Ứng Niên nghe Quý Khinh Chu nói mấy ngày nữa cậu sẽ đi thăm mẹ của cậu, anh chợt nghĩ hiện tại anh là bạn bè kiêm luôn cả hàng xóm của Quý Khinh Chu, theo lý anh cũng nên đến thăm bà một chuyến, để bày tỏ sự quan tâm. Quý Khinh Chu cảm thấy chuyện này không cần thiết, nhưng nếu Ứng Niên muốn đi, thì cậu sẽ không ngăn cản, dù sao Uông Phương vẫn luôn rất lo sợ một mình cậu làm việc trong giới giải trí bị người ta khi dễ, mỗi lần gặp bà sẽ luôn hỏi cậu đóng phim có mệt không, có kết giao với bạn bè nào không, hiện tại mang Ứng Niên qua đó, cũng có thể khiến bà yên tâm vui vẻ một chút.

Ứng Niên hiểu rất rõ về lễ nghĩa khi thăm người bệnh, nói xong anh liền chuẩn bị mua thêm chút quà cáp đến biếu cho Uông Phương, Quý Khinh Chu thấy thế bèn cản lại, “Đừng mua, có rất nhiều món bà không ăn được, mua cũng vô dụng. Hay anh biếu bà một máy robot hút bụi đi, mỗi ngày chạy qua chạy lại lau dọn xung quanh, cũng tương đối thực dụng.”

Việc này đơn giản, Ứng Niên hỏi Quý Khinh Chu Uông Phương thích màu nào, sau đó liền vào phòng để đồ, lấy robot hút bụi ra, đồng thời còn thuận tay cầm thêm một cái loa thông minh Tmall Genie. “Biếu mẹ cậu cái này, tôi mới săn được hồi 11-11, nhưng mua về mà mãi vẫn không nhớ dùng đến, thôi để cho mẹ cậu dùng, xem như là đồ tiêu khiển, để bà nghe nhạc giải buồn.”

“Ừm, cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.”

Rất nhanh hai người đã định ngày xong, mấy ngày nữa sẽ đến bệnh viện thăm Uông Phương. Ứng Niên theo Quý Khinh Chu bước vào thang máy, lên thẳng phòng bệnh vip, anh cảm thán, “Thật cao cấp.”

Quý Khinh Chu cười cười, đẩy cửa dẫn Ứng Niên vào.

Quả nhiên, Uông Phương thấy Ứng Niên rất vui vẻ, bà cười hỏi anh rất nhiều vấn đề liên quan đến Quý Khinh Chu, khi nghe Ứng Niên nói “Bây giờ cậu ấy nổi tiếng lắm, rất nhiều người đều thích cậu ấy”, bà còn kinh ngạc tỏ vẻ không thể tin được. Là một người mẹ, nên bà luôn lo lắng cho đứa con của mình, cho dù Quý Khinh Chu đã là người trưởng thành rồi, nhưng Uông Phương vẫn luôn không tự chủ được lo lắng cho cậu, lo cậu khi không có bà bên cạnh sống có tốt không, lo cậu có mệt hay không. Đặc biệt là khi bây giờ bà đang bệnh nặng, không chỉ không giúp được Quý Khinh Chu, mà còn trở thành gánh nặng cho cậu, loại lo lắng này càng lúc càng nhiều hơn.

Có đôi khi đêm khuya tĩnh lặng, thậm chí Uông Phương còn nghĩ, không bằng bà chết đi để Quý Khinh Chu không còn liên lụy nữa, nhưng khi nghĩ đến Quý Khinh Chu chỉ có một người thân là bà, nếu bà đi rồi, trên đời này sẽ không còn ai lo lắng cho cậu, lo cậu có lạnh có mệt hay không nữa, vì thế bà lại kiên cường tiếp tục đấu tranh với căn bệnh này.

Cho dù sống rất đau khổ, nhưng Uông Phương vẫn muốn sống, bà muốn tự mắt chứng kiến ngày con trai thành gia lập nghiệp, tìm được một người tốt quan tâm lo lắng cho cậu, chung tay tạo nên một gia đình nhỏ, có được hạnh phúc của riêng mình.

Ứng Niên cắm đầu dây loa thông minh Tmall Genie vào ổ điện, sau đó hướng dẫn Uông Phương cách sử dụng, Uông Phương nghe anh nói chuyện với loa thông minh Tmall Genie, cảm thấy rất thú vị, không nhịn được nở nụ cười.

Ứng Niên thấy vậy, liền bảo loa thông minh Tmall Genie kể chuyện cười cho bà nghe, loa thông minh Tmall Genie liền nghe lời kể một câu chuyện cười vô cùng nhạt nhẽo, ấy vậy mà Uông Phương cũng rất nể tình cười nửa ngày trời, Ứng Niên cùng Quý Khinh Chu thấy bà vui vẻ, cũng nở nụ cười theo.

Sở Thành giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một mảnh cười đùa vui vẻ. Anh chợt sửng sốt một chút, sau đó liền yên lặng thả tay xuống, anh kinh ngạc nhìn cánh cửa trước mặt, anh không ngờ, Quý Khinh Chu cũng đang ở nơi này.

Nhất thời Sở Thành có chút do dự, không biết có nên đi vào hay không. Nếu đổi lại là mấy ngày trước, trước khi Tần Học hỏi anh có thích Quý Khinh Chu hay không, anh sẽ không hề do dự bước vào, tán gẫu với Uông Phương và Quý Khinh Chu. Nhưng hiện tại, Sở Thành do dự, anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ về tình cảm của anh dành cho Quý Khinh Chu, anh vẫn chưa xác định được anh có thể ở bên Quý Khinh Chu cả đời được hay không, thế nên, anh do dự.

Tiểu Tần vừa ra ngoài nhận điện thoại, đương lúc quay về chợt thấy Sở Thành đang đứng trước cửa, cô bèn lên tiếng hỏi, “Cậu chủ Sở, sao ngài còn chưa vào?”

Cô vừa nói vừa đẩy cửa ra, mời Sở Thành vào, “Ngài vào đi ạ.”

Quý Khinh Chu quay đầu, liền thấy người đến là Sở Thành.

Cậu ngẩn ra một chút, từ lúc cậu dọn ra khỏi nhà Sở Thành đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu gặp Sở Thành, cậu nhìn Sở Thành, rõ ràng chưa được mấy ngày, nhưng không biết vì sao, lại có một loại cảm giác lâu rồi không được gặp anh.

“Sao anh lại đến đây?” Cậu cười hỏi Sở Thành.

Sở Thành nhìn nụ cười trên mặt cậu, không biết trong lòng đang có tư vị gì, dường như ngay một khắc ấy, rất nhiều tình cảm nảy lên trong lòng anh, nhưng dường như cũng chẳng có gì, yên bình đến lạ, anh nhìn người đang đứng cách đó không xa, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, Quý Khinh Chu chăm sóc bản thân thật tốt, không gầy, sắc mặt cũng không tiều tụy, thoạt nhìn trạng thái của cậu rất tốt, hệt như lúc khi cậu còn ở trong nhà anh. Đúng là, cậu có thể tự độc lập trưởng thành.

“Đến thăm dì.” Sở Thành nói.

Uông Phương thấy anh đến, liền vui vẻ nói, “Tiểu Sở đến rồi đấy à.”

“Dạ.” Sở Thành đi qua, anh hỏi Uông Phương, “Gần đây sức khỏe của dì có khá hơn chút nào không? Hai ngày trước, bác sĩ có nói với con, dường như tình hình sức khỏe của dì có tốt hơn được một chút.”

“Đúng là tốt hơn, bữa dì còn nói với Tiểu Chu, nói không chừng kì nghỉ tết năm nay, là dì có thể xuất viện được rồi.”

“Được vậy thì tốt rồi ạ.” Sở Thành nói, “Sẽ tốt thôi, y học ngày nay phát triển như vậy, có bệnh nào mà không trị được đâu, nói không chừng không cần phải đến kì nghỉ tết, mùa đông năm nay, là dì đã có thể xuất viện được rồi.”

Uông Phương cười khẽ, “Vậy mà con cũng nói được, ui đứa nhỏ này, toàn nói chuyện dễ nghe.”

“Con chỉ đang nói lời thật lòng mà thôi.”

Uông Phương nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự thích thú, đối với bà mà nói, Sở Thành xem như là một người đặc biệt. Mỗi khi Quý Khinh Chu ra ngoài đóng phim không thể chăm sóc cho Uông Phương, Sở Thành sẽ luôn dành thời gian để đến thăm bà, có đôi khi anh sẽ ở chơi nửa ngày, cũng có đôi khi chỉ ngồi một chút rồi đi, thế nhưng lần nào cũng đến, dường như là một tuần đến thăm bà một lần.

Uông Phương ngại ngần, nên nhiều lần bà cũng khuyên anh không cần phải phiền phức như vậy, nhưng Sở Thành rất kiên trì, anh nói, “Khinh Chu không có ở đây, nên con thay cậu ấy đến thăm dì, như vậy cậu ấy đi quay cũng sẽ an tâm hơn.”

Anh lấy Quý Khinh Chu ra, nên Uông Phương cũng đành thỏa hiệp. Đôi lần hai người tán gẫu, Sở Thành sẽ kể cho bà nghe một chút chuyện của Quý Khinh Chu, Uông Phương cũng sẽ kể cho anh nghe vài chuyện của Quý Khinh Chu khi cậu còn nhỏ. Sở Thành nghe một hồi, chợt cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác như Quý Khinh Chu sẽ không làm như những gì bà kể, Uông Phương liền cười nói, “Con trai lớn mười tám tuổi sẽ thay đổi, trưởng thành nhất định sẽ không giống như hồi còn nhỏ nữa.”

Đúng là không giống thật, Sở Thành nghĩ, anh vẫn thích Quý Khinh Chu của bây giờ hơn.

Cứ như vậy, anh ở bên cạnh Uông Phương một năm trời, trong mắt Uông Phương, ngoài Quý Khinh Chu ra, anh nghiễm nhiên trở thành người con trai mà bà quan tâm và yêu thích nhất, bà biết Sở Thành cái gì cũng tốt, đồng thời cũng nhận ra được hoàn cảnh gia đình Sở Thành cũng không hề tệ, khi ấy bà còn cảm thán nói, “Con có điều kiện tốt như vậy, mà còn không có bạn gái, khó trách Tiểu Chu cũng không có.”

Lần này thấy Sở Thành đến, bà cũng nhịn không được nói, “Vậy mà con cũng nói được, miệng ngọt thế này, mà còn chưa có bạn gái, thật không đúng chút nào.”

Sở Thành nghe vậy, nhưng lại không giống trước kia trả lời lại rằng “Con không vội ạ” nữa, anh nhìn Uông Phương, nhất thời có chút nghẹn lời, anh chợt nghĩ đến câu Tần Học hỏi anh, ông có thích Quý Khinh Chu không? Sở Thành không khỏi bần thần thơ thẩn.

Uông Phương cũng cảm thấy chỉ tán gẫu với một mình anh thì không được hay cho lắm, vì thế liền quay sang hàn huyên với Quý Khinh Chu và Ứng Niên. Sở Thành vô thức ngẩng đầu lên nhìn Quý Khinh Chu, cậu đang tươi cười nói với Uông Phương rằng trong nhà Ứng Niên có rất nhiều robot hút bụi, là của nhãn hiệu đưa cho, không cần tiền, bảo bà không cần để ý.

Ứng Niên cũng phụ họa nói, “Thật đó dì, không gạt dì đâu ạ.”

Sở Thành nhìn một hồi, đột nhiên tâm tình có chút nặng nề, theo bản năng anh hạ tầm mắt xuống, khi thấy khối ngọc quen thuộc vẫn còn yên vị trên cổ Quý Khinh Chu, anh liền bình tĩnh lại, tâm tình vốn dĩ nặng nề bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn được một chút, cảm giác giống như mây mù giăng kín lối rồi lại tan, thậm chí còn cảm giác như đang có ánh dương bình minh chiếu sáng.

Quý Khinh Chu cùng Ứng Niên vẫn đang tán gẫu với Uông Phương, bởi vì hai người ở cùng đoàn phim suốt hơn ba tháng trời, hơn nữa gần đây còn là hàng xóm thường xuyên ghé qua nhà nhau, nên hai người nói chuyện cũng có vài phần ăn ý, kẻ xướng người hoạ khiến Uông Phương nói cười không ngừng.

Sở Thành nghe hồi lâu, mây lại giăng kín, hệt như vi rút không ngừng khuếch trương trong lòng, như trời sắp mưa đến nơi, Sở Thành thầm nghĩ, không khí ở đây buồn quá.

Trước đó, Quý Khinh Chu chưa từng dẫn ai khác đến đây thăm Uông Phương, nhưng hiện tại, cậu dẫn Ứng Niên đến, cậu và Ứng Niên nói nói cười cười, giống như anh và cậu đã từng nói nói cười cười như trước đây. Lần đó, Quý Khinh Chu có nói, “Anh thì khác, anh không giống.” Nhưng hiện tại, Sở Thành cảm thấy, anh cũng giống như bao người khác mà thôi, không có gì đặc biệt cả.

Tâm tình anh không tốt, nên cũng không muốn ở lâu thêm nữa, anh sợ anh sẽ không khống chế được tâm tình, nói những lời không nên nói với Quý Khinh Chu, vì vậy anh lễ phép chào tạm biệt Uông Phương, nói bản thân còn có việc bận, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Uông Phương thấy anh phải đi, vội vàng nói với Quý Khinh Chu, “Tiểu Chu, con tiễn Tiểu Sở đi.”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Dạ.”

Sở Thành nhìn cậu, cũng không từ chối.

Quý Khinh Chu sóng vai cùng anh đi đến trước cửa thang máy, cậu nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn anh đã đến thăm mẹ tôi.”

“Không có gì, tôi chỉ vừa vặn đi ngang qua mà thôi.”

“Thật ra thì……” Quý Khinh Chu từ từ mở miệng, cậu cảm thấy bây giờ hai người đã không còn giao kèo gì với nhau, thì Sở Thành không cần phải luôn để tâm đến Uông Phương nữa, ví như hiện tại, một tuần đến thăm một lần, Uông Phương đã quen với chuyện đó, nếu có một ngày, Sở Thành không còn chút lưu luyến gì, không hề đến gặp cậu, cũng không hề đến thăm Uông Phương, có lẽ Uông Phương sẽ rất đau buồn, có lẽ sau đó sẽ luôn hỏi cậu, “Gần đây sao không thấy Tiểu Sở đến nữa vậy con? Đã lâu rồi không gặp đứa nhỏ này.”

Cậu không muốn như vậy, cậu và Sở Thành, đã được định sẵn là càng đi càng xa, chuyện của hai người, hà tất gì phải kéo theo cả Uông Phương, không bằng bây giờ Sở Thành giảm số lần đi thăm bà lại, để bà tập làm quen dần, nếu sau này anh thật sự không còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu và Uông Phương nữa, lúc ấy, Uông Phương cũng có thể bình tĩnh tiếp thu.

“Anh không cần phải đến, anh……”

“Quý Khinh Chu,” Sở Thành cắt ngang lời cậu, anh nhìn Quý Khinh Chu, bình tĩnh phản bác, “Đừng nói những lời tôi không muốn nghe, hiện tại tâm tình của tôi không được tốt cho lắm, cậu đừng nói những lời tôi không muốn nghe, được không?”

Quý Khinh Chu thầm thở dài trong lòng, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói những điều cậu vừa nghĩ, cậu bất đắc dĩ gật đầu.

“Đinh” thang máy đến, Quý Khinh Chu quay đầu nhìn về phía Sở Thành, “Anh đi đường cẩn thận, tạm biệt.”

Cậu nói xong, liền chuẩn bị rời đi, nhưng đương lúc cậu vừa xoay người, thì chợt cảm giác bản thân như bị người kéo lại, Quý Khinh Chu quay đầu lại nhìn, Sở Thành nhìn chăm chú vào cậu, anh kéo tay cậu nói, “Tiễn tôi đến gara.”

Quý Khinh Chu không hiểu lời này là có ý gì, tiễn đến đây hay tiễn đến gara thì cũng có khác gì nhau đâu, có chăng cũng chỉ là thêm một đoạn thang máy này mà thôi. Thế nhưng dù sao yêu cầu này cũng không quá đáng, vì vậy cậu nói, “Ừm.”

Hai người cùng vào thang máy, thang máy trống, bên trong không có người nào, Sở Thành ấn -1, anh hỏi, “Sao cậu lại dẫn Ứng Niên đến đây?”

“Tôi nói tôi muốn đến thăm mẹ, Ứng Niên nghe vậy cũng muốn đến thăm, nên tôi dẫn anh ấy đến.”

“Có vẻ như, sau khi cậu dọn ra ngoài, cậu và Ứng Niên rất hay liên lạc với nhau?”

“Ừm.”

“Vì cớ gì?”

Quý Khinh Chu nghĩ, bèn thành thật nói, “Bởi vì chúng tôi là hàng xóm.”

Cậu chưa từng có ý muốn giấu mối quan hệ hàng xóm giữa cậu và Ứng Niên, chỉ tại Sở Thành vẫn luôn không hỏi, nên cậu vẫn luôn chưa nói.

“Vậy à.” Sở Thành chợt hiểu, “Cậu bảo cậu ấy tìm nhà giúp đúng không, sau đó dọn ra ngoài, trở thành hàng xóm của cậu ấy luôn.”

Quý Khinh Chu “Ừm” một tiếng.

Sở Thành trầm mặc một hồi, sau đó anh nhẹ nhàng nói, “Vậy cũng được, ở chung một khu với Ứng Niên, ít nhất cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

“Ừm.”

Kế đó, Sở Thành không nói gì nữa, Quý Khinh Chu cũng yên lặng theo, thang máy một mảnh tĩnh lặng.

Đến tầng hầm, cửa thang máy mở ra, Quý Khinh Chu khẽ nói, “Anh phải đi rồi.”

Sở Thành nhìn ra ngoài, đột nhiên nhớ đến tân niên ngày hôm đó, nhớ đến khi đó anh rời đi, Quý Khinh Chu quấn lấy anh, nhất định phải tiễn anh đến tận trước xe của anh, anh cảm thấy không cần, nhưng Quý Khinh Chu lại rất kiên trì, dưới tầng hầm gara hôm đó, cậu ôm anh, vừa cảm động vừa vui vẻ nhìn anh, không nỡ để cho anh rời đi.

Ấy vậy mà bây giờ, cậu chỉ biết nói, “Anh phải đi rồi.”