----

Khi anh nhảy ra khỏi cửa sổ thì cửa phòng cũng bị đụng mở.

Khương Bảo nhìn thấy người đụng cửa là mẹ cô dẫn đầu và bảy tám thím lớn tuổi quen mặt từ thôn Tiểu Mộc tới.

Ban đầu sau khi nghe nói Khương Bảo bị từ hôn, những người này đều tụ lại một chỗ kể chuyện cười nhà cô.

Không ngờ hiện tại họ lại tình nguyện đi theo Lý Tú Lan tới "Bắt gian", không biết là bà hứa hẹn cho họ cái gì tốt.

Khương Bảo biết nhất định là Trịnh Hữu Mặc giở trò quỷ sau lưng, định lấy tính tình sợ phiền phức và bảo thủ của Lý Tú Lan, bà không có can đảm chạy đến thị trấn bắt một phó lữ đoàn quân khu "gian tình", cũng nhất định không nghĩ ra cách tìm người đến tạo thế.

Khương Bảo nhìn thấy họ tràn vào phòng thì như Sadako bò giường mà đến xốc chăn của cô lên, mẹ cô còn ghé vào dưới giường tìm người.


Khương Bảo không thể nhịn được nữa, cầm gối đầu ném về phía một bà thím gần cô nhất.

Bà thím bị đập đầu, đứng tại chỗ "Ôi" một tiếng, tức giận mắng: "Cái con nhãi này dám đi gian dâm với người khác mà giờ còn dám ra tay đánh người à?"

“Ai gian dâm? Phòng này không phải chỉ có một mình tôi sao?" Khương Bảo trừng mắt.

“Nếu thật sự cô chỉ một mình, tại sao có nhà không về mà phải ở nhà khách?”

“Hơn nửa đêm các thím còn tự ý xông vào phòng người khác, còn phá hư khoá cửa của nhà khách nữa.

Cẩn thận bị bắt đến đồn công an đấy!"

Lời nói của Khương Bảo cũng không khiến họ dừng lại nên cô dứt khoát dùng chăn che đầu, tùy họ lật đi.

Dù sao có lật tung cả sàn trong phòng này thì họ cũng không thể tìm được ai.


Ngay khi mấy người Lý Tú Lan lục lọi tìm người, Mạnh Tu Viễn ở phòng bên cạnh bị động tĩnh này đánh thức.

“Các người ầm ĩ cái gì? Đây là nhà khách! Các người có nhiều người vào như vậy, có đến quầy đăng ký không?”

Mạnh Tu Viễn cao lớn cường tráng, lúc dạy dỗ người khác cũng toát ra sự uy nghiêm và khí thế của quân nhân, vừa mở miệng đã khiến bảy tám người phụ nữ trong phòng đứng im bất động trên sàn.

Mạnh Tu Viễn liếc mắt một cái, tinh mắt phát hiện người phụ nữ đứng ở cuối giường chính là người hắn gặp ở thôn Tiêu Mộc lúc trước, mẹ của Khương Đại Bảo.

Nhớ lại lời họ nói lúc vào nhà khiến anh không khỏi cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Anh đánh giá mỗi người trong phòng từ trên xuống dưới mấy lần rồi cuối cùng tầm mắt rơi xuống “ngọn núi nhỏ” đang chùm chăn kín trên giường.

Nghĩ đến đó chính là Khương Đại Bảo.

Ông nội anh nói người nông thôn chất phác, nói anh từ hôn là không đạo đức sẽ khiến Mạnh gia mất mặt.

Bây giờ xem ra chắc là núi sâu sông xa khiến dân trở nên gian ác chứ không thì cũng không thể nghĩ đến cách bỏ hết liên sỉ này để ép anh kết hôn.