Chóp mũi Hạ Trì được mùi hương quen thuộc lấp đầy, tâm trí lơ lửng rốt cuộc cũng an toàn đáp xuống.

Hắn không khỏi giơ tay ôm lấy Vân Thanh, đem cái ôm ép tới càng chặt, càng muốn cảm thụ được sự tồn tại rõ ràng của người này.

Vân Thanh chỉ mặc một tầng áo trong mỏng tanh, hơi thở Hạ Trì ấm áp phả vào ngực y. Vân Thanh duỗi tay gỡ xuống một mảnh lá khô nhỏ đã vỡ vụn trên đầu Hạ Trì: "Lần này may mà có Vương gia làm tay áo nỏ cho em, chàng vẫn luôn có mặt ở mọi nơi bảo vệ em thật tốt."

Hạ Trì ngẩng đầu, ý cười dịu dàng của Vân Thanh dừng trên đáy mắt hắn.

Cảm giác vô lực khi thời niên thiếu không bảo vệ tốt người bên cạnh, đã tra tấn hắn trong vô số giấc mộng. Hắn vẫn luôn không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như hắn nhạy bén hơn một chút, nếu như hắn lợi hại hơn một chút, có phải sẽ không xảy ra kết cục như thế không?

Việc này không thể tâm sự với bất kỳ ai, hắn khổ sở cùng tự trách, khủng hoảng cùng bất an. Vậy mà được Vân Thanh nhạy bén phát hiện, sau đó dịu dàng vỗ về.

Tình yêu mãnh liệt này không gì có thể kìm nén, Hạ Trì duỗi tay nắm lấy cổ Vân Thanh, hơi hơi đ è xuống.

Hắn nâng đầu lên, hôn đến thành kính, nhiệt thành.

Vân Thanh bị đôi môi khô ráp của Hạ Trì quẹt có chút đau, nhưng cơn đau nhè nhẹ này càng thêm k1ch thích cảm quan. Y nếm được một chút vị rỉ sắt, là da khô vỡ ra trên miệng Hạ Trì.

Vân Thanh nhịn không được muốn giúp hắn làm ướt, Hạ Trì dừng động tác lại, tùy ý để Vân Thanh nhẹ nhàng hôn li3m.

Một lát sau, Vân Thanh rũ mắt thấy ý cười nơi đuôi mắt Hạ Trì, đỏ tai dừng động tác lại.

Y đang muốn ngẩng đầu kéo khoảng cách ra, Hạ Trì lại giữ chặt cổ y. Nháy mắt tiếp theo, lại bị cánh môi được y làm ướt trở nên mềm mại dán chặt vào. Môi răng bị xâm nhập, bá chiếm, càn quét.

Vân Thanh vô ý thức nắm chặt quần áo sau lưng Hạ Trì, hô hấp bị đoạt lấy. Bàn tay nóng bỏng ấn sau cổ khiến y không thể nhúc nhích được chút nào.

Một nụ hôn kết thúc, trên môi Vân Thanh rốt cuộc có thêm nhiều huyết sắc. Hạ Trì dùng ngón tay giúp y xoa xoa khóe miệng, ánh mắt thâm trầm.

Hạ Trì cũng không làm cái gì nữa, chỉ chờ Vân Thanh thở lại bình thường, sau đó mới cầm chén không ở mép giường, nói với Vân Thanh: "Ta gọi đại phu vào xem em."

Khi đến nơi, hắn đã hỏi qua đại phu, đại phu nói chỉ cần Vân Thanh có thể hạ sốt tỉnh lại thì vạn sự đại cát. Ngay cả khi như vậy, hắn cũng không yên tâm muốn bảo đại phu đến xem.

Vân Thanh nhìn chén không trong tay Hạ Trì, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện trong miệng vẫn còn lưu lại hương bị kẹo đậu phộng.

Vân Thanh mím môi, đoán được Hạ Trì lại dùng kẹo dụ dỗ mình uống thuốc. Chỉ là hiện tại quan hệ của hai người không còn giống trước, cảm xúc ngượng ngùng chợt lóe rồi biến mất, càng thêm ngọt ngào giống hương vị nơi đầu lưỡi.

Đại phu rất nhanh đã tới.

Vân Thanh vẫn luôn phát sốt hôn mê bất tỉnh, Đổng Thành Ích không dám kinh thường chút nào, trực tiếp giữ lão đại phu Tể Nhân Đường ở trong phủ. Lúc này thấy Vương gia gọi đến, ông vội vàng sai hạ nhân đi mời người lại đây.

Đổng Thành Ích đi theo sau, thấy Vân Thanh đã tỉnh lại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu thấy Hạ Trì trầm mặc nhìn chằm chằm đại phu, lại cảm thấy bắp chân có chút nhũn ra.

Tuy rằng trước đây ông chưa từng thấy Hạ Trì, nhưng cũng nghe đại danh đã lâu. Hôm nay vừa thấy quả nhiên khí thế khiếp người, khiến ông có chút lo sợ, sợ Hạ Trì đem chuyện Vân Thanh bị thương tính lên đầu mình.

Lão đại phu lại không biết thân phận hai người trước mắt, còn vuốt râu tinh tế bắt mạch. Sau một lúc lâu mới chậm rãi thu hồi gối mạch: "Đã hạ sốt, công tử đã qua thời điểm hung hiểm nhất, về sau tu dưỡng cơ thể cho tốt, cùng dưỡng tốt miệng vết thương là được."

Hạ Trì gật đầu, lúc này mới tính là yên lòng, hắn đắp chăn tỉ mỉ cho Vân Thanh. Rồi mới cùng đại phu đi đến gian ngoài, bắt đầu hỏi kỹ những yêu cầu cần chú ý để chăm sóc y mấy ngày nay cho tốt.

Đồng Thành Ích âm thần líu lưỡi, không nghĩ tới Vương gia nhìn qua lạnh lùng bá đạo, thế nhưng còn có một mặt săn sóc tinh tế như vậy.

Bọn họ đều suy đoán Vương gia cùng Vương phi âm thầm kết làm đồng minh, ra vẻ phu thê chỉ bởi vì tứ hôn của Thánh Thượng nên bất đắc dĩ phải làm vậy. Nhưng hiện tại xem ra, đến cả ông cũng chưa săn sóc phu nhân nhà mình kỹ lưỡng như thế, Vương gia đối với Vương phi có chỗ nào giống như tình nghĩa thôi chứ.

Ông như nhìn ra được bí mật, càng cảm thấy thấp thỏm. Hạ Trì cũng không nhìn ông ta, hỏi xong liền bảo ông mang theo đại phu ra ngoài.

Cửa bị khép lại, Hạ Trì đi vào gian trong, lại thấy Vân Thanh đẩy chăn đứng dậy.


Hạ Trì tiến lên cản y, miệng nói lời oán trách nhưng động tác lại dịu dàng: "Đứng dậy làm cái gì? Đại phu bảo em phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì bảo ta đi làm."

Vân Thanh bị ôm lại giường, ngẩng đầu nhìn Hạ Trì: "Ninh Châu đột nhiên xuất hiện nhiều nạn dân như vậy, biết rõ tình huống sớm một chút mới có thể sớm xử lý. Vụ thu hoạch sắp tới rồi, Ninh Châu không thể gặp chuyện xấu bất ngờ nào nữa."

Hạ Trì đắp chăn đàng hoàng cho y: "Ta đi là được."

Vân Thanh giảng đạo lý với hắn: "Em chỉ bị thương cánh tay, lần trước chàng bị sói cào bị thương lúc sau còn cưỡi ngựa đấy."

Hạ Trì còn muốn nói cái gì, Vân Thanh đã ngẩng đầu lên hôn hôn cằm hắn: "Em chỉ đến huyện nha, rất nhanh đã có thể trở về."

Hạ Trì: "..."

Cuối cùng Hạ Trì vẫn lấy xiêm y lại giúp Vân Thanh mặc vào.

Cánh tay trái Vân Thanh không thể cử động, liền tùy ý để Hạ Trì giúp mình mặc quần áo, đeo đai lưng, lại chân tay vụng về vấn tóc cho y.

Hạ Trì tính cùng đi với Vân Thanh, nhưng hắn mất ngủ một ngày một đêm, lại luôn căng thẳng thần kinh cưỡi ngựa đường xa, đáy mắt tất cả đều là tơ máu. Vân Thanh không khỏi phân trần ấn hắn trở lại giường, ra lệnh cưỡng chế bắt hắn ngủ.

Hai người đổi vị trí, Vân Thanh ngồi ở mép giường, dùng tay che đôi mắt Hạ Trì đang nhìn chằm chằm vào y không rời: "Nhắm mắt ngủ."

Môi Hạ Trì giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói, Vân Thanh cảm giác được lông mi hắn quét qua quét lại lòng bàn tay mình, sau đó liền nhắm mắt bất động.

Y lấy tay ra, phát hiện Hạ Trì cơ hồ nhắm mắt lại đã ngủ ngay.

Mệt mỏi thời gian dài như vậy, dù là người sắt cũng sợ không chịu đựng được.

Ngứa ngáy trong lòng bàn tay Vân Thanh chưa có tan đi, y nhẹ nhàng sờ sờ lông mi Hạ Trì. Sau đó mới đứng dậy tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

......

Trật tự ngoài thành đã hoàn toàn bị người của Tiết Kỳ khống chế. Lý Hữu Lương thấy có người tìm hắn cũng không ngoài ý muốn, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, hắn trấn an tốt các hương thân, lúc này mới đi theo thị vệ vào thành.

Lúc này đã là chạng vạng, từng nhà trong thành đều thắp đèn lên, mùi đồ ăn bay đầy đường. Cửa thành có quan binh canh gác, bá tánh trong thành cũng không còn khủng hoảng giống như hôm qua nữa. Họ đều mở cửa hàng lại, thắp đèn lồ ng chiếu sáng chiêu bài cho quán rượu, lão bản cùng những người đi đường quen thuộc chào hỏi nhau...

Lý Hữu Lương nhìn cảnh tượng bình dị trong thành, nghĩ đến bọn họ phải bất đắc dĩ rời xa quê hương, dọc đường đi đã chết nhiều người như vậy, tương lai lại còn không biết phải ở nơi nào, không nhịn được đỏ hốc mắt.

Khi tiến vào huyện nha, nỗi lòng của hắn vẫn khó có thể bình phục. Thẳng đến khi đối mặt với Vân Thanh cùng huyện lệnh mặc quan phục đang đồng thời nhìn hắn, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Thảo dân tham kiến đại nhân."

Hắn không biết thân phận Vân Thanh, nhưng nhìn huyện lệnh Quách Độ chỉ có thể ngồi ở ghế hạ đầu, trong lòng liền mạnh mẽ nhảy lên một chút. Hắn vội vàng đem suy nghĩ rối loạn lung tung vứt đi, nín thở ngưng thần chuẩn bị ứng đối vấn đề của Vân Thanh.

Ngoài dự kiến của hắn, Vân Thanh nói rất ôn hòa, cũng không lạnh lẽo như hôm qua, nói: "Đứng lên trả lời đi."

Lý Hữu Lương đứng lên, lại cúi đầu không dám nhìn loạn, chỉ nghe giọng nói Vân Thanh lần nữa vang lên.

"Các ngươi từ đâu mà đến? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Hữu Lương sớm đã đoán được bọn họ sẽ hỏi cái này, lúc này một năm một mười mà đem tình huống chính mình miêu tả lại:

"Thảo dân là người trong thôn Mạt huyện Cát Châu, năm trước khô hạn hoa màu thu hoạch không tốt. Năm nay, tất cả chỉ trông vào thu hoạch vụ thu, nhưng khi chỉ còn hai tháng nữa là thu hoạch, lại đột nhiên có nạn châu chấu."

Miệng hắn hừ một tiếng than khổ, nghĩ đến nạn châu chấu che trời vẫn cảm thấy tim đập nhanh: "Hoa màu ngoài ruộng đều bị ăn sạch, chúng tôi còn cái gì để sống được chứ? Nhưng cẩu huyện lệnh kia lại không cho chúng tôi chạy nạn, phái nha dịch cản người trên đường, chúng tôi thật sự không có biện pháp, phải từ trong núi chạy ra ngoài."

Vân Thanh có chút giật mình, cùng Đổng Thành Ích liếc mắt nhìn nhau một cái. Khi triều đình biết nhất định sẽ phái người cứu tế, miễn thuế ruộng, nhưng Cát Châu một bên giấu diếm không nói, một bên lại không cho bá tánh chạy nạn...


Bọn họ đều nhạy bén đoán được tình huống ở Cát Châu so với Lý Hữu Lương nói còn phức tạp hơn, Vân Thanh hỏi tiếp: "Trong khoảng thời gian này các ngươi có nghe nói Cát Châu xảy ra chuyện lớn gì không?"

Lý Hữu Lương cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Mạt huyện cách khá xa Cát Thái thành, tin tức nghe được đều là chậm nhất, chúng tôi vẫn chưa nghe nói có chuyện gì lớn."

Vân Thanh nhăn chặt mày, tình hình Cát Châu không rõ, Ninh Châu liền kề với Cát Châu, không biết có bị lan đến hay không.

Lý Hữu Lương và những người khác đã đi trên đường nhiều ngày như vậy, Ninh Châu cũng không có tin tức gì về nạn châu chấu. Vân Thanh nghĩ lại thì hiểu, chắc do dãy núi Liễu vây quanh biên giới Ninh Châu đã phát huy tác dụng then chốt.

Tuy rằng có núi cao ngăn cản, họ cũng không thể lơ là cảnh giác.

Vân Thanh tạm thời đem chuyện này ấn ở đáy lòng, tiếp tục hỏi: "Các ngươi đã tính đến nơi nào ở chưa?"

Lý Hữu Lương nói đầy chua xót cùng bất đắc dĩ cực kỳ: "Thảo dân không biết nên mang theo hương thân đến nơi nào, thảo dân chỉ nghĩ đến việc đảm bảo mọi người sống sốt là tốt rồi."

Hắc biết Ốc Châu giàu có, sung túc, muốn mang các hương thân qua đó, nhưng nơi giàu có và đông đúc như thế sẽ thu lưu bọn nạn dân như họ sao? Hơn nữa đường đến Ốc Châu còn xa như vậy, bọn họ còn đủ sức đi đến đó sao?

Mỗi ngày hắn đều bị những vấn đề này tra tấn, các hương thân tin tưởng hắn, nguyện ý đi theo hắn, hắn biết bản thân phải có trách nhiệm với họ. Nhưng mắt thấy dần dần có người chết dọc đường, hắn mỗi ngày đều hoài nghi chính mình, mang theo bọn họ chạy nạn đến tột cùng là quyết định đúng hay sai.

Những suy nghĩ này cứ thế cuồn cuộn mất khống chế trong đầu hắn, dẫn đến khi giọng nói Vân Thanh truyền đến lỗ tai, hắn nhất thời không thể phản ứng lại.

"Các ngươi có thể lưu lại Quách Độ huyện, làm giấy tái nhập tịch là có thể lãnh ruộng hoang trồng trọt. Hôm qua các ngươi trợ giúp ta thoát hiểm, ta sẽ cho các ngươi thuế ruộng, cũng đủ để các ngươi dùng đến thu hoạch vụ thu năm sau."

Qua mấy giây, Lý Hữu Lương mới thất thố ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ mà nhìn Vân Thanh, thất thanh nói: "Công tử nói thật sao?"

Vân Thanh nhìn thoáng qua Đổng Thành Ích, ông vội vàng tiếp nhận câu chuyện: "Tất nhiên là thật, ngày mai bản quan liền phái người cho các ngươi đăng ký."

Lý Hữu Lương vui mừng mà khóc, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái với Vân Thanh: "Thảo dân đại diện các hương thân khấu tạ công tử."

Hắn vốn tưởng rằng con đường phía trước đã vô vọng, không nghĩ tới lại đột nhiên gặp được cơ hội chuyển vận. May mắn hôm qua hắn ra tay, may mắn bọn họ bảo vệ lương tâm không gia nhập đội ngũ Lưu Nguyên Bá.

Trên khuôn mặt sầu khổ của hắn có chút ánh sáng, sau khi cáo lui liền gấp chờ không nổi muốn đi đem tin tức tốt này nói cho các hương thân. Đi đến một nửa lại đột nhiên nhớ tới ngoài thành trừ bọn bọ ra còn có người của Lưu Nguyên Bá, việc này tạm thời không thể nói ra.

Hắn thu hồi biểu tình hứng khởi, bắt đầu tìm lý do trấn an các hương thân trước, chờ sau khi trần ai lạc định rồi hẳn nói ra chân tướng.

Trong huyện nha, Vân Thanh nói với Đổng Thành Ích: "Ngoài thành còn có đám người khác, nhờ Đổng đại nhân thẩm vấn định tội. Nếu trên tay nhiễm máu liền chém, còn không có giết người nhưng đã ăn qua thịt người thì xử phạt theo tội tòng phạm."

Đổng Thành Ích biết đám người này là đầu sỏ gây tội khiến Vân Thanh bị thương. Ông sợ bị chất vấn, vội vàng đồng ý, sau đó mang theo nha dịch rời đi.

......

Vân Thanh đi rồi, Hạ Trì liền mở to mắt ngồi dậy.

Hắn đẩy cửa ra, nói với thị vệ canh ở cửa: "Gọi Hứa Ngũ tới."

Hứa Ngũ là phó thống lĩnh thân binh vương phủ, lần này Vân Thanh đi Trì huyện là do hắn phụ trách dẫn người bảo hộ.

Hứa Ngũ quỳ một gối xuống hành lễ với Hạ Trì: "Thuộc hạ tham kiến Vương gia."

Hạ Trì lại không kêu đứng lên, hắn nhàn nhạt nói: "Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ngươi kể lại toàn bộ không bỏ sót điểm nào cho bổn vương nghe."

Lúc trước thị vệ dẫn hắn tới huyện nha cũng chỉ nói đại khái, hắn vội vã đi xem Vân Thanh, cũng không có truy vấn, lúc này là chuẩn bị xử lý.


Hứa Ngũ nuốt nước bọt nhưng không dám giấu giếm, kể lại toàn bộ chuyện bọn họ gặp phải từ lúc khởi hành sáng hôm qua.

Hạ Trì càng nghe sắc mặt càng sa sầm, nghe đến cuối cùng, sắc mặt hắn đã đen đến mức có thể vắt ra nước.

Giọng nói hắn vừa lạnh vừa trầm, mỗi một chữ đều như muốn đánh vào lồ ng ngực người khác: "Bổn vương đã từng nói qua chưa, an toàn của Vương phi quan trọng hơn hết thảy, thậm chí ngay cả đối với ta?"

Trên trán Hứa Ngũ chảy mồ hôi: "Nhưng Vương phi hạ lệnh bảo bọn thuộc hạ không cần giết hại nạn dân..."

Mặt mày Hạ Trì tràn đầy lệ khí: "Vương phi cùng một đám bạo dân muốn thương tổn y, cái nào nặng cái nào nhẹ, còn muốn để bổn vương đến dạy các ngươi sao?"

Hứa Ngũ gục đầu thật sâu xuống nói: "Thuộc hạ biết sai."

Hạ Trì lạnh lùng nói: "Sau khi hồi phủ tự mình mang theo thủ hạ đi hình phòng lãnh phạt."

"Tuân lệnh."

Hứa Ngũ nhẹ nhàng thở ra, không có bảo Từ thống lĩnh trực tiếp phạt bọn họ, đó là Vương gia đã thủ hạ lưu tình. Hắn càng thêm khắc sâu sự quan trọng của Vương phi đối với Vương gia.

"Người làm Vương phi bị thương đã chết rồi sao?"

Hứa Ngũ lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: "Đúng vậy, hắn làm nhiều chuyện ác, bị chính thủ hạ dưới tay trả thù, một đao mất mạng."

Hạ Trì nghiến răng, tiện nghi cho hắn...

Hạ Trì tìm được huyện nha vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Đổng Thành Ích dẫn người rời đi, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới vào cửa tìm Vân Thanh.

Vân Thanh có chút cố sức dùng tay phải lấy chồng giấy Tuyên Thành trên cao. Hạ Trì nhanh tay đi lên giúp y lấy xuống, có chút bất mãn nói: "Đổng Thành Ích cũng không cho người hầu hạ em sao?"

Vân Thanh nói: "Vừa rồi nói xong chính sự liền cho người đi triển khai, Đổng đại nhân quá vội vàng nên quên mất, không trách ông ấy."

Y nhìn mặt mày Hạ Trì chưa tan hết lệ khí không tiếng động mà thở dài, cầm ngón tay Hạ Trì, kể lại chuyện Lý Hữu Lương đã nói.

Quả nhiên Hạ Trì cũng nhăn mi lại, sau khi gặp nạn châu chấu lại giấu giếm không báo cáo tình hình tai nạn, chuyện này thật sự kỳ quái. Cho dù bọn họ gạt được nhất thời, chẳng lẽ sau khi thu hoạch vụ thu bọn họ muốn tự xuất tiền túi bổ sung thuế bạc sao?

Hắn biết Vân Thanh lo lắng sự việc ảnh hưởng đến Ninh Châu, trấn an nói: "Hôm qua nghe được tin tức, ta liền cho ám vệ đi điều tra tình huống, ít ngày nữa sẽ có tin tức, đừng lo lắng."

Vân Thanh gật đầu, lại nói: "Nhạc Châu cùng Cát Châu cũng có huyện giáp ranh, nạn dân hẳn cũng sẽ chạy về phía Nhạc Châu, chúng ta nên nhắc nhở Thôi tướng quân một chút."

Hạ Trì có chút kinh ngạc nhìn về phía Vân Thanh.

Nếu chỉ là quan hệ hợp tác trước mắt, Vân Thanh cũng sẽ không cần phản ứng như thế.

Quả nhiên, Vân Thanh thấp giọng nói: "Nếu thật sự có một ngày kia, Thôi tướng quân sẽ toàn lực trợ giúp chúng ta."

Thôi Hồng tuyệt đối không phải người dễ cho người ta gặm xương cốt, Hạ Trì thật sự tò mò làm sao Vân Thanh thuyết phục được. Có điều hắn rất nhanh ý thức được hoàn cảnh bây giờ không thích hợp để đàm luận chuyện này liền kiềm chế lại, chuẩn bị trở về nghe Vân Thanh nói tỉ mỉ.

Nếu đã biết tình hình tai họa ở Cát Châu, bọn họ đương nhiên muốn báo cho triều đình. Trừ cái này ra, bọn họ phải suy xét ứng đối chuyện của Ninh Châu như thế nào.

Vân Thanh lôi kéo góc áo Hạ Trì, hắn quay đầu nhìn, biểu tình có chút khẩn trương: "Làm sao vậy? Có phải tay đau hay không?"

Vân Thanh cười cười: "Không phải, em muốn thỉnh Vương gia giúp em mài mực."

Hạ Trì nắm lấy tay y, thấp giọng nói: "Muốn ta viết thay cho em luôn không?"

Vân Thanh cong mắt nói: "Cầu còn không được."

Hạ Trì thay đổi vị trí với Vân Thanh, chậm rãi mài mực, sau đó đề bút, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thanh đứng bên cạnh.

Lông mi hắn rất dài, ánh nến từ một bên sườn khác chiếu đến, đôi mắt hắn lưu lại một bóng hình lưu luyến, hắn chuyên chú nhìn Vân Thanh, chờ y mở miệng.

Vân Thanh dừng một chút, mới chậm rãi đề ra phương pháp an trí cho nạn dân.

Hạ Trì quay đầu lại, đem lời Vân Thanh nói không rơi một chữ ghi lại trên giấy.


"... Nhập lại tịch trướng, phân chia ruộng đất, hạt giống lương thực năm sau có thể vay của quan phủ, sau khi thu hoạch vụ thu trả lại; quan phủ sẽ cung cấp cứu tế dư một chút, dư lại dùng ăn, nhưng phải tự mình đi tìm việc làm kiếm tiền, rất khó khăn thì có thể vay của quan phủ, cũng cần trả lại sau năm sau... Nhớ chú ý phòng chống dịch bệnh, nếu có bất thường thì phải kịp thời tách người bệnh ra khỏi những người khác..."

"...Còn những việc khác, tùy theo việc xử lý."

Hạ Trì viết xuống chữ cuối cùng, lại cầm lên đọc lại một lần, nói với Vân Thanh: "Bổn vương liền cho ngươi đưa đến các huyện nha."

Hắn đương nhiên không có dị nghị với ý kiến của Vân Thanh, Ninh Châu đang cần nhân chủng, lưu lại những người này đối với bọn họ lợi lớn hơn hại. Nếu có kẻ nhập cư nguy hiểm, bằng thế lực của bọn họ khống chế Ninh Châu hiện nay, cũng có thể kịp thời bóp nát ác ý từ trong trứng.

Huống hồ bá tánh Ninh Châu hiện tại đối với Vân Thanh sùng bái rất lớn, hắn tin tưởng đại bộ phận người ở lại Ninh Châu sẽ chân chính an cư lập nghiệp.

Trừ cái này ra, đây cũng là thời cơ tốt để hắn âm thầm mở rộng binh lực.

Sau khi an trí cho người đem phương pháp đối phó nạn dân cùng phòng chống châu chấu đi. Vân Thanh lại nhờ Hạ Trì viết thư nhắc nhở Thôi Hồng, đem những việc này viết xong toàn bộ, hai người mới trở lại khách viện dùng bữa.

Vân Thanh biết Hạ Trì ở trên đường đương nhiên không có ăn uống đàng hoàng, cố ý dặn dò phòng bếp làm nhiều một ít, quả nhiên đều ăn đến sạch sẽ.

Chờ đặt chén đũa xuống, người gác trong viện chỉ còn lại thị vệ vương phủ.

Hạ Trì đem tin tức Diên quốc nói cho Vân Thanh. Vân Thanh hạ mi mắt, tuy rằng những chuyện y làm cho tới nay đều vì chuẩn bị ngăn cản Diên quốc. Nhưng y cũng từng nghĩ tới, nếu như cốt truyện y biết là giả, nơi này chỉ là một thế giới song song, vài năm sau Đại Du không bị thiết kỵ giẫm đạp lọt vào tay Diên quốc, như vậy thì thật tốt bao nhiêu...

Nhưng hiện tại sự thật bài ở trước mắt, những tình tiết đó trong cốt truyện đều là sự thật, bọn họ phải từng bước một chuẩn bị trước tương lai mà y biết.

Y có chút mờ mịt, những việc mình làm có thể thật sự cứu Đại Du được sao? Nếu thật sự đánh nhau với Diên quốc, Hạ Trì có thể bình an nguyên vẹn trở về từ trên chiến trường không?

Kết cục Hạ Trì trong nguyên tác hiện lên trong đầu y, trong lòng Vân Thanh co lại. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai dám nói mình nhất định có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà trở về chứ?

Không biết là bởi vì bị thương hay bởi vì tình hình tai nạn không rõ ở Cát Châu. Một việc lại một việc vượt qua khống chế mà phát sinh, khiến họ không thể tránh né. Suy nghĩ trong đầu Vân Thanh xoắn thành một màn tơ, ý niệm đang kêu gào muốn nuốt lấy y.

Hạ Trì thấy biểu tình Vân Thanh không đúng lắm, duỗi tay ôm y vào trong ngực. Hắn sợ đụng tới vết thương của Vân Thanh, động tác cũng thật cẩn thận: "Đừng lo lắng, chúng ta còn có thời gian, nhất định chuẩn bị kịp."

"Ta sẽ cho người nhìn chằm chằm tả tướng, nếu có cơ hội sẽ tiết lộ tin tức cho người của hoàng đế biết, bọn họ muốn đánh bại Đại Du cũng không có dễ dàng như vậy."

Hạ Trì còn đang nỗ lực an ủi người trong ngực, lại thấy Vân Thanh nâng mặt lên, bên trong đôi mắt liễm diễm thủy quang: "Chàng nhất định sẽ bình an trở về từ chiến trường mà phải không?"

Ngày hôm qua khi Lưu Nguyên Bá hướng đao về phía mình, ý niệm mạnh mẽ nhất trong đầu Vân Thanh chính là Hạ Trì, y không thể chết bất đắc kỳ tử ở nơi đó.

Lúc này y mới minh bạch, mong mỏi của mình đối với Hạ Trì đã sớm vượt qua cuộc sống lý tưởng vẽ nên trước đó, nào chỉ có "sáng nay có rượu sáng nay say". Điều mong muốn nhất chính là quãng đời còn lại có y, có Hạ Trì cùng nhau đi tới già.

Y càng ngày càng tham.

Lúc này Hạ Trì mới hiểu được Vân Thanh đang lo lắng cái gì. Hắn nhìn vào đôi mắt y, nhất thời có chút rối loạn ngôn từ.

Hạ Trì vẫn luôn cảm thấy Vân Thanh như ánh trăng treo trên bầu trời, cho dù Vân Thanh đáp ứng cùng hắn ở bên nhau, hắn cũng cảm thấy mình yêu Vân Thanh nhiều hơn rất nhiều so với Vân Thanh yêu hắn.

Hạ Trì cũng không để ý này kia, chỉ cần có thể vui vẻ ở bên cạnh y cũng đã thực thỏa mãn. Nhưng hiện tại đột nhiên nhìn thấy một góc trong lòng Vân Thanh, thì ra Vân Thanh yêu hắn so với tưởng tượng còn nhiều hơn nhiều...

Hắn trả lời Vân Thanh: "A Thanh, ta tin tưởng em, em cũng phải tin tưởng ta. Ông ngoại cùng cữu cữu có thể đánh bọn họ về quê, bổn vương tất nhiên cũng có thể."

Lời nói nghiêm túc lại kiêu ngạo, nhưng biểu tình của hắn lại càng lúc càng vui vẻ, như là đột nhiên nhặt được trân bảo.

Không đợi Vân Thanh nói cái gì, hắn liền đem mặt vùi vào cổ Vân Thanh cọ qua cọ lại.

Tóc Hạ Trì thô cứng, Vân Thanh bị cọ đến ngứa ngáy, lại bởi vì bị ôm ngồi trên đùi hắn nên muốn trốn cũng trốn không thoát. Lo lắng của Vân Thanh bị cọ đến tiêu tán hơn phân nửa, cũng không thể nào suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc vì sao Hạ Trì đột nhiên vui vẻ như vậy.

Hạ Trì ngẩng đầu, thấy Vân Thanh chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn mình, lại tiến lên hôn hôn môi y.

Đôi mắt hắn rất sáng, như bầu trời đầy sao vậy.

Vân Thanh cũng nuốt xuống lời muốn hỏi, há miệng ra cho hắn tiến vào.

Chuông gió kêu leng keng dưới hiên, Hạ Trì ôm người trong lòng ngực thật cẩn thận.

Cuối cùng ánh trăng đã dừng lại bên cạnh hắn.