Chính vào lúc này, lại đột nhiên nghe được tiếng Hoắc Quân Thanh nói: “Nàng nói đi, ta có thể sửa.”

Hương Vũ dường như không dám tin, ngẩng đầu nhìn qua.

Hoắc Quân Thanh tiếp tục nói: “Tính cách của ta xác thực là không quá tốt, rất nhiều chuyện cũng không nghĩ tới, ngay cả hiện tại cũng có thể vẫn không tốt, nhưng nàng có thể nói với ta.”

Giọng nói của hắn trầm thấp mà dịu dàng, trộn lẫn trong hương hoa nhàn nhạt, chầm chậm truyền tới.

Ánh trăng như nước, hương thơm vấn vít, trạch viện ngoại thành yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có một con dế không biết trốn ở đâu kêu lên rồi lại ngừng, âm u tịch mịch.

Hương Vũ ngước mặt nhìn Hoắc Quân Thanh ở trước mặt.

Đây xác thực là Hoắc Quân Thanh ngày xưa đó, thời gian bốn năm, dung nhan mắt mũi ngài ấy không hề thay đổi tí nào, vẫn lạnh lùng sâu lắng.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi còn trẻ, hầu gia khiến tất cả mọi người trong phủ đều khiếp sợ đó, hầu gia cao cao tại thượng tôn quý lạnh nhạt đó, hầu gia đó, là con cưng của trời, là bạn thân của vua, là trụ cột của Đại Chiêu, là chiến tướng bất phàm, hào quang chói mắt, cao ngạo đến nỗi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.

Nhưng bây giờ, ngài ấy đứng trước mặt mình, nói tính cách ngài ấy không tốt, nói bây giờ vẫn không tốt, còn nói ngài ấy có thể thay đổi.

Đột nhiên nhớ lại ngữ khí ngài ấy nói chuyện với Nhã Đạt, lại ôn hòa yêu mến.

Cánh mũi Hương Vũ hơi cay xót, đột nhiên hiểu ra, hóa ra con người đều sẽ thay đổi, hầu gia cũng sẽ thay đổi. 

Bây giờ hầu gia đã thay đổi rồi.

Nếu là trước kia, hầu gia nói lời này với nàng, nàng tất nhiên cảm thấy được sủng mà phát sợ, nhưng bây giờ, mặc dù vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng cảm giác đó lại không giống, nàng cũng không thể quay lại nữa.

Nàng cắn môi, rủ mắt, thấp giọng nói: “Hầu gia, sao ngài lại nói như vậy?”

Hoắc Quân Thanh: “Hương Vũ.”

Lúc tên nàng thốt ra từ miệng hắn, dường như mang theo một sự run rẩy dịu dàng, chuyện này khiến cho tai Hương Vũ vô thức nóng lên.

Hương Vũ suy nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên ngài ấy long trọng gọi tên nàng như vậy.

Trước kia, ở trước mặt ngài ấy nàng không có tên, chỉ cần gọi là tới, tên của nàng chính là tiểu nữ nhân, tiểu nha hoàn.

Hắn lại tiếp tục nói: “Hương Vũ, nếu ta cúi đầu cầu xin nàng, nàng có muốn quay về không?”

Hương Vũ nghe vậy, trong lòng run rẩy kinh ngạc, nàng cắn răng: “Sao đột nhiên ngài lại nói lời này?”

Hoắc Quân Thanh: “Ta biết con người này của ta cao ngạo lạnh nhạt, làm việc cũng bướng bỉnh, không hề thương xót người khác, khó tránh khỏi khiến nàng chịu ủy khuất, nếu nàng có ý kiến gì, thì nói ta biết là được.”

Hương Vũ nghe thấy lời này, sững người nhìn Hoắc Quân Thanh.

Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến ngài ấy sẽ nói với mình thế này.

Một người cao ngạo cứng cỏi như vậy, cúi đầu trước nàng, nói ra lời nói này.

Trái tim của nàng tan ra rồi, thậm chí còn đau lòng.

“Hầu gia, ngài không cần phải thế này, kỳ thực ta cũng không có ủy khuất gì.” Hương Vũ cúi đầu, thấp giọng nói: “Hồi tưởng lại, hầu gia thật sự đối với ta rất tốt.”

Hoắc Quân Thanh: “Vậy vì sao lại muốn rời khỏi ta?” 

Nhắc đến cái này, Hương Vũ cắn môi, mũi có chút chua xót: “Là ta không biết phúc, không hiểu chuyện.”

Hoắc Quân Thanh: “Không biết phúc, là trông đợi ta đối với nàng tốt hơn, ta không làm được điều trong lòng nàng muốn, phải không?”

Mặt Hương Vũ nóng lên: “Thân phận ta thấp kém, tất nhiên biết mình không xứng với hầu gia, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ không muốn cả đời làm một tiểu thiếp thấp kém, lại còn không biết cuối cùng mình sẽ rơi vào kết cục thế nào.”

Hoắc Quân Thanh cúi đầu, chăm chú nhìn nàng: “Trước kia ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, bây giờ hiểu rồi, tất nhiên ta sẽ không đối xử tệ với nàng nữa.”

Hương Vũ hoảng hốt trong lòng, ngài ấy đây là có ý gì, muốn cưới mình sao?

Hoắc Quân Thanh lại nói: “Ban đầu nàng là tiểu nha hoàn trong phủ ta, mà còn là nha hoàn của dưỡng nữ ta, nếu ta thực sự không thích nàng, quyết sẽ không muốn cơ thể nàng như vậy, nếu truyền ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ là trò cười, nói ta bá chiếm nha hoàn của dưỡng nữ.”

Hương Vũ nghe thấy lời này, nhớ lại ban đầu cơ thể mình bị ngài ấy cưỡng muốn như thế nào, nhất thời khổ tâm lại cảm thấy đau lòng.

Ban đầu, bên cạnh ngài ấy không hề có người khác, lại càng thêm sủng ái với mình, chắc là trong lòng thực sự có mình.

Hoắc Quân Thanh cúi đầu chăm chú nhìn nàng, thấy gương mặt nàng đỏ ửng, ánh mắt xao động mềm mại, biết nàng chắc đã dao động rồi.

Nhất thời không kìm được mà nhớ lại lời hoàng thượng nói trước đó.

Y nói nữ nhân vẫn luôn thích nghe mấy lời ngon ngọt đó, không cần biết thật giả, tóm lại là phải dỗ, dỗ nhiều chút là được.

Tính cách này của hắn, vốn dĩ sẽ không nói ra những lời thế này, nhưng nhịn không nổi nữa nên đành nói ra, bây giờ xem ra, quả nhiên có tác dụng.

Hoắc Quân Thanh suy nghĩ, rồi lại nói: “Ta đã ba mươi lăm tuổi rồi, tuổi không nhỏ, không chịu được dằn vặt, Nhã Đạt là cốt nhục của ta, làm phụ thân, tất nhiên là thương thằng bé, cũng hy vọng sau này có thể chăm sóc thằng bé, sau này một nhà chúng ta cùng nhau yên ổn sống qua ngày.”

Hương Vũ nghe lời này, sống mũi bất giác cay cay, cảm động không thôi.

Dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến, có một ngày Hoắc Quân Thanh sẽ nói những lời này với mình.

Chỉ là trong lúc cảm động, nàng lại suy nghĩ, chung quy chỉ là do ngài ấy không còn cách nào khác mới nói như thế, chứ nếu nàng không sinh ra Nhã Đạt cho ngài ấy thì sao?

Nếu thê tử đó của ngài ấy cũng sinh cho ngài ấy một người con trai con gái, e là ngài ấy cũng không nói những lời này với nàng.

Lúc này nàng cân nhắc một chút, rốt cuộc vẫn dò thám hỏi: “Mấy năm nay, Đại Chiêu xảy ra nhiều biến cố, thiếu gia và tiểu thư đều không còn ở trong hầu phủ, ngài vẫn luôn ở một mình ư?”

Hoắc Quân Thanh không kịp suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Đúng.”

Trái tim Hương Vũ ngừng một nhịp.

Ngài ấy đã từng có thê tử, Nhã Đạt đã nói vậy, bây giờ sao lại thế này?

Nếu ngài ấy nói rõ với mình chuyện thê tử đã mất, cho là trong lòng mình không vui nhưng cũng có thể hiểu được, từ nay về sau quên hết những thứ này, yên ổn sống qua ngày là được rồi.

Ngài ấy lại khăng khăng không nói.

Trong lòng nàng rối như tơ vò, đã nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại ngài ấy đã cưới thê tử rồi, vì sao phải giấu nàng, suy cho cùng, vẫn là không xem trọng nàng, cho là một tiểu nha hoàn thấp kém có thể tùy tiện lừa gạt.

Nhất thời lại cảm thấy lạnh lòng.

Hoắc Quân Thanh lại không nghĩ nhiều, hắn thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thấy Hương Vũ lạnh nhạt, nhưng lại không nhìn ra gì, bèn nói: “Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm nàng, muốn tìm được nàng, rất nhiều việc có thể nói rõ với nàng, một lúc nào đó, nếu nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta chắc chắn sẽ cưới nàng, nếu nàng không muốn, ta cũng không miễn cưỡng nàng.”

Lời này nói vẫn có chút khó khăn, chẳng qua hắn vẫn mặt dày nói: “Nàng muốn thế nào, đều được.”

Hương Vũ nghe vậy, trong lòng càng không dễ chịu, cố ý nói: “Lời bây giờ ngài nói có thể xem là thật không?”

Hoắc Quân Thanh: “Tất nhiên rồi.”

Chẳng qua sau khi nói xong, hắn lại nói: “Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm nàng, nhớ nàng rất nhiều, một mình ở trong phủ, mong chờ nàng quay về, rất trống trải, bây giờ không dễ dàng gì mới tìm được nàng, nếu nàng vẫn muốn đi, vậy ta…”

Hương Vũ ngước mắt, chăm chú nhìn hắn: “Vậy ngài sẽ thế nào?”

Đôi mắt trong sáng hiếu kỳ nhìn Hoắc Quân Thanh, gương mặt mỏng của Hoắc Quân Thanh hơi đỏ lên, có chút xấu hổ quay đi chỗ khác.

Với tính cách của hắn, tất nhiên sẽ không nói những lời này.

Chẳng qua hắn nhớ lại ngày trước hoàng thượng đã ân cần chỉ dạy mình, cuối cùng nói: “Nếu nàng đi rồi, ta sẽ ở một mình cả đời.”

Lời nói này nghe động lòng như vậy, nhưng Hương Vũ lại chỉ cảm thấy, hầu gia đường đường chính chính ngày trước bây giờ lại học cách nói xạo rồi!

Đây vẫn là hầu gia trước kia đó sao?

Vậy nên, Hương Vũ tiếp tục thăm dò: “Mấy năm nay, ngài vẫn luôn một mình ư?” 

Hoắc Quân Thanh: “Đúng vậy.”

Hương Vũ đột nhiên cười mỉa: “Cũng thật đáng thương quá nhỉ!”

Phản ứng này không đúng nha, Hoắc Quân Thanh hơi nhướng mày.

Hương Vũ: “Hầu gia, nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng không khách khí nữa, ta dẫn nhi tử quay về Bắc Địch, tìm một tân lang trẻ tuổi, thế nào cũng sống cực kỳ tốt.”

Nói xong, nàng đứng dậy mặc lại quần áo.

Quần áo chỗ nào cũng bị hắn xé toạc, chẳng qua may mà bộ y phục này rườm rà, chỗ này thắt một chút, chỗ kia cột một chút, tóm lại vẫn có thể che được cơ thể.

Hoắc Quân Thanh đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn nàng.

Đợi lúc Hương Vũ vịn lấy thành giường, có chút xiêu xiêu vẹo vẹo bước xuống, rốt cuộc hắn mới nói: “Nàng thật sự muốn đi sao?”

Hương Vũ cố ý nói: “Là ngài nói để ta đi, không phải nói ta muốn thế nào cũng được sao?”

Hoắc Quân Thanh nhướn mày, cười lạnh: “Nàng muốn thế nào cũng được, nhưng không được phép đi, bắt buộc phải ở lại.”

Hương Vũ nghe thấy lời này, thật sự cạn lời luôn, giận dữ lên án: “Vừa nãy ngài còn nói thế nào cũng tùy ý ta, quả nhiên ngài đang lừa ta, ngài lại dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa ta, vừa nãy ta lại còn tin ngài! Xem như ta nhìn rõ rồi, từ sớm ngài đã không còn là hầu gia của ngày trước, ngài là đồ vô lại, đồ đều giả!”

Còn cả cái gì mà thay đổi với không thay đổi, cũng căn bản là dỗ cho mình vui, tính cách đó của ngài ấy, làm gì có thể thay đổi được?

Hoắc Quân Thanh đột ngột nhớ lại trước đó mình nói đã gì, nhất thời trong mắt có chút xấu hổ.

Quả nhiên hắn không phải là kẻ giỏi điêu để dỗ nữ nhân.

Chẳng qua hắn có chút do dự, cắn răng, trầm mặc một lúc, rốt cuộc vẫn nói thêm: “Trừ việc này, ta không có gì giấu nàng, mỗi câu đều thật lòng, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, thế nào cũng được.”

Lúc hắn nói ra lời này, hình tượng hầu gia kiêu ngạo ngày trước đã rơi xuống đất, vỡ thành từng mảng.

Chẳng qua…

Hoắc Quân Thanh nhìn Hương Vũ.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hương Vũ vẫn còn trẻ, mới hai mươi tuổi đầu, còn mình đã hơn ba mươi tuổi rồi, cách biệt mười mấy tuổi, rốt cuộc là lòng tham không đáy, sợ Hương Vũ ham muốn người trẻ.

Hương Vũ nhìn nam nhân trước mặt, lúc ngài ấy nói lời này, chân tình thật ý, thật đến nỗi không thể thật hơn.

Kết quả thì sao!

Ngài ấy đã cưới thê tử một lần, vì sao không nói với mình!

Đây chính là lừa gạt, không biết từ đâu học được lời ngon tiếng ngọt, đến cả một câu chân tình cũng không có. 

Hơn nữa, bây giờ ngài ấy thế này, nói không chừng cũng không vì mình, mà là vì nhi tử.

Một người nam nhân, ba mươi lăm tuổi, lại không có huyết mạch, đây là đã là cái tuổi rất cần con cái rồi.

Hương Vũ ngước mặt, nhìn Hoắc Quân Thanh.

Đã từng là nam nhân nàng ngưỡng mộ, bây giờ ở trước mặt nàng nói lời ngon tiếng ngọt, muốn dỗ dàng nàng.

Có nghĩ, việc này cũng rất hoang đường, ngài ấy lại có một ngày muốn nói xạo muốn lừa mình ở lại.

Hương Vũ cảm thấy, ngày xưa làm một tiểu nha hoàn mà giờ được thế này thì cũng đáng lắm rồi.

Vì vậy nàng hơi nghiêng đầu: “Đã là thế nào cũng được, vậy ngài tìm cho ta một nam nhân trẻ tuổi, để ta hưởng thụ, thế nào?”

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Lời này nói ra, sắc mặt Hoắc Quân Thanh đột ngột thay đổi.

Sau đó, chăn bông trên giường bị hắn ném xuống đất.

Hương Vũ thấy vậy, co chân muốn chạy trốn.

Nàng biết mình đã chạm tới điểm không nên chọc của ngài ấy, nam nhân này nổi giận rồi.

Hoắc Quân Thanh phóng lên một bước, đuổi theo.

Hương Vũ vùng vẫy.

Hoắc Quân Thanh ôm nàng, lại xé toạc y phục mặc lên trước đó,

Hương Vũ hét lớn, sau đó, một vật gì đó hơi mát lạnh trực tiếp vang lên một tiếng răng rắc.

Nàng thất kinh, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy ngài ấy khóa một chiếc xích trên eo mình.

Không biết là xích chất liệu gì, nhưng rất chắc chắn, nhìn là biết không dễ gì có thể tháo xuống.

“Ngài điên rồi! Thả ta ra!” Hương Vũ giận dữ quát.

“Lần này, nàng đừng hòng tháo ra.”

Hoắc Quân Thanh kiên định nói thế.