Sau khi kết thúc công việc Đường Miên Miên mới mở di động ra, thấy tin nhắn mới nhất là Sở Trăn mời đi ăn cơm, không khỏi ngây ra một lúc.
Hai người đã hai tháng không gặp nhau.
"Được, anh đang ở đâu?"
Đường Miên Miên thay quần áo xong, di động đã nhận được tin nhắn trả lời từ Sở Trăn:
"Đang ở sau xe bảo mẫu của cô, cô đi ra rồi trực tiếp lên xe tôi là được."
Đường Miên Miên nhìn thấy Sở Trăn trả lời như vậy, khóe miệng không khỏi câu lên một chút, đại tổng tài đây là đã hai tháng không được ăn cơm ngon, khó chịu rồi đây mà...
Bởi vì muốn đi ăn cơm cùng Sở Trăn, Đường Miên Miên liền nói một tiếng với Hoắc Lệ Lệ.
Hoắc Lệ Lệ sau khi nghe được liền ma xui quỷ khiến hỏi lại một câu: "Là vị bằng hữu tặng em bộ lễ phục kia?"
Đường Miên Miên nhẹ gật đầu rồi rời đi, để lại Hoắc Lệ Lệ niết cằm suy tư: Cường độ theo đuổi của người này quá thấp rồi, hai tháng mới chạy đến mời người ta ăn một bữa cơm, cũng khó trách bình thường Miên Miên không nhớ đến hắn.
Chẳng qua Hoắc Lệ Lệ lại nghĩ, nếu hắn thực sự là cao phú soái ngày nào cũng chạy đến đoàn phim tìm Miên Miên, điều này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Miên Miên; cho nên mối quan hệ bằng hữu bình thường như bây giờ là thích hợp nhất.
Rất hiếu kì người kia là ai, lúc nào đó phải hỏi Miên Miên mới được.
...
Thời điểm Hoắc Lệ Lệ đang suy tư phỏng đoán đủ kiểu, Đường Miên Miên đã lên chiếc xe màu đen điệu thấp của Sở Trăn.
"Lần này cũng đi biệt thự lần trước ăn cơm hả?"
Tuy rằng đã hai tháng không gặp nhau, nhưng chắc đại khái là do tối hôm qua Sầm Cầm mới nhắc tới hắn, cho nên Đường Miên Miên cũng không sinh ra khoảng cách với Sở Trăn.
"Buổi chiều cô còn phải quay phim, hôm nay không đi biệt thự nữa, ăn ở bên ngoài đi, vừa lúc B thị mới mở một nhà hàng Pháp, mùi vị không tệ, tôi mang cô đi nếm thử."
"Được."
Đối với vấn đề ăn uống, Đường Miên Miên không ngấy món gì cả.
Tuy rằng cô chỉ cần được ăn là đã thấy ngon, nhưng ngẫu nhiên nhấm nháp thức ăn của một số quốc gia khác cũng vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ.
Hai người đi một nhà hàng tương đối sang trọng, không có thẻ VIP không thể vào, cho nên Đường Miên Miên cũng không cần lo lắng lúc ăn cơm sẽ bị fans vây lại.
Hơn nữa trong lúc đi đường Sở Trăn đã gọi đặt phòng, cho nên Đường Miên Miên hoàn toàn có thể vô ưu vô lo ăn cơm.
Đồ ăn kiểu Pháp rất sang trọng, thứ tự mang thức ăn lên và trình tự dùng bữa đều không giống như ăn đồ Trung, sau khi Đường Miên Miên và Sở Trăn ngồi xuống, Sở Trăn liền gọi món.

Thời gian đợi đồ ăn mang lên, Sở Trăn mở miệng:
"Đồ ăn Pháp là đồ ăn có địa vị sang trọng nhất trong tất cả các nước phương Tây, là một hòn ngọc quý trong văn hóa ẩm thực phương Tây.

Nó đặc sắc ở chỗ luôn sử dụng nguyên liệu mới mẻ và thực đơn đồ ăn thay đổi theo mùa, hơn nữa các món ăn đều được bày biện độc đáo, mang phong cách cá nhân của đầu bếp, tạo nên một món ăn nghệ thuật độc nhất vô nhị.

Đồ ăn Pháp cũng hấp dẫn ở chỗ nước sốt được pha chế rất cầu kỳ, mà bình thường, khi ăn đồ ăn Pháp đều có thể thấy được những món đồ trang trí tinh xảo, đẹp đẽ, lạ mắt."
Sau khi đọc xong mấy chục bộ sách yêu đương, Sở Trăn lạnh lùng ít nói đã thử thay đổi bản thân mình.
Sợ Đường Miên Miên không quen ăn đồ ăn Pháp, cho nên trước khi thức ăn được mang lên, hắn bắt đầu vì Đường Miên Miên giới thiệu những kiến thức liên quan đến đồ ăn Pháp.
Thật ra Đường Miên Miên khá là quen thuộc đối với việc thưởng thức đồ ăn Pháp, chẳng qua Sở Trăn không biết, cho nên đối với ý tứ quan tâm săn sóc đến từ đối phương, Đường Miên Miên không nỡ bảo hắn dừng lại.
Hơn nữa tuy tính cách Sở Trăn lạnh như băng, nhưng giọng nói của hắn lại ấm áp, trầm thấp lạ kỳ, thời điểm nói tới những thứ đặc sắc của đồ ăn Pháp, hắn làm cho người ta vô thức sinh ta một loại mỹ cảm ăn uống.
Hiệu suất phục vụ của nhà hàng Pháp này rất cao, Sở Trăn mới nói xong một đoạn giới thiệu đã có nhân viên phục vụ mang một đĩa bánh mỳ lên.
"Đây là món ăn tạm để lót miệng" Sở Trăn giới thiệu tiếp, "Cô có thể lấy tay tách bánh mì thành từng miếng nhỏ cho dễ ăn, trước khi ăn cũng có thể dùng kèm với sốt mỡ bò tổng thống."
"Phi thường mỹ vị, anh cũng ăn đi."
Thời điểm Sở Trăn giới thiệu, ánh mắt hắn liền dừng ở trên người Đường Miên Miên, ước chừng là do hắn thường xuyên nhìn cô chăm chú như vậy, Đường Miên Miên cũng không cảm thấy mạo phạm.
Ăn một chút bánh mì đệm bụng, Đường Miên Miên còn nhiệt tình mời Sở Trăn một tiếng.
Ban đầu Sở Trăn muốn cùng ăn với Đường Miên Miên chính là để khẩu vị của mình có thể tốt hơn chút.

Nhưng không biết từ bao giờ, sơ tâm của hắn đã biến hóa.
Từ nhìn trạng thái ăn uống ngon miệng của Đường Miên Miên dần dần liền biến thành chỉ đơn giản muốn ngắm Đường Miên Miên.
Trước khi Đường Miên Miên mở miệng, Sở Trăn một bên giới thiệu mỹ thực, một bên lại theo thói quen nhìn chằm chằm khuôn mặt Đường Miên Miên.
Cô vẫn đẹp như vậy.
Đây là cảm giác đầu tiên Đường Miên Miên đem lại cho Sở Trăn.

Khóe mắt cô hơi hiện lên một tầng quầng thâm nhàn nhạt, hẳn là do làm việc quá sức vì phải diễn một lúc hai vai, không được nghỉ ngơi tốt...
Sở Trăn có hơi đau lòng, nhưng hắn lại không thể nói lời quan tâm, dù sao mối quan hệ của hai người cũng chỉ có nhiều liên hệ hơn so với bạn bè bình thường một tý.
Ánh mắt đi xuống, Sở Trăn lại nhìn đến khuôn mặt đang mải mê nhấm nuốt thức ăn của Đường Miên Miên.
Mỗi lúc Đường Miên Miên ăn cái gì đó, môi cô khẽ chuyển động, hai bên má phồng lên, đồ ăn được đưa vào miệng khiến hai bên má hiện lên một cái bọc nhỏ.

Cái bọc nhỏ kia được răng hàm của cô nghiền áp, hơi hơi phồng lên, đáng yêu cực kì.
Ăn xong một miếng, ngón tay thon dài của Đường Miên Miên lại nhét thêm một miếng bánh bao vào mồm, lúc lơ đãng, một ít mỡ bò không cẩn thận dính vào đôi môi Đường Miên Miên.
Đường Miên Miên tựa hồ như không hề phát hiện ra, cô còn đang chuyên tâm đắm chìm trong mỹ vị ăn uống, điều này làm cho nội tâm Sở Trăn dâng lên một cổ xúc động muốn hắn tiến lên lau đôi môi ấy
Giống với suy nghĩ, chẳng biết tại sao môi Đường Miên Miên lại trở thành điểm tập trung thị giác của Sở Trăn.
Môi của cô thật là đẹp mắt, tuy rằng không dày nhưng trông lại cảm giác mười phần co giãn, khi cô không cười đôi môi cô cũng tự giác mang lên một độ cong tiêu chuẩn, khi nhìn kỹ, ở giữa cánh môi trên của cô dường như còn điểm xuyến một viên ngọc minh châu, bóng mịn cực kỳ.
Ánh mắt Sở Trăn tối sầm, trong đầu không biết như thế nào lại hiện lên cảnh tượng trong giấc mộng của hắn.

Trong mộng cảnh, môi Đường Miên Miên..

Hương vị...
"Sở Trăn?"
Nhưng mà ý niệm của Sở Trăn còn chưa đủ thời gian khếch tán, Đường Miên Miên ăn mấy miếng bánh mì xong, thấy hắn không phản ứng, liền gọi hắn một tiếng.
"Xin lỗi, tôi bỗng nhiên thất thần."
Bị Đường Miên Miên gọi quay trở lại thực tại, Sở Trăn cố tỏ ra bình thường nói một tiếng xin lỗi, sau đó cũng máy móc nhét một miếng bánh mì vào mồm giống như Đường Miên Miên, thuận tiện che giấu sự bối rối của mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ lại bắt đầu mang thức ăn lên.
Sau khi Sở Trăn nuốt xuống vài miếng bánh mì, hắn đã bình phục tâm tư, có thể thần sắc như thường tiếp tục giải thích với Đường Miên Miên:

"Món ăn đầu tiên chính là món khai vị thứ nhất của chúng ta, nó tương đương với món rau trộn thịt nguội chúng ta hay ăn trước bữa chính.

Tôi gọi tôm bóc vỏ, cô thử ăn xem có hợp khẩu vị không."
Đường Miên Miên không hề khách khí, Sở Trăn vừa nói xong cô liền bắt đầu nhấm nháp.
Nói là một món ăn chứ thật ra đây chỉ là một con tôm bóc vỏ được trang trí bày biện kỹ lưỡng, kích thước còn chưa bằng một miếng bánh kem, Đường Miên Miên ăn hai miếng đã không còn sót lại cái gì, chẳng qua món này quả thật là có thể gợi lên cơn thèm ăn, khiến cho người ta có cảm giác muốn ăn thêm thứ gì đó nữa.
Ngẩng đầu, món ăn thứ hai và món ăn thứ ba đã được bưng lên bàn.
"Món ăn thứ hai chính là canh khai vị, tôi gọi một món canh suông bình thường cho dễ dùng, nó chỉ là một món canh bình thường thêm chút gia vị thôi, canh do lòng trắng trứng và thịt nhân bánh chậm nấu mà thành, thịt nhân bánh và lòng trắng trứng có thể hấp thụ tạp chất trong canh, khiến sắc canh trở nên trong veo, có thể nhìn thấy đáy bát."
Đường Miên Miên cầm thìa múc lên uống một ngụm, cảm thấy món canh này đặc biệt thấm vào ruột gan, cũng rất phù hợp để khai vị.
Sở Trăn đại khái là bởi vì xấu hổ vừa rồi cho nên không lại nhìn chằm chằm Đường Miên Miên đến thất thần nữa, hắn cũng giống như Đường Miên Miên, nếm thử canh khai vị.
Chẳng qua mới húp được một hai ngụm, Sở Trăn liền buông thìa, lại bắt đầu giảng bài cho Đường Miên Miên:
"Món ăn thứ ba là món khai vị nóng, chính là món khai vị cuối cùng, giúp thực khách dần thả lỏng tâm tình, chậm rãi tiến vào giai đoạn dùng món chính.

Món tôi gọi là thịt cua tiêu chuẩn.

Khi thưởng thức nó, người dùng thường hay thích cách hấp nướng, vì khi làm như vậy có thể để thịt cua tiếp xúc thêm với một lớp khí nữa, hoàn mỹ bảo trì được hương vị tươi ngon của thịt cua."
Sở Trăn phi thường có thiên phú giới thiệu ẩm thực, tựa hồ như đối với mỗi một chi tiết của món ăn hắn đều có thể thuận miệng giải thích được.
Dưới lời giới thiệu của Sở Trăn, Đường Miên Miên tiếp tục động miệng.
Vỏ ngoài thịt cua xốp giòn mặn thơm, bên trong thịt cua được khối hợp hoàn mỹ với các loại hương liệu khác nhau, chỉ cần dính một ít lên đầu lưỡi thôi là đã xuất hiện cảm giác thơm ngon nồng đậm, khi tinh tế nhấm nuốt còn có thể cảm nhận được một ít mỹ vị cà phê, tiếp đó là một loạt hương vị phong phú, món ăn này giống như một xâu chìa khóa, triệt để mở ra khẩu vị ăn uống của thực khách..
Sau Đường Miên Miên nuốt vào bụng, ánh mắt liền sáng thêm vài phần.
Lúc này, trên bàn cơm lại được mang lên ba món ăn nữa, mà Sở Trăn cũng tiếp tục giảng giải:
"Vốn dĩ theo quy tắc bàn ăn Pháp chính thống, món ăn thứ tư là cá, món thứ năm là món ăn chính, món thứ sáu là đồ ăn nóng, tiếp theo là đồ ăn nguội như trứng cá muối, rau củ, cuối cùng mới đến món tráng miệng như bánh ngọt."
"Chẳng qua theo nhịp sống sinh hoạt bận rộn như hiện nay, nhiều nhà hàng đã đơn giản hóa việc bố trí thực đơn, ba món ăn sau ba món khai vị có thể tùy chọn, dựa theo sở dĩ của riêng mình."
"Món chính hôm nay là cơm Trung, được món khai vị dẫn dắt từ trước giúp hương vị cơm đạt đến tối đa, cộng thêm sốt đặc chế kiểu Pháp mới mẻ, ngoài ra tôi còn gọi thêm mấy món chính khác như cá ngừ áp chảo, tôm hùm đút lò và trai hấp
Thưởng thức món chính xong, Đường Miên Miên lại cùng Sở Trăn gọi thêm điểm tâm ngọt.
Cơm no rượu say, cô một bên lau miệng, một bên cảm khái.
Bởi vì cô cảm thấy mười phần kỳ quái, rõ ràng Sở Trăn này có cảm quan trì độn với việc nêm nếm ẩm thực, nhưng loại đồ ăn nào hắn gọi cũng cực kỳ mỹ vị, rất phù hợp với khẩu vị của cô.

Hơn nữa trước đây, hai người khi ăn cơ hồ đều không nói lời nào với nhau, nhưng bữa cơm này được Sở Trăn giới thiệu chi tiết từng món, Đường Miên Miên cảm thấy mình không chỉ được nhấm nháp mỹ thực, mà còn được hưởng thụ đãi ngộ siêu siêu VIP.
Tài phiệt Sở Trăn Sở đại lão, tùy tiện ký tên một cái đã kiếm được mấy ngàn vạn lại tự mình làm người giảng giải mỹ thực cho cô.

Cô cảm giác bữa cơm mình ăn không chỉ ngon mà còn có mùi nhân dân tệ.
Nhưng không thể không nói, loại trải nghiệm này quả thật là siêu cấp hưởng thụ.
"Cám ơn anh đã vì tôi mà giảng giải chi tiết như thế, tôi cảm giác như ngoại trừ việc nhấm nháp mỹ thực tôi còn học được rất nhiều tri thức."
"Cô không chê tôi phiền là tốt rồi."
Được Đường Miên Miên khẳng định một câu, Sở Trăn cảm thấy mình còn vui sướng hơn khi ký được hợp đồng mấy chục ngàn vạn, trong lúc nhất thời bên trong con ngươi thâm thúy cũng mang theo chút độ nóng.
"Cũng tương đối muộn rồi, tôi phải trở về thôi."
Khi ăn đồ ăn Pháp phải chú ý, thời gian ăn uống cũng khá lâu, cho nên chờ Đường Miên Miên và Sở Trăn ăn xong, đồng hồ đã chỉ điểm mười hai giờ, buổi chiều Đường Miên Miên còn có phần diễn, cô đành phải vội trở về quay phim.
"Tôi đưa cô về."
Sở Trăn không có ý tứ giữ lại, với hắn mà nói, có thể cùng Đường Miên Miên ấm áp ngồi ăn cơm chung một chỗ đã là tốt lắm rồi, hơn nữa hôm nay hai người còn hàn huyên không ít, hắn đã phi thường thỏa mãn.
Trước khi đi ra ngoài, Đường Miên Miên lại đeo khẩu trang rồi đội mũ lên.
Vốn dĩ cô cho rằng lúc trở về cũng sẽ thuận lợi như lúc đi vào, nhưng mà sau khi Sở Trăn mở cửa phòng ăn ra, hắn lại nói cho Đường Miên Miên biết, xuyên qua cửa sổ sát đất của phòng ăn hắn có thể thoáng nhìn thấy bên ngoài phòng ăn có rất nhiều người tụ tập, hơn nữa hắn còn nói, bọn họ đều đang nhắc về Đường Miên Miên.
"Ngại quá, gây phiền toái cho cô rồi, lát nữa ra ngoài tôi sẽ lấy tây trang che đầu cô, bảo hộ cô ra ngoài."
Mặc dù là mùa hè, nhưng Sở Trăn là một tinh anh trên thương trường, ra ngoài lúc nào cũng phải nghiêm túc trịnh trọng, cho nên hắn vẫn mang theo áo khoác tây trang.

Đường Miên Miên cũng cảm thấy lúc này tuôn ra tin cô ăn cơm cùng Sở Trăn thì không quá thích hợp, vì thế gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
"Có phải Đường Miên Miên không vậy? Có nhìn rõ không đấy?"
"Vừa rồi tôi nhìn thấy có một người rất giống minh tinh Đường Miên Miên đi vào đây ăn cơm, tôi cũng không biết rốt cuộc có phải hay không."
"Cứ đợi đi, hẳn là sắp ra rồi, cứ tìm cô ấy xin ký tên là biết."
"Rất thích cô ấy diễn [Hồng Nhan Loạn] a, lần ra tập tiếp theo lại phải đợi đến tận thứ hai, thật hy vọng mỗi ngày đều ra một tập!"
"..."
Tác giả có lời muốn nói: Tôi chưa từng được ăn bữa cơm Pháp nào mà vẫn phải ngồi tra tư liệu để viết truyện cho mấy người đây, ài, lần sau có cơ hội tôi nhất định phải đi ăn thử mới được!.