Hôm nay, Nhã Đạt cùng mẫu thân cưỡi ngựa quay về trạm dịch, ai biết nửa đường lại bị dẫn về biệt viện này.

Tất nhiên thằng bé rất phiền, trời đã tối rồi, thằng bé muốn tìm mẫu thân mình! Ai cũng không cho nó tìm mẫu thân, thằng bé sốt ruột với ai đây.

Đây rốt cuộc là ai, chắc chắn không phải người tốt! 

Nhưng ai ngờ, lúc này Hoắc Quân Thanh đột nhiên xuất hiện.

Nó rất khó hiểu, không kìm được mà cảm thấy nghi ngờ, nghiêng đầu đánh giá Hoắc Quân Thanh một lúc lâu: “Hoắc thúc thúc, sao thúc lại ở đây?”

Hoắc Quân Thanh nhìn vật nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm này.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy thằng bé, chỉ cảm thấy thuận mắt, không hề cảm thấy gì khác, sau này lại yêu thích một cách vô cớ, vậy mà lại có chút không nỡ từ bỏ.

Hôm nay mới biết, cuối cùng là liên quan máu mạch với nhau, phụ tử liền tâm.

Hoắc Quân Thanh nhìn vật nhỏ này, không tự chủ được mà giờ tay, vuốt tóc mềm của thằng bé.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Lúc xoa thế này, tự nhiên nhớ lại, hóa ra tóc thằng bé giống với Hương Vũ, khó trách trước kia hắn lại cảm thấy quen thuộc thân thương như vậy.

Hóa ra mọi thứ trên đời này đều có nguyên nhân của nó.

Thời khắc này, nhìn vật nhỏ này, chút giận dỗi của hắn với Hương Vũ cũng tan thành mây khói.

Bất luận thế nào, nàng ấy cũng đã sinh cho hắn một đứa con.

Nhã Đạt nhìn Hoắc Quân Thanh, chỉ cảm thấy trong mắt Hoắc Quân Thanh dường như lờ mờ mang theo chút ươn ướt, nên cắn môi, nhíu mày, nghi hoặc nói: “Hoắc thúc thúc, thúc đây là sao vậy?”

Hoắc Quân Thanh nghe hai chữ thúc thúc này, bất giác nhói đau trong lòng, hắn nặng nề hít vào, nhìn đứa trẻ này chăm chú: “Nhã Đạt, ta muốn nói với con một việc.”

Nhã Đạt mở to mắt, nghi hoặc nhìn Hoắc Quân Thanh, thằng bé cảm thấy biểu cảm hôm nay của Hoắc thúc thúc không đúng lắm.

Nhất thời nhớ lại mình bị người bí ẩn nào đó bắt đến đây, lập tức cũng có chút sợ hãi.

Lẽ nào nói… Hoắc thúc thúc đích thực là kẻ bắt cóc? Trước kia là mình lơ là mắc bẫy sao?

Nhã Đạt thầm trở nên cảnh giác, thậm chí bất tri bất giác mà lui về sau một bước.

Hoắc Quân Thanh không ngờ đến mấy đánh giá lung tung trong đầu tiểu tử này, hắn nhìn đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu tuấn tú này: “Nhã Đạt, kỳ thực ta…”

Nhã Đạt nghe đến đây, da đầu trở nên tê dại, xoay đầu chạy mất.

Nương ơi, đây thật sự là kẻ bắt cóc con nít đó!!

Sống mũi Hoắc Quân Thanh cay cay, đang định nói ra thân phận của mình, ai ngờ tiểu tử này lại quay đầu chạy mất, nhất thời cũng khó hiểu.

Đợi tiểu tử này chạy ra xa, hắn mới nhún người nhảy lên, đuổi theo, tóm lấy thằng bé.

Nhã Đạt: “Cứu mạng, bắt cóc trẻ em, cứu mạng với!”

Vừa hét, vừa đá lung tung.

Hoắc Quân Thanh nhíu mày, bất lực, trực tiếp nhấc nó lên: “Im miệng.”

Mặc dù tiểu tử này bị kinh sợ, nhưng nói thằng bé im miệng thì nó sẽ im miệng sao, Nhã Đạt gào càng lớn hơn, thậm chí khóc nấc lên: “Cứu mạng, cứu mạng a, nương, cứu con với!”

Hoắc Quân Thanh cắn răng, nhịn không được, trầm giọng nói: “Đừng gào nữa, ta là phụ thân của con!”

Nhã Đạt nghe đến đây, ngẩng người một lúc, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn Hoắc Quân Thanh một cách không dám tin.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy, để thằng bé xuống, trịnh trọng nói: “Nhã Đạt, ta chính là phụ thân thân sinh của con.”

Nhã Đạt: “Thật sao?”

Hoắc Quân Thanh: “Tất nhiên, con xem, chúng ta không phải rất giống nhau sao? Người đi đường đều nói, chúng ta ắt hẳn là cha con.”

Nhã Đạt bừng tỉnh, sau khi ngộ ra, co giò chạy mất.

Hoắc Quân Thanh: “…”

Sau khi Hoắc Quân Thanh bắt Nhã Đạt lại lần nữa, Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Con chạy cái gì?”

Nhã Đạt hắng giọng: “Hóa ra người chính là người cha vong ân phụ nghĩa không việc xấu nào không làm đó của con!”

Hoắc Quân Thanh: “…”

Hắn hít sâu một hơi.

Đời này, hắn đánh đâu thắng đó bất khả chiến bại, trước giờ chưa từng bị người khác nói thế này.

Nhìn tiểu tử đang vểnh môi nhỏ này, hắn nghĩ, hắn phải từ từ xây dựng lại uy tín của người cha mới được.

***

Hoắc Quân Thanh đã phí không ít lời, xem như cũng thuyết phục được Nhã Đạt, nói với nó mình không phải là kiểu người như thằng bé nghĩ.

Tiểu tử mặc dù không tin, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời trấn an lại.

Nhã Đạt tất nhiên cũng hỏi đến mẫu thân mình, kêu gào muốn gặp mẫu thân, Hoắc Quân Thanh hơi do dự, lại nói: “Bây giờ, nương con không ở đây, ngày mai con có thể gặp bà ấy.”

Nhã Đạt vểnh cái miệng nhỏ, nghiêng mắt đánh giá người cha này của mình, qua một lúc, mới miễn cưỡng đồng ý: “Được thôi! Có điều…”

Hoắc Quân Thanh vội nói: “Có điều cái gì?”

Nhã Đạt khịt mũi, ủy khuất nói: “Nương con không thể ngủ cùng con, một mình con không ngủ được.”

Hoắc Quân Thanh nhướn mày, có chút nghi hoặc đánh giá đứa trẻ này.

Hắn có chút không hiểu lắm, thằng nhóc ba tuổi, lại còn cần người ôm ngủ sao? Hắn nhớ mình lúc bốn năm tuổi đã có thể cầm kiếm lên ngựa rồi, lúc đó thế nào hắn cũng không muốn ngủ chung với bà hay mẹ cơ?

Nhã Đạt nghiêng đầu đánh giá cha mình, đôi mắt trắng đen phân rõ: “Sao, cha, người không quan tâm Nhã Đạt sao?”

Hoắc Quân Thanh lập tức hiểu rồi.

Nếu hắn không quan tâm nó ngủ, thì chính là bị phán xét thành một người cha không tốt, tiểu tử này có thể lập tức trở mặt không nhận người quen nữa.

Vì vậy hắn chỉ có thể mặt dày, ngồi chồm hổm xuống, xoa đầu tên tiểu tử này: “Tất nhiên là cha quan tâm Nhã Đạt rồi.”

Quân tâm Nhã Đạt, ngủ chung với Nhã Đạt.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Ngủ chung với một thằng nhóc, cái này đối với Hoắc Quân Thanh mà nói, là lần đầu tiên.

Đích thân chăm sóc, tắm rửa cho thằng bé trước.

Trước kia cảm thấy Nhã Đạt ba tuổi đã không còn nhỏ nữa, nhưng lúc tắm rửa, Hoắc Quân Thanh mới nhận thức được, đây thật sự là một tên nhóc con, trên người núc ních thịt, mông nhỏ mềm nhỏ, tay nhỏ, chân nhỏ cũng rất mềm mại.

Hắn nhìn thân nhìn nhỏ bé mũm mĩm đó, bật cười khanh khách, đột nhiên cảm thấy, đứa trẻ ba tuổi chắc là nên nên có người ôm ngủ.

Nhã Đạt thấy cha đột nhiên bật cười, tức giận nói: “Sao chứ!”

Hoắc Quân Thanh vừa cười vừa nói: “Nhìn cái mông nhỏ này.”

Vừa nói, hắn bóp cái mông nhỏ một cái, cái mông nhỏ mềm mại bóng loáng nước, cả tay đều là thịt mềm.

Nhã Đạt: “Hừ, con mách với nương con, không được bóp của con!”

Lúc này, Hoắc Quân Thanh mới thôi, cầm khăn mềm lên, giúp thằng bé lau sạch, rồi ôm thằng bé lên giường: “Được rồi, ngủ thôi.”

Nhưng sau khi nằm trên giường, Nhã Đạt cũng không an phận, bắt đầu yêu cầu: “Người kể chuyện cho con đi, bằng không con không ngủ.”

Kể chuyện?

Hoắc Quân Thanh cau mày, hắn chưa từng kể chuyện cho người khác nghe.

Nhã Đạt kháng nghị: “Con muốn nghe chuyện, bằng không người chính là người cha tồi, không phải người cha tốt!”

Hoắc Quân Thanh nhướng mày, bất lực, vì làm một người cha tốt, hắn phải nghĩ ra một câu chuyện.

Vậy nên, Hoắc Quân Thanh nghĩ một hồi, kể một điển cố trong sách, Nhã Đạt mặt đầy xem thường, chun cái mũi nhỏ: “Đây không phải là câu chuyện nghe trong Đào Ký sao?”

Hoắc Quân Thanh: “…”

Nhã Đạt: “Nương con đều kể con nghe hết rồi, cho là con không biết sao, lại còn lấy truyện trong sách lừa con.”

Hoắc Quân Thanh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của thằng bé, nhịn không được mà nhào nặn má nó, sau cùng không còn cách nào, đành kể chuyện mình đánh trận lúc trẻ.

Hắn kể cái này, khó tránh khỏi kể nhiều, Nhã Đạt chăm chú lắng nghe, sau đó nhịn không được mà hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

Hoắc Quân Thanh: “Sau đó, chính là đến ngày thứ hai.”

Nhã Đạt: “Ngày thứ hai?”

Hoắc Quân Thanh: “Đúng, bây giờ nhắm mắt ngủ, ngày thứ hai, ta tiếp tục kể chuyện này.”

Nhã Đạt: “Hừ!”

Hóa ra là không kể, thằng bé cũng không muốn nghe nữa.

Hoắc Quân Thanh: “Vậy con kể cho ta một chuyện, thì ta kể tiếp cho con nghe.”

Nhã Đạt không tình nguyện cho lắm nhìn Hoắc Quân Thanh, suy nghĩ chút cảm thấy cũng có thể, chẳng qua nhất thời thằng bé cũng không biết phải kể gì.

Hoắc Quân Thanh: “Kể chuyện lúc nhỏ con sống trên thảo nguyên đi.”

Kỳ thực hắn muốn biết, tình hình Hương Vũ trên thảo nguyên rốt cuộc thế nào, rốt cuộc đã gả đi rồi sao, nam nhân đó chết lúc nào.

Mặc dù Nhã Đạt thông minh, cuối cùng vẫn là đứa trẻ, mà người ta chỉ kể những gì người ta thích, vì vậy một tối này của Hoắc Quân Thanh, nghe Nhã Đạt kể cỏ trên thảo nguyên mềm thế nào, thịt trên thảo nguyên thơm thế nào, sữa trên thảo nguyên nồng thế nào, ngựa trên thảo nguyên cao thế nào, sau cùng nghe thằng bé lẩm bẩm nói: “Con ngựa con của con, con ngựa con của con… con muốn con ngựa con của con…”

Sau cùng không còn tiếng nữa, hắn nhìn qua, người đã ngủ rồi.

Hoắc Quân Thanh hơi nghiêng người, nhìn thứ nhỏ bé ngủ rất ngọt ngào này, tỉ mỉ ngắm nhìn một lúc, trong lòng càng dâng lên cảm giác ấm áp, cảm giác ấm áp đó thậm chí còn mang theo chút chua xót khổ sở.

Hắn nhớ đến Hương Vũ.

Không cần biết thế nào, nàng đã sinh cho hắn một đứa con, một mình nuôi dưỡng thằng bé lớn thế này.

Thậm chí Hoắc Quân Thanh còn nhớ đến sợi dây chuyền vàng sau này hắn tìm được đó, sợi dây chuyền bị đứt đó.

Dựa theo thời gian mà suy đoán, lúc nàng ấy khiến sợi dây chuyền trở thành như vậy, ắt hẳn là lúc bụng nàng to ra rồi.

Hoắc Quân Thanh nặng nề hít vào, ép cảm giác bất thường dâng lên trong lòng xuống, hắn cẩn thận đứng dậy bước xuống giường, đến viện Hương Vũ ở.

Bên ngoài cửa sổ, đám hoa cúc vẫn thoang thoảng như cũ, trong phòng sáng ánh nến, ánh sáng hắt lên rèm cửa sổ màu trắng, nên lộ ra một vầng sáng màu cam nhạt, dịu dàng mà yên tĩnh.

Hoắc Quân Thanh nhớ lại khoảng thời gian trong quá khứ, kỳ thực hắn vẫn luôn có một số cảm giác, cảm thấy nàng vẫn cứ thế ở bên cạnh hắn, có thể ở bên suốt một đời.

Chỉ là trong quá khứ, hắn quá cao ngạo, cao ngạo đến nỗi mắt không nhiễm bụi trần, trước giờ chưa từng nghĩ qua là rốt cuộc bản thân mình cần thứ gì.

Ít nhất cũng chưa từng nghĩ qua, mình nên cưới nàng vào cửa.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gõ cánh cửa đó.

Trong phòng, không hề có trả lời.

Hoắc Quân Thanh đứng đó: “Hương Vũ, ta biết nàng ở đó.”

Hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ của nàng.

Hoắc Quân Thanh nhìn ánh trăng như nước đó, chậm rãi nói: “Hương Vũ, ta sai rồi, ta xin lỗi nàng, chúng ta đừng gây nhau nữa, chúng ta sống cùng nhau, được không?”

Hương Vũ cũng không ngờ đến lúc này ngài ấy đột nhiên lại tới, nghe thấy giọng nói của ngài ấy, vừa hận vừa đau vừa bất lực.

Cao ngạo  như ngài ấy mà cũng có một ngày biết nói lời “sống cùng nhau” thế này ư?

Nhất thời nàng cắn môi, không nói gì.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Trong giọng nói Hoắc Quân Thanh đầy vẻ mệt mỏi: “Mấy năm nay, một mình ta vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ xem bản thân đã làm sai cái gì, bây giờ nghĩ lại, sai ở chỗ không sớm cưới nàng vào cửa.”

Câu này vừa đúng chọc vào tâm tư của Hương Vũ, lập tức cố ý nói: “Thân phận này của ta, thấp kém như vậy, nào xứng gả cho ngài!”

Hoắc Quân Thanh: “Hương Vũ, đừng nói lời giận dỗi.”

Hương Vũ: “Lẽ nào không phải, dù thế nào ngài cũng phải cưới một nữ nhi hầu môn, không đúng sao? Bây giờ cưới rồi, cũng mất rồi, nên là lại đến nói lời ngon ngọt lừa ta!”

Hoắc Quân Thanh: “Cái gì gọi là cưới rồi mất rồi, nàng nói bậy bạ gì đấy?”

Cuối cùng Hương Vũ chịu không nổi nữa: “Đừng cho là ta không biết, mấy ngày trước không phải ngài còn đi viếng mộ phu nhân ngài sao?!”

Lời nói này, nàng dường như thét ra.

Nữ nhân thét, quả nhiên vẫn mềm mại, nhưng xác thực có dùng lực, nhìn ra được nàng cực kỳ buồn bực, cực kỳ căm hận.

Hoắc Quân Thanh nghe được lời này, lại sững sờ, sau đó bừng tỉnh.

“Là Nhã Đạt nói với nàng ư? Thằng bé đã nói những gì rồi?”

“Lẽ nào không phải sao?”

Hoắc Quân Thanh dường như giận đến tái mặt, sau khi suy nghĩ, lại cảm thấy buồn cười.

“Nói lung tung gì đó, nàng biết vợ lớn đó của ta tên gì không?”