Bờ sông Thanh Thủy sáng sớm luôn rất náo nhiệt, nước sông uốn lượn quanh co, mặt sông tràn ngập sương sớm, phụ nữ giặt quần áo ngồi xổm ở bên bờ, tiếng nước chảy nối tiếp tiếng giặt rửa.

Hà Hiểu Vân giặt xong quần áo, đeo chậu gỗ lên lưng, dọc theo đường bờ sông nhỏ đi về nhà.

Đã là giữa tháng tư, thời tiết ấm lại, mưa dần nhiều hơn, hôm qua vừa đổ một trận mưa, trên đường đều là bùn, khắp nơi là hố nước.

Cô cẩn thận để ý dưới chân để tránh giẫm phải vũng bùn.

Sông Thanh Thủy một bên là núi một bên là ruộng, ruộng nước cày phẳng bị bờ ruộng cắt thành từng thửa, trong ruộng chứa đầy nước, chuẩn bị cho mấy ngày nữa cấy mạ; gió nhẹ gợi lên sóng nước lăn tăn, phản chiếu nắng sớm vàng lấp lánh.

Mấy con cò lội nước tìm ăn, xa hơn một chút, một rừng trúc tỏa ra khói xanh lượn lờ, là có nhà đang nấu bữa sáng.

Đối diện có một vị tẩu tử cùng tộc đi tới, Hà Hiểu Vân không quen với chị đó lắm, chỉ tính gật đầu một cái coi như chào hỏi là xong, nào ngờ đối phương từ xa đã trách cô, "Hiểu Vân sao em còn ở đây, Kiến Vĩ nhà em đã về rồi, về nhanh đi!".

Cô chỉ cảm thấy trái tim giật thót một tiếng, rơi đi đâu mất.

Tẩu tử kia đến gần, nói tiếp: "hôm qua bọn họ còn nói chồng Tiểu Quyên chăm lo cho gia định, chị nói chứ, ai cũng thua Kiến Vĩ nhà em, bộ đội quanh năm suốt tháng được mấy ngày nghỉ, lần nào cũng lựa lúc cấy mạ bận rộn mà về.

Cậu ấy được trích phần trăm cán bộ, sao còn phải chăm chỉ như vậy đâu?"
Hà Hiểu Vân mất tập trung, cũng không nghe rõ cô ấy đang nói gì, chỉ gật đầu lung tung.

Đối phương hiểu nhầm cô đang vội về nhà, cười giỡn nói: "Em xem chị, thật là không có mắt, còn lôi kéo em dong dài.

Mau về nhà đi thôi, mội lát tới nhà em ăn kẹo!"

"Tẩu tử nhất định phải tới".

Cô miễn cưỡng cười cười, tạm biệt đối phương rời đi.

Chỉ vì lần này thất thần mà giẫm nửa bước vào trong vũng nước, cúi đầu liền thấy giày vải ngấm vào trong nước, trên giày dính vào mớ bùn.

Đời trước, từ khi có khả năng kiếm tiền cô đã không còn mang giầy kiểu vầy nữa.

Ung thư làm cô chết đi, đồng thời lại cho cô sinh mệnh mới – cô bây giờ đang trong một quyển sách, thành mẹ của nhân vật nam chính, nhân vật này trùng tên trùng họ với cô, nếu không cô cũng không có ấn tượng sâu sắc đến vậy.

Trước mắt là năm 1975, kịch bản trong sách bắt đầu vào 20 năm sau, khi đó ba nam chính đã có chức vị cao, vô cùng uy nghiêm, là một nhân vật nói một không hai.

Tự nhiên phải tiếp nhận một người chồng có tiền đồ như vậy, Hà Hiểu Vân lại không vui vẻ nổi.

Bởi vì cuộc hôn nhân này cũng không phải là hai bên có tình cảm mà lấy nhau, mà là do nguyên chủ cưỡng ép mới có.

Vì gả cho ba nam chính, cô làm bộ rơi xuống nước đổ thừa người ta, một khóc hai nháo ba thắt cổ, làm đủ loại thủ đoạn mới rốt cuộc được toại nguyện.

Do đó tình cảm của hai người không nói cũng hiểu.

Khiến cho người ta đau đầu là, trước khi tới dây, Hà Hiểu Vân đừng nói kết hôn, ngay cả tay của người khác phái cũng chưa nắm bao giờ, mà bây giờ cô chẳng những có chồng, con trai cũng đã ba tuổi.

Mỗi lần thằng nhỏ gọi cô là mẹ, cô đều muốn hỏi: tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì? Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép cô thật muốn ly hôn.

Nhưng cũng không phải không có phương diện nào tốt, ít nhất cô được không một mạng, chỉ điểm này đã đủ cho cho cô giữ tinh thần đi ứng phó các loại phiền phức kèm theo.

Lúc ung thư sắp chết cô cũng không sợ, huống chi là một người đàn ông? Tự động viên mình xong, cô lại ngẩng đầu nhanh chân đi về nhà.

Về phần câu nói "đối với một độc thân lâu năm mà nói, nhìn thấy khác phái liền mãnh như hổ" của ai đó thì bị cô tự động bỏ qua.

Mới vừa đi tới cửa nhà đã nghe thấy trong sân truyền ra tiếng trẻ con, trong nhà những người khác hôm nay có việc, chỉ có Ngụy Viễn Hàng ba tuổi và bà nội thằng bé ở nhà, cộng thêm Ngụy Kiến Vĩ mới vừa về từ bộ đội.

Hà Hiểu Vân vốn định ở ngoài cửa quan sát một chút, nào biết đứa nhỏ tinh mắt, lập tức kéo cô vào, còn hưng phấn la to: "Mẹ, ba đã về rồi, mua cho chúng ta rất nhiều kẹo quýt!".

Hà Hiểu Vân liền giống như một con đà điểu đang vùi đầu trong cát bị lôi ra, không thể không đi vào, rì rì bước tới.

Cô hơi liếc qua, Ngụy Kiến Vĩ bộ dạng cao lớn, người lại thẳng tắp, trên người có một loại khí thế mà người thường không có, loại khí thế này thường làm cho người ta không để ý đến diện mạo anh.

Nhưng mà nhìn tấm ảnh trên vách tường trong nhà thì tướng mạo anh ta cũng rất đẹp trai, nếu không sao có thể sinh ra một nam chính được?
"Hiểu Vân về rồi sao, Kiến Vĩ mới về tới, mấy đứa nói chuyện đi, mẹ đi nấu cho nó bát mì".

Bà nội nam chính Vương Xuân Hoa nói.

Hà Hiểu Vân cũng không muốn ở lại đây trò chuyện, đặt chậu gỗ lên tường đá, nói: "Mẹ, để con nấu cho".

Vương Xuân Hoa khoát tay, tháo tạp dề xuống đeo lên hông, bước nhanh vào phòng, "Không cần, mẹ làm nhanh thôi".

Không đợi Hà Hiểu Vân nói gì thêm, Ngụy Viễn Hàng đã nhảy nhót chạy tới, kéo góc áo cô, "Mẹ mau đến xem, thật nhiều thật nhiều kẹo quýt, nhiều như vầy vầy!"

Hà Hiểu Vân đành phải đi theo thằng bé, lúc đi qua bên người Ngụy Kiến Vĩ, cô dùng giọng nói chỉ có mình mới nghe thấy, nói "Anh về rồi", sau khi nói xong liền tự giác đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức an tâm hơn rất nhiều.

Thật nhiều thật nhiều trong miệng Ngụy Viễn Hàng quả thực không ít, đầy hai túi to.

Hiện nay đồ dùng thiếu thốn, đừng nói kẹo mà ngay cả muối rất nhiều nhà cũng phải dùng tiết kiệm.

Hôm qua cô còn thấy một đứa bé cầm một viên kẹo hoa quả, cách lớp vỏ đập nát viên kẹo, sau đó chia cho một đám bạn mỗi đứa một miếng vỡ nhỏ, để bọn chúng ngoan ngoãn xưng mình làm thủ lĩnh.

Cảnh tượng đó vừa buồn cười lại làm người ta chua xót.

Ngụy Kiến Vĩ về nhà, Ngụy Viễn Hàng vui vẻ như vậy, hơn phân nửa cũng là nhờ thấy có kẹo, nếu không, anh ta một năm chỉ ở nhà hơn mười ngày, đứa nhỏ hai ba tuổi dễ quên, có thể nhớ được có một người như vậy đã rất khá, sao có thể nhiệt tình vậy được.

"Mẹ, con có thể ăn một viên không?".

Tay cầm lấy viên kẹo, Ngụy Viễn Hàng trông mong mà nhìn cô.

Hà Hiểu Vân trước kia cũng không thích con nít lắm, cũng chỉ giống người bình thường, trông thấy đứa nhỏ đáng yêu thì nhìn nhiều hơn, trông thấy đứa nào lì lợm thì lo né.

Ngụy Viễn Hàng đầu tròn mặt tròn, mập mạp trắng trẻo, thịt núc ních, khó được là được người nhà cưng chiều nhưng không hư, dù là thỉnh thoảng nghịch ngơm thì cũng không làm người ta phiền chán.

Nhỏ thì nhỏ, thằng bé còn rất nghe lời.

Mấy ngày trước bởi vì chuyển mùa ho khan, nên đồ lạnh đồ ngọt Hà Hiểu Vân không cho nó ăn, thằng bé liền ngoan ngoãn không ăn, cũng không ầm ĩ.

Thú vị là, một lần nó rõ ràng rất muốn ăn, lại cố ý ở trước mặt Hà Hiểu Vân, giọng nói non nớt nói to: "Ho khan không thể ăn kẹo, sẽ ho nhiều hơn." Cũng không biết là nói cho chính mình nghe hay là nói cho cô nghe nữa.

"Tối hôm qua không phải là không ho nữa sao? Vậy thì con ăn một viên đi." Hà Hiểu Vân sờ lên đầu của nó, khóe mắt thấy Ngụy Kiến Vĩ đi lại trong sân, không biết làm cái gì.

"Không ho nữa!" mắt Ngụy Viễn Hàng sáng lên, lập tức nói, "Hôm nay cũng không ho."
Cô gật đầu, lại nói: "Không ho cũng không thể ăn nhiều."
"Con biết con biết, ăn nhiều sẽ ho lại, mẹ cũng không thể ăn nhiều!" Ngụy Viễn Hàng tranh công cướp lời.

"Đúng là lanh lợi như con." Hà Hiểu Vân buồn cười nói.

Bên tai nghe được tiếng quần áo tung ra, quay đầu nhìn, là Ngụy Kiến Vĩ lấy quần áo cô đặt trên tường đá ra phơi.

"A..."
Cô mới vừa muốn lên tiếng ngăn lại thì nhớ ra đó cũng là quần áo của Ngụy Viễn Hàng, để anh phơi cũng không có gì.

Nhưng anh có thể chủ động làm chuyện này cũng làm cho cô hơi bất ngờ, dù sao những người đàn ông ở quanh đây đều chỉ lo việc kiếm công điểm, việc nhà trong suy nghĩ của bọn họ chính là việc của đàn bà.

Lúc nãy trên đường về, vị tẩu tử kia nói tới "chồng của Tiểu Quyên" cũng là vởi vì anh ta ở nhà có nấu cơm rửa chén, tuy là làm lúc Tiểu Quyên bệnh, nhưng cũng đủ làm cho mấy người phụ nữ khác hâm mộ.

Nhưng mà, quan hệ giữa Ngụy Kiến Vĩ và nguyên chủ xem ra là rất bình thường.

Từ lúc cô vào nhà tới giờ hai người không đối thoại câu nào, cô ngay cả chào hỏi một cách đàng hoàng cũng không có nhưng cũng không thấy anh ta có ý kiến gì, càng không chủ động lên tiếng.

Hai vợ chồng này, thật sự là điển hình của "tương kính như băng".


Nhưng ngẫm lại mẹ của nam chính trong truyện làm chuyện cực phẩm như vậy thì còn không bằng tương kính như băng đâu.

Ngụy Viễn Hàng lại đòi một viên kẹo, muốn chia cho tiểu cô nương sát vách.

Sau khi thằng bé ra ngoài thì Hà Hiểu Vân vào phòng, miễn cho ở trong sân xấu hổ.

Ngụy Kiến Vĩ phơi xong quần áo, dựng chậu gỗ dựa vào tường, nhìn bóng lưng của cô mới đi sửa soạn hành lý mang về.

Vương Xuân Hoa đang trong phòng bếp cắt mì, Hà Hiểu Vân ngồi vào dưới lò, thêm nước vào nồi, làm lửa cháy to lên.

Vương Xuân Hoa vừa giũ sợi mì ra, vừa nhìn cô một cái.

Con dâu thứ này lúc đầu bà cũng không hài lòng lắm, tính cách quá mạnh bạo, lại hiếu thắng.

Nhưng khi đó nó nhất định phải gả cho Kiến Vĩ, tìm cái chết, thật sự ầm ĩ, Vương Xuân Hoa sợ thật náo ra án mạng, cũng sợ ảnh hưởng tới tiền đồ của con mình ở bộ đội mới đồng ý cưới vào cửa.

Sau khi kết hôn cũng nghe lời hơn chút, có vài mâu thuẫn, bà làm trưởng bối, mắt nhắm mắt mở cũng liền đi qua.

Hai năm này cháu trai cũng dần lớn lên, bà nghe con dâu thứ nói gần nói xa là có ý nghĩ muốn phân nhà.

Vương Xuân Hoa thoạt đầu nghĩ, dù sao sau này sớm muộn cũng phải phân ra, chờ lần này con trai về không bằng người một nhà thương lượng một chút, tránh cho con dâu sau này lại náo, làm người ta cười chê.

Nhưng thời gian này nó lại yên tĩnh, tính tính cũng thu lại không ít.

Mà lúc trước khi Kiến Vĩ về nó luôn là người đầu tiên đi lật hành lý, sợ có đồ tốt gì bị người khác giành mất, còn hỏi tiền lương, trợ cấp, dai như chủ nợ.

Hôm nay thế mà một chữ không hỏi, còn chủ động tới nấu nước cho bà, còn lạ hơn mặt trời mọc đằng tây.

Không biết lại đang có ý đồ gì, không phải là thật sự đổi tính đó chứ?
"Ngày mai bảo Kiến Vĩ về nhà với con một chuyến, hai ngày nữa bắt đầu cấy mạ, sẽ không có thời gian đi." Nước sôi, Vương Xuân Hoa bỏ mỳ sợi vào trong nồi, lấy đũa quấy quấy.

Hà Hiểu Vân ngây ra một lúc, mới hiểu được bà nói là về nhà ngoại.

Con rể khó được trở về một chuyến, hẳn là phải đi tới nhà ba mẹ vợ chào hỏi.

Chỉ có điều cô còn chưa thích ứng được với thân thận mình đã kết hôn sinh con, luôn cảm thấy kỳ cục không được tự nhiên.

Cố tính lúc này, trong đầu còn vang lên một khúc hát cũ lúc trước nghe qua: "Tay trái một con gà, tay phải một con vịt, trên lưng còn cõng một đứa bé mập mạp!"
Nội tâm cô lập tức 囧..