Mọi người đều hướng về đại môn quỳ xuống hành lễ. Nhạc hỉ dừng lại, nháy mắt trong viện liền an tĩnh lại.

Không bao lâu, tiếng nói mang theo ý cười của nam nhân truyền đến.

"Chúng ái khanh bình thân, hôm nay là đại hỉ, không cần giữ lễ tiết."

Vân Thanh đứng dậy nhìn về phía nội đường. Nam tử trung niên mặc ngũ trảo Kim Long ngồi xuống chủ vị, trên mặt người này mang theo ý cười, cũng không che được uy nghiêm phát ra toàn thân, đó chính là đương kim Thánh Thượng — Thừa An Đế Hạ Tấn.

Đại Du kiến triều cho tới bây giờ chỉ mới 23 năm.

Hoàng đế tiền triều xa hoa lãng phí, sưu cao thuế nặng ép bá tánh đến không thở nổi. Tiền triều vào những năm cuối, các nơi lần lượt xuất hiện quân khởi nghĩa, trong đó thế lực của Hạ Tấn là lớn nhất. Ông ta biết dùng người, hấp dẫn một số lớn kẻ sĩ có học thức đi theo, cuối cùng thành công lật đổ tiền triều xưng đế, thống trị đất nước.

Thừa An Đế năm nay đã 51 tuổi, sau khi Thái Tử bệnh nặng qua đời, vị trí trữ quân vẫn luôn bỏ trống.

Hoàng tử thành niên dưới gối ông ta có bốn vị bao gồm cả Hạ Trì, nhị hoàng tử Hạ Nguyên, tứ hoàng tử Hạ Lan, lục hoàng tử Hạ Hoằng cùng bát hoàng tử Hạ Trì.

Bởi vì chưa lập trữ quân, nên các hoàng tử sau khi thành niên cũng không có phân phong ra ngoài, mà đều lưu tại kinh thành kiến phủ.

Ánh mắt Vân Thanh nhanh chóng đảo qua ba thanh niên đứng bên cạnh hoàng đế, tầm mắt ngừng lại bên người vị kia trong một cái chớp mắt, lúc này mới bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.

Nhị hoàng tử Hạ Nguyên, phong hào Hằng, là chi tử của Tô quý phi, ngoại tổ là tể tướng đương triều; lục hoàng tử Hạ Hoằng, phong hào Bình, chi tử Nhàn phi, ngoại tổ là quận công khai quốc, hai người gia thế tương đương, là hai người được chọn cho cuộc chiến tranh đoạt vị trí trữ quân.

Mà tứ hoàng tử Hạ Lan, phong hào Yến, chính là vai chính công trong nguyên tác.

"Đưa vào động phòng —"

Hỉ ma ma tiến lên nửa bước, nhỏ giọng nhắc nhở Vân Thanh bước tiếp theo nên làm cái gì, Vân Thanh thu lại suy nghĩ, mắt nhìn thẳng đi theo ma ma về hỉ phòng ở hậu viện.



Bởi vì Hoàng Thượng đích thân tới, nụ cười giả tạo trên mặt tân khách lập tức trộn lẫn nhiều phần nhiệt tình.

Vốn tưởng rằng việc ban hôn sự này là bởi vì Hoàng Thượng ghét bỏ Hạ Trì, đoạt tư cách tranh trữ quân của hắn. Nhưng hiện tạo xem ra, ngay cả đại hôn của vài vị Vương gia trước kia Hoàng Thượng cũng không tự mình đến phủ làm chủ vị, mà ngày lành của Thụy Vương, thời gian ở lại còn khá lâu.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Hoàng Thượng khởi giá hồi cung.

Mọi người tiễn Hoàng Thượng xong, lại sôi nổi tiến lên chúc mừng Hạ Trì.

Hằng vương Hạ Nguyên xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, tiếp đón vài vị huynh đệ cùng các thiếu gia thế gia đi nháo động phòng.


Hạ Trì cười khẩy nói: "Ta cũng không biết nhị ca còn có nhã hứng như vậy."

Trong mắt Hạ Nguyên tràn đầy hứng thú, nói ra lại rất đường hoàng: "Ta ngươi là huynh đệ một nhà, bát đệ thành hôn bổn vương tất nhiên cực kỳ cao hứng."

Hạ Trì cười lạnh một tiếng, xoay người đi về phía hậu viện.

Vân Thanh ngồi ở trên giường hỉ, không khỏi cảm khái việc thành hôn thật nặng nhọc.

Trên đầu đội mũ phượng nặng đến mức cổ y nhức mỏi, y mới vừa giơ tay xoa xoa cổ, liền bị ma ma nhắc nhở chú ý dáng vẻ.

Trong phòng ngoại trừ hỉ ma ma còn có hai nha hoàng xinh đẹp, một kiều mị, một thanh thuần, mỗi người một vẻ, là Tô Uyển Nhi phát hai nha hoàn này cho Vân Thanh làm của hồi môn.

Hai người nhìn động tác của Vân Thanh trong mắt lộ ra khinh thường, như thể không biết lễ nghĩa, quả thực ném mặt mũi Vân phủ đi mất. Đại hôn phô trương ngày hôm nay đều thu vào trong mắt hai ả, Thụy Vương không chỉ có quyền thế, hơn nữa tuổi trẻ tuấn mỹ, hai ả xem Vân Thanh như kẻ tiện vớt được báu vật, hận không thể thay thế.

Vân Thanh đem biểu tình hai người thu ở đáy mắt, Tô Uyển Nhi đánh chủ ý gì trong lòng y đều biết rõ ràng, chỉ là không nghĩ tới đưa tới hai người này, bao nhiêu tâm từ đều viết ở trên mặt, thật sự là... Có chút ngu xuẩn.

Tiếng ồn ào ngoài cửa càng đến gần, Vân Thanh buông tay, đoan chính ngồi ngay ngắn. Không bao lâu cửa liền bị đẩy ra, một đám công tử vô cùng náo nhiệt vây quanh Hạ Trì vào tân phòng.

Thấy rõ Vân Thanh ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, một đám người lại đột nhiên ồ lên.

Lúc trước ở bên ngoài nhìn y đã có cảm giác kinh diễm, lúc này phòng tân hôn ấm áp dưới ánh nến vàng, màn trướng đỏ thẫm chiếu rọi lên gương mặt Vân Thanh một rặng mây đỏ, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Kiến thức một người đều rộng rãi, không ít người còn có nam sủng trong nhà, nhưng Vân Thanh trang điểm kiểu nữ tử, lại đẹp đến không có một chút ẻo lả, thật sự khó gặp.

Hỉ ma ma bưng rượu tiến lên cười nói với Vân Thanh cùng Hạ Trì: "Vương gia Vương phi, nên uống rượu hợp cẩn rồi."

Vân Thanh lấy chén rượu trong khay, giương mắt nhìn Hạ Trì.

Cánh tay hai người giao nhau, nháy mắt kéo gần khoảng cách, rốt cuộc Vân Thanh đã có thể thấy rõ mặt mày Hạ Trì, trong nguyên tác không có miêu tả cụ thể bề ngoài của hắn, không nghĩ tới lại xuất sắc như vậy.

Hơi thở xa lạ quanh quẩn chóp mũi, Vân Thanh ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Hạ Trì lạnh mặt, rũ mắt không để Vân Thanh vào mắt. Hắn không muốn ngửi thấy mùi phấn mặt, theo bản năng nín thở, nhưng lại ngoài ý muốn mà ngửi thấy một chút mùi hương thoang thoảng, mát lạnh.

Hắn giương mắt thoáng nhìn, liền thấy nốt ruồi son trên cổ Vân Thanh.

Vốn dĩ nó được giấu bên trong cổ áo trùng điệp lên nhau, bởi vì động tác ngửa đầu mới để lộ ra bên ngoài, giống như một chút mặc ngân phảng phất trên giấy Tuyên Thành trắng tuyết, câu lấy lòng người muốn chà lau sạch sẽ.

Nháy mắt tiếp theo Vân Thanh uống rượu xong liền cúi đầu, cảnh sắc bị che đậy bên trong cổ áo. Hạ Trì cũng bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt, buông cánh tay giao nhau cùng Vân Thanh xuống.


Tạ Giang Tri xen lẫn trong đám người, chào hỏi cả hai xong, thì vui vẻ tuôn ra một đống lời chúc mừng, những con cháu thế gia khác cũng mở miệng chúc mừng theo.

Nói là nháo động phòng, nhưng kỳ thật bọn hắn cũng chỉ đến xem náo nhiệt, Hạ Trì này tính cách bá đạo như vậy, ai dám nháo hắn động phòng?

Hạ Nguyên đứng ở phía trước nhất giọng thanh thanh nói, cười tán dương: "Bát đệ thật là có phúc khí, nghe nói bát đệ muội tài cao bát đẩu, sau này hài tử được bát muội dạy dỗ, nhất định làm nên việc lớn."

Diện mạo Hạ Nguyên đại khái giống mẫu thân, miễn cưỡng được xem như tuấn dật, lại có chút âm nhu, tuy mang theo ý cười, nhưng trong lời nói lộ ra ác ý rõ ràng.

Hạ Trì cùng Vân Thanh đều là nam tử, nếu có hài tử thì cũng chỉ có thể là con của thiếp thất, ngay cả khi ghi tên trên danh nghĩa của Vân Thanh, cũng không giống với con chính thống của vợ cả. Sở dĩ mọi người chấp nhận cam chịu cưới nam thê để vô duyên với vị trí trữ quân, cũng là vì nguyên nhân này.

Đám người Tạ Giang Tri kinh hồn táng đảm mà nhìn Hạ Trì nháy mắt trầm xuống, sợ hắn bạo khởi đánh người, thình lình lại nghe thết một giọng nam mát lạnh dễ nghe.

"Cảm ơn nhị ca lo lắng, không dám xưng tài cao bát đẩu, nhưng hài tử Vương gia, ta đương nhiên sẽ dụng tâm dạy dỗ."

Không khí giương cung bạt kiếm bởi vì những lời này mà hòa hoãn xuống, mọi người ngẩn người nhìn về phía Vân Thanh, đêm tân hôn, cô dâu mới theo nghi lễ không được cùng nam nhân khác nói chuyện, nhưng Vân Thanh là nam tử, tựa hồ cũng không thể nói là thất lễ.

Ánh mắt Hạ Nguyên dừng trên mặt Vân Thanh xoay hai vòng, có chút ngứa ngáy trong lòng mà ma sát hàm răng sau, còn muốn nói cái gì đó, Hạ Lan vẫn luôn đứng ở một bên không lên tiếng bỗng mở miệng cười nói.

"Đã là đêm tân hôn, huynh đệ chúng ta không nên quấy rầy quá lâu, tứ ca chúc bát đệ cùng bát muội bách niên hảo hợp."

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lan, làm công chính, diện mạo Hạ Lan đương nhiên cực kỳ xuất sắc, trên gương mặt tuấn mỹ mang nụ cười như gió mát trăng thanh, thật sự là công tử nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc.

Hạ Trì dừng một chút, gật đầu nói: "Đa tạ tứ ca."

Vân Thanh cũng nói lời cảm tạ theo.

Sau khi Đãi Hạ Hoằng cũng nói xong lời chúc mừng, đoàn người rốt cuộc cũng rời khỏi hôn phòng.

Bọn hạ nhân nối đuôi nhau lui ra, phòng ngủ nháy mắt chỉ còn lại hai người Hạ Trì và Vân Thanh.

Vân Thanh nhận ra tầm mắt Hạ Trì, ngẩng đầu nhìn qua.

Diện mạo Hạ Trì vốn cực có tính công kích, cách dãy chuỗi ngọc của miện chín lưu, càng thêm vẻ khó có thể thân cận.

Hai người cách chuỗi ngọc đối diện nhau, Hạ Trì lạnh mặt trầm giọng nói: "Bổn vương không thích nam tử, sau này phận ai nấy lo, không can thiệp chuyện của nhau."


Vân Thanh ngẩn người, nhìn khớp hàm Hạ Trì căng chặt, khóe miệng mỉm cười: "Tốt."

Hạ Trì bị nụ cười của y làm lung lay, theo bản năng dời tầm mắt.

Hắn còn muốn cảnh cáo vài câu, lại nghe thấy Vân Thanh cười hỏi: "Kia, đêm nay Vương gia muốn ở chỗ này nghỉ tạm sao?"

Hạ Trì:...

Không biết xấu hổ!

Vân Thanh bị trừng mắt, liếc mắt nhìn một cái, biểu cảm vô tội nhìn Hạ Trì phất tay áo rời đi.

Cửa bị đóng lại, y nhẹ nhõm thở một hơi dài, lại bất chấp tất cả, nằm bẹp xuống đệm giường.

Rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi.

Giây tiếp theo.

"Đau đau đau!"

Vân Thanh lập tức ngồi dậy, xốc đệm chăn lên thấy phía dưới toàn là long nhãn, táo đỏ, đậu phộng.



Ngày tiếp theo, sáng sớm hai người phải đến cung thăm hỏi, sau khi trở về Vân Thanh liền vào trong thư phòng.

Gian thư phòng này chỉ dành riêng cho y, bày biện đều là đồ vật do y mang từ Võ Thành bá phủ đến. Y bình thản ngồi xuống, rút giấy Tuyên Thành trải ra, cầm bút đem cốt truyện và nhân vật trong truyện chỉnh sửa lại lần nữa.

Tiểu thuyết là một câu truyện thuần yêu đương ngược luyến, vai công chính là tứ hoàng tử Hạ Lan đã gặp hôm qua.

Mẫu thân Hạ Lan là nha hoàn trong cung, bị lâm hạnh sau đó có con, may mắn nàng vẫn sinh con an toàn, một đoạn thời gian rất được hoàng đế sủng ái, mở ra tương lai đáng mong đợi. Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không bao lâu ngay vào lúc được sủng ái nàng bị Tô quý phi bày mưu hãm hại biếm vào lãnh cung.

Hạ Lan sinh ra đã ở trong lãnh cung, thẳng đến khi mẫu thân bệnh nặng qua đời, hắn mới được thả ra, có cung điện của mình.

Nhưng không ai che chở cho hắn, cung nhân đều có thể tùy ý khi dễ hắn, sống thập phần gian nan như trước.

Chậm rãi lớn lơn, Hạ Lan liền bắt đầu nắm bắt tất cả cơ hội để bò lên, tích góp thế lực cho chính mình.

Sau khi thành niên, hắn thành công phong vương, bắt đầu chiêu hiền đãi sĩ, hấp dẫn không ít con cháu hàn môn đi theo, trong tình huống thế lực không bằng hai vị hoàng tử còn lại, nhưng cũng âm thầm tích góp đất đai và không ít thế lực.

Thời gian hắn cùng mẫu thân sinh hoạt gian nan ở lãnh cung, nội tâm đã chôn xuống hạt giống khát vọng quyền lực. Bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nội tâm lại vặn vẹo cố chấp, chỉ nghĩ làm sao để lấy được ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, đem những kẻ từng khi dễ hắn và mẫu thân đạp dưới chân mình.

Vai thụ chính tên Thẩm Thời Dư, nguyên danh Đỗ Lam, từ nhỏ nhận hết sủng ái. Đỗ gia vốn là thế gia, bởi vì âm thầm tương trợ hoàng tử tiền triều, năm Đỗ Lam mười tuổi bị bại lộ đưa đến tai họa ngập đầu.

Thế lực tiền triều bị nhổ, hoàng tử bị gi ết chết, Đỗ gia cũng sụp đổ, chỉ có Đỗ Lam còn sống sót mang trên lưng nợ máu của một nhà mấy trăm mạng người.


Theo tuyến thời gian trong nguyên tác, ba năm sau bắt đầu mối tình ngược luyến.

Cảnh Tự năm 26, Bình Châu bị lũ lụt, Yến vương Hạ Lan phụng mệnh nam hạ cứu tế, ở nơi đó tương ngộ với Thẩm Thời Dư đang tôi luyện.

Hai người từ thử lẫn nhau, đến nghi ngờ nhau, cuối cùng trải qua sinh tử, trong quá trình này bắt đầu sinh ra tình yêu bí ẩn.

Thân phận hai người cách xa, lại đeo rất nhiều bí mật trên người, sau thời gian ngắn ngủi điên cuồng yêu thích lẫn nhau, liền đem phần tình cảm này chôn tận đáy lòng. Thẩm Thời Dư lưu tại Bình Châu, Hạ Lan xong việc hồi kinh bẩm báo.

Hạ Lan hoàn thành tốt việc vua sai sự, sau khi hồi kinh được ban thưởng, thế lực nâng cao một bước.

Một năm sau, Thẩm Thời Dư đạt thành tích ưu tú trong kỳ khảo hạch được triệu về kinh, cũng gặp lại Hạ Lan.

Hai người đều cố gắng kiềm chế, lại không thắng nổi tình yêu.

Thẩm Thời Dư lưng mang nợ máu một nhà mấy trăm mạng người, bề ngoài hoạt bát thiện lương, sau lưng lại sớm bị thù hận ăn mòn, đối với người khác đã ác, đối với chính mình càng ác hơn, tồn tại chỉ vì báo thù.

Hạ Lan là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh ảm đạm của cậu, khiến cậu ngoài ý muốn mà đối xử tốt đẹp với hắn.

Chỉ là kinh thành không phải Bình Châu, trong phủ Hạ Lan còn có thê thiếp con nối dõi, khoảng cách của hai người chính là ngôi vị hoàng đế, là thù nhà, yêu nhau lại không dám thẳng thắn thành khẩn, chỉ có thể dây dưa không rõ, ngược thân ngược tâm.

Sau đó Hạ Lan bị hãm hại bỏ tù, hoàn toàn mất khả năng kế vị, Thẩm Thời Dư liều mình cứu giúp, cũng đổi lại chân tình của Hạ Lan.

Hạ Lan bừng tỉnh quay đầu, cảm thấy chính mình vừa trải qua một hồi đại mộng, điều duy nhất không thể mất đi chính là phần chân tình này.

Hắn đối với hoàng đế vốn là lòng mang hận ý, sau khi buông bỏ chấp niệm với ngôi vị đế vương, liền cùng Thẩm Thời Dư liên hệ với Diên quốc phía bắc, dẫn sói vào nhà, đem vương triều hủy diệt.

Cuối cùng hai người cùng nhau giết hoàng đế cùng Tô quý phi để báo thù, sau đó buông quyền thế, năm tay quy ẩn.

Đã nhiều ngày qua Vân Thanh vẫn luôn suy nghĩ kế hoạch phá vỡ kết cục này, y vốn định xuống tay từ phía vai chính nguyên tác để ngăn cản cốt truyện tiếp tục diễn ra, nhưng y hoàn toàn không có quyền thế, lại không có người tin cậy, hơn nữa còn có gian tế của Diên quốc ẩn giấu trong triều, cách này quả thật quá mức bị động.

Hơn nữa, Diên quốc xâm lấn là việc tất yếu sẽ xảy ra trong tương lai, dù không có nội gián, Diên quốc cũng sẽ không từ bỏ ý đồ xâm lược. Nếu cách này thành công, cũng chỉ có thể làm chậm bước chân của chiến tranh, không thể thay đổi kết cục cuối cùng.

Hôm qua ở vương phủ nhìn thấy mấy vị hoàng tử thành niên, y đột nhiên nhảy ra một ý tưởng lớn mật.

Ở lại nơi như kinh thành đâu đâu cũng có kẻ cản tay, không bằng cùng Hạ Trì đến đất phong xa xôi, xây dựng thế lực, đóng quân mã, lên kế hoạch ứng đối với loạn thế sắp đến.

Nhưng kiếp trước Hạ Trì có thỉnh phong vài lần, hoàng đế đều không đáp ứng. Có lẽ vì muốn biểu diễn ân sủng vô thượng với Hạ Trì để trấn an lòng các tướng sĩ. Cũng có lẽ vì sợ lỡ phóng sương tạo nên khói đạn, tóm lại thẳng đến kết cục, Hạ Trì chỉ ở trong kinh phí thời gian.

Muốn rời kinh, cần phải đánh vỡ cục diện hiện tại, có lỗ hổng mới tạo được cơ hội.

Vân Thanh cầm bút son, viết lên trên giấy dày đặc nét chữ, khoanh tròn tên vài người.

Y ngưng thần đọc lại nội dung trên giấy một lần, cuối cùng lấy bình hương, đem giấy Tuyên Thành ném vào.

Ngọn lửa li3m láp mặc ngân, nhảy lên trong ánh mắt trầm tĩnh của Vân Thanh.