Hai phút sau, cảm giác vừa trải qua một đời dài - Tương Vũ Lam và Xa Đan Đồng rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối cùng.

Bước chân còn rất đồng đều.

Sau khi nghe được tiếng huýt sáo của đạo diễn báo rằng đã đến điểm cuối cùng, Võ Bân cùng Thôi Lượng lập tức nhảy xuống từ trên lưng hai cô gái.

Võ Bân dùng kiểu ôm công chúa bế Xa Đan Đồng tới bên trên tảng đá ngầm gần bờ biển, không nói hai lời liền xách ống quần Xa Đan Đồng lên rồi ấn tay xoa bóp cẳng chân cô, chỉ sợ trong chốc lát nữa cô không thể nào đi đường nổi.

Quan hệ giữa Thôi Lượng và Tương Vũ Lam không quen thuộc như vậy, không thể nào trực tiếp động thủ, vì thế Thôi Lượng liền lấy mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống quạt gió cho Tương Vũ Lam, để cô tự mình mát xa.

Hai nam nhân mới ban đầu còn suy tính nên lấy vật tư gì bây giờ lại bởi vì đau lòng khách mời nữ hợp tác với họ, cho nên trong lúc nhất thời đều quên hỏi tổ đạo diễn bọn họ tính nhóm nào thắng.

Đạo diễn cũng không phải rất lạnh lùng, để dành năm phút cho nữ khách mời khôi phục sức khỏe, rồi mới cầm lấy loa nhỏ hướng bọn họ kêu:

"Chúc mừng tổ hợp Đường Viên đạt được hạng nhất lần thi đấu này, hiện tại hai người có thể tùy ý chọn lựa sáu loại vật tư, nếu muốn lựa chọn vật lớn như lều trại thì có thể lấy tạm tấm thẻ đổi đồ trước, đến thời điểm đó chỉ cần lấy thẻ đổi đồ ra, nhân viên công tác sẽ đưa vật tư mọi người chọn cho mọi người. "

"Đồng thời cũng chúc mừng tổ hợp Phi Ngư và tổ hợp Lam Sáng đồng thời đạt được vị trí thứ hai trong lần đua này, mọi người có thể tùy ý lựa chọn sử dụng năm món vật tư, mời bắt đầu lựa chọn."

"Để cho tiện cho mọi người mang vật phẩm theo, chiếc ba lô đặt ở khu vực bên phải kia sẽ để cho mọi người đựng đồ, mời mọi người bắt đầu lựa chọn."

Nhóm khách mời nghe vậy, cũng bắt đầu xuất phát đi tới khu vật tư.

Thời điểm bọn họ lựa chọn vật phẩm sử dụng, mấy người quay phim và sắp xếp màn ảnh rất có ăn ý mà quay rõ tên LOGO các thương hiệu tài trợ, hiển nhiên là đang giúp nhà tài trợ quảng cáo sản phẩm.

Năm phút sau, nhóm khách mời đều lần lượt lựa chọn xong vật phẩm của nhóm mình.

Sau khi nhân viên công tác tiến lên kiểm tra xong liền giúp bọn họ đem vật phẩm nhét vào chiếc túi màu đen đặt bên trong phòng nghỉ.

Tổ hợp Đường Viên lựa chọn sáu vật phẩm là: Bật lửa một cái, mã tấu một cái, nước khoáng hai bình, lều trại một cái, nồi nấu một cái.

Tổ hợp Phi Ngư lựa chọn năm vật phẩm: Bật lửa một cái, mã tấu một cái, nước khoáng hai bình, bánh quy một bao.

Tổ hợp Lam Sáng lựa chọn năm vật phẩm: Nước khoáng hai bình, bánh quy hai bao, lều trại một cái.

Thời điểm nhân viên công tác thả đồ vật vào balo, thành viên các tổ khác đều có thể nhìn thấy những vật tư của các tổ viên khác lựa chọn, vừa thấy vật tư tổ hợp Đường Viên chọn, đến cả một chút đồ ăn còn không có, Thôi Lượng trợn to mắt:

"Bọn họ không sợ tìm không thấy đồ ăn thì sẽ đói bụng hay sao? Tôi một ngày không ăn là dạ dày nhất định sẽ không chịu được đâu."

Xa Đan Đồng cũng mặt ủ mày chau:

"Không biết buổi tối có nhiều muỗi hay không?"

Vật tư thiếu thốn như thế, lại đối mặt với một cái hoang đảo, cho dù bên trong màn ảnh không có chèn thêm âm nhạc bi thương vào, nhóm fans xem trực tiếp vẫn có thể cảm nhận được loại không khí bi tráng kiểu  "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn"*.

*Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn ( Kinh Kha):

Gió thổi hiu hiu, sông Dịch lạnh,

Tráng sĩ một lần đi, không trở về."

[Hy vọng Diệp Diệp nhà ta có thể tìm thấy đồ ăn, bằng không ta sẽ đau lòng chết mất.]

[Tổ tiết mục chuẩn bị nồi nấu, trên đảo hẳn là có nước ngọt đi?]

[Chắc hẳn cái tổ Thôi Lượng này có tìm thấy đồ ăn cũng sẽ không nấu nướng, cho nên mới đập nồi dìm thuyền* chỉ lấy đồ ăn sẵn cùng với lều trại.]

*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)

[Thần tượng sẽ không nấu nướng, cái cô Đường Miên kia khí chất cao quý, xem ra hẳn cũng là bạch phú mỹ, bọn họ kỳ thật nên giống như tổ hợp Lam Sáng lấy nhiều đồ ăn uống sẵn một chút, rất dễ ăn, cũng chẳng phải mất công nhiều.]

[Đúng vậy, một bao bánh quy lại không lấy, vạn nhất tìm không thấy đồ ăn phải làm sao bây giờ đây, thật sốt ruột.]

[Tổ tiết mục phải chuẩn bị miễn phí cho khách mời thuốc xịt chống muỗi đi chứ, đều là minh tinh cả, vạn nhất bị muỗi chích vài hớp, về sau không có ai dám đến tham gia tiết mục này nữa đâu.]

[Vết muỗi đốt vài ngày sẽ xuống ngay, khiêu chiến hoang dã này cũng không phải là tiết mục đi vui chơi nghỉ dưỡng, tôi cho rằng tổ tiết mục sẽ không cho đâu.]

...

Giữa một dàn bình luận, thành viên ba tổ đều bị dải băng đen buộc kín mắt, cùng nhau ngồi ca nô đưa đến ba hoang đảo khác biệt, bắt đầu thử thách 24h khiêu chiến hoang đảo không người.

Sau khi tổ Đường Viên bị đưa đến hoang đảo, công việc áp giải của nhóm nhân viên đã hoàn thành, bọn họ tháo miếng băng đen buộc mắt ra cho hai người.

Sau khi Đường Miên Miên thích ứng được với ánh sáng, cô ngay lập tức phỏng đoán ra đây là hoang đảo phía đông nam.

"Miên Miên, hiện tại phỏng chừng khoảng bốn giờ, thừa dịp đang ở bên bờ biển, chúng ta đi thử vận khí chút, bắt thử mấy con cá đi."

Phương Mẫn Diệp đã làm qua chương trình sinh tồn dã ngoại, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười tươi nhất định phải chiến thắng.

Chớ nhìn nhóm của hắn chỉ có sáu món đồ vật không có đồ ăn, trong video giới thiệu đã nói qua, hết thảy mọi tài nguyên trên đảo bọn họ đều có thể xem như sinh tồn mà sử dụng.

Hơn nữa vì chương trình khiêu chiến hoang dã lần này, hắn còn mua riêng một đôi bông tai yếm khóa bằng bạc.

Cứ như vậy, chỉ cần tìm được nhánh cây, lại dùng mã tấu đem tay áo khoác cắt thành dây câu, tìm chút cá làm mồi nữa là hắn liền có thể chế tác được một chiếc cần câu cá giản dị.

Có tâm cơ suy nghĩ như vậy, vô luận sinh tồn ở một chiếc hồ hoang hay là ở bên bờ biển như thế này, hẳn là đều có thể có chỗ dùng.

Nhưng mà Đường Miên Miên lại lắc lắc đầu, đi thẳng về phía trước.

"Căn cứ quỹ tích sinh trưởng của cành lá cây cối, tôi phán đoán, nơi này là hoang đảo phía đông nam, khi tôi mới tới đã xem qua kinh độ và vĩ độ nơi này, vào khoảng bốn năm giờ nơi này sẽ có thủy triều, không thích hợp để câu cá. Trước tiên chúng ta vào đảo đã, trên đảo hẳn là có thể tìm được đồ ăn."

"A a, được."

Phương Mẫn Diệp bận bịu không ngừng gật đầu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng:

Cô gái mình coi trọng không chỉ lớn lên thật đẹp, tâm tư còn tinh tế tỉ mỉ như thế, quả thực là trời cao đã nhìn hắn độc thân nhiều năm nên mới đưa tới một cô gái đẳng cấp bảo tàng.

Câu cá à, trong đảo có khả năng có hồ nước ngọt, cũng có thể phát huy, không vội.

...

Hoang đảo chính là hoang đảo, cỏ dại sinh trưởng tùy ý, căn bản là không có đường đi.

Phương Mẫn Diệp cảm thấy trước mắt chính là cơ hội để hắn biểu hiện, vì thế hắn xung phong nhận việc, lấy ra mã tấu, lại tìm thêm một cành khô vì Đường Miên Miên dọn chướng ngại trên đường.

Trong tưởng tượng của hắn, thân ảnh cao lớn của mình khẳng định là sẽ mang đến cho Đường Miên Miên cảm giác thập phần an toàn, sau đó sợi tóc hắn sẽ vì mệt mỏi mà bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đến lúc đấy Đường Miên Miên khẳng định sẽ lau mồ hôi cho hắn.

Không có khăn mặt, khăn tay phỏng chừng cũng không mang theo, Đường Miên Miên vì đau lòng hắn nên nói không chừng sẽ trực tiếp dùng tay áo áo khoác lau mồ hôi cho hắn.

Bởi vậy, trên người Đường Miên Miên sẽ lây dính hương vị của hắn.

Nghĩ một chút liền cảm thấy đắc ý.

Trong khi Phương Mẫn Diệp đắm chìm vào tưởng tượng của chính mình, đáy mắt thoáng mang theo cảm giác say mê thì fans trước màn hình cũng tại mê say không kém:

[A, năng lực bạn trai của chồng tôi thật đúng là có thể đạt đến lever MAX, thật hy vọng mình có thể trở thành cô bé phía sau hắn mà.]

[Mặt lão công bị nhánh cây quất vào, không biết có đau hay không nữa, rất muốn vươn tay sờ hắn một chút.]

[Con trai đi mệt rồi có thể nghỉ ngơi một lát, không cần cố gắng như vậy đâu a.]

...

Bất tri bất giác, một giờ đã qua.

Đại khái là do thể lực tiêu hao quá nhiều, bữa cơm giữa trưa trên máy bay đã sớm tiêu hóa xong, Phương Mẫn Diệp lại đi tới đi lui, làm cho bụng hắn bỗng nhiên vang lên một trận "Rột rột rột."

Xấu hổ!

Quá lúng túng!

Phương Mẫn Diệp tuyệt đối không nghĩ đến hình ảnh tốt đẹp trong tưởng tượng của hắn lại không hề xuất hiện, hơn thế nữa hắn còn trước mặt người hắn để ý phát ra tiếng đói bụng, cái tiếng "Rột rột" này, quả thực trong nháy mắt đã đem hình tượng cao lớn đẹp trai từ trên cao đập bụp xuống đất.

"Đói bụng sao? Vừa lúc tôi nhìn thấy phía trước có khoai tây, chúng ta đi đào chút rồi nướng ăn."

Lời nói của Đường Miên Miên vừa rơi xuống, trong phần bình luận, fans của Phương Mẫn Diệp lập tức dồn dập lên tiếng đau lòng:

[Khoai tây? Có khoai tây sao, quá tốt, lão công nhà ta khẳng định là đói đến hỏng rồi, xem ra ông trời cũng đã nhìn thấy, không nhịn được muốn giúp hắn.]

[Nơi nào có khoai tây? Không phải đều là một mảnh cỏ dại sao?]

[Mấy người nhận thức về khoai tây dại như thế nào vậy... Nghe nói khoai tây dại sinh trưởng ở trong bùn.]

[...]

Bộ phận fans chưa từng thấy qua khoai tây dại bắt đầu lấy điện thoại di động ra tìm tòi khoai tây dại có hình dáng như thế nào, bộ phận fans đã từng gặp qua khoai tây dại thì nheo lại mắt nhìn trong đám cỏ hoang kia để phân biệt đâu là khoai tây dại.

Trong khi đám fans này còn chưa tìm được mục tiêu khoai tây ăn được cho thần tượng của mình, Đường Miên Miên đã cầm lấy một cành khô, vung tay ra mở cỏ dại chặn đường, đi tầm bảy tám mét về phía trước.

Cô hạ thấp người, trong khi người quay phim còn chưa kịp ghi đến hình ảnh, cũng không biết cô dùng động tác như thế nào, trong tay bỗng nhiên nhổ lên một nhúm khoai tây nhỏ.

"Thật sự có!"

Phương Mẫn Diệp cũng chạy tới, mặt đầy hưng phấn muốn nhổ khoai tây, vừa ngồi xổm xuống vừa nói:

"Loại này việc nặng thế này cứ để cho tôi tới, cô đứng đó nghỉ ngơi là được rồi."

Nhưng mà khi hắn vươn tay ra nhổ, khoai tây không hề đi lên, chỉ lôi ra một đống bùn.

Nhìn dáng vẻ mặt đầy mông lung của Phương Mẫn Diệp, đám fans bảo bảo cũng không khỏi nở nụ cười:

[Tôi đoán vừa rồi Đường Miên khẳng định là làm đất mềm xong mới nhổ.]

[Dáng vẻ mông lung của thần tượng thật đáng yêu.]

[Cái tiết mục này giữ thật nhiều biểu tình chưa từng thấy qua của Diệp Diệp ghê, có thể liếm bình thật lâu.]

[Diệp ca, xem ra anh mới là người làm không được việc nặng.]

...

May mà Phương Mẫn Diệp cũng chỉ là nhất thời nóng vội, chứ đầu óc hắn vẫn còn thông minh chán, cho nên sau khi ngốc xong, hắn rất nhanh đã cầm chủy thủ ra bắt đầu đào đất.

Không bao lâu hai người đã đào ra một đống khoai tây lớn, Phương Mẫn Diệp vui vẻ giống một đứa trẻ mà nhảy nhót tại chỗ một chút, trong ánh mắt đều là đang nói: Coi như không tìm thêm được các nguyên liệu khác để nấu ăn, ăn cái này xong 24 giờ sau cũng không đói bụng!

"Để tôi đi thu thập cành khô, Miên Miên cô nghỉ ngơi đi, chúng ta nướng khoai tây ăn."

Phương Mẫn Diệp tự biết có thể tìm được khoai tây đều là do công lao của Đường Miên Miên, vì thế hắn chủ động nhận việc tìm cành khô sống.

Nhưng mà Đường Miên Miên lại gọi hắn lại:

"Vừa rồi thời điểm nhổ khoai tây, tôi phát hiện bùn đất nơi này có hơi ướt át, nghiêng tai lắng nghe tựa hồ như còn có thể nghe được tiếng nước chảy, chúng ta đi về phía trước chút, hẳn là sẽ có nguồn nước."

Phương Mẫn Diệp trợn to mắt:

Hắn như thế nào lại không nghe thấy tiếng nước chảy? Rõ ràng bên tai chỉ có tiếng gió thổi lá cây sàn sạt...

Chẳng qua Đường Miên Miên nói chắc như đinh đóng cột, Phương Mẫn Diệp không có đưa ra nghi ngờ, dù sao vừa rồi hắn cũng không phát hiện đám cỏ kia lại là khoai tây dại, có lẽ chính là do hắn khuyết thiếu rồi.

Phương Mẫn Diệp nhu thuận nghe lời đề nghị của Đường Miên Miên, cũng không sợ dơ bẩn mà lấy khoai tây đào lên đều cất vào trong ba lô màu đen bởi vì trong ba lô còn có một vách ngăn khác.

Năm phút sau, bên tai Phương Mẫn Diệp vang lên tiếng nước chảy ào ào, trước mắt chợt lóe lên ánh nước gợn sóng lấp lánh, hắn đối với Đường Miên Miên cơ hồ là sùng bái muốn tràn ra khỏi hốc mắt:

"Miên Miên, cô thật lợi hại, cô chính là thiên thần trên trời phái xuống cho tôi mà."

Phương Mẫn Diệp kinh hỉ kêu lên, trước Đường Miên Miên một bước đi đến bên cạnh suối nước, đưa tay vén lên một chút nước trong, mới hướng Đường Miên Miên gọi:

"Miên Miên, cái chất nước này rất trong suốt, lại đây rửa mặt một phen?"

Thời điểm Phương Mẫn Diệp quay đầu, ánh vàng hoàng hôn phô chiếu lên ngũ quan gương mặt hắn, giọt mồ hôi nhỏ trên trán hắn như giọt thủy tinh trong suốt.

Người quay phim chiếu hắn lên màn ảnh, hắn nở một nụ cười sáng lạn, đôi mắt trong trẻo tại không gian rừng núi hoang vu phụ trợ thêm, lộ ra một đôi mắt linh động mỹ miều, trông giống như một vị tinh linh đầu nhập nhân gian.

Trên màn ảnh trực tiếp lập tức xuất hiện một đám fans liếm bình.

Các fans dồn dập kêu la "Tiên tử như thế này thì ai có thể xứng đôi đây."

Song khi Đường Miên xuất hiện trên màn ảnh, cô giậm chân lên cỏ lại tiến đến, quần áo trên người lại không hề bị dính một chút bụi bùn nào, một thân cô khí chất cao quý, ngũ quan của cô tuyệt mỹ tựa hồ như đã lây dính tiên khí, có vài phần mỹ cảm như Cửu Tiên hạ phàm.

Cũng không biết linh quang trong đầu một vị fans nào chợt lóe, bỗng nhiên tại dàn bình luận đánh xuống một hàng chữ:

[Cũng chỉ có tiểu tiên nữ như vậy mới có thể xứng.]

Tác giả có lời muốn nói:

Sở gia gia: Cháu trai ngốc nhà ta sao lại không chịu thông suốt cơ chứ, cháu dâu sắp bị người ta đào tường đến nơi rồi đây này!!+

_22/3/21_