Sáng sớm hôm sau, còn chưa tới giờ Thìn, nữ công đã đứng đầy ở cửa phường vải Nguyệt Hòa.

Các nàng có người mặc xiêm y chắp vá, có thể nhìn ra được ngày thường sinh hoạt túng quẫn thế nào. Nhưng họ đều chỉnh tề sạch sẽ, trên mặt mang theo hy vọng cùng ẩn ẩn hưng phấn nhìn cửa lớn phường vải còn chưa mở.

Hồng Mai đứng trong đám người, sống lưng thẳng tắp ngẩng cao đầu, không hề sợ hãi rụt rè giống lúc trước.

Trải qua sự việc ngày hôm qua, nàng phát hiện rằng nếu cứ nhẫn nhục sẽ càng cổ vũ cho khí thế của những người đó. Chỉ cần nàng đanh đá lợi hại một chút, những người đó ngược lại sẽ không còn dám không kiêng nể gì mà nhục nhã nàng.

Lúc trước nàng còn nhỏ tuổi, các tỷ tỷ đều che chở nàng, nhưng nàng cũng không thể luôn trốn tránh sau lưng người khác. Đã đến lúc tự mình đứng lên, nàng cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, về sau đều phải dựa vào chính mình,

Hứa tỷ tỷ đã nói qua, nữ nhân các nàng không cần dựa vào nam nhân, tự lực cũng có thể sống được. Có khi so với những nam nhân đó càng sống tốt hơn. Chỉ lấy tầm mắt nông cạn hiện tại của nàng, Hứa tỷ tỷ cùng Hà đông gia so với rất nhiều nam tử còn giỏi hơn, nàng cũng muốn học tập các nàng.

Mặt khác, phần lớn những nữ công nghe kể về sự việc ngày hôm qua, các nàng đa số đều từng chịu nhiều ác ý hãm hại. Tất nhiên biết nữ tử không dễ sống, sẽ không dùng ánh mắt kinh thường nhìn nàng.

Còn tốt bụng chủ động nói chuyện với hai nàng, khuyên các nàng không cần đem những lời bậy bạ đó để ở trong lòng. Chỉ cần mình sống tốt là được, Hồng Mai cảm nhận được thiện ý của các tỷ tỷ, trong lòng ấm áp hơn.

Rất nhanh đến giờ Thìn, cửa phường vải rốt cuộc chậm rãi mở ra. Lê Phong Hòa nhìn hàng người chỉnh tề đợi ở cửa ngẩn người. Sau đó mới lấy danh sách ra, bắt đầu điểm danh.

Người được gọi lớn tiếng hô có, sau đó vào cửa chờ. Đến khi cái tên cuối cùng điểm xong, mọi người đã tập trung ở sân trống sau cửa lớn.

Lê Phong Hòa giơ tay cho người đóng cửa lại, xoay người nhìn mọi người.

Nàng so với đại đa số người ở đây đều nhỏ tuổi hơn, nhưng khi nghiêm mặt không nói lời nào lại làm người khác không dám nhìn thẳng.

Không khí dần dần đình trệ xuống, nhóm nữ công có chút lo sợ mà cúi đầu.

Lê Phong Hòa chậm rãi mở miệng: "Về sau giờ Thìn mỗi ngày đều điểm danh, đến trễ chịu phạt tiền công nửa ngày. Bỏ bê công việc phải phạt toàn bộ tiền công ngày đó. Bỏ bê công việc vượt quá 10 ngày, trục xuất khỏi phường vải, về sau không được làm nữa."

"Nếu chư vị đã tới phường vải Nguyệt Hòa, phải thời khắc nhớ rõ tuân thủ ước định trên khế thư. Không được đem bí mật phường vải tiết lộ ra ngoài, dù người trong nhà cũng không thể nói. Một khi bị phát hiện làm trái với ước định, lập tức trục xuất khỏi phường vải, hơn nữa phải bồi thường tiền dựa theo điều khoản trên khế thư."

Hưng phấn trên mặt mọi người rút đi, đều thay bằng biểu tình nghiêm túc. Trong miệng lẩm bẩm, nỗ lực nhớ kỹ lời nói vừa rồi của Lê Phong Hòa, sợ mình không cẩn thận phạm phải sai lầm.

Sau khi nói rõ, Lê Phong Hòa chuyển sang việc khác nói tiếp: "Phường vải giữa trưa bao cơm, nếu có tình huống đặc thù cũng có thể xin quản sự nghỉ. Làm tốt có thể thưởng thêm, ngày tết ngày lễ đều có quà tặng. Chỉ cần tập trung, nỗ lực làm việc, tất nhiên có thể càng ngày càng thăng tiến trong phường vải."

Nhóm nữ công vốn dĩ căng chặt tinh thần, chợt nghe có hậu đãi cùng đãi ngộ như thế, khó có thể kiềm chế được vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Có người mang khí thế mười phần mà lớn tiếng nói: "Bà chủ yên tâm, chúng ta đều là người chăm chỉ làm việc. Ai dám có suy nghĩ bậy bạ đạp đổ bát cơm của mọi người, chúng ta sẽ không bỏ qua cho nàng."

Bà chủ tốt như vậy, công việc tốt như vậy, các nàng cố gắng bảo vệ còn không đủ đâu.

Những người còn lại cũng nhiệt tình hẳn lên, Lê Phong Hòa gật đầu, ý bảo hai nữ tử phía sau đám người tiến lên: "Hôm nay mọi người đi theo hai vị dệt nương học tập, ngày mai bắt đầu chính thức làm công."


Mọi người có chút kỳ quái, các nàng đều biết sẽ dệt vải, đây đều là công việc quen thuộc của các nàng, không biết còn cần học cái gì.

Đến khi tới nơi, mọi người lại không thấy sợi gai mà các nàng quen thuộc. Thay vào đó là một đống đồ vật trắng bông, mới phát hiện đây là cái các nàng phải học.

Nhóm nữ công có chút há hốc mồm, đồ vật trắng bông này các nàng cũng chưa từng gặp qua, cũng có thể dệt thành vải sao?

Hồng Mai lại có chút thấp thỏm, nàng vốn không khéo tay, dệt vải cũng là thứ nàng chưa từng làm nên có chút sợ hãi.

Hai vị dệt nương bảo mọi người xếp thành một vòng, sau đó thuần thục mà bắt đầu cán bông, vừa làm vừa giảng: "Đây là bông, bước đầu tiên chúng ta cần làm là loại bỏ hạt bông bên trong, phải dùng cái này để cán bông, hạt bông phải giữ lại để một bên không được vứt bỏ..."

Mọi người bắt đầu học cán bông, đến chải bông, kéo sợi, dệt vải... Chờ đến bước kéo sợi này, các nàng mới tìm về cảm giác quen thuộc, nhưng rất nhanh lại bị tốc độ của máy dệt lụa làm chấn kinh.

"Trời xanh, dùng cái máy dệt lụa này, một người có thể làm ra vài tấm vải bình thường."

"Cái này rốt cuộc làm như thế nào? Thật lợi hại."

"Ngươi đừng hấp tấp bộp chộp, chờ lát nữa chạm vào làm bỏng thì không bồi thường nổi đâu."

Hiện tại các nàng mới biết được vì sao bà chủ vẫn luôn cường điệu yêu cầu bảo mật. Nơi này chưa bao giờ nghe tới bông, còn có công cụ lợi hại như vậy, tất nhiên không thể nói cho người bên ngoài nghe.

Chờ sau khi vải bông được dệt ra, khiếp sợ của mọi người mới đạt tới đỉnh điểm. Tất cả các nàng nhịn không được duỗi tay ra sờ, cảm xúc tinh mịn mềm mại quả thực thoải mái làm người ta luyến tiếc không buông.

Các nàng phần lớn đều mặc xiêm y từ vải bố thô, người dư dả một chút thì mặc vải bố tinh tế hơn. Các nàng vốn tưởng rằng vải bố tinh tế đã rất tốt, nhưng cũng không thể so sánh với vải bông này.

Lập tức có người nhịn không được hỏi: "Dệt nương, loại vải này bán rất đắt sao?" Các nàng nhịn không được muốn mua về may áo, mặc vào nhất định cực kỳ thoải mái.

Dệt nương đáp: "So với vải bố tinh tế thì mắc hơn một ít, có điều cũng là giá vải cho bá tánh bình dân chúng ta ăn mặc, các cô một tháng nhận được số tiền công này, tất nhiên mua nổi."

Một dệt nương khác bổ sung nói: "Bà chủ đã nói qua, chúng ta làm ở phường vải, mua vải có thể nhận được chút tiện nghi."

Nhóm nữ công lập tức hưng phấn, các nàng cảm thấy vô cùng may mắn khi được lựa chọn tới làm việc ở đây.

"Bà chủ thật tốt."

"Đúng vậy, ta sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ gặp qua bà chủ phúc hậu như thế."

Có người gấp đến không chờ nổi nói: "Dệt nương, chúng ta đã học được không sai biệt lắm, hôm nay liền bắt đầu làm công đi, tránh trì hoãn thời gian."


Lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi phụ họa, hai vị dệt nương nhỏ giọng thương lượng vài câu, liền nói với mọi người: "Nếu như thế, vậy ta sẽ phân công việc luôn."

......

Giờ Thân tan tầm, nhóm nữ công trải qua một ngày ở chúng, đại bộ phận đều đã quen thân nhau, từ biệt nhau ở cửa phường vải.

Hai người Hồng Mai khoác tay nhau đi về phía tú phòng Vận Hoa. Hai người hứng thú ngẩng đầu, ríu rít trò chuyện.

Khi đi qua phố xá sầm uất, một giọng nói lớn đang nghị luận lọt vào tai Hồng Mai, làm nàng tức khắc dừng bước.

"Ngươi còn không biết đâu? Lão tam hôm qua nói bậy nói bạ tú phòng Vận Hoa toàn gái giang hồ buôn bán. Hôm nay đã bị bẩm báo lên quan phủ, bị đánh bản tử thì không nói, còn bị phạt tiền, chậc chậc chậc, thật là đá trúng ván sắt."

"Ha — thật xứng đáng bị đánh, tú phòng Vận Hoa toàn được khuê nữ thường xuyên ghé thăm, người ta làm ăn buôn bán sạch sẽ, lại bị nói thành như vậy."

"Nghe nói lão tam ngày hôm qua sau khi nói xong, hôm nay liền bị loét miệng lưỡi, thật sự dọa người. Nhất định là ông trời cũng không nhìn nổi hắn bôi nhọ người khác như thế."

"Ngươi nói chuyện ngày hôm qua đó à, nhưng ta nghe nói, không chỉ có mình hắn nói đi..."

Hồng Mai không tiếp tục nghe đoạn sau, hai người bọn nàng đi nhanh về tú phòng. Hồng Mai tìm được màu nương thêu hoa, thở gấp nói: "Tỷ tỷ, mọi người đi cáo quan sao?"

Màu nương không ngừng việc trong ta, gật đầu: "Đúng vậy."

Hồng Mai có chút mờ mịt nói: "Ta cho rằng tỷ tỷ đi tìm người giáo huấn hắn thôi..."

Màu nương nói: "Loại lời nói này của hắn nếu nói một lần người khác có lẽ không tin. Nhưng nếu hắn đi khắp nơi nói, thật sự sẽ có người tin, việc làm ăn của chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta nên tự xử thế nào? Biện pháp tốt nhất đó là tàn nhẫn một chút, thời điểm còn chưa có người tin liền bóp ch.ết tin đồn, cũng cho người khác biết chúng ta không dễ chọc, đã hiểu chưa?"

Hồng Mai có điều ngộ ra, gật đầu: "Đã hiểu."

Màu nương bĩu môi: "Ngày đó đòi chém đòi giết, ta còn tưởng có gan lắm. Kết quả hôm qua bị đánh một trận liền bị sợ mất mật, mới vừa đưa tới nha môn đã cầu xin. Một rổ miệng lưỡi của lão nương còn chưa dùng tới."

Dường như nàng nhớ tới cái gì, nói với Hồng Mai: "Hôm nay bà chủ các ngươi có tới hỗ trợ làm chứng. Ngày khác ta phải tặng một phần tạ lễ đến bái phỏng nàng. Muội ở phường vải phải làm việc thật chăm chỉ, bà chủ các muội là người tốt, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các muội."

Trong mắt Hồng Mai hàm chứa nước mắt, dùng sức gật đầu: "Muội đã biết, cảm ơn tỷ tỷ."

Màu nương quay đầu lại tiếp tục thuê hoa: "Khóc cái gì, nên cười mới đúng, chuyện tốt như vậy sao phải khóc."

Hồng Mai mang theo tiếng khóc nức nở "Vâng" một tiếng, dùng tay áo lau mắt, rồi chạy tới phòng bếp hỗ trợ chuẩn bị cơm chiều.


Nàng chỉ cảm thấy trên người thật nhẹ thật nhẹ, như là dỡ xuống gông xiềng nặng trịch, làm nàng không tự chủ được mà mỉm cười.

Hồng Mai hiểu rõ, đó là các tỷ tỷ giúp nàng tháo bỏ.

......

Mười ba tháng tám, Lâm Cẩn chuẩn bị đi nhậm chức ở Dữ huyện, trước khi rời đi thì đến Vương phủ bái biệt.

Với hắn mà nói, Vương phi không chỉ là ân nhân nhà bọn họ, mà còn là quý nhân của hắn. Từ tận đáy lòng hắn vẫn luôn xem Vân Thanh là lão sư hắn, đối với Vân Thanh luôn tôn kính ra mặt không chút che giấu.

Nếu là lúc trước, hắn chuyển đi còn lo lắng cho Lâm Vũ. Nhưng hiện tại hắn biết Lâm Vũ lập công, trở thành thân tướng trọng dụng bên người Vương gia. Đệ đệ đã không còn cần hắn che chở như chim non, cậu đã từng bước một lột xác thành hùng ưng.

Vân Thanh nhìn khuôn mặt đầy sùng kính của Lâm Cẩn, biết rõ mình không có chọn sai người.

Dữ huyện ở Ninh Châu không tính là giàu có sung túc, đặc thù duy nhất đó là lúc trước có Bạch Mã Trại cắm rễ nhiều năm.

Hiện tại Bạch Mã Trại bị diệt trừ, Hạ Trì đem tư binh giấu trong núi. Tuy rằng bọn họ ẩn nấp hành tung, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi bị phát hiện manh mối. Huyện lệnh Dữ huyện là quan địa phương, có khả năng phát hiện trước nhất.

Cho nên bọn họ cần phải nhân lúc còn sớm điều một người đáng tin đi Dữ huyện. Như vậy không chỉ không cần thời khắc lo lắng bại lộ, huyện lệnh còn có thể giúp bọn họ che giấu vài phần.

Vân Thanh không cần suy nghĩ rối rắm liền lựa chọn Lâm Cẩn. Không chỉ vì biểu hiện năng lực của hắn, trên hết là tín nhiệm đối với hắn.

Lâm Cẩn nghe Vân Thanh nói xong chuyện này, trên mặt còn mang theo vài phần khiếp sợ. Hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại: "Vương phi yên tâm, thần chắc chắn giữ kín như bưng, không làm nhục sứ mệnh."

Hắn có chút kích động mà nắm chặt quyền, hắn biết, đây là tín nhiệm mà Vân Thanh dành cho mình. So với việc phong lên chức điều lệnh càng khiến cho hắn vui vẻ hơn.

Lâm Cẩn bái biệt Vân Thanh, cách ngày liền lên xe ngựa xuất phát đến Dữ huyện.

Cùng ngày, Trình Việt cũng mang theo hành lý, vung roi ngựa mà đi.

Tuần cuối tháng tám, Ninh Châu bắt đầu thu hoạch vụ thu. Đồng thời, quân binh triều đình điều đi rốt cuộc cũng tiến vào Cát Châu.

Hạ Trì đem ám báo cho Vân Thanh: "A Việt đã thành công trà trộn vào Xích huyện, mấy ngày trước. Thủ lĩnh quân khởi nghĩa đã xưng vương ở Xích huyện."

Thế lực quân khởi nghĩa ở Xích huyện là lớn nhất. Hiện tại đã có gần 9000 người, nhân số còn không ngừng tăng lên.

Vân Thanh nhanh chóng nhìn lướt qua.

Có lẽ người khởi sự ban đầu chỉ vì muốn phản kháng tham quan để sống sót. Nhưng khi đội ngũ này dần dần lớn mạnh, liền có người muốn nó trở thành vũ khí chính trong tay mình, muốn cướp lấy vài thứ mình muốn.

Thủ lĩnh khởi nghĩa quân ở Xích huyện này, chỉ sợ là muốn noi theo Thừa An Đế lúc trước.

Đáng tiếc Đại Du không phải tiền triều, hắn cũng không phải Thừa An Đế, trận này thắng thua, không cần trì hoãn.




"Ăn cơm ăn cơm!"

Có người đem đồ ăn đi tới, người rải rác chung quanh đường lập tức ùa lên.

Mọi người lập nhóm cướp đồ ăn, lại về lại bên đường hoặc ngồi bệt hoặc ngồi xổm, bắt đầu ăn cơm.

Ngày xưa, đường phố còn được coi là sạch sẽ. Hiện giờ, nơi nào cũng chen đầy người. Nếu không phải triều đình hạ lệnh cấm đi lại trên mặt đường, người vi phạm sẽ trục xuất khỏi thành, chỉ sợ đường xá sẽ còn tồi tệ hơn. Mặc dù có lệnh cấm, nhưng mặt đường vẫn bừa bộn và bẩn thỉu. Những người phụ trách đưa cơm sau khi phát thức ăn liền vội vàng mang thùng chạy đi.

Ăn cơm là nói cho hoa hòe chứ thực ra là ăn cơm trộn cám. Đồ ăn chỉ có bí đao, một giọt nước canh cũng không có. Tuy nhiên, nhiều người vẫn ăn ngon miệng. Chỉ có một số người đến sớm mới lén lút phàn nàn: "Nói rằng sẽ có ngày tốt đẹp, nhưng càng ăn càng tệ..."

Người vừa tới nghe được hắn oán giận, thò đầu qua nói chuyện với hắn: "Đại ca, lúc trước ăn cái gì? Chẳng lẽ còn có cơm gạo lức để ăn sao?"

Người này lập tức hăng hái: "Cơm gạo lức cái gì? Ban đầu chúng ra ăn cơm tẻ đó! Đồ ăn cũng có canh, đâu giống như hiện tại."

Hăn chọc một chút cơm trong chén, mắt nhìn người bên cạnh, thở dài: "Chính vì người tới quá nhiều."

Trình Việt cười mỉa: "Cũng không phải nghe nói nơi này có thể có cơm ăn, chúng ta mới đến sao?"

Tuy rằng Ninh Châu cùng Cát Châu liền nhau, khẩu âm lại có chút khác biệt. Cả người hắn lúc này dơ bẩn, nói tiếng Cát Châu lưu loát không nghe ra khẩu âm, ai nghe nhìn đều tin tưởng hắn là dân chạy nạn từ huyện khác trốn tới đây.

Trả lời hắn chính là nam nhân 40 tuổi để hai ria mép, nhìn dáng vẻ xem ra ngốc ở nơi này thời gian không ngắn. Nam nhân để râu nghe vậy nhìn nhìn hắn, không có trả lời.

Trình Việt lại thần bí mà thò lại gần, nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói hình như muốn đánh giặc? Chúng ta cũng phải đánh thật sao?"

Nam nhân để râu nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Tất nhiên, bằng không sao cho ngươi ăn?"

Vẻ mặt Trình Việt đau khổ: "Ta không muốn đánh giặc, ta sợ chết, chỉ là ta cũng sợ chết đói nữa."

Nam nhân để râu hung hăng ăn một mồm cơm to, sau khi nuốt xuống mới mở miệng nói: "Ai ngờ sẽ đánh giặc đâu? Chúng ta chỉ muốn sống tốt, ai ngờ đi theo bọn họ tạo phản."

Trình Việt hỏi nhỏ: "Không thể chạy sao?"

Nam nhân để râu nói: "Ngươi chưa nhìn cửa thành sao? Chỉ cần chạy ra một bước, lập tức bị đao chém chết, không tin ngươi có thể thử xem."

Trình Việt càng thêm hoảng sợ nói: "Nhưng chúng ta đến đao cũng không có, lên chiến trường không phải là đi chịu chết sao?"

Nam nhân để râu đáp: "Ngươi cuối cùng đã nhìn ra, đến lúc đó những người như chúng ta, mỗi một người đều là con tốt đi dò đường."

Trình Việt như chịu đả kích to lớn, biểu tình hoảng hốt mà lùi về, không nói nữa.

Nam nhân để râu cũng không hề quản hắn, dù sao đều phải chết. Mặc kệ là đói chết, chạy trốn đến cửa thành bị gi/ết chết, hay là bị quân đội triều đình chém chết trên chiến trường...

Đều là phải chết.