Phong Ninh Thành.

Hạ Trì mỗi ngày đều đi tới đi lui giữa vương phủ và đại doanh, vội đến không thấy bóng người.

Ngày này, trong phủ Tiền Hữu Tài tổ chức tiệc mừng thị, mời Hạ Trì đến tham gia.

Hạ Trì chờ tới khi tiệc mừng thọ bắt đầu mới đi, trong yến hội phần lớn đều là quan lại Ninh Châu, còn có một ít phú hộ bản địa. Có Hạ Trì ở đây, mọi người đều thu liễm lại, hắn cho người ban thưởng không ít đồ vật, không ở lại bao lâu liền chuẩn bị rời đi.

Tiền Hữu Tài tất nhiên muốn đích thân đưa hắn ra phủ, khi hai người đến hoa viên, vừa lúc đụng phải thiếu nữ mặc váy áo hồng cánh sen, mang theo nha hoàn từ một bên khác chậm rãi đi đến.

Tôn Oanh Nhi nhìn thấy Hạ Trì, ánh mắt sáng lên, nàng uyển chuyển nhất bái, tiếng nói hoạt bát nhẹ nhàng: "Oanh Nhi gặp qua Vương gia."

Nơi này là tiền viện, theo lý mà nói không nên gặp phải nữ quyến. Tiền Hữu Tài nhìn nhìn chủ tớ Tô Oanh Nhi phía sau, không nhìn thấy hạ nhân nhà mình dẫn khách, trong lòng liền có cân nhắc.

Ông đau đầu nhìn một màn trước mắt, trước đó vài ngày, trong nha thật sự thiếu người làm chủ sự. Ông liền bẩm Vương phi thỉnh mệnh lệnh cho phó thủ Tôn Kỳ Thắng tạm thay Trương Ngộ Duy làm thông phán. Tuy rằng Tôn Kỳ Thắng xử sự láu cá, làm quan nhiều năm cũng có vài phần năng lực chia sẻ một phần áp lực cho ông.

Tôn Oanh Nhi là tiểu nữ của Tôn Kỳ Thắng, mấy ngày trước Tôn Kỳ Thắng đã nói qua với ông, bảo rằng tiểu nữ nhi nhà mình khuynh mộ Vương gia, muốn ông thăm dò ý của Vương gia.

Tiền Hữu Tài cũng cân nhắc yêu cầu, trong phủ Hạ Trì chỉ có một vị nam phi là Vân Thanh, một trắc thất hay thị thiếp để nối dõi tông đường đều không có. Tính chất chuyện này cùng việc đưa vũ nữ trước đây bất đồng, ông cũng không có cự tuyệt.

Ai ngờ ông còn chưa suy xét kỹ, Tôn Oanh Nhi đã lớn mật trực tiếp đến trước mặt Vương gia.

Ông nhìn Hạ Trì, không biết hắn sẽ phản ứng cái gì.

Đối với tính tình Hạ Trì, ông xem như lĩnh hội sâu nhất trong số các quan lại bên trong. Bởi vậy, tuy rằng ở trước mặt chúng quan có thể ra vẻ, nhưng đối với Hạ Trì tận đáy lòng luôn là kính sợ.

Bước chân Hạ Trì không ngừng, mắt nhìn thẳng lướt qua hành lễ thỉnh an của Tôn Oanh Nhi, đi đến ngoại viện.

Một tiếng "Miễn" vừa thấp vừa trầm, cũng với vẻ ngoài lãnh khốc hờ hững của hắn cực kỳ tương xứng.

Tiền Hữu Tài giật giật khóe miệng, một bên cảm thấy may mắn mình không có đáp ứng việc hòa giải hôn nhân. Một bên suy đoán trong lòng,chẳng lẽ Hạ Trì thật sự đoạn tụ. Lạc Oánh trước đó là dáng vẻ vũ nữ kiều mị cũng không thích thì thôi đi, đến tiểu thư khuê các hắn cũng không muốn liếc mắt xem một cái.

Hạ Trì chân dài, một bước chân đi rất xa, trong chốc lát đã đi ra xa, Tiền Hữu Tài bất chấp mà chửi thầm, vội vàng ôm bụng chạy chậm theo.

Tôn Oanh Nhi đứng tại chỗ, cắn môi nhìn bóng dáng Hạ Trì, không cam lòng.

......

Mười chín tháng hai, Thụy Vương phủ giăng đèn kết hoa, khách khứa đầy nhà.


Hôm nay là sinh nhật Thụy Vương, tất cả quan lại phủ nha Ninh Châu đến vương phủ, ăn mừng vì Vương gia. Quan huyện địa phương cũng phái hạ nhân đưa hạ lễ tới, Phong Ninh Thành tổ chức chợ đêm, cực kỳ náo nhiệt.

Nhóm quan lại đều mang gia quyến đến, nhìn kỹ liền thấy ở tịch thượng ngồi không ít các tiểu thư khuê tú chưa xuất giá, ăn diện lộng lẫy, mỗi người đều kiều nộn diễm lệ.

Hứa Vân nhìn thoáng qua chủ vị. Thời gian này tú phòng Vận Hoa nhận không ít đơn. Sau khi tin tức vương phủ muốn tổ chức yến hội được truyền ra ngoài, tất cả quý nữ trong thành đều bận rộn chuẩn bị xiêm y trang sức.

Trong vương phủ không có nữ quyến, ai cũng đều muốn tiến gả vào để chiếm trụ một phần ân sủng trước tiên, nói không chừng có thể sinh hạ hài tử trước, đứng vững gót chân.

Đoạn thời gian này vừa lúc Vương phi không ở trong thành. Hứa Vân có chút lo lắng, sợ Vương gia thật sự coi trọng ai đó mà nạp vào phủ, sau khi Vương phi trở về sẽ thương tâm.

Nàng sáng mắt sáng lòng, tất nhiên có thể nhìn ra tình nghĩa của Vương phi đối với Vương gia, chỉ là từ xưa quyền thế luôn khiến lòng người tham ái, nào nghĩ tới chung tình...

Hạ Trì ngồi ở chủ vị, ánh mắt cũng chưa từng quét qua chỗ ngồi phía dưới, hắn chỉ thường nâng chén đáp lại.

Rượu quá ba tuần, Tôn Kỳ Thắng đứng lên, chắp tay với Hạ Trì: "Vương gia, tiểu nữ Tôn Oanh Nhi nghe nói sự tích Vương gia tiêu diệt sơn phỉ thì cực kỳ khâm phục, nên học một bài kiếm vũ muốn chúc mừng ngài."

Hạ Trì liếc mắt một cái, gật gật đầu.

Tôn Oanh Nhi từ phía sau Tôn Kỳ Thắng đứng lên, cúi đầu hành lễ với Hạ Trì, hạ nhân tùy thân liền tiến đến chuẩn bị.

Không bao lâu, nàng đã đổi xong xiêm y cầm kiếm về tới bữa tiệc.

Cầm sư tấu nhạc, Tô Oanh Nhi múa kiếm theo, nàng mặc váy áo bó tay, dải lụa choàng quấn quanh cố định trên vai cùng cánh tay, phối hợp động tác múa kiếm phiêu dật của nàng, trông rất đẹp mắt.

Mọi người xem đến nhập thần, quý nữ còn lại đều âm thầm xoắn chặt khăn tay. Tôn Oanh Nhi này, thật sự muốn giở hết trò nghệ quyến rũ Vương gia.

Hạ Trì lại đang nhìn chén rượu trong tay đến xuất thần, đầu tháng này Vân Thanh đã khởi hành từ Dữ huyện trở về. Chỉ là trên đường y phải đi qua mấy chỗ đang tu lộ để tuần tra, trì hoãn không ít thời gian. Buổi tối hôm qua mới đến Lục Thủy huyện, phỏng chừng hai ngày nửa mới có thể về tới.

Một tháng không gặp, không biết y có chăm sóc bản thân cho tốt không.

Âm thanh vỗ tay của mọi người kéo tinh thần Hạ Trì về. Hắn lúc này mới phát hiện tiếng nhạc đã ngừng, Tôn Oanh Nhi vãn kiếm hướng đến phía hắn bái hạ.

Hạ Trì gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, chỉ cho người ban thưởng một nhà Tôn đại nhân.

Tôn Oanh Nhi thay đổi xiêm y trở lại tịch thượng, trên mặt mang theo thần sắc đắc ý.

Phụ thân cố ý hỏi thăm qua, nghe nói Chiêu quý phi nương nương sinh thời thích vũ đao lộng kiếm, Vương gia cũng là đại anh hùng anh dũng thiện chiến. Nói như vậy, so với nữ tử nhu nhược nũng nịu, Vương gia sẽ càng thích hiên ngang khí phách một tí.


Nàng tỉ mỉ chuẩn bị nhiều ngày, đó là vì muốn làm người nổi bật nhất hôm nay. Nếu phụ thân nói Tiền đại nhân bên kia không thông được, nàng tự mình tranh thủ.

Nàng đối với dung mạo của mình cực kỳ tự tin, lại cố tình gãi đúng chỗ ngứa. Nàng tin tưởng vị trí bên người Vương gia nhất định có thể bị mình cướp được về tay.

......

Sau khi ăn tiệc, khách khứa tan hết, Nguyên Phúc đi ra cửa tiễn khách, Hạ Trì đẩy tiểu thái giám ra, một mình đi hoa viên.

Tối nay ánh trăng sáng ngời, toàn bộ hoa viên đều bị rắc lên một tầng sáng bạc.

Hạ Trì móc ra một cái vại thức ăn cá trong ngăn tủ bên cạnh đình hóng gió, rải một chút vào hồ hoa sen.

Hạ Trì ghé vào lan can, ánh mắt tản mạn nhìn chằm chằm thức ăn trôi tứ tán. Một lát sau, một đám cá bụ bẫm vui sướng ngoi lên, mở miệng khò khè mà ăn.

Thức ăn cá nổi trên mặt nước, trong khoảnh khắc đã bị càn quét không còn chút nào, Hạ Trì gợn lên khóe miệng, lại rải một chút.

Bầy cá rất nhanh đã ăn xong, lại mở miệng đòi ăn.

Hạ Trì lại không rải nữa, hôm nay hắn đã cho ăn một lần rồi, rải nhiều quá sợ đàn cá ngốc này sẽ ăn đến căng bụng mà chết.

Bọn cá không thấy thức ăn, xoắn thân mình tròn trịa lại, rất nhanh liền bơi xuống đáy ao mất tung tích.

Hạ Trì nhìn mặt nước yên tĩnh trở lại, thanh âm có chút thấp: "Chủ nhân các ngươi sao còn chưa trở lại..."

Một tiếng động rất nhỏ đột nhiên truyền đến từ phía sau, Hạ Trì nghiêng người, trở tay tiếp được chiếc hộp được ném tới.

Trình Việt nhanh chân rảo bước lên đình, ngồi lên lan can bên cạnh Hạ Trì.

Hắn ta quen cửa quen nẻo nắm một chút thức ăn cá trong tay Hạ Trì, rải lên mặt nước.

Hạ Trì nhíu mày: "Đừng cho nữa, đã ăn no rồi."

Trình Việt nói chuyện mang theo ý cười: "Chỉ cho phép ngươi một ngày tới xem nhiều lần, ta đến cho ăn một chút cũng không được sao, hửm?"

Hạ Trình không phản ứng hắn, xoay người đem bình thức ăn cá bỏ lại ngăn tủ.


Bầy cá rất nhanh nổi lên mặt nước, Trình Việt có chút nghi hoặc nói: "Sao béo hơn rồi?"

Đây là cá Vân Thanh nuôi, một đoạn thời gian không thấy, nhìn qua tựa hồ béo lên không ít?"

Động tác Hạ Trì ngừng lại một chút, chém đinh chặt sắt nói: "Ngươi nhìn lầm rồi."

Trình Việt: "..."

Được rồi, sinh nhật ngươi, ngươi nói gì cũng đúng.

Trình Việt đứng thẳng duỗi thân người: "Muốn uống rượu không?"

Mấy năm nay Trình Việt vẫn luôn hối hả bên ngoài, mỗi lần đến giỗ của Trình Chiêu cùng hai vị Trình tướng quân đều sẽ nghĩ mọi cách gấp gáp trở về.

Hạ Trì không phải kiểu người sẽ tâm sự với người khác, Trình Việt cũng chỉ bồi hắn uống rượu. Hai người say một trận, Trình Việt liền đứng dậy xuất phát lần nữa.

Hạ Trì lắc đầu.

Hôm nay ở trong yến hội, hắn vẫn luôn thất thần nhớ Vân Thanh, bất tri bất giác uống không ít rượu, hiện tại đã có hai phần men say.

"Không cần, đa tạ."

Trình Việt vỗ vỗ bờ vai hắn: "Ngươi với ta là người nhà, còn cần nói lời này với ta sao."

Không cần dùng men say để khiến bản thân tê mỏi hết thống khổ là chuyện tốt, Trình Việt cười cười, chân thành vui vẻ vì hắn.

......

Trăng lên đ ỉnh ngọn cây, Hạ Trì rời khỏi đình hóng gió, trở về chủ viện.

Hắn vốn định đi Mộng Khê Đường, lại cảm thấy nơi đó trống vắng sẽ càng làm mình hoài niệm cảnh náo nhiệt lúc trước, khi có người ở đó.

"Rất nhanh sẽ trở lại", Hạ Trì không ngừng nói với chính mình, y rất nhanh sẽ trở về, như thế mới có thể ngăn chặn xúc động muốn lập tức cưỡi ngựa đi Lục Thủy huyện tìm y.

Nguyên Phúc công công canh ở cửa, thấy Hạ Trì đẩy cửa ra, nhưng đột nhiên hắn như có quyết định gì đó, xoay người muốn rời đi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong viện, truyền đến trong tai Hạ Trì: "Vương gia muốn đi đâu thế?"

Hạ Trì đột nhiên xoay người lại nhìn vào trong viện, liền thấy người hắn thương nhớ ngày đêm đang đứng dưới tàng cây hoa lê.

Đèn lồng treo đầy trên cây, đèn màu chiếu trên người vì y mạ lên một tầng quang ấm áp, khuôn mặt y lúc này tràn đầy ý cười nhìn hắn.

Hạ Trì bước lên, trong mắt hắn đều là vui mừng, giọng nói lại có chút khàn khàn: "Không phải em còn đang ở Lục Thủy huyện sao?"

Vân Thanh sờ sờ mặt hắn: "Sinh nhật Vương gia, em đương nhiên phải trở về rồi."


Vân Thanh mặc một thân kỵ trang còn chưa kịp thay ra, nghĩ đến việc y vì sinh nhật mình mà trở về, nhất định đã cưỡi ngựa đi một đoạn đường dài. Trong lòng Hạ Trì vừa vui vừa xót, hắn nắm tay y cúi đầu hôn lên.

Vân Thanh bị Hạ Trì ôm vào ngực, tay cũng bị nắm chặt xoa bóp, chỉ cảm thấy cả người đều bị hơi thở của hắn xâm chiếm, hô hấp đều trở nên nóng bỏng.

Một nụ hôn dài kết thúc, Vân Thanh dựa vào lòng Hạ Trì bình phục hô hấp, lại phát hiện Hạ Trì cố ý cách mình một khoảng cách nhỏ. Vân Thanh ngẩng đầu nhìn bên tai Hạ Trì có chút đỏ hồng, chỉ cảm thấy lỗ tai mình cũng bị cổ nhiệt ý này lây bệnh nóng lên.

Vân Thanh đứng thẳng người, y thanh thanh giọng nói, duỗi tay dắt lấy tay Hạ Trì hướng đến phòng bếp: "Vương gia cũng tới nếm thử mì trường thọ em nấu đi."

Phòng bếp thắp đèn, lòng bếp châm lửa nhỏ, mùi hương nồng đậm từ nồi nước dùng đang hầm xông vào mũi.

Trước đó Vân Thanh đã làm tốt mọi chuẩn bị, mì sợi cũng đã cán tốt đặt trên thớt.

Y ấn Hạ Trì ngồi xuống ghế nhỏ, động tác lưu loát tăng lửa lên. Sau đó đem những nguyên liệu đã chuẩn bị bỏ vào nồi nước, chỉ chốc lát sau, một chén mì trường thọ thơm ngào ngạt hoàn thành.

Hạ Trì không có về phòng, liền ngồi trên ghế nhỏ bắt đầu ăn mì trong phòng bếp.

Vân Thanh nấu so với hắn ngon hơn nhiều, dù nước dùng đều đã được đầu bếp ninh trước, nhưng Vân Thanh làm sợi mì đều hơn, nêm nếm gia vị cũng gãi đúng chỗ ngứa.

Hạ Trì ăn thật sự ngon, từ khi Trình Chiêu ly thế, hắn đã lâu không ăn qua mì trường thọ nào ngon như thế.

Ăn xong, Hạ Trì ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Chỉ cần cùng Vân Thanh ngốc cạnh nhau, dù cho ở nhà bếp hắn cũng cảm thấy thư thái thích ý. Hắn sợ sau khi rời khỏi đây Vân Thanh sẽ cáo từ trở về. Bọn họ xa cách lâu như vậy, hắn chỉ muốn cả hai ở cùng một chỗ nhiều hơn chút.

Vân Thanh lại tay kéo hắn: "Vương gia, hạ lễ sinh nhật chàng còn ở bên ngoài đấy."

Ánh mắt Hạ Trì sáng lên, Vân Thanh như nhìn thấy hai lỗ tai đang dựng đứng trên đỉnh đầu hắn. Y kéo Hạ Trì đi đến bàn đá bên dưới tàng cây hoa lê, trên bàn đặt một cái hộp gỗ.

Vân Thanh cười nói: "Vương gia mở ra nhìn xem đi."

Đèn trên cây chiếu sáng một góc, Hạ Trì mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là một quyển sổ thật dày được đóng chỉ sách, trên bìa viết: "Tặng Tròn Tròn."

Hạ Trì lấy sách ra, sau đó phát hiện các trang bên trong đều là tiểu họa, bút pháp tinh tế, vừa thấy liền biết là do Vân Thanh tự tay vẽ.

Bức họa đầu tiên là cảnh đại hôn của hai nam tử, bên cạnh có chú thích chữ nhỏ: "Cảnh Tự năm 23, mười bốn tháng ba, đại hôn, mới gặp."

Ngay sau đó là hai người tham gia săn xuân, lại ở kinh thành cùng nhau trải qua nhiều sự kiện, sau đó hai người cùng đi Ninh Châu, diệt phỉ, tu lộ...

Hạ Trì tiếp tục xem, bên trong có một vài bức họa ký lục, tất cả đều là đủ loại sự tình phát sinh từ khi bọn họ tương ngộ tới nay.

Đến cuối cùng, hai nhân vật đại biểu cho hắn cùng Vân Thanh đang dựa vào nhau dưới tàng cây treo đầy đèn màu.

Bên cạnh đề tự là: Ăn mừng sinh nhật mười chín tuổi của Tròn Tròn. Nguyện Tròn Tròn vạn sự trôi chảy, bình an vui vẻ.