Vân Thanh bị tiếng trống đột nhiên vang lên làm bừng tỉnh, khi mở cửa ra Trình Việt đã đến bảo vệ trước cửa của y.

Trình Việt thấy y ra tới, thấp giọng nói: "Đã cho người đi dò xét, rất nhanh sẽ có tin tức."

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành, tuy rằng bị nhà cửa chặn tầm mắt, cũng mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng một mảnh trời đêm.

"Là Vương gia." Biểu cảm của Vân Thanh ở trong bóng đêm mơ hồ không rõ, tiếng nói nhỏ nhỏ, nhưng là ngữ khí khẳng định.

Sau khi bọn họ chạy thoát liền đi tới hoang trạch ban đầu gặp mặt Hạ Lan. Trong trạch có mật thất, thủ hạ Hạ Lan phụ trách tìm người người không nghĩ tới bọn họ lại lớn mật như vậy, càng không tìm được cơ quan mật thất. Tất nhiên không tìm ra được tung tích bọn họ.

Vì vậy, chỉ cần bọn họ không chủ động lộ diện, trốn đến khi Diên quân rời khỏi Càng Dương cũng không có vấn đề.

Nhưng mà tiền đề là Vân Thanh nguyện ý.

Tiếng vó ngựa ẩn ẩn truyền đến, Vân Thanh mở miệng nói: "A Việt, mang ta đi gặp Hồ tướng quân."

Hồ tướng quân, Hồ Vinh, chính là thống lĩnh ba vạn cấm quân đi theo Hạ Lan từ kinh thành,

Trình Việt đối với y trước giờ không làm trái ý, lúc này lại khuyên can nói: "Bên ngoài phỏng chừng rất nhanh sẽ lâm vào hỗn chiến, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Vương phi không nên xông vào nguy hiểm."

Vân Thanh cũng không ngoài ý muốn khi bị hắn ngăn trở, bình tĩnh nói: "Thân thuộc gia quyến của Hồ tướng quân cùng ba vạn tướng sĩ cấm quân đều nằm trong tay hắn, cho dù bị uy phục bởi bạo uy của Hạ Lan, nhưng vẫn có cơ hội xúi giục, cái này hiểm trở, ta nhất định phải đi can thiệp."

Vân Thanh vẫn như cũ nhìn về phía ngoài thành, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên: "Ta biết chàng ra lệnh cho ngươi đơn độc bảo hộ ta, nhưng ta không thể để chàng một mình tử chiến như vậy."

"Dù chỉ có một tia cơ hội, ta cũng nhất định phải thử." Vân Thanh giương mắt nhìn Trình Việt: "Không chỉ vì chàng, mà còn cố gắng vì các tướng sĩ Ninh Châu đang chiến đấu quên mình, vì lãnh thổ Đại Du còn chưa bị giẫm đạp. Đại Du hưng vong đều liên hệ với mỗi một bá tánh Đại Du. Hạ Trì có thể dâng cả tính mạng, ta tất nhiên cũng có thể."

Trình Việt trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn thối lui nửa bước.

......

Vân Thanh vốn dĩ đã lên kế hoạch thiết lập chướng ngại vật để ngăn chặn quân lính của Hồ Vinh. Tuy nhiên, ngay lúc đó, y lại nhận được tin tức từ ám vệ rằng quân đội Đại Du vẫn chưa xuất binh, chỉ có kỵ binh của Diên quân được cử đến chi viện.

Tuy rằng không biết rốt cuộc Hạ Lan đã nói gì với Cốt Tác, vì sao lại tạo thành cục diện như vậy. Nhưng quân đội Đại Du không có ra tay, đối với Hạ Trì ngoài thành mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt, đối với việc y làm cũng càng thêm tiện nghi.

Y nhanh chóng quyết định, bảo Trình Việt dẫn mình xông vào phủ đệ Hồ Vinh tạm ở.


Hồ Vinh đã tỉnh lại, vốn tưởng rằng sẽ nhận được mệnh lệnh xuất chiến. Yến Vương lại chậm chạp không sai người tới. Gã sờ không đến ý nghĩ của Yến Vương, chỉ có thể tụ lại một chỗ cùng vài tên phó tướng, thời khắc đều chú ý tình hình chiến đấu ngoài thành.

Tuy là nửa đêm, nhưng bởi vì chiến sự ngoài thành, toàn bộ Càng Dương Thành không ai có thể ngủ được. Trong viện Hồ Vinh đốt đèn, có tinh binh canh gác. Đám người Vân Thanh là hoàn toàn xông vào không che đậy, động tĩnh lớn đến mức khiến bọn người Hồ Vinh ra cửa, xem xem đến tột cùng là chuyện gì.

Một chân Trình Việt đá thủ vệ bay đi, vừa đúng lúc dừng lại ở trước mặt Hồ Vinh. Hồ Vinh cả kinh, giương mắt nhìn lại, đối diện với ánh mắt Vân Thanh phía sau Trình Việt. Truyện Phương Tây

Sắc mặt Vân Thanh trấn định mà nhìn hắn: "Hồ tướng quân, ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng ngươi."

Hồ Vinh còn chưa nói chuyện, phó tướng phía sau lại kinh hô ra tiếng: "Thụy Vương phi? Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Phó tướng không biết chuyện Vân Thanh ở Dũ Châu, nhưng Hồ Vinh lại biết được, gã cười cười: "Vương phi thật là can đảm, Yến Vương điện hạ cho nhiều người lùng bắt ngươi khắp thành, ngươi lại dám chủ động lộ diện. Là tự Vương phi đưa cái công lao này đến, mạt tướng liền vui lòng nhận lấy."

Dứt lời, gã lập tức hạ lệnh: "Bắt lấy y! Tiền thưởng trăm lượng, chớ làm thương tổn tánh mạng."

Đám tinh binh vây công Vân Thanh càng thêm phấn chấn, áp lực trên đám người Trình Việt tăng lên.

Vân Thanh trầm mặt xuống, nháy mắt hiểu rõ Hồ Vinh sớm đã thành người của Hạ Lan. Y lập tức thay đổi mục tiêu, một bên đi theo Trình Việt né tránh, một bên cất cao giọng nói: "Các vị tướng quân, các ngươi thật sự muốn đi theo Hồ Vinh cùng Yến Vương làm quân bán nư.ớc sao? Chẳng lẽ đều muốn bỏ mặc tất cả cha mẹ vợ con của các ngươi ở lại trong kinh sao?"

"Nếu trong kinh biết việc ở đây, bị khai đao đầu tiên chính là người nhà các ngươi. Hồ Vinh sớm biết chuyện hôm nay, đã an bài tốt cho người nhà trước tiên rồi, còn người nhà các ngươi phải làm sao bây giờ? Dù không đề cập đến người nhà, nếu Diên quân làm chủ thiên hạ, người dị tộc như các ngươi chẳng lẽ còn vọng tưởng được trọng dụng sao? Hành động của Diên quân cũng không phải các ngươi không biết, bọn chúng có từng đối đãi tốt với bá tánh Đại Du sao? Các ngươi có lý do gì để bán nư.ớc chứ?"

Giọng nói Vân Thanh mát lạnh, thẳng tắp đánh vào trái tim mọi người. Sắc mặt hai gã phó tướng lộ ra do dự. Hồ Vinh thấy thế không ổn, gào to một tiếng: "Hồ ngôn loạn ngữ! Đều lên hết cho ta!" Ngay sau đó lại tự mình rút đao ra gia nhập chiến cuộc.

Thân thủ Hồ Vinh so với binh lính thủ hạ cao hơn không ít, ám vệ giao thủ với gã không địch lại, bị một đao chém bị thương cánh tay. Trình Việt lập tức tiến lên đỡ đòn sát chiêu của gã đang bổ đao về phần cổ ám vệ, bắt đầu so chiêu với gã.

Ám vệ vừa phải đánh trả, vừa phải bảo vệ Vân Thanh, tinh binh cuồn cuộn không ngừng xông lên, một đám ngã xuống lại thêm một đám nhảy lên. Trên người ám vệ đều lục tục nhuộm đỏ.

Phó tướng tâm phúc của Hồ Vinh tiến lên theo, mấy người còn lại thì không có động tác. Vân Thanh nói với binh lính chung quanh: "Chư vị tướng sĩ, các ngươi nghe theo mệnh lệnh Hồ Vinh, hắn có khả năng bảo hộ người nhà các ngươi không bị giết hại sao? Các ngươi giúp Diên quân cướp lấy giang sơn Đại Du, phải chịu thóa mạ của thế nhân, đáng giá sao? Đến lúc đó giang sơn Đại Du biến thành giang sơn Diên quốc, há sẽ cho các ngươi nhúng chàm sao? Mộng đẹp gia quan tấn tước của các ngươi, thật sự có thể thực hiện được sao?"

Có binh lính nghe Vân Thanh nói trúng tim, động chém đao chậm lại. Tâm phúc Hồ Vinh thấy thế, liền một đao bổ về phía binh lính kia, lớn tiếng mắng nói: "Đồ phản bội chủ."

Tên binh lính kia che cổ lại, mở to hai mắt ngã xuống, động tác của các tinh binh khác cứng lại. Vân Thanh nhân cơ hội cao giọng nói: "Hiện giờ dẫn người tập kích quân doanh Diên quân, chính là Thụy Vương điện hạ. Các người dẫn người từ trong ra, Diên quân chưa chuẩn bị, chắc chắn bị luống cuống tay chân. Đến lúc đó Diên quân đại bại, các ngươi chính là anh hùng có công hộ quốc, mà không phải là tội nhân thiên cổ làm ra chuyện phản quốc bán n.ước."

Hồ Vinh nghe Vân Thanh nói từng câu từng chữ đầy khiêu khích, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng. Gã vung đao, muốn chém về phía Vân Thanh. Ám vệ chắn trước người Vân Thanh bị chém trúng chân, sức lực suy yếu, chỉ có thể nghiêng người sang một bên để chắn cho y, nhưng vẫn để lộ ra thân thể Vân Thanh. Lúc này, Trình Việt không để ý sau lưng, không chút ngần ngại lao ra đỡ đòn cho Vân Thanh. Nhưng động tác Hồ Vinh bất ngờ dừng lại.

Hồ Vinh khó có thể tin được cúi đầu nhìn xuống, thấy ngực mình thình lình bị một mũi đao đầy máu xuyên qua.


Nháy mắt tiếp theo, đao cắm trước ngực gã đột nhiên bị rút ra. Hồ Vinh khó có thể chống đỡ thân mình mà chậm rãi ngã xuống. Gã nỗ lực quay đầu lại xem là ai giết gã, lại chỉ nghiêng thân mình được một chút liền mất đi hô hấp.

Hồ Vinh ngã xuống, trong viện đều bị cái biến cố này làm cả kinh, ngừng đánh nhau. Vân Thanh giương mắt nhìn lại, liền thấy một phó tướng trẻ tuổi cầm thanh đao đầy máu đứng phía sau Hồ Vinh.

Tâm phúc Hồ Vinh lúc này rốt cuộc phản ứng lại, la lớn: "Phản đồ! Phản đồ!" Gã vội vàng chỉ huy tinh binh trong viện: "Lên cho ta, giết tên phản bội này..."

Lời còn chưa nói xong, một phó tướng khác không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh gã, bất ngờ ra tay, chém chết gã bằng một đao.

Trong viện nhất thời yên tĩnh, thần sắc mọi người khác nhau, phó tướng giết Hồ Vinh kia đột nhiên lộ vẻ thấp hèn, quỳ xuống chắp tay nói với Vân Thanh: "Mạt tướng cẩn tuân hiệu lệnh Vương phi."

Những tên phó tướng còn lại cũng quỳ xuống ngay sau đó: "Mạt tướng cẩn tuân hiệu lệnh Vương phi."

Các tiểu binh còn lại thấy thế, rốt cuộc hiểu nên làm gì, cũng vội vàng quỳ xuống theo.

Trong khoảnh khắc, người đứng trong viện chỉ còn lại Vân Thanh cùng đám người Trình Việt.

Vân Thanh chậm rãi thở ra một hơi, giương giọng nói: "Chúng tướng nghe lệnh, lập tức rời khỏi thành, tiêu diệt Diên quân!"

......

Ngoài thành, tập kích doanh địch trong đêm có hiệu quả cực cao. Hạ Trì mang theo người dũng mãnh chém giết, thừa dịp đối phương quân tâm tán loạn, một mảnh hỗn loạn, giết vô số địch.

Hạ Trì mang theo bốn vạn người chiến với mười vạn đại quân, lại đánh ra khí thế áp đảo.

Mười vạn Diên quân đóng ở ngoài thành đều là tạp binh, tinh binh chân chính của Diên quân là sáu vạn kỵ binh kia, đang theo Cốt Tác đóng quân trong thành. Bên trong thành thu được chiến báo, rất nhanh phái kỵ binh chi viện.

Hạ Trì nương theo ánh lửa thiêu đốt doanh đại cẩn thận phân biệt, không có nhìn thấy thân ảnh Cốt Tác, sáu vạn kỵ binh cũng chỉ tới bốn vạn, quân đội Đại Du cũng không có tới. Tình huống như vậy đối với bọn họ mà nói, so với dự đoán tốt hơn rất nhiều.

Hắn lập tức một lần nữa bố trí trận hình, nghênh chiến kỵ binh.

Kỵ binh Diên quốc từ khi tiến đánh Đại Du tới nay, bách chiến bách thắng, tuy rằng biết đối phương tập kích trong đêm chiếm thế thượng phong, lại cảm thấy bọn họ đang nhặt được tiện nghi. Cho nên vẫn không đem đám người Hạ Trì đặt ở trong mắt, chờ đến khi giao đấu một vòng, lúc sau mới phát hiện không đúng.


Đối phương từ binh khí đến trận hình đều cực kỳ khắc chế bọn họ!

Tướng lĩnh cầm đầu cả kinh, bỗng nhiên nhận thức được đối phương khó giải quyết.

Khi nào Đại Du lại có một cường quân như vậy? Sao vũ khí này trước kia chưa từng gặp qua? Vì sao quân đội này lại đột nhiên tiến đánh phía sau họ?

Đủ loại nghi vấn nảy lên trong lòng, nhưng không ai có thể trả lời. Gã lại nhìn một đám kỵ binh chết dưới mũi tên đối phương, biết không thể để tình hình thương vong càng thêm nặng nề. Gã nhanh chóng đưa ra quyết định, hạ lệnh cho kỵ binh lui về phía sau, bộ binh lên trước.

Hạ Trì rất nhanh liền phát hiện đối phương có ý đồ, đây là muốn cho tạp binh tới tiêu hao nỏ tiễn cùng thể lực bọn họ. Chờ bọn họ đều mệt mỏi sẽ cho kỵ binh lên sân thu mạng người.

Hắn lại lần nữa hạ lệnh biến hóa trận hình.

......

"Vương gia, nỏ tiễn dùng hết rồi, quân ta tử thương thảm trọng, sắp ngăn cản không được..."

Quân binh của Hạ Trì tất nhiên đều dũng mãnh, nhưng bọn họ đánh với Diên quân chiến thắng dồn dập, hung hãn vô cùng. Huống chi còn dùng bốn vạn binh lực đối đầu với mười bốn vạn. Tuy rằng Diên quân bị thương nặng, tử thương hơn phân nửa, nhưng tình huống của bọn họ cũng không lạc quan lắm, mắt thấy sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Lúc này phía chân trời đã có ánh sáng, Hạ Trì giương mắt đảo quanh thi thể khắp chiến trường. Kỵ binh Diên quốc lại lần nữa khởi xướng đánh lên, người của hắn trên người đều mang thương tích, nhưng vẫn còn liều mạng chém giết.

Hạ Trì sải bước lên ngựa, trên mặt hắn dính vết màu, quần áo tối màu nhìn không ra miệng vết thương. Máu trên tay không biết là của chính mình hay là địch nhân. Hắn nắm đao, trầm giọng nói: "Đi theo ta!" Liền mang theo số lượng thân vệ không còn nhiều lắm tiến về cánh phải quân địch.

Diên quân muốn giết toàn bộ bọn họ, nhưng quân ta ít nhất vẫn còn lưu lại một nửa số người.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị chịu chết trận, nên bọn họ đều hiên ngang không sợ.

Hạ Trì vung đao đánh rớt một tên kỵ binh, động tác trên tay đình trệ một chớp mắt, ngay sau đó giơ tay chặn đao đang bổ tới bên sườn.

Trên mặt tướng lãnh Diên quân mang theo nụ cười dữ tợn, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn rõ cánh tay hắn đang nhỏ máu. Sau đó, gã liên tục tấn công vào cánh tay bị thương của Hạ Trì.

Thân vệ của Hạ Trì cùng Thôi Hồng cách đó không xa phát hiện có chỗ không đúng, muốn đến giúp đỡ nhưng lại bị vướng tay chân.

Máu theo cánh tay chảy xuống thấm ướt lòng bàn tay Hạ Trì, đao cũng bắt đầu trượt xuống. Hạ Trì dần dần không thể địch lại, tướng lãnh Diên quân nhắm chuẩn cơ hội, đem trường đao trong tay giơ cao lên, muốn đẩy Hạ Trì vào chỗ chết.

"Vương gia!" Mọi người kinh hô ra tiếng, lại thấy Hạ Trì dùng tốc độ cực nhanh dùng tay trái rút ra một thanh đao khác. Ngay lập tức bắt lấy thời cơ tướng lĩnh Diên quân vì công kích mà lộ ra điểm yếu, cắ,m vào ngực gã.

Trên mặt tướng lĩnh Diên quân còn tàn lưu lại ý cười khoái trá, chưa kịp thay đổi biểu cảm, liền đột nhiên rơi xuống ngựa.

Diên quân ồ lên một trận.

Tay phải Hạ Trì rốt cuộc không cầm đao được nữa, khiến nó rơi xuống mặt đất. Binh lính Diên quốc phản ứng lại, lập tức vây quanh hắn. Thân vệ Hạ Trì cũng ra sức chém giết đến chỗ hắn.


Tay trái Hạ Trì cầm đao, mắt lạnh nhìn binh lính Diên quân vây quanh mình. Hắn dùng tay phải đầy máu túm ngọc trụy tiểu hồ ly trong vạt áo ra, đưa lên môi hôn hôn.

Hắn thấp giọng nỉ non một câu "Thanh Thanh", phảng phất mang theo ngọn lửa yêu thương dai dẳng không muốn từ bỏ. Ánh mắt lại lạnh như băng, tàn nhẫn đến giống sói.

Nháy mắt tiếp theo, hắn buông ngọc trụy, muốn tiến lên liều chết, chém đám người này ngã ngựa. Cửa thành lại đột nhiên truyền đến một trận nói to làm ồn ào.

Trong lòng Hạ Trì trầm xuống, tưởng Cốt Tác mang theo kỵ binh còn lại đến chi viện, lại thấy người mặc phục sức cấm quân Đại Du, tiểu tướng ngồi trên lưng ngựa la lớn: "Cốt Tác đã chết, Diên quân mau nhanh chóng đầu hàng!"

Lời vừa nói ra, bên trong Diên quân tức khắc ồ lên.

Phó tướng hoảng loạn một cái chớp mắt, nhìn thấy biểu tình tướng sĩ trong quân, lập tức cao giọng nói: "Vương thượng dũng mãnh vô địch, sao có thể bị bọn họ giế.t chết? Đây là muốn truyền tin tức giả làm nhiễu loạn quân tâm ta!"

Nhưng lời gã nói không bình ổn được hốt hoảng trong lòng bọn chúng. Đêm nay bọn chúng đầu tiên là bị tập kích trong đêm, quân doanh tử thương thảm trọng. Kỵ binh từ bên trong thành đến chi viện, cũng không thể nhanh chóng xoay chuyển chiến cuộc. Thậm chí đại tướng trong quân còn bị đối phương giết. chết, mà ở thế cục xấu như vậy, Vương thượng làm chủ soái trong quân lại chưa xuất hiện.

Từ lúc bọn chúng tiến tới Đại Du đến nay chưa một lần bại. Lần này lại té ngã thảm hại, Đại Du ẩn giấu quân binh lợi hại như vậy. Nói không chừng chính là thiết lập bẫy rập nhằm vào Vương thượng.

Đủ loại nguyên do chồng chéo, trong lòng không ít tướng sĩ Diên quân đều bắt đầu dao động.

Quân tâm không ổn, một câu của phó tướng há có thể trấn áp xuống sao?

Trái lại bên phía Hạ Trì, tinh thần tất cả mọi người đều rung lên.

Vốn dĩ bọn họ đều ôm quyết định huyết chiến, mang tâm thái chết cũng muốn kéo càng nhiều địch nhân làm đệm lưng, nên vẫn luôn nỗ lực đánh chém. Lại đột nhiên nghênh đón viện quân cùng tin tốt chủ soái địch quân đã chết. Tức khắc cảm thấy sức mạnh bên trong thân thể lần nữa bộc phát ra, chiêu thức trên tay càng hung hiểm hơn.

Thân vệ Hạ Trì thừa dịp Diên quân phân tâm rốt cuộc thoát khỏi khống chế, đi đến chung quanh Hạ Trì, bảo vệ hắn bên trong.

Các tướng sĩ không rõ tình huống, nhưng nghe tiểu tướng kia truyền tin, Hạ Trì lại biết, đây tất nhiên là mưu kế của Vân Thanh.

Trong thành không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Lan cùng Cốt Tác đều không có lộ diện. Hai vạn quân coi giữ Càng Dương cùng thủ hạ và kỵ binh còn dư lại của Cốt Tác đều ở bên trong thành.

Bọn họ nhất định bắt lấy cơ hội quân tâm Diên quân không ổn mà tốc chiến tốc thắng. Nếu không khi Cốt Tác xuất hiện, lời nói dối bị phát hiện, Diên quân sẽ phản công ác liệt hơn. Hơn nữa binh lực dư lại trong thành, không dễ đánh chút nào.

Hắn nhìn về phía nhân mã cấm quân gia nhập chiến cuộc, khó có thể tưởng tượng được, Vân Thanh rốt cuộc tiêu phí bao nhiêu sức mới có thể xúi giục đám quân binh này. Vì hắn mà đưa trận mưa này đến đúng lúc.

Hạ Trì áp xuống chua xót trong lòng, nhận lấy trường đao thân vệ đưa cho, trầm giọng nói: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Tru sát Diên quân, đoạt lại Càng Dương!"



Wattpad.com/@LamHiiiiiii, PM 10:03 2/3/24 - Còn 6c.