Từ khi nhìn thấy thân ảnh đứng trước mặt mọi người, lồ ng ngực Hạ Trì bắt đầu có cảm xúc kích động.

Hai mươi ngày so với trong tưởng tượng của hắn dài hơn nhiều, bao nhiêu thấp thỏm cùng tránh né đều bị hắn tạm thời ném lại sau đầu. Tâm hắn như nổi trống, bức thiết muốn tới gần người này.

Hạ Trì xuống ngựa, nâng Vân Thanh dậy.

Cánh tay dưới áo bào vẫn mảnh khảnh như cũ, một bàn tay Hạ Trì đã có thể nắm lấy. Hắn cơ hồ không nhịn được xúc động muốn kéo Vân Thanh vào lồ ng ngực, lại bị vố số âm thanh quan lại chúc mừng kéo thần hồn trở về.

Hạ Trì buông cánh tay Vân Thanh ra, tay nắm chặt thành quyền giấu ở sau lưng. Biểu tình trầm ổn mà nói với quan lại đang quỳ sau lưng Vân Thanh: "Miễn lễ."

Các quan lại đứng dậy, trên mặt đều là vui mừng. Tiền Hữu Tài cười tiến lên đề nghị nói: "Vương gia Vương phi, nạn trộm cướp ở Ninh Châu đã tẫn trừ, là đại hỉ sự, nên chúc mừng một chút."

Giang đồng tri cũng nói theo: "Tiền đại nhân nói đúng, còn phải khao thưởng các tướng sĩ, Vương phi cũng đã ra lệnh thần chuẩn bị tốt từ trước, tùy thời đều có thể đưa đến đại doanh."

Sau khi Vân Thanh nhận được thư báo bình an của Hạ Trì liền bắt đầu sai người chuẩn bị, chỉ là không có tuyên dương bốn phía. Bởi vậy rất nhiều quan lại hôm nay mới biết chuyện Bạch Mã Trại đã bị tiêu diệt.

Hạ Trì đem ánh mắt chuyển hướng đến Vân Thanh, y vẫn luôn thấu tình đạt lý như thế, làm việc luôn thỏa đáng.

Vân Thanh đón ánh nhìn chăm chú của hắn, cười nói: "Hai vị đại nhân nói đúng, không bằng đêm nay liền tổ chức công yến ở vương phủ, Vương gia cảm thấy như thế nào?"

Hạ Trì sớm biết đôi mắt đào hoa của Vân Thanh khi cười rất dễ làm người ta sinh ra ảo giác thâm tình, lại vẫn nhịn không được nguyện ý chết chìm trong ánh mắt y, tim đập thình thịch.

Hắc khắc chế mà thu hồi ánh mắt, gật đầu đáp: "Có thể."

Các quan lại tách ra thành một đường, nghênh đón Hạ Trì cùng các tướng sĩ trở về thành.

Bá tánh Phong Ninh Thành lúc này cũng đã biết được tin tức, sôi nổi ném các công việc trong tay đi canh ở hai bên đường phố, đón chờ các tướng sĩ vào thành.

Sau khi thổi phỉ bị tiêu diệt, cuộc sống bá tánh cũng có hy vọng, nhìn qua tinh thần đều tỏa sáng. Mọi người phân cao thấp khoe giọng chúc mừng, giọng người này so với người kia còn to hơn.

Không khí cực kỳ náo nhiệt. Phong Ninh Thành rách nát trước đây giờ đã tỏa sáng sinh ra thời đại mới. So sánh với nửa năm trước cứ như hai tòa thành khác nhau.

Hạ Trì cưỡi ngựa đi đầu, mặc một thân huyền sắc kỵ trang, dáng người đ ĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ. Liên tưởng đến sự tích hắn dẫn dắt mọi người diệt phỉ bang ở Ninh Châu, không ít nữ tử tuổi thanh xuân đều mang ánh mắt hàm chứa ngưỡng mộ nhìn hắn, trộm đỏ mặt.

Các tướng sĩ phía sau Hạ Trì thần thái cũng đều sáng láng, phấn chấn oai hùng. Các cô nương nhìn nhi lang anh tuấn, tâm tư nhộn nhạo.

Khối khăn tay đầu tiên ném lên người Từ Cửu, tiếp theo như mở ra khóa chốt, vô số khăn tay, bao hương sôi nổi ném lên người các tướng sĩ.


Hạ Trì theo bản năng duỗi tay bắt lấy đồ vật từ trên cao ném đến chỗ hắn. Hắn mở tay ra, là một khối ngọc bội cực tốt.

Tiếng hoan hô của các bá tánh càng thêm sôi nổi. Hạ Trì cũng không ngẩng đầu lên mà ném ngọc bội ra sau cho Từ Cửu. Tử Cử như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay, ngây người một cái chớp mắt, lại nhanh tay ném cho Lâm Vũ phía sau.

Vừa thấy Lâm Vũ liền biết vẫn còn là tiểu tử chưa thành niên, bởi vậy các cô nương đều ném khăn tay vòng qua người cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ thả ngọc bội, liền ném cho chưởng quẩy đang đứng ở cửa xem náo nhiệt. Chưởng quẩy hiểu ý thu hồi ngọc bội, xoay người trả lại cho khách nhân.

Lâm Vũ hướng cửa sổ trừng mắt nhìn một cái, Vương gia là của Vương phi, ai cũng đừng nghĩ đoạt được.

Thiếu nữ thanh xuân đứng bên cửa sổ tửu lầu dậm dậm chân, căm giận xoay người đi.



Trở lại vương phủ, Nguyên Phúc công công đã chuẩn bị tốt nước ấm, chờ Hạ Trì tẩy rửa xong một thân bụi đất, Vân Thanh đang ở thư phòng chờ hắn.

Hạ Trì biết rõ Vân Thanh đến đây là vì chính sự, nghe y kể lại hai mươi ngày này, vẫn không nhịn được nhảy nhót trong lòng. Hắn đổi quần áo mới, dùng ngọc quan, lúc này sửa lại biểu tình cho tốt mới vào thư phòng.

Thẳng đến khi nhìn thấy thần sắc nhàn nhạt của Vân Thanh, xao động trong lòng mới bị tàn diệt, đột nhiên phản ứng lại trạng thái trước mắt của hai người.

Hạ Trì bình tĩnh lại, nghe Vân Thanh giảng thuật lại sự tình phát sinh cùng các loại an bài thời gian này. Y làm thật sự rất tốt, mỗi đế vương đều muốn có hiền thần, nhưng hắn lại đê hèn muốn nhận từ Vân Thanh nhiều hơn thế nữa.

Y có thể hối hận vì đã chọn hắn không?

Tính tình Vân Thanh thoạt nhìn ôn hòa, thực tế hắn vừa mới nhận ra, nếu vi phạm nguyên tắc của y, Vân Thanh tất nhiên sẽ không khuất phục.

Hạ Trì tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi có một ngày trong mắt Vân Thanh đều là chán ghét cùng không vui đối với mình. Hắn thu liễm ý nghĩ lại, ngữ khí như thường mà khen: "Điều nhờ có Vương phi."

Vân Thanh hơi hơi gật đầu, Hạ Trì liền mở miệng, cũng đem chuyện của mình kể lại cho Vân Thanh.

Tất cả đạo tặc ở Bạch Mã Trại đêm đó đều đền tội, người ở quặng mỏ bên kia còn giữ lại.

5 năm trước, Bạch Mã Trại thế thịnh, rất nhiều lưu manh chơi bời lêu lỏng đều tưởng gia nhập Bạch Mã Trại sẽ có nhiều ngày tháng tốt đẹp.

Sau khi được như ý nguyện mà tiến vào Bạch Mã Trại, bọn họ vốn tưởng rằng có thể có ăn thịt, sống yên lành ngày qua ngày. Ai ngờ không bao lâu đã bị phái đi đào quặng.

Bọn họ vốn là những kẻ lười biếng, bằng không cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi lối tắt làm thổ phỉ. Đương nhiên không quen chịu khổ nổi liền nghĩ cách chạy trốn, chỉ là trại thổ phỉ không phải nơi bọn họ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Nháo tới khi người lợi hại nhất bị giết, lúc này mới tỉnh ngộ biết rằng mình thật sự đã leo lên thuyền tặc, chạy không thoát.

Trong quặng ngày đêm đều có người tuần tra, nhìn cực nghiêm túc. Mấy năm nay không phải không có ai nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng tất cả đều thất bại. Phòng tuyến chung quanh doanh địa không chỉ để ngừa dã thú tiến vào, còn là vì phòng người từ bên trong chạy ra.


Hiện tại Hạ Trì muốn tiếp nhận quặng sắt, những người này đương nhiên cũng phải xử lý.

Tất nhiên không có khả năng thả ra, không đề cập tới bí mật quặng sắt. Chỉ luận tội bọn họ gia nhập làm thổ phỉ Bạch Mã Trại, lại phạm phải trọng tội làm binh khí khai thác quặng sắt trái phép. Dù chưa từng giết người, dựa theo luật Đại Du cũng phải phán tử tội.

Về phần nhóm thợ rèn, trong đó có người bị bắt, cũng có người được Lưu Võ Đức mời đến với giá cao. Bất kể ban đầu có bị bắt hay không, sau cùng tất cả đều cầm lấy thù lao cao ngất ngưởng, dùng sắt luyện ra để đúc một đám lại một đám binh khí.

Bao gồm cả những binh khí được đúc riêng cho người Oa.

Người khác có lẽ không biết, nhưng bọn họ là thợ rèn, đã có thể chế ra vũ khí, tất nhiên biết được vũ khí sử dụng thế nào.

Một chút cũng không vô tội.

Nhóm đạo tặc cùng nhóm thợ rèn kêu cha gọi mẹ, sôi nổi cầu xin Hạ Trì tha mạng.

Hạ Trì cân nhắc trước sau, quyết định cho những người này lưu lại quặng, lấy lao dịch như trừng phạt, cũng tính như chịu tội lưu đày.

Sau khi nhóm đạo tặc cùng thợ rèn thiếu chút nữa bị xử tử, nghe tin này lập tức chuyển bi thành hỉ.

Dù sao tiếp tục sinh hoạt như cũ, so với chết hoặc bị lưu đày đến những nơi đất cằn sỏi đá vẫn tốt hơn. Mọi người sôi nổi mang ơn đội nghĩa, tỏ vẻ mình nhất định sẽ lao động thật tốt.

Về phần tên thợ rèn tên Chu Võ, hắn vốn là quan triều trước, nhưng vì con trai bị Nguyên Tài sai người bắt giữ nên mới đồng ý làm việc cho bọn chúng. Hắn có tính tình kỳ lạ, cũng không hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của Lưu Võ Đức và Nguyên Tài, vì vậy trong trại mấy năm nay hắn chỉ rèn kiếm duy nhất một lần.

Trình Việt giữ lại Nguyên Tài không giết, không tốn quá nhiều công sức liền hỏi ra chuyện con trai Chu Võ.

Chu Võ thấy Hạ Trì trực tiếp sai người đi thả con trai hắn ra, tâm trạng cũng hòa hoãn hơn một chút.

Hắn biết mình làm những việc này thì chắc chắn sẽ không được thả chạy, vì vậy cũng không nghĩ có thể đi. Thấy Hạ Trì không giống những người khác chỉ biết dùng những thủ đoạn bỉ ổi, nên cảm ơn Hạ Trì nói: "Cảm ơn đại nhân, tiểu nhân ngày mai sẽ rèn cho ngài một cây đao."

Hạ Trì dùng đao quán, nên trực tiếp nhường cơ hội này cho Trình Việt.

Vấn đề mỏ quặng đến đây xem như đã được giải quyết, Hạ Trì lập tức hạ lệnh cho người mang những binh khí đúc cho người Oa đi nung chảy, rồi đúc lại thành vũ khí thông dụng của quân đội Đại Du. Sau đó, hắn để lại một bộ phận người ở đó trông giữ, mang theo số người còn lại đi Dữ huyện.

Hạ Trì bảo huyện lệnh tuyên bố bố cáo, nói cho mọi người biết Bạch Mã Trại đã bị tiêu diệt, sẽ không còn ai đến thu tiền lương thực của dân làng và tiền qua đường của thương đội nữa. Tuy nhiên, một bộ phận thổ phỉ của Bạch Mã Trại đã trốn vào trong núi, không biết hành tung. Vì vậy yêu cầu bá tánh không được qua bên kia núi rừng, vì nếu gặp phải sơn phỉ có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Khi các bá tánh biết được Bạch Mã Trại đã bị tiêu diệt, nhanh chóng chạy đi báo tin. Quan phủ nói không cho vào núi, họ liền nhớ kỹ, thổ phỉ hung hãn nếu gặp phải thì còn có mạng để sống sao?


Hơn nữa trong núi đã chết nhiều thổ phỉ như vậy, không chừng sẽ có oan hồn lưu lại nơi đó. Các bá tánh truyền tai nhau, rồi đồn đại rằng trên núi không chỉ có thổ phỉ, mà còn có ma quỷ, tuyệt đối không thể vào.

Sau khi lấy sạch sổ sách và tài bảo của Bạch Mã Trại, lại xử lý xong gian tế và nhãn tuyến của Bạch Mã Trại trong thành. Hạ Trì liền để Tiết Kỳ tạm thời lưu lại nơi đó chủ trì đại cục, còn mình mang theo số người còn lại trở về.

Vân Thanh suy tư nói: "Nghe như lời Vương gia nói, bên kia phiến núi tựa hồ rất thích hợp để nuôi quân, Vương gia có tính toán này sao?"

Hạ Trì gật gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa có cờ hiệu của Bạch Mã Trại, các thôn dân sẽ không đi vào núi, che giấu hành tung cũng tiện."

Vân Thanh khen: "Vương gia cao minh."

......

Nói xong chính sự, hai người nhất thời im lặng.

Vân Thanh đứng lên nói: "Ta đi an bài khánh công yến buổi tối, Vương gia một đường bôn ba, nên nghỉ ngơi một chút."

Hạ Trì gật đầu đáp ứng, nhìn theo bóng dáng Vân Thanh rời đi.



Khai yến buổi tối, quan lại Ninh Châu đều tới, hôm nay vai chính lại không phải là bọn họ, mà là Hạ Trì cùng các tướng lĩnh đại doanh Ninh Châu.

Vân Thanh dẫn đầu nâng ly: "Kinh Vương gia cùng chư vị tướng sĩ, tiêu trừ thổ phỉ, trả lại an bình cho Ninh Châu."

Chúng thần vội vàng phụ họa: "Kinh Vương gia, kính chư vị tướng sĩ!"

Mọi người cùng nhau nâng ly.

Uống xong một vòng, ngay sau đó Tiền Hữu Tài đứng lên, nói từng câu chúc mừng cực kỳ đẹp lòng, mọi người lại lần nữa nâng ly. Hạ Trì ở bên cạnh thấy Vân Thanh nâng ly, nhịn không được nói: "Vương phi uống một ly có lệ là được rồi."

Vân Thanh lại nói: "Không đáng ngại, đây là yến tiệc chúc mừng thành công của Vương gia, tất nhiên phải uống."

Nói xong y liền nâng ly chạm ly với Hạ Trì, ngưỡng cổ uống sạch rượu, tư thái tiêu sái, mặt không đổi sắc. Nếu không phải Hạ Trì biết tửu lương của y, sợ là cũng cho rằng Vân Thanh uống rất giỏi.

Hạ Trì: "..."

Nếu trong lòng Vân Thanh hiểu rõ, hắn cũng không hề nhiều lời khiến người phiền, liền trơ mắt nhìn Vân Thanh uống một ly lại một ly.

Yến hội tan cuộc, Hạ Trì nhìn bàn tay mình đang đỡ trán Vân Thanh ghé lên bàn, có chút bất đắc dĩ: "Vương phi, có thể đi được không?"

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phun ra một từ mơ hồ.

Hạ Trì vốn định xoay người kêu A Thư tới đỡ Vân Thanh trở về, y lại túm chặt góc áo hắn: "Vương gia không tiễn ta trở về sao?"


Hạ Trì cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thanh, biết rõ y say, trong lòng vẫn nháy mắt nảy lên vui sướng. Hắn không tiếng động mà thở dài, nhận mệnh cúi thân xuống đỡ người lên.

Cũng may hôm nay Vân Thanh không chơi xấu giống như tại hành cung lúc trước. Hạ Trì không biết nên thấy may hay là tiếc nuối, hắn đưa người về Mộng Khê Đường, quen cửa quen nẻo vào phòng nhét y vào ổ chăn.

Khi xoay người muốn rời đi, hắn lại dừng bước chân lại.

Quan hệ hai người đã bắt đầu trở nên xa lạ, về sau không biết còn có cơ hội như vậy hay không.

Nội tâm Hạ Trì giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay người lại.

Hắn lẳng lặng nhìn Vân Thanh ngủ yên, cho dù uống say cũng trông cực đẹp. Gương mặt hơi phấn hồng, môi bị rượu thấm vào càng thêm đỏ mọng, lộ ra hình dạng hoàn toàn bất đồng so với ngày thường, diễm sắc mê người.

Hắn muốn có một lần, lưu giữ niệm tưởng này.

Cảm giác say làm Hạ Trì trong nháy mắt mặc kệ ý chí của mình. Hắn cúi thân xuống, chậm rãi kề sát môi Vân Thanh.

Vân Thanh sớm đã quyết định đêm nay muốn uống rượu, trước đó đã nuốt một viên thuốc giải rượu. Chỉ là uống nhiều vẫn có chút say, ý thức lại rất thanh tỉnh. Y choáng váng đến lười động đậy, mặc kệ bản thân trông như phế vật, nhắm hai mắt tùy ý Hạ Trì đùa nghịch.

Nhận thấy Hạ Trì thật lâu vẫn chưa rời đi, y đang muốn mở mắt dò hỏi, liền cảm giác được hơi thở càng ngày càng gần mình.

Vân Thanh mở mắt ra, nhìn người gần trong gang tấc: "Vương gia lại muốn chơi trò hôn trộm như cũ nữa sao?"

Hạ Trì thấy y mở mắt, máu cả người nháy mắt như đóng băng. Trong nháy mắt tiếp theo phản ứng được ý tứ trong lời nói của Vân Thanh. Huyết sắc trên mặt như rút hết, lộ ra thần sắc chật vật.

Thì ra Vân Thanh đã sớm phát hiện những hành động xấu xa đó của hắn.

Ánh mắt Hạ Trì ảm đạm đang muốn thối lui xin lỗi Vân Thanh, vào lúc này Vân Thanh đột nhiên duỗi tay đè sau cổ hắn lại. Môi hai người nháy mắt dán vào nhau, Hạ Trì kinh ngạc giương mắt nhìn lại, chết chìm trong ý cười tràn ra đôi mắt của Vân Thanh.

Hạ Trì cảm giác được cảm xúc ướt át lướt qua bên môi. Ánh mắt hắn chợt biến đổi, rốt cuộc bất chấp tất cả, lập tức theo bản năng cậy mở đôi môi Vân Thanh, xông vào cuốn lấy môi lưỡi của người cả gan chạm vào hắn, túy ý trả thù khi dễ.

Nụ hôn này vừa dài vừa sâu, khi hai người tách nhau ra, đều kịch liệt thở phì phò. Hạ Trì nhìn Vân Thanh bởi vì nín thở mà phiếm lệ nơi khóe mắt, thân thể biến hóa khó có thể che giấu.

Hắn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt trở nên lo sợ nghi hoặc, hắn đang làm cái gì vậy? Hắn làm như vậy có khác gì với những tên bi3n thái háo sắc, Vân Thanh không nên bị người khi dễ như vậy.

Hạ Trì không dám nhìn đôi mắt Vân Thanh, sợ nơi đó chứa đầy cảm xúc chán ghét. Hắn xin lỗi liền muốn đứng dậy rời đi, cổ áo phía dưới không nặng không nhẹ bị kéo lấy.

Giọng nói Vân Thanh còn mang theo ướt át: "Sao thế, hôn rồi còn không muốn chịu trách nhiệm sao?"

- --

Chúc mừng chúng mình được ăn cơm chó dài dài! Yeah!

Hỗm rày hơi có chút việc, câu văn có lủng củng hay dính lỗi chính tả thì nhắc mình chỉnh nhé! Yêu!