấy.

Nếu nàng không trở thành nha hoàn của hầu phủ thì sao có thể có cơ hội ở bên hầu gia?

Nếu nàng được nuôi dưỡng với thân phận là tiểu thư của hầu phủ vậy thì đoạn nghiệt duyên này sẽ không tồn tại, thậm chí đứa con trong bụng cũng sẽ không tồn tại.

Nhưng dù có thích hơn nữa thì đã sao?

Bất kể nàng có thích hầu gia như thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không bao giờ quay lại.

Nếu hầu gia muốn cưới nàng không phải vì nàng là Hương Vũ, mà là vì thân phận cao quý của nàng, thì chi bằng cả đời này nàng nguyện không gặp lại ngài ấy.

Cứ như vậy mạnh ai đi đường nấy đi.

Hương Vũ hít một hơi thật sâu, không nhịn được sờ sờ lên bụng mình.

Cái thứ nhỏ trong bụng nàng dường như cảm nhận được sự bất an của nàng nên gần đây cứ cựa quậy nhúc nhích.

Mỗi lần nó động đậy trong bụng, trái tim của Hương Vũ luôn không tự chủ mà nổi lên sự dịu dàng ôn nhu, cảm thấy đời này chỉ cần có cốt nhục trong bụng là đủ rồi, cho dù không có hầu gia, nàng cũng không quan tâm.

Nghĩ như vậy, nàng không khỏi tò mò.

mẫu thân nàng, công chúa Kỳ Nhã thật là oai hùng hiên ngang, không biết năm đó khi mang thai nàng thì bà ấy ở trong tình cảnh gì, nếu đã hận hoàng thượng như vậy, tại sao vẫn nguyện ý sinh nàng ra?

Đúng lúc này, công chúa Kỳ Nhã lên xe ngựa, lúc đi vào trên tay cầm một bọc giấy, bà cười rất tươi: "Con nếm thử cái này đi, nghe nói đây là đồ ăn vặt đặc sản của nơi này, vừa mới ra lò đó, ta ăn thấy mùi vị cực ngon."

Hương Vũ vội vàng nhận lấy, thế là hai mẫu tử ngồi ăn cùng nhau.

Đây là một loại bánh hấp của địa phương, mềm và ngon, bên trong có nhân táo tàu mấy thứ khác, mùi vị ngọt béo tan mịn, quả thật rất ngon, Hương Vũ ăn một lèo hai cái.

Thấy nàng có cảm giác thèm ăn hiếm có, công chúa Kỳ Nhã cười và nói: "Nếu con đã thích ăn thì ta lệnh cho bọn họ đi mua thêm vài cái nữa."

Hương Vũ mím môi cười xấu hổ.

Công chúa Kỳ Nhã thấy vậy: "Thân thể đang mang thai, kén ăn là lẽ đương nhiên."

Nói xong, bà kể về kinh nghiệm của mình: "Lúc mang thai con ta cũng rất kén chọn, hạ nhân làm đủ các loại món cho ta, nhưng hễ có cái nào không vừa ý là ta còn mắng chửi người ta nữa cơ."

Hương Vũ nhìn thấy khi bà ấy kể chuyện, mặt mũi sáng rực lên, có vẻ như thai nghén năm đó là kí ức hạnh phúc đối với bà.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Nhân táo tàu ngọt tan trong miệng, vị ngọt ấy lan tràn trên đầu lưỡi, Hương Vũ nhìn công chúa Kỳ Nhã, nhịn không được bèn hỏi: "Trước đây khi nương mang thai tụi con có kén ăn không?"

Công chúa Kỳ Nhã mỉm cười: "Tất nhiên là có, ta đã mời hơn hai mươi trù tử chỉ vì để ăn được một bữa cơm, mỗi ngày đều bắt họ thay đổi đa dạng!"

Hương Vũ nhìn nụ cười của bà, đáy mắt có chút ấm nóng, tiếp tục hỏi: "Khi tụi con ở trong bụng của người cũng cựa quậy giống như đứa nhỏ trong bụng con hiện giờ đúng không?"

Thực tế, khi nàng nói ra điều này liền cảm thấy rằng mình đã hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn.

Có thai nhi nào mà không động đậy trong bụng mẫu thân đâu chứ, đều nghịch như nhau thôi.

Nhưng công chúa Kỳ Nhã lại không hề cười nhạo nàng.

Công chúa Kỳ Nhã cười nheo mắt lại, bà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đôi mắt trở nên xa xăm tràn đầy hồi ức.

"Tất nhiên là có động đậy rồi! Lúc đó ta mang song thai, ta có thể cảm nhận được tính cách của hai đứa khác nhau, một đứa hoạt náo, đứa kia thì không."

"Con là đứa không thích hoạt náo có phải không?"

"Không." Công chúa Kỳ Nhã nhìn nàng: "Con là đứa hiếu động, mới vừa sinh ra là đã thích nghịch ngợm."

Lồng ngực Hương Vũ đột nhiên dâng lên một  cổ nóng ẩm, nàng không bao giờ ngờ rằng có một ngày nàng sẽ ngồi đó, được nghe mẫu thân mình kể về bộ dạng của mình khi vừa chào đời.

Nàng luôn cho rằng mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thậm chí nàng còn không biết sanh thần của mình!

Nàng cắn chặt môi, đầu ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo: "Thật sao, lúc con vừa chào đời...rất nghịch ngợm sao?"

Nàng luôn cảm thấy mình rất ngoan hiền, người khác cũng nói là nàng rất nghe lời, hóa ra nàng cũng từng rất nghịch ngợm.

Công chúa Kỳ Nhã nhìn đứa con gái trước mặt, đương nhiên bà biết đứa con gái này đã phải nếm trải rất nhiều chua xót, một mình trơ trọi vượt qua khó khăn để sinh tồn.

Bà nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, đưa tay lên, đôi tay đã quen cầm cung nay lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.

Mái tóc mềm mượt khiến bà nhớ đến đứa bé vừa mới chào đời được mấy ngày của năm xưa.

Lúc đó, tóc non của nàng cũng rất tốt, chạm vào cũng khiến người khác thấy khá châm chích cơ.

Mười bảy năm qua đi, nàng đã lớn lên như vầy rồi, từng bị người khác ức hiếp, chà đạp, bụng đã bự lên, và được bà tìm thấy.

Hai mắt công chúa Kỳ Nhã nóng rực, cổ họng nghẹn ngào: "Đúng, con mới sinh ra đã rất lanh lợi nghịch ngợm, nghịch ngợm hơn nhiều so với ca ca của con, nếu không phải…"

Bà định nói nếu không phải sau đó xảy ra chuyện, bà đã muốn bồi dưỡng cho con gái kế thừa địa vị của mình sau này rồi.

Nước mắt của Hương Vũ lập tức tuôn ra, thông qua màng nước nàng nhìn công chúa Kỳ Nhã, đôi môi không tự chủ mà run rẩy.

“Nương ơi, con, con…” Nàng không biết mình muốn nói gì, cổ họng chỉ phát ra những lời lảm nhảm vô nghĩa.

"Hương Vũ…" Công chúa Kỳ Nhã nói với giọng run run: "Nương vẫn luôn muốn tìm con, nương rất hối hận vì tìm thấy con quá muộn."

"Nương…" Hương Vũ đột nhiên bật khóc và nhào vào vòng tay của công chúa Kỳ Nhã.

Hóa ra nàng không phải là cô nhi, không phải là cô nhi!

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Nhận thức này và nước mắt này đã dội rửa nàng, khiến nàng gạt bỏ mọi sự do dự, chân thành tha thiết ý thức được rằng nàng không phải là một nha hoàn thấp kém ngay từ khi sinh ra, cũng không phải là một cô nhi đầu đường xó chợ không cha không mẹ.

Nàng có mẫu thân, và mẫu thân nàng yêu nàng rất nhiều.

mẫu thân nàng có thân phận cao quý khí phái phi phàm, nhưng trước mắt nàng chỉ là mẫu thân của nàng mà thôi.

Vào lúc này, Hương Vũ tùy ý dựa vào vòng tay của công chúa Kỳ Nhã, khóc tựa như không thể ngừng lại.