Đoàn người của Hương Vũ rời khỏi Bắc Địch, khi đi vào lãnh thổ của Đại Chiêu thì được thị vệ của Đại Chiêu đến nghênh đón, sau đó hộ tống bọn họ nam tiến, về thành Yến Kinh.

Nhã Đạt cũng đi cùng với Hương Vũ.

Vốn dĩ không định để cậu bé đi, nhưng trước khi đi nó đã quấn lấy Hương Vũ sống chết cũng không buông.

Tiểu gia hỏa còn hôi mùi sữa vòng tay ôm lấy cổ nàng không chịu buông, nàng nỡ lòng nào mà cứng rắc gỡ tay nó ra đâu chứ.

Vì vậy công chúa Kỳ Nhã dứt khoát nói: "Nó đã ba tuổi rồi, đã lớn rồi, cho nó đi để trải nghiệm một chút cũng tốt."

Lớn rồi sao…?

Hương Vũ nghe mẫu thân nói như vậy, thực sự có chút khóc không thành tiếng. Cho dù Nhã Đạt có thể cưỡi ngựa bắn cung và thậm chí còn dũng cảm hơn người làm mẫu thân là nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy nó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn khát sữa.

Huống hồ, nếu đến thành Yến Kinh, e là khó tránh đụng mặt với Hoắc Quân Thanh.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hoắc Quân Thanh mà nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào, nếu ngài ấy đoán được đây là cốt nhục của mình, có khi nào sẽ tức giận và muốn cướp con không?

Trong lòng Hương Vũ bất an.

Mấy năm qua, nàng đã dần quên đi kí ức từng làm nha hoàn trong phủ Định Viễn hầu, bàng hoàng cảm thấy đó giống như là chuyện của kiếp trước.

Hiện tại xe ngựa từ từ đến gần thành Yên Kinh, cũng dần dần đến gần nam nhân kia hơn, những ký ức về quá khứ dường như đã phá đi một lớp sương mù, lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí nàng lần nữa.

Trong cơn mơ hồ, nàng cảm thấy mình lại trở thành Hương Vũ ngày xưa, một Hương Vũ đỏ mắt mong đợi hầu gia.

“Mẫu thân, mẫu thân đang nghĩ gì thế?” Tiểu Nhã Đạt thật ra đã sớm buồn chán.

Ngày ngày ngồi trên xe ngựa quả thật là không vui chút nào, nó muốn ra ngoài cưỡi ngựa, nhưng mẫu thân luôn ngăn cản nó ra ngoài và muốn nó cùng ngồi trong xe với nàng.

“Nhã Đạt…” Hương Vũ thu lại tâm tư, nhìn tiểu Nhã Đạt phấn điêu ngọc dũa.

Mặt mũi của nó thật sự rất giống với Hoắc Quân Thanh, nếu không cần thiết, nàng cũng không muốn để người khác nhìn thấy, vì vậy nàng đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của Nhã Đạt, dặn dò nói: "Nhã Đạt, đến thành Yến Kinh rất khác với những nơi khác, con phải nghe lời nương, không được chạy lung tung, biết chưa?"

Nhã Đạt cảm thấy rất nhàm chán, cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Dạ..."

Nó bắt đầu nhớ thảo nguyên, nhớ đến chú ngựa con của mình.

Nếu không phải tưởng được đi chơi, nó mắc gì phải quấn lấy nương không buông chứ...

Đương nhiên Hương Vũ biết được tâm tư của con trai, tính cách thực sự giống một con ngựa hoang, làm gì chịu được ràng buộc, nhưng bây giờ nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành kiềm chế nó một chút.

Cả đoàn người đến thành Yến Kinh đã là chạng vạng rồi, lúc đó ráng chiều bao phủ trên tường thành nguy nga đồ sộ, đám người Hương Vũ được đón vào thành và được sắp xếp ở trạm dịch.

Lần này Hương Vũ đến đây với tư cách là góa phụ của một vị quan chức, cho nên sau khi vào trạm dịch không cần phải đi gặp mấy vị quan viên của Đại Chiêu, chỉ yên lặng ở lại trong hậu viện là được rồi.

Sau khi được sắp xếp ở hậu viện, Hương Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm, để Nhã Đạt tùy ý chơi trong sân.

Nhã Đạt bị cấm vận động đã lâu như vậy, bây giờ đã có thể vận động trong sân tất nhiên là rất thích, giống như hổ con xổng chuồng, nó ôm lấy con dao găm nhỏ của mình, chơi đùa trong sân, nhảy lên giẫm xuống đùa nghịch với con dao găm.

Hương Vũ có phần mệt mỏi vì đi đoạn đường dài, cũng không quan tâm nhiều đến cậu bé, chỉ kêu nó đừng chạy ra ngoài, Nhã Đạt đương nhiên là đồng ý.

Làm sao nàng biết Nhã Đạt chỉ chơi trong sân chưa được bao lâu đã cảm thấy nhàm chán, lại thấy các quan viên đi cùng đang uống rượu với các quan viên của Đại Chiêu, hơn nữa thị nữ cũng không theo sát nên lập tức to gan.

"Nam tử hán đại trượng phu, không dễ gì mới đến được đô thành Đại Chiêu, há có thể ngày ngày bị nhốt ở trong hậu viện này, luôn muốn được đi ra ngoài thăm thú, có thể coi như là trải nghiệm thế sự đi! Để khi trở về còn có thể nói với bọn An Đặc về hiểu biết của mình nữa chứ!"

Nếu nói là mình luôn bị nhốt trong viện tử nhất định là sẽ bị cười nhạo!

Tất nhiên là tiểu Nhã Đạt không thể để mọi người cười nhạo mình được, nó nắm chặt tay, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chuẩn bị đi ra cửa. Xưa nay nó luôn thông minh lanh trí, một đường đi tới là đã quen với quy tắc thay ca gác của thị vệ, cộng thêm vóc người nhỏ, chui chỗ này lách chỗ kia không dễ bị phát hiện, cứ như vậy mà nó có thể thực sự ra ngoài rồi.

Sau khi chạy ra đường lớn, đôi mắt của tiểu Nhã Đạt mở to và miệng không thể khép lại.

Khi tiến vào thành Yến Kinh, xung quanh đều là thị vệ, nó liều lĩnh vểnh đầu lên nhìn, chỉ thấy bên cạnh hình như có những lá cờ sặc sỡ đang tung bay.

Về phần thành Yến Kinh trông như thế nào, nó hoàn toàn không biết.

Bây giờ nhìn thấy có thể coi như được mở mang tầm mắt, đúng là phá vỡ tất cả mọi nhận thức của hơn ba năm nay trong cuộc đời nó!

Thành Yến Kinh này thực sự khác với quê nhà của nó!

Có rất nhiều cổng chào, nhiều cửa hàng, khắp nơi đều là người, người còn nhiều hơn cả cừu trên thảo nguyên của quê hương nó!

Tiểu Nhã Đạt cảm thấy mắt mình không đủ dùng, nó nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, xiếc ảo thuật, nặn tượng sét, bán hàng rong, thậm chí là từng cửa hàng một.

Đôi mắt của tiểu Nhã Đạt nhanh chóng bị thu hút bởi một quầy kẹo đường, không thể dời đi được nữa.

Người bán kẹo kéo đi nhào lại, nhào nặn, cuối cùng dùng tay véo véo, thế là thấy một con vịt đường xuất hiện, rồi thêm một con hổ nhỏ xuất hiện.

Nước dãi của Tiểu Nhã Đạt sắp rơi ra luôn rồi, nó chạy tới, tiến đến trước quầy hàng, háo hức la lên: "Nặn cho ta một con ngựa!"

Giọng trẻ con trong và vang.

Nghệ nhân đang nặn dở trên tay, xung quanh còn có rất nhiều người đang xem, lập tức không nghĩ gì nhiều liền nặn một con ngựa bằng đường đưa cho tiểu Nhã Đạt.

Tiểu Nhã Đạt vội vàng nhận lấy, le lưỡi liếm đầu ngựa: "Ngọt quá, ngon quá!"

Người nghệ nhân: "Này, người lớn nhà ngươi đâu? Cái này ba đồng."

Tuy nhiên, tiểu Nhã Đạt như là hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang sung sướng liếm con ngựa đường của mình.

Nghệ nhân thấy có gì đó không ổn: "Ngươi không có người lớn đi theo à? Vậy thì cũng phải trả ta ba tiền đồng."

Tiền đồng ư?

Tiểu Nhã Đạt sờ sờ đầu, khó hiểu nói: "Tiền đồng là cái gì hả?"

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Dù sao nó cũng còn nhỏ, mới hơn ba tuổi, trẻ con bình thường của Đại Chiêu có thể cũng không biết tiền đồng là cái gì, huống hồ, từ nhỏ nó đã được sinh ra ở vương đình Bắc Địch, làm gì có người đòi nó tiền đồng, nó muốn ăn gì và muốn cái gì, đều chỉ cần ra lệnh một tiếng là được.

Nghệ nhân không cam tâm, tuy một con ngựa đường không đáng bao nhiêu tiền, nhưng hắn chỉ là một tiểu thương, một ngày ngày vất vả nặn kẹo ở đây kiếm được mấy đồng đâu chứ?

Lúc này xụ mặt nói: "Nhóc con nhà ngươi, phụ mẫu trong nhà đâu? Còn nhỏ mà đã muốn ăn quỵt ư?"

Tiểu Nhã Đạt nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của ông chủ, đành phải nói: "Vị thúc thúc này, đừng nháo nhào lên nữa, ta muốn ăn kẹo đường, thúc cho ta ăn, đương nhiên là ta rất cảm tạ. Nhưng thúc muốn tiền đồng, thì ít ra cũng phải nói cho ta tiền đồng là cái gì, ta sẽ tự nhiên tìm cách lấy về cho thúc.”

Vừa nói nó còn vừa vỗ vỗ ngực.

Cậu bé sinh ra mi thanh mày tú, môi hồng răng trắng, mặc áo bào cổ tròn màu hồng xanh, trên áo thêu một con ngựa nhỏ đang cất vó và một đôi ủng nhỏ dưới chân. Vốn phấn nộn khả ái, tính khí trẻ con, nhưng vào lúc này lại chững chạc đàng hoàng, dùng cái giọng non sữa ấy thương lượng với ông chủ như một tiểu đại nhân, lại còn chưng ra bộ dạng hào khí vạn trượng, ngược lại làm cho ai nấy ở xung quanh đều bật cười.

Thậm chí có người còn khen: "Đây là trẻ con của nhà nào vậy, ngược lại rất khôi ngô, thật là khiến người ta yêu thích mà.”

Tuy nhiên, nghệ nhân không chịu dừng, đứa trẻ này có đáng yêu đến đâu cũng không phải là người nhà của hắn, hắn chỉ muốn ba đồng tiền thôi, lập tức tóm lấy tiểu Nhã Đạt: "Nếu người lớn nhà ngươi không có ở đây, vậy thì ngươi cũng không được phép rời đi, chờ người nhà của ngươi đến bảo lãnh mới được."

Cái tóm này của hắn đã khiến Nhã Đạt không vui rồi.

Mẫu nương của nó là Bắc Địch vương, thân phận của nó tôn quý, làm gì chịu được tủi nhục, chứ đừng nói là bị lôi kéo thế này. Lúc này nó lập tức không vui, long mày nhỏ cau lại quát lớn: "Buông ta ra, đừng tóm ta như vậy! Nếu không ta sẽ đánh thúc!"

Nghệ nhân: "Ngươi lấy kẹo đường của ta không trả tiền, vậy mà còn muốn chạy, còn muốn đánh người ư? Thằng nhóc nhà ngươi có được dạy dỗ không vậy? Có còn vương pháp không?"

Nhã Đạt nghe vậy, tính khí trẻ con nổi lên, người này thật xấu xa, mình đã nói là có thể đưa ông ta tiền đồng mà ông ta vẫn cứ tóm lấy mình!

Nhã Đạt sinh ra và lớn lên ở Bắc Địch, đã quen với sự hoang dã, làm sao có thể nhịn nổi việc này chứ? Lúc này nó xuất hết sức mạnh trẻ con, mạnh mẽ đẩy một đẩy, nghệ nhân cũng không nghĩ rằng một đứa trẻ hôi sữa lại có sức lực mạnh như vậy, thế mà đã bị ngã nhào ra đất.

Sau khi nghệ nhân ngã xuống đất lại vùng vẫy đứng dậy, ai ngờ rằng ngay cả sạp đường của hắn cũng ngã xuống, nước đường bị đổ văng khắp nơi.

Thấy vậy, nghệ nhân tự nhiên càng tóm chặt Nhã Đạt không cho đi, tức giận hét lớn: "Tiểu tử nhà ngươi, ăn quỵt kẹo đường của ta thì đã đành đi, thế mà còn dám phá sạp hàng của ta nữa!"

Đột nhiên khu hàng trở nên náo nhiệt túi bụi.

Lúc Hoắc Quân Thanh cưỡi ngựa đi ngang qua đây, tình cờ nghe thấy tiếng tranh chấp, tính tình hắn lãnh đạm cư nhiên là bỏ mặc những chuyện này.

Không ngờ lại trùng hợp, sau khi sạp hàng ngã xuống, mấy cây kẹo đường lăn đến trước ngựa.

Hắn thờ ơ dời ánh mắt qua liền nhìn thấy khuôn mặt vừa vô tội vừa buồn phẫn của cậu bé.

Thằng bé chống hông, vô tội lên án: "Ta đã nói với thúc rồi, ông muốn tiền đồng, ta giúp ông nghĩ cách đưa tới là được, cớ sao ngươi cứ lôi lôi kéo kéo, lỡ rách quần áo của ta thì phải làm sao, vậy ta mới phải đành tức giận thôi!"

Bộ y phục này của nó là mới được nương nó may cho, bên trên có thêu một chú ngựa con, là bộ mà nó thích nhất, tất nhiên là nó không muốn đồ của mình bị rách!

Hoắc Quân Thanh thấy cảnh này, hắn rất chán ghét trẻ con, chưa bao giờ thích, nhưng…

Ánh mắt Hoắc Quân Thanh rơi vào trước vạt áo của cậu bé.

Trên đó thêu một con ngựa nhỏ.

Hắn chợt nhớ ra Hương Vũ cũng từng thêu cho hắn một chiếc hầu bao.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại dừng ngựa lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng của hắn bình thản hờ hững, âm lượng không lớn, nhưng sau khi nói xong, mọi người xung quanh đều im lặng.

Mặc dù Hoắc Quân Thanh chỉ cưỡi một con ngựa trông rất bình thường, chỉ mặc một bộ cẩm bào bình thường, nhưng mọi người đều cảm nhận được một cổ khí thế không giận mà uy trên người của vị này.

Đây không phải là người bình thường.

Nhìn thấy sự im lặng của hiện trường, Hoắc Quân Thanh không khỏi nhướng mày khi không có ai trả lời.

Được một lúc, có người run rẩy đi tới và kể lại những gì đã xảy ra.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Nhã Đạt lắng nghe và tự nhiên cảm thấy ấm ức: "Hắn khăng khăng đòi ta tiền đồng, ta nào biết tiền đồng là gì đâu, vốn dĩ có thể thương lượng, ta tìm cách kiếm cho ông ấy một chút là được, thế mà ông ta cứ giữ ta không buông, trái lại coi ta như một tên trộm!"

Cậu bé phồng má, tất nhiên là rất ấm ức, nhưng khi nói ra những lời này, người chung quanh đều dở khóc dở cười, ngay cả nghệ nhân cũng vừa giận vừa bất lực.

Chỉ là một đứa nhỏ như vậy, coi chừng còn đang mặc tã nữa kìa, mong đợi nó lấy đâu ra tiền đồng chứ? Nghĩ là thấy không có khả năng rồi!

Hoắc Quân Thanh liếc nhìn đứa nhỏ.

Xưa nay hắn không thích loại trẻ con không hiểu chuyện này, cho dù là một đứa trẻ ngọc tuyết đáng yêu thế này, hắn cũng không thích.

Có điều…

Đôi mắt của Hoắc Quân Thanh lại quét qua con ngựa thêu trên vạt áo của đứa nhỏ lần nữa.

Hắn vốn tưởng rằng nàng là người duy nhất trên đời này có thể có tay nghề thêu sinh động như vậy, không ngờ còn có một người khác.

Đang nghĩ như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại xuống ngựa, lấy ngân lượng ra, trực tiếp ném cho nghệ nhân: "Số này bồi thường cho ngươi."

Đương nhiên nghệ nhân vô cùng biết ơn.

Khi mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, Hoắc Quân Thanh tiện tay nhấc đứa nhỏ lên ngựa, sau đó phóng ngựa xuất thành.

Nhã Đạt không hề đề phòng thế mà đã bị người ta nắm cổ áo lôi lên ngựa như là lôi một cục sữa, đương nhiên là nó không chịu, vừa đá vừa giãy dụa: "Buông ta ra, thả ta ra!"

Hoắc Quân Thanh: "Câm miệng! Còn la nữa là ném ngươi xuống đó."

Hắn đã có chút hối hận, nhất thời hảo tâm thế mà lại tự rước phiền phức vào mình.

Nếu cứ mặc kệ cho nó bị lạc bị lừa tiền thì đã sao, liên quan gì đến hắn cơ chứ?

Ai ngờ tên nhóc này lại còn không biết trời cao đất dày, hét lớn: "Mau ném ta xuống đi, ném ta xuống đi!"

Hoắc Quân Thanh: "..."

Đúng là tìm chết mà.

Hoắc Quân Thanh nhấc cổ áo sau của đứa nhỏ, trực tiếp nhấc lên ném về phía trước.

"A..." Nhã Đạt rú lên trong không trung.

Hoắc Quân Thanh giơ tay bắt lại nó lần nữa.

Hắn ném về phía trước, sau đó lao tới rồi bắt lấy. Phải biết rằng số phận chính là nằm ở giây phút ngắn ngủi đó, nếu có nửa điểm sơ sót thì e là đứa nhỏ này đã bị giẫm nát dưới vó ngựa rồi.

Hoắc Quân Thanh bắt lấy đứa nhỏ, đặt ở trước yên ngựa lần nữa.

Trẻ nhỏ nhút nhát không chịu được sợ hãi, dạy cho nó một bài học như vậy, bây giờ chắc là chịu ngoan ngoãn rồi.

Ai ngờ Nhã Đạt lại thích thú đến mức vỗ tay, giọng non nớt kêu lên: "Thêm nữa đi, ta muốn nữa, thật là vui!"

Hoắc Quân Thanh: "..."