"Miên Miên, lần này Đường thị có thể ổn định nhanh như vậy trong đó có rất nhiều công của Sở Trăn, hắn tốt với công ty của mẹ như thế, có phải là đã thích con rồi không?"
Đối với Sầm Cầm mà nói, con gái của mình chính là có muôn vàn mặt tốt.
Khuôn mặt đẹp hơn hồi bà còn trẻ nhiều, đứng ở trong giới giải trí mỹ nhân như mây, cô sở hữu nhan sắc đỉnh cao đến mức khiến người ta chỉ cần liếc mắt thôi đã nhớ kỹ.
Bản thân cô cũng có khí chất, coi như phải trưởng thành dưới hoàn cảnh khó khăn vất vả, cử chỉ cô vẫn ưu nhã bất phàm, thật chẳng khác mấy thiên kim trong giới nhà giàu là bao.
Thêm nữa cô còn có tài hoa hơn người, biết nấu ăn, biết diễn xuất.
Sau lần kiện tòa này, [Hồng Nhan Loạn] đã nổi khắp các phương tiện thông tin, tuy một tuần chỉ ra bốn tập, nhưng tỉ lệ người xem luôn đạt mức tiêu chuẩn.
Sầm Cầm đã hơn mười năm không xem phim rồi, nhưng vì muốn xem con gái diễn xuất, bà cũng cố ý dành ra thời gian vào thứ hai và thứ năm hàng tuần để xem tập mới nhất.
"Không thể nào, mẹ, con thấy hắn làm vậy chẳng qua là bởi vì niệm tình cũ mà thôi, giúp mẹ đều là vì mẹ và mẹ hắn là bạn thân lâu năm."
Đường Miên Miên cảm thấy khả năng này không thể xảy ra, vì vậy lập tức ngăn cản mạch suy nghĩ của Đường phu nhân.
"Vậy con thì sao? Con có cảm giác gì với người ta không..."
"Mẹ, hiện tại con đang chuyên tâm phát triển sự nghiệp cho nên con không muốn nếm thử cảm giác yêu đương, trước tiên con cứ làm việc mình thích đã, bận rộn vì ước mơ của mình, mỗi ngày đều trôi qua rất nhẹ nhàng và thoải mái."
"Miên Miên à, thật ra từ lần trước các con quay về nhà là mẹ đã nhận ra rồi, các con hẳn là vẫn chưa viên phòng đúng không...!Trước kia là mẹ ích kỷ, bản thân mẹ cảm thấy đứa nhỏ Sở Trăn này tốt nên mới khuyên con gả qua.

Nhưng rốt cuộc thì hôn nhân vẫn là chuyện riêng của con, nếu con không chịu nổi nữa thì nói cho mẹ, mẹ đi tìm ông nội của Sở Trăn nói chuyện, hẳn là có thể giúp các con ly hôn."
"Con không cần suy xét đến Đường thị, Sở Trăn hẳn sẽ không bỏ đá xuống giếng đâu, mà cho dù hắn thật sự muốn ầm ĩ, mẹ lập tức bán Đường thị cho người khác là được, sống một cuộc sống bình yên nhàn nhã."
Tuy nói Đường thị là hai mươi năm tâm huyết của bà, nhưng Sầm Cầm đến cả ly hôn cũng làm rồi thì bà còn luyến tiếc gì nữa.
Trong tay bà đã có rất rất nhiều tiền tài, có thể đảm bảo hai mẹ con hưởng thụ cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, đối với bà mà nói, sự nghiệp cũng chẳng quan trọng đến thế, dù sao, nay chỉ có mỗi Đường Miên Miên, Đường Miên Miên muốn làm gì bà đều ủng hộ.
"Mẹ, cuộc sống hiện giờ của con tốt vô cùng, mặc dù không có tình cảm vợ chồng với Sở Trăn nhưng hai người ở chung cũng coi như vui vẻ, ông nội Sở cũng rất tốt với con, ông ấy còn đang mắc bệnh tim, con nghĩ ba năm này con sẽ để ông ấy vui vẻ chút đã, dù sao trước mắt con cũng không tính toán sẽ yêu đương, thừa dịp khoảng thời gian này con đi tôi luyện kỹ xảo biểu diễn, quay thêm nhiều bộ phim, đạt được danh hiệu ảnh hậu, cầm cúp ảnh hậu về là vừa."
"Con gái của mẹ đúng là có chí khí, chẳng qua mẹ nghe nói quay phim có nhiều lúc rất mệt mỏi, con ở bên ngoài phải chiếu cố bản thân mình thật tốt, đừng quá liều mạng, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi một chút..."
"Mẹ, hiện tại con còn đang trẻ tuổi, nếu không cạnh tranh lúc này thì cạnh tranh lúc nào nữa, nhưng mà con biết rồi, con sẽ không để bản thân mình quá mức mệt mỏi, mẹ yên tâm đi!"
"Miên Miên tỷ, đạo diễn gọi chị."
Điện thoại cũng đã trò chuyện được kha khá, đầu bên kia còn đang chuẩn bị quay chụp, Đường Miên Miên liền nói với Sầm Cầm một câu "Mẹ, hiện tại con đang bận, lần sau trò chuyện nhé." Liền cúp điện thoại.

Đầu bên này, Đường phu nhân nghe thấy tiếng "Đô đô" phát ra từ điện thoại thì có chút buồn, chẳng qua bà nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện phim truyền hình Đường Miên Miên diễn vai chính đã sắp bắt đầu công chiếu, vì thế liền thu hồi sự buồn bã, chuyên tâm nhìn lên TV.
Từ sau khi Đường Hân Nguyệt bị sa thải, Đường Miên Miên liền nhận vai diễn của Đường Hân Nguyệt, một người diễn hai vai.
Lúc mới bắt đầu công bố thay đổi vai diễn, dân mạng internet có chút không tiếp thu nổi, dù sao lúc trước Đường Miên Miên chỉ nhận vai nữ hai thôi đã bị mọi người kháng nghị rất lâu.
Coi như trong phần video ngoài lề, biểu hiện của Đường Miên Miên rất tốt, nhưng mọi người đều cảm thấy để một người mới diễn hai vai diễn cùng lúc là quá mức vớ vấn.
Người từng đi tham ban, xem đoàn phim diễn đều liều mạng giải thích kỹ xảo biểu diễn của Đường Miên Miên quả thật là có thể cân được hai nhân vật cùng một lúc, song dù sao mấy người này chiếm số lượng ít, dù cố gắng giải thích thì cũng chỉ như muối bỏ biển, đại đa số mọi người đều mang thái độ hoài nghi.
Chẳng qua giá trị nhan sắc của Đường Miên Miên thật đúng là trời ban, thêm biểu hiện ở những video ngoài lề cũng tương đối xuất sắc, lại nói sau khi Đường Hân Nguyệt mất vai diễn, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không thể tìm được diễn viên nào thích hợp, bởi vậy nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng không có lên tiếng bảo Đường Miên Miên cút nữa.
Một tháng trước, thời điểm [Hồng Nhan Loạn] ra trailer, nhóm cư dân mạng và fans nguyên tác đều ngừng thở, không dám ấn nút xem, bọn họ sợ Đường Miên Miên đập hư một bộ kịch xuất sắc.
Nhưng mà trong năm phút công chiếu trailer, biểu hiện của Đường Miên Miên rất đáng khen thưởng.
Điều này làm cho bọn họ thoáng có chút lòng tin đối với bộ kịch này.
Lúc này, người xem mạng và fans nguyên tác đương nhiên là xuống bên dưới weibo của đài Nịnh Mông gào thét:
"** mẹ ** mẹ ** mẹ, mấy người lúc trước nói kỹ xảo biểu diễn của Đường Miên Miên không đáng tin mau ra đây để tôi vả vào mặt mấy cái cho tỉnh nào, đây hẳn là phái thực lực trong phái thực lực đi!"
"Cái cô Đường Miên Miên này cũng quá nhập diễn rồi đấy, không phải nói cô ấy là người mới chưa được nhận diễn bất cứ một đoạn kịch nào hay sao? Thuần người mới mà mạnh như vậy?"
"Tôi là học sinh chính quy của học viện điện ảnh, nhưng nhìn thấy kỹ xảo biểu diễn của Đường Miên Miên đều muốn quỳ xuống bái sư rồi, cái cô này thật đúng là được ông trời thưởng cơm ăn, mấy diễn viên trẻ tuổi khác đều kém xa."
"Ôi trời ơi, nếu không phải tôi biết hai vai này là cùng một người diễn, tôi đều nhìn không ra đây là một diễn viên đấy! Cô ấy diễn kịch nhập tâm như thế không sợ khủng hoảng tinh thần sao?"
"Đúng vậy, khí chất hai người này hoàn toàn khác nhau, nhưng Đường Miên Miên suy diễn ra lại hết sức đúng chỗ, rõ ràng đều cùng là một khuôn mặt ấy nhưng người xem lại tưởng là hai người khác nhau...!Không, phải nói là ba người, bởi vì thời điểm Đường Miên Miên diễn Tiếu Ngưng Sương giả trang Tiếu Ngưng Nguyệt lại có khí chất thoáng khác với khi Đường Miên Miên diễn Tiếu Ngưng Nguyệt thực sự, nói thế nào nhở, chính là cảm giác có chút khác nhau, làm cho người ta biết Tiếu Ngưng Nguyệt đó là do Tiếu Ngưng Sương giả trang."
"Kỹ xảo biểu diễn này quả thật là quá trâu bò!"
"Ai tới giúp tôi với, cằm tôi không khép lại được."
"Tôi đã đi hiện trường xem Đường Hân Nguyệt diễn xuất rồi, khi cô ấy diễn không thể nào đem lại cảm giác cuốn lấy đôi mắt người xem như Đường Miên Miên."
...
Sau khi [Hồng Nhan Loạn] phát sóng, tỉ lệ người xem liên tiếp tăng cao, cho dù một tuần chỉ có bốn tập cũng không ngăn được sự nhiệt tình cổ vũ của người xem mạng, trang mạng và APP TX hợp tác với đoàn phim cũng nhận được lượt truy cập khổng lồ.
Đảo mắt cái đã đến tuần phát sóng thứ hai của [Hồng nhan loạn].
*Bộ phim này một tuần chiếu bốn tập và chiếu hai tập vào thứ hai, hai tập vào thứ năm nha quý zị.

Lúc này, so sánh với tuần thứ nhất, người xem canh giữ trước TV đông hơn nhiều.
Nội dung cốt truyện cũng tiến triển tương đối nhanh, lúc này đã đến đoạn Tiếu Ngưng Nguyệt được thái hậu gọi vào cung, thái tử nghe tin liền xông vào Từ Di cung cứu người.
Đài Mộng Ninh và APP TX hợp tác với đoàn làm phim đều đồng loạt đăng tập mới.
Một số fans nguyên tác cho dù đã biết nội dung cốt truyện cũng nhịn không được háo hức tột độ, thật sự là lúc trước mới đọc nội dung cốt truyện bọn họ đã cảm thấy quá mức kinh ngạc, lần này được xem tập phim chính thức, qua chỉnh sửa hậu kỳ, bọn họ ai cũng đều chờ mong.
"A a a, tôi không dám nhìn, mới xem hậu trường quay phim mà tôi đã sợ rồi."
"Phát sinh chuyện gì sao? Thái hậu muốn giết chết Tiếu Ngưng Nguyệt?"
"Tôi mới xem qua tiểu thuyết, giờ phút này đang không hiểu rõ kịch bản cho lắm, nhưng hồi đọc truyện đến đoạn này tôi đã bật khóc, tác giả đã xoay sâu tâm lý nhân vật cực kỳ đúng chỗ đúng lúc, không biết Đường Miên Miên sẽ diễn đoạn này như thế nào đây."
Mấy phút sau, phần bình luận là một mảnh kêu khóc:
"Mẹ ơi, tôi đều đã xem qua hiện trường trực tiếp, mới nãy còn nói đoạn này sẽ không khóc đâu, ai dè bây giờ vẫn không thể kìm nước mắt lại được."
"Thủ đoạn của bà ma ma này thật quá ác độc, tôi nhìn gương mặt Tiếu Ngưng Nguyệt trong nháy mắt đã trắng bệch liền theo bản năng co quắp đồng tử bên trong lại, cảm giác đến tim cũng đau, đặc biệt khó chịu."
"Mặc dù biết thân phận hai người chênh lệch nhau, cũng biết Tiếu Ngưng Nguyệt kia chỉ đang giả bộ thâm tình, nhưng sau khi xem đoạn này, tôi thật hy vọng hai người bọn họ có thể đến được với nhau."
"Mấy người nhìn kìa, khi Tiếu Ngưng Nguyệt bị thái tử ôm đi, ánh mắt nàng lộ ra thần sắc phức tạp? Tôi cảm giác có khả năng nàng ấy đã bị thái tử làm cho cảm động, nhưng trong lúc nhất thời lại không ý thức được."
"Thái tử rất đẹp trai, vốn dĩ tôi xem phim là để ngắm Tam hoàng tử, nhưng khó hiểu lại bị nhan sắc của thái tử làm lóe mù mắt."
...
Nội dung cốt truyện đẩy mạnh, thái hậu ngầm cho phép thái tử quyết định, hoàng đế cũng gật đầu sau khi quý phi cực lực khuyên bảo, đảo mắt, đã đến ngày hai người đại hôn.
Tiếu Ngưng Sương mặc dù là một sát thủ lãnh khốc vô tình, nhưng nàng cũng là nữ nhân.
Lại còn là nữ nhân sống trong thế giới cổ đại.
Đối với lần đầu tiên, ít nhiều gì nàng vẫn còn có chút để ý, cho dù đối phương là thái tử cực kỳ thâm tình với nàng, nhưng thành hôn với một người mình không thích, nội tâm nàng tràn đầy kháng cự.
Nhưng nàng lại không thể để bại lộ vào lúc này, bằng không, nàng sẽ phạm phải tội khi quân, tuy nàng không sợ chết, nhưng nàng không muốn liên lụy muội muội và người kia.
Thời điểm thái tử mặc đồ cưới đỏ rực tiến về phía nàng, cảm xúc trong mắt Tiếu Ngưng Sương cực kỳ phức tạp, cuối cùng lại quay về bình tĩnh.
Thái tử uống chút rượu, đôi má hồng hồng dưới ánh nến bỗng điểm thêm một nét nhu tình.
Tiếu Ngưng Sương tưởng tượng mình thành một nữ tử khuê các ái mộ thái tử, vì có thể để mình được thả lỏng hơn, nàng còn chủ động rót rượu giao bôi cho mình và thái tử.

Vai kề vai, mặt đối mặt, một người trong mắt thấp thỏm lại vui sướng, một người trong mắt kháng cự lại quyết tuyệt.
Dưới phân cảnh này, biểu tình hai người đặc biệt mâu thuẫn với nhau, khiến tâm tình người xem trước màn hình cũng cực kỳ phức tạp:
"Ô ô ô, vì cái gì người thái tử yêu không phải là Sương Sương, thật ra Sương Sương cũng rất đáng thương mà."
"Sương Sương cũng thật là, Tam hoàng tử kia có cái gì tốt, không phải hắn đã đẩy nàng đi thế chỗ muội muội sao, vì hai người kia, nàng đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ, tại sao lại ngốc như vậy."
"Xem đoạn này tôi liền đau lòng thay bọn họ, dù sao nhìn đoạn này đã thấy ngược nhau rồi, chắc kết cục của bọn họ là BE đúng không?"
"Đã cải biên rồi, không biết được, trước kia, hồi đọc tiểu thuyết tôi cũng từng hy vọng hai người này thành một đôi, lúc này được người ta suy diễn, khao khát này lại lớn mạnh hơn cả, tâm tôi phảng phất như đang bị kim châm, khó chịu cực kỳ."
"Đừng chỉ lo thảo luận, lúc nãy mấy người có chú ý không, một giây trước khi kéo rèm, sát khí trong mắt Tiếu Ngưng Sương đã lướt qua giây lát, thái tử nhìn đầu vai nàng xăm hình hoa đào, ánh mắt hình như đã xoay chuyển, giống như bắt đầu hoài nghi.

Chỉ là Tiếu Ngưng Sương tựa hồ như đã nhận ra ánh mắt của thái tử, sau đó liền chủ động ôm lấy cổ thái tử, cảm xúc trong mắt thái tử khác đi, cuối cùng mới cúi xuống thân làm chính sự."
"** mẹ, từ lúc này thái tử đã nghi ngờ rồi sao? Nếu nghi ngờ thì sao vẫn còn hứng làm tiếp, chẳng lẽ hắn cũng chỉ là một nam nhân nông cạn, vì nữ nhân làm mù con mắt?"
"Thái tử hẳn không phải là người như vậy, có lẽ hắn giác quan thứ sáu của hắn đã có chút nghi ngờ, nhưng tình yêu lại làm cho hắn mụ mị đầu óc."
"Mấy người mau nhìn mấy người mau nhìn, thái tử sai người vẽ lại dung nhan nữ sát thủ hôm ấy ám sát bọn họ kìa!"
"Tuy rằng nàng ấy chỉ để lộ một đôi mắt ở ngoài nhưng mấy người thử nói xem liệu thái tử có thể hoài nghi Tiếu Ngưng Sương không?"
"Ôi mẹ, đang thời khắc mấu chốt, như thế nào lại hết rồi!"
"Ối, hai tập hết nhanh như vậy sao?"
Tuy rằng TV đã phát xong, nhưng vào thời khắc mấu chốt này lại hết phim, trái tim khán giả hiển nhiên là khó có thể bình tĩnh.

Các loại diễn đàn, nhóm fans, nhóm QQ cũng bắt đầu thảo luận nội dung cốt truyện.
Một số người đã đọc qua tiểu thuyết cũng dồn dập gia nhập công cuộc tìm tòi bí mật trong nội dung cốt truyện:
"Tôi cảm thấy thái tử khẳng định là sẽ hoài nghi, dù sao vừa rồi, ánh mắt hắn chăm chú nhìn bức tranh kia trông có vẻ bí hiểm."
"Nhưng trong tiểu thuyết có ghi, về sau hắn vẫn đối xử thâm tình với Tiếu Ngưng Sương như trước, hơn nữa giống như càng ngày càng cưng chiều, móc tim móc phổi.

Nếu lúc này, thái tử thật sự đã hoài nghi, vậy lòng dạ hắn cũng quá sâu rồi đấy, thái tử thông minh lanh lợi như vậy, còn có thể cung đấu thua Tam hoàng tử?"
"Đọc tiểu thuyết chỉ là góc nhìn riêng của từng người mà thôi, lúc đấy tác giả nghĩ gì, muốn biểu đạt điều gì, chưa chắc mấy người đã get được, có lẽ bên trong cái hồ này sâu muốn chết, mấy người không tưởng tượng được đâu? Có phải thái tử lại lợi dụng chính điều này để tương kế tựu kế, lợi dụng gián điệp theo cách khác..."
"Nói như vậy có vẻ mọi chuyện đều hợp lý này, nói không chừng mới đầu thái tử định lợi dụng gián điệp thật, nhưng sau này hắn lại lỡ yêu nàng, liền quyết định vì mỹ nhân từ bỏ giang sơn.


Dù sao về sau hai người đã cùng nhau trải qua bệnh dịch Phong Châu, lúc ấy Tiếu Ngưng Sương bị mắc ôn dịch, thái tử kề bên chăm sóc, không chịu rời đi theo lời khuyên của cấp dưới, sau thái tử bị lây nhiễm, Tiếu Ngưng Sương cũng ngày đêm không ngủ chăm sóc thái tử, cuối cùng nàng còn lấy máu của mình ra để thái tử uống, chỉ vì thần y nói máu của nàng có thể chiến thắng dịch bệnh thì trong đó đã có kháng thể chống lại bệnh."
"Lại nói tiếp đoạn kia cũng siêu cấp cảm động, sau khi thái tử được cứu sống, có người tin vào lời gièm pha nhất định muốn Tiếu Ngưng Sương cắt máu cứu người, nhưng nhiều người nhiễm bệnh như vậy, có rút máu cả cơ thể nàng ra cũng chẳng đủ, mưu sĩ của thái tử cũng khuyên bảo thái tử nên lấy đại cục làm trọng, thu được dân tâm quan trọng hơn tình yêu cá nhân nhiều, nhưng mà thái tử không nghe, đứng dậy, hắn nói muốn rút thì rút máu của hắn.

Những người đó không dám động vào thái tử, lúc này mới ngừng suy nghĩ lấy Tiếu Ngưng Sương làm thuốc chữa.

May mà sau này thần y đã nghiên cứu chế tạo ra dược trị bệnh, bằng không đám dân chúng kia tuy rằng sợ thái tử, nhưng ít nhiều gì trong lòng bọn họ cũng sẽ có chút oán trách hắn, vì sống sót, nhân tính ai cũng đều vặn vẹo cả thôi."
"Trong tiểu thuyết, tác giả miêu tả rất nhiều về CP này, nhưng bởi vì viết quá tốt, đến lúc kết thúc chung mọi người mới không có ý kiến gì.

Chứ thật ra trong lòng tôi, đôi này mới thật sự là nhân vật chính, chẳng qua thắng làm vua thua làm giặc, rất đáng tiếc, không biết phim truyền hình có sửa lại hay không."
[Hồng Nhan Loạn] nổi lớn, ngày nghỉ các học sinh đều lên mạng thảo luận nội dung cốt truyện, các công chức viên chức trong lúc nghỉ ngơi cũng đẩy thuyền CP thái tử và Ngưng Sương, các thực khách trong nhà hàng đang chờ đồ ăn được mang lên cũng thảo luận diễn biến tâm lý tình cảm nhân vật trong bộ kịch...
Không xem qua [Hồng Nhan Loạn] thì lúc tụ tập bằng hữu không chen miệng vào được!
Đề tài bát quái của mấy bà bác hay đi nhảy ở quảng trường cũng từ gia đình con cháu nhà tôi biến thành [Hồng Nhan Loạn], chỉ cần đi đến gần đó là đã có thể nghe được các bà nói với giọng đầy cam phẫn:
"Cái lão ma ma kia thật là ác độc, một tiểu cô nương nũng nịu bị hành hạ đến mức thiếu chút nữa đã không giữ được mạng".
"Thái hậu thật là ác độc, nếu cháu của tôi đòi cưới một nữ tử xinh đẹp như thế, tôi cao hứng còn không kịp đây này!"
"Đáng thương, nàng đau xót cho muội muội ốm yếu còn tốt thái tử đau xót thay nàng."
"Cái cô muội muội kia vừa nhìn đã biết không phải là loại tốt đẹp gì, lẳng lơ ong bướm câu dẫn người tỷ tỷ thầm mến trong lòng, nếu tôi là tỷ tỷ kia khẳng định phải ném một bàn tay vào mặt nàng ta, đâu rảnh bận tâm nàng ta chết hay sống, ốm hay không."
...
Sở Trăn cũng đang xem bộ phim này, chẳng qua, người chưa bao giờ xem phim tình cảm như hắn, đã thế lại còn xem một mình, suy nghĩ đương nhiên khác với người thường, nhất là mỗi ngày khi hắn đi làm luôn đi ngang qua mấy nhóm nữ công nhân viên bô bô mồm miệng thảo luận về tình yêu của Tiếu Ngưng Sương và thái tử.
Cho dù hắn biết mấy thứ đó đều chỉ là diễn xuất, nhưng xem phim truyền hình thấy Đường Miên Miên thân cận với nam tử khác hắn đã hít thở không thông, sau khi phim nổi lên, lỗ tai còn phải nghe mấy lời thảo luận độc hại như vậy, Sở Trăn cảm thấy nếu hắn không tận mắt đi nhìn Đường Miên Miên, cả người đều muốn điên mất thôi!
Mà lần trước chính mồm cô đã nói nếu không có việc gì cũng có thể tìm cô ăn cơm.
Muốn gặp người thì tìm đại một cái cớ sau đó da mặt dày thêm chút là được rồi.
Cuốn sách bí kíp yêu đương mười ngày kia đã nói, không có cơ hội có thể sáng tạo cơ hội!
Sau khi ngồi trong phòng làm việc cẩn thận xây dựng tâm lý, Sở Trăn hít một hơi thật sâu rồi gọi Tiểu Kim tiến vào:
"Hội nghị buổi chiều đẩy đến sáng mai đi, tôi có việc cần phải rời đi khoảng một ngày, nếu công ty có chuyện gì trọng yếu thì gọi cho tôi, nhớ kỹ, gặp phải chuyện cậu không thể xử lý được thì mới gọi.".