Mấy ngày nay, đương nhiên ít nhiều gì Hương Vũ cũng nghe nói chuyện liên quan tới Hoắc Quân Thanh. Nàng biết mẫu thân mình không thích hắn, mỗi ngày đều châm chọc khiêu khích phụ hoàng làm ngay cả phụ hoàng cũng xa lánh hắn.

Bình thường Hương Vũ cũng tức giận hắn quá mức cao ngạo trong mắt không chứa hạt bụi, cũng không xem ai ra gì, cũng hận hắn ngang ngược khắp nơi.

Nhưng mà bây giờ nghe tình cảnh của hắn thì nàng lại đau lòng, nghĩ đến người khác nhắc đến những chuyện của hắn, tuổi nhỏ thành danh, chiến công hiển hách. Bây giờ hắn lại vì nàng mà bị phụ hoàng xem thường chế giễu, sự kiêu ngạo khi xưa đều ngã trên đất, thậm chí nghe nói hắn nhìn thấy phụ hoàng của nàng đều gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân, chuyện này thật là.

Hương Vũ nhớ tới An Định hầu nàng từng thấy qua, nhàn vân dã hạc, giàu sang ung dung, hắn chưa từng quan tâm thứ gì cả?

Nghĩ đến đây, tất nhiên là nàng đau lòng, nhưng mà nàng lại không tiện nhắc đến.

Nàng biết nếu như nàng biện hộ cho hắn ở trước mặt mẫu thân thì mẫu thân sẽ càng giận hắn hơn. Mà phụ thân dù cho yêu thương nàng nhưng rốt cuộc cũng lạnh nhạt, nàng và y không thân, chuyện này mở miệng cũng không hay lắm.

Như thế thì chỉ có thể nhịn xuống, cẩn thận hầu hạ bên người mẫu thân, chờ mẫu thân nguôi giận.

Mãi cho đến một ngày, Tín Đức Đế nhường đế vị, Triệu Nghênh Phong chính thức đăng cơ làm vua. Liên tục sau mấy ngày đăng cơ, thiết yến khoản đãi bách quan và gia quyến trong điện Tường Vân, lúc này Hương Vũ được phong làm Triệu Hòa công chúa cũng xuất hiện.

Bây giờ mọi người đều biết Triệu Hòa công chúa là nữ nhi mà thái thượng hoàng sủng ái nhất, cũng là muội muội sinh đôi của tân đế. Nhưng vị công chúa này lại không sống trong cung, nghe nói là lưu lạc ở dân gian vừa được tìm về, nên mọi người cố gắng lấy lòng nàng đều tò mò.

Hương Vũ đối diện với sự nịnh nọt này lại cảm thấy không có gì, chỉ một lòng muốn biết tin tức của Hoắc Quân Thanh.

Cũng là đúng dịp, vừa lúc bên cạnh có một vị quận chúa, năm nay cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, gọi là quận chúa Đông Vân. Vị quận chúa này nhắc đến Hoắc Quân Thanh lại tỏ vẻ ngưỡng mộ, khẽ nói chuyện với người bên cạnh, che miệng cười nói: "Bây giờ An Định quốc công gia là á phụ, đương nhiên thân phận địa vị cũng không giống ngày xưa, nhưng mà ta thấy tuổi tác cũng không lớn lắm."

Ở bên cạnh có phu nhân nhất phẩm đã xuất giá từ sớm bình tĩnh nhìn quận chúa Đông Vân: "Năm nay ngài ấy chỉ khoảng ba mươi sáu thôi, cũng không quá lớn, cũng là tuổi phong nhã hào hoa."

Quận chúa Đông Vân nghe thế thì càng tỏ ra yêu thích ngưỡng mộ, vẻ mặt mong chờ: "Nghe nói lần này hoàng thượng chỉ hôn cho An Định quốc công gia, cũng không biết là người thế nào."

Lời nói này rất thẳng thắn, tất cả mọi người nhìn tâm tư của quận chúa Đông Vân, muốn cười thầm.

Chỉ có lão nhân gia mới biết được lúc quận chúa Đông Vân nói ra lời này thì vị nhất phẩm phu nhân trước mắt nàng xem ra cũng muốn lo liệu hôn sự cho con trai mình. Thật ra năm đó nàng ta cũng ngưỡng mộ Hoắc Quân Thanh.

Ai có thể ngờ, mười mấy năm trôi qua, người ta từ tướng quân thiếu niên lúc xưa biến thành An Định quốc công gia hiện tại, có quyền nghiêng triều đình nhưng vẫn chưa có phu nhân, vẫn có thể hấp dẫn tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, một lứa rồi một lứa, thật đúng là không ngừng được!

Hương Vũ nghe lời này thì trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nàng nhìn vị phu nhân trầm ổn ưu nhã kia, lại nhìn tiểu cô nương rực rỡ trẻ tuổi, hóa ra cả đám đều ngưỡng mộ hắn, sao hắn lại trêu hoa ghẹo nguyệt thế chứ?

Ngay lập tức nàng nghĩ đến lúc ấy suýt chút nữa hắn cưới vị kia, nghĩ đến dựa vào thân phận của hắn, không biết mấy năm nay có bao nhiêu nợ phong lưu, chỉ là nàng không biết mà thôi. Trước kia thân phận của nàng thấp, không có tư cách hỏi nhưng bây giờ thì khác, nếu như nàng ở chung với hắn không biết phải ăn bao nhiêu bình dấm chua, gây nên bao cơn giận không đâu!

Lúc nghĩ như thế thì đương nhiên càng cảm thấy khó chịu, đúng lúc bữa tiệc này đã hơn phân nửa, nàng tìm lý do cứ như thế rời đi.

Sau khi rời đi, nàng đi qua hậu cung.

Bây giờ công chúa nương của nàng tạm thời ở trong hậu cung, bà tạm thời tìm một cung điện nhìn thuận mắt ở tiêu diêu tự tại. Bà nói còn phải sống ung dung hơn một chút, giúp nhi tử chọn nàng dâu rồi thì bà sẽ trở về Bắc Địch làm công chúa tiêu dao thong dong.

Nhắc đến chuyện này, Hương Vũ lại nhớ đến thái thượng hoàng kia của nàng, đương nhiên là y vô cùng sợ công chúa nương, nơm nớp lo sợ dè dặt, giống như trong cung có một vị tổ tông vậy.

Nàng muốn cười nhưng lại bất đắc dĩ, vừa đúng lúc đi qua ngự hoa viên đã thấy phía trước có hoa lê nở rộ, trắng noãn như tuyết, nhu nhã thanh uyển, khiến người ta nhìn vào say lòng người, nhìn không được mà dừng chân nhìn thêm một chút.

Ai ngờ lúc nhìn xem như thế thì nghe được bên kia vang lên tiếng nói chuyện, giọng nói kia quen tai đến mức làm cho lòng người chấn động. Nàng vội vàng tránh trong rừng hoa lê, quả nhiên gặp mấy người từ vườn hoa bên cạnh đi tới, người dẫn đầu là hoàng huynh Triệu Nghênh Phong, mà hầu ở cạnh y là Hoắc Quân Thanh.

Đã mấy ngày không gặp, nàng muốn nghe chút tin tức cũng khóng khăn, chưa từng nghĩ hôm nay lại có thể gặp nhau. Hương Vũ run sợ đến mền nhũn, muốn nhìn nhiều một chút lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể lặng lẽ lánh đi.

Nàng cứ trông đợi nghe ngóng như thế, một đoàn người đi về phía bên kia rừng hoa lên, Hương Vũ cắn môi nhìn bóng lưng của hắn.

Nàng không dám nhìn chính diện, nhưng chỉ nhìn qua bóng dáng cũng có thể cảm giác được bây giờ hắn gầy gò hơn nhiều, nét mặt lại thiếu đi mấy phần lạnh lùng anh tuấn của ngày xưa, trái lại thêm mấy phần tùy ý.

Hương Vũ dựa vào cây hoa lê, dùng tay khẽ nắm hoa lê trắng nõn, trong lòng thầm nghĩ xem ra hắn cũng thật thoải mái, nào có như nàng ngày nhớ đêm mong, ngày ngày lo lắng!

Trong phút chốc lại nhớ quận chúa gì kia, đột nhiên cơn buồn bực dâng lên. Nàng nghĩ đến bây giờ nàng là muội muội của tân đế, mà hắn lại là á phụ của tân đế, bối phận này còn cách xa nhau, sợ là giữa bọn họ không thể nào!

Ngược lại hắn chẳng hề gì, dù sao có cô nương trẻ tuổi chờ hắn, hắn sợ cái gì?

Hương Vũ thở sâu cắn môi nghĩ, thôi, nàng cũng không quan tâm!

Nàng vẫn nên trở về trong cung phụng dưỡng mẫu thân, nuôi dưỡng Nhã Đạt, điều dưỡng thân thể cho tốt, nói không chừng ngày nào đó lại tìm được một lang quân như ý!

Nghĩ như thế, nàng quay người trở về hậu cung.

Nhưng mà nàng vừa quay đầu lại thì lại sợ nhảy lên, vậy mà có một người rõ ràng đứng đó.

Nàng định thần nhìn lại, đôi mắt màu đen của người nọ vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng, giống như là suy nghĩ không biết qua bao nhiêu năm rồi!

"Ngài..." Nàng quay người muốn đi.

"Đừng đi." Hắn nắm chặt cánh tay nàng: "Mấy ngày nay nàng thật thong dong, dường như chưa từng nhớ ta?"

Giọng nói trầm trầm giống như gió thổi qua đáy lòng Hương Vũ, trái tim của Hương Vũ lập tức mềm nhũn.