Quý Khinh Chu bị Liên Cảnh Hành nói có chút túng quẫn, bèn lên tiếng biện minh, “Đàn anh cũng có già đâu.”

Cậu nhìn Liên Cảnh Hành, sau đó hỏi, “Đàn anh có yêu thích người nào chưa? Anh không muốn yêu đương sao?”

“Em đây là đang yêu đương, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nên hy vọng người bên cạnh em cũng nên yêu đương sao?”

“Em chỉ cảm thấy điều kiện của anh tốt như vậy, chắc hẳn cũng có rất nhiều người thích anh, không lý nào anh vẫn luôn độc thân thế này.”

Liên Cảnh Hành cười cười, “Vẫn chưa đúng thời điểm.”

“Vậy khi nào mới đúng thời điểm?”

“Nhanh thôi, sang năm đi.” Liên Cảnh Hành nói.

Quý Khinh Chu cảm thấy có lẽ anh đã có người trong lòng rồi, bằng không sao có thể khẳng định thời gian chắc chắn như vậy được, “Anh đã có người mình thích rồi đúng không?”

Liên Cảnh Hành gắp một đũa thức ăn vào trong chén cậu, “Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Quý Khinh Chu cảm thấy miệng anh thật kín, không hỏi gì nữa.

Liên tục tuyên truyền mấy ngày, Quý Khinh Chu cũng có chút mệt mỏi, cũng may lộ trình của cậu không dài như Liên Cảnh Hành, cậu có thể nghỉ sớm trước ngày 30.

Quý Khinh Chu vẫn còn tâm tính thiếu niên, đối với việc bản thân có thể nghỉ ngơi sớm, nhưng Liên Cảnh Hành vẫn phải tiếp tục tuyên truyền, cậu có chút ngượng ngùng, trước khi đi cậu mời anh một bữa cơm, tỏ vẻ nghỉ ngơi xong cậu sẽ tiếp tục tuyên truyền cùng anh.

Liên Cảnh Hành cảm thấy cậu rất có ý tứ, “Có gì phải ngượng ngùng đâu, anh là nam chính, đương nhiên sẽ vất vả hơn tụi em một tí rồi. Mấy ngày nay em cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Anh cũng chú ý nghỉ ngơi nha.”

“OK em.”

Bởi vì lần này Quý Khinh Chu rời đi là vì nghỉ ngơi, cho nên Chu Thành Phong không đi cùng cậu, anh vẫn ở lại phụ trách chuyện của Liên Cảnh Hành. Liên Cảnh Hành đưa Quý Khinh Chu ra khách sạn, nhìn cậu và Tiểu Tiền leo lên xe bảo mẫu, anh khẽ cảm thán với Chu Thành Phong một câu, “Anh và Sở Thành bảo vệ cậu ấy tốt thật.”

Chu Thành Phong có chút hổ thẹn nói, “Là vận khí cậu ấy tốt.”

Chu Thành Phong thật sự cảm thấy vận khí Quý Khinh Chu rất tốt, từ lúc cậu ra mắt đến giờ, có Sở Thành luôn bên cạnh trông coi, có Liên Cảnh Hành nguyện ý giúp đỡ. Không có Liên Cảnh Hành đề cử, Quý Khinh Chu sẽ không thể tham gia《Quyết Chiến 48 Giờ》, cũng sẽ không có khả năng một phát nổi tiếng nhanh như vậy; cũng sẽ không có cơ hội được diễn《Phá Quang》, được đạo diễn《Phá Quang》đề cử với Ngô Huy, sẽ không thuận lợi tiến vào giới điện ảnh như bây giờ.

Mà không có Sở Thành, Quý Khinh Chu cũng sẽ không có khả năng duy trì tâm tư đơn thuần cùng trong sáng như hiện tại. Sở Thành làm hậu thuẫn vững chắc cho Quý Khinh Chu, thế nên mỗi khi có người nào đó muốn Quý Khinh Chu bồi cơm uống rượu thậm chí còn muốn làm một ít chuyện tình khác, đều bị anh ngăn chặn. Quý Khinh Chu có gương mặt đẹp, lại nhanh chóng nổi tiếng thế này, không phải chưa từng có người muốn có ý đồ với cậu, chỉ là lời nói đến Chu Thành Phong, đều bị từ chối quay về.

Cậu không cần phải làm những chuyện cậu không thích làm, cũng không cần miễn cưỡng cười vui với người cậu không thích, thậm chí ngay cả một giọt rượu cũng không cần uống, chỉ cần Sở Thành đứng ở phía sau, sẽ chẳng có người nào tùy tiện dám động vào cậu. Chu Thành Phong cảm thấy bản thân anh đã từng dẫn dắt rất nhiều minh tinh, Quý Khinh Chu là nghệ sĩ vừa nhẹ nhàng nhất mà cũng vừa mệt mỏi nhất, khi dẫn dắt những người khác, anh chỉ cần bảo đảm bọn họ có thể nổi tiếng thì tốt rồi, nhưng với Quý Khinh Chu thì, không chỉ bảo đảm cậu được nổi tiếng, mà còn phải bảo đảm cậu được nổi tiếng mà không phải chịu áp lực nữa.

May mắn thế này, không phải ai cũng có thể có được.

“Đi thôi, cậu còn bận rộn suốt buổi chiều nay nữa.” Chu Thành Phong nói.

Liên Cảnh Hành thở dài, cùng anh quay về khách sạn.

Thời điểm Quý Khinh Chu tới thành phố X, vẫn như cũ là Sở Thành tới đón. Cũng lâu rồi hai người không gặp nhau, Quý Khinh Chu mới vừa lên xe, Sở Thành lập tức liền ôm cậu hôn.

“Nhớ anh không?” Sở Thành hỏi.

Quý Khinh Chu gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, “Nếu không phải vì nhớ anh, em sẽ không đi chuyến bay sớm thế này đâu.”

“Đói bụng không? Em có ăn gì trên máy bay chưa?”

“Chưa, muốn gặp và ăn cơm với anh.”

Sở Thành nghe vậy, liền bật cười, “Vậy mà em cũng nói được.”

“Bởi vì là anh nên mới nói đó.” Quý Khinh Chu nói.

Sở Thành cảm thấy cậu quá ngọt ngào, vì thế lái xe mang cục cưng kẹo mềm nhà anh đi ăn cơm.

Cơm nước xong, Sở Thành cùng cậu quay về căn hộ trước kia cậu thuê, sắp xếp hành lý mang về nhà.

Ứng Niên nghe nói cậu muốn dọn về nhà Sở Thành, bèn kéo dài giọng, “Bây giờ, đành phải vậy thôi ~”

Quý Khinh Chu mới vừa bị Liên Cảnh Hành trêu ghẹo, hiện tại lại nghe Ứng Niên nói như thế, bỗng dưng cảm thấy thật xấu hổ. Ứng Niên không bận rộn như Liên Cảnh Hành, cho nên anh rất hay nói chuyện phiếm với cậu, ngày Sở Thành đăng Weibo sẽ đến thăm cậu, Ứng Niên đã hỏi cậu sao lại thế này.

Quý Khinh Chu đành phải nói cậu và Sở Thành đã làm hòa rồi.

Lúc ấy, Ứng Niên đã trêu ghẹo cậu hồi lâu, không nghĩ tới lúc này lại tới nữa.

“Sao anh cứ chọc ghẹo tôi hoài thế.” Quý Khinh Chu giả vờ oán giận nói.

“Tôi đang mừng thay cho cậu mà.” Ứng Niên nhìn cậu, “Cậu dọn đi cũng tốt, tầm hai ngày nữa tôi cũng sẽ chuyển nhà, mới đầu tôi còn lo lắng dọn đi rồi cậu ở đây một mình sẽ không quen, hiện tại cậu cũng dọn đi, vậy thì tôi yên tâm rồi.”

“Sao anh lại muốn chuyển nhà vậy?” Quý Khinh Chu khó hiểu.

Ứng Niên vô cùng bình tĩnh nói, “Đường Dục biết tôi ở nơi này, tới náo loạn vài lần, tôi lười dây dưa với anh ta, cho nên tính toán chuyển sang nơi khác.”

“Ngài ấy làm loạn chỗ anh, anh liền phải chuyển chỗ ở? Dựa vào đâu phải thế?”

“Có gì đâu.” Ứng Niên hiển nhiên suy nghĩ vô cùng thoáng, “Không chuyển chỗ chẳng lẽ cứ tiếp tục dây dưa với anh ta sao? Chuyện này không quan trọng, tôi cũng đã quen rồi, thỏ khôn có ba hang, tôi mới đến cái hang thứ 2 thôi, còn cái hang thứ 3 nữa mà.”

“Vậy nếu anh chuyển sang chỗ mới, ngài ấy lại tìm thấy anh, lại đến dây dưa với anh, chẳng lẽ anh vẫn muốn chuyển nhà nữa sao?”

Ứng Niên bật cười, “Đành chịu thôi, với thân phận của Đường Dục, tôi cũng không còn cách nào khác. Được rồi, cậu không cần lo lắng cho tôi, anh ta không duy trì được bao lâu đâu, chờ qua một khoảng thời gian, anh ta nhận ra rồi, tự nhiên sẽ không đến dây dưa với tôi nữa, yên tâm đi.”

Sao Quý Khinh Chu yên tâm cho được, ai biết khi nào Đường Dục mới có thể nhận ra và không hề dây dưa nữa đâu, nếu anh ta vẫn mãi như thế, chẳng lẽ Ứng Niên cứ giống như đánh du kích, cứ cách mấy tháng lại đổi một chỗ sao? Như này cũng quá vất vả rồi. Cậu thở dài, chợt cảm thấy Đường Dục đúng là quá phiền phức.

Sở Thành nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, thấy Quý Khinh Chu cùng Ứng Niên bày ra dáng vẻ đành chịu thôi, anh nghĩ ngợi một hồi, bèn mở miệng hỏi, “Cậu biết nấu cơm không?”

Quý Khinh Chu quay đầu nhìn anh, không rõ Sở Thành hỏi chuyện này để làm gì?

Sở Thành nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt cậu, anh cười cười, “Cũng không hẳn không giải quyết được, không đáng để hai người thở ngắn than dài thế này.”

“Anh có biện pháp giải quyết sao?” Quý Khinh Chu vui mừng nói.

Từ lúc cậu dọn đến đây, cậu vẫn luôn được Ứng Niên chăm sóc, tuy ngoài miệng Ứng Niên không nói, nhưng vì lo lắng cậu tách khỏi Sở Thành sẽ buồn phiền, nên anh luôn rảnh rỗi chạy sang nhà cậu, vừa nói chuyện phiếm, vừa nấu cơm. Quý Khinh Chu cảm nhận được sự quan tâm của Ứng Niên, cảm thấy anh đúng là một người rất tốt, cũng vì vậy mà cậu luôn hy vọng anh có thể có một tương lai tốt hơn.

“Anh ấy biết nấu cơm, cũng thích nấu nữa, nấu ăn ngon lắm.” Quý Khinh Chu nhớ tới câu hỏi của Sở Thành, vội vàng trả lời nói.

Ứng Niên nghe cậu nói vậy bỗng dưng có chút ngượng ngùng, anh khiêm tốn nói, “Cũng tạm thôi.”

“Vậy thì dễ thôi, nếu cậu không ngại ở chung với người cho thuê, tôi có một người bạn hai ngày này đang muốn tìm một người giúp nấu cơm, cậu có thể ở đấy, tiền thuê nhà thay cho tiền nấu cơm. Cậu ở đấy, cho dù Đường Dục có tìm được cậu cũng không dám bắt cậu về.”

Ứng Niên không ngờ Sở Thành lại đưa ra một ý kiến như thế. Bạn bè của Sở Thành, đương nhiên không phú cũng quý, đúng là Đường Dục sẽ không động đến được, nên vẫn có thể xem là một biện pháp hay, chỉ là, “Như vậy có phiền đến bạn của ngài hay không?”

“Không đâu, bạn tôi trời sinh thích náo nhiệt, cũng thích xem náo nhiệt, nếu Đường Dục tìm tới cửa, không cần cậu mở miệng, bạn tôi đã trào phúng Đường Dục một phen trước rồi.”

“Ai vậy?” Quý Khinh Chu tò mò, bạn bè có quan hệ tốt với Sở Thành, cậu đều gặp qua rồi, tính cách thế này, cậu chỉ có thể khẳng định không phải Dư An Minh.

“Diêu Tu Viễn đó.” Sở Thành nhìn cậu, “Em nhớ không?”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Nhớ, là người lễ Tình Nhân hôm đó đã mách lẻo với anh.”

Sở Thành cười ha ha, “Nếu Diêu Tu Viễn biết trong lòng em có ấn tượng thế này, phỏng chừng sẽ buồn bực lắm đấy.”

Quý Khinh Chu cũng chỉ nhớ được chuyện đó mà thôi, cậu nhìn về phía Ứng Niên, hỏi, “Anh có nhớ không? Chính là người lúc trước khi chúng ta đi ăn gặp phải ấy.”

Ứng Niên mơ hồ có một chút ấn tượng, chỉ nhớ người kia lớn lên vô cùng anh tuấn, thoạt nhìn rất đào hoa.

“Người đó sẽ nguyện ý sao?” Ứng Niên hỏi.

“Hẳn là sẽ nguyện ý, nhà bạn tôi để không cũng nhiều, thêm một người như cậu cũng không thành vấn đề.”

“Thế nhưng, tôi thích đàn ông?” Ứng Niên cảm thấy Sở Thành không bắt lấy trọng điểm.

“Yên tâm,” Sở Thành cho rằng Ứng Niên lo lắng Diêu Tu Viễn sẽ kỳ thị, “Tôi thích đàn ông nhiều năm như vậy, bạn tôi đã sớm quen có một người thích đàn ông ở bên cạnh rồi.”

Sở Thành nói xong, bèn đứng lên lấy điện thoại ra gọi cho Diêu Tu Viễn.

Quý Khinh Chu khuyên Ứng Niên, “Anh đừng lo, tôi đã gặp Diêu Tu Viễn rồi, tính cách khá tốt. Bạn bè của Sở Thành đều không tồi, đều rất thân thiện.”

Ứng Niên gật đầu, “Cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn A Thành là được rồi.”

Ứng Niên cười cười, anh nhìn cậu nói, “Nếu không nhờ có cậu, Sở Thành sẽ không giúp tôi.”

Anh biết rõ, Sở Thành thiện tâm giúp anh chuyện này, là vì nhờ có Quý Khinh Chu, nếu không phải vì hôm nay Quý Khinh Chu ở chỗ này, cho dù Sở Thành tận mắt nhìn thấy anh và Đường Dục dây dưa cũng sẽ không nhiều lời một chữ.

“Tính ra thì, cậu đã giúp tôi hai lần rồi.”

“Anh cũng giúp đỡ tôi mà.” Quý Khinh Chu nói, “Mẹ tôi nói, mấy tháng nay anh có đi thăm bà, cho nên anh không cần khách khí như vậy, chúng ta là bạn bè mà, tôi giúp anh cũng bình thường thôi.”

“Cảm ơn.” Ứng Niên nói.

Không được bao lâu, Sở Thành nói chuyện điện thoại xong đã trở lại, “Tôi đã nói với Diêu Tu Viễn rồi, mọi thứ OK hết, khi nào cậu chuyển nhà thì cứ liên hệ với bạn tôi, đến lúc đó bạn tôi sẽ ở nhà chờ cậu.”

Sở Thành nói xong, liền đọc một dãy số điện thoại cho Ứng Niên, “Đây là số điện thoại của bạn tôi, đến lúc đó cậu cứ việc liên hệ.”

Ứng Niên vội vàng ghi nhớ, sau đó còn nói, “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí, cũng nhờ cậu một tháng này vẫn luôn chăm sóc Chu Chu.” Anh nói xong, quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Em cũng có thể yên tâm rồi.”

Quý Khinh Chu cảm thấy anh đúng là quá tri kỷ, nếu không phải Ứng Niên vẫn còn ở đây, phỏng chừng cậu đã nhịn không được hôn Sở Thành một cái rồi.

“Được rồi, chuyện của Ứng Niên đã được giải quyết xong, thu thập hành lý đi, em còn phải dọn về nhà mà.”

“Ừm.”

Lúc rời khỏi nhà Sở Thành, Quý Khinh Chu không mang theo nhiều đồ lắm, thế nên bây giờ dọn về, cũng chỉ gói gọn trong hai cái vali mà thôi. Sở Thành nhìn hai vali của cậu, chợt có chút cảm thán, lần đầu tiên Quý Khinh Chu dọn đến nhà anh, cậu chỉ mang hai cái vali này, hiện tại trở về nhà, cũng là hai cái 4y.

Thế nhưng, dù sao thì cảm giác lúc ấy và bây giờ cũng không giống nhau.

“Đi thôi.” Anh nhìn Quý Khinh Chu, “Nhưng lần này anh sẽ không để em tiếp tục thuê chỗ này nữa, chờ đến kỳ sau, trả căn nhà này lại đi.”

Quý Khinh Chu chợt nhớ đến lúc cậu vừa mới xuyên qua đây, cậu đã bị bắt dọn về nhà Sở Thành, lúc ấy, Sở Thành nhìn căn nhà cho thuê của cậu, nói, “Cậu cũng không thể ở chỗ tôi cả đời được, giữ căn nhà này lại đi, tôi sẽ đưa tiền thuê cho cậu, chờ đến khi cậu phải rời đi, thì có thể trở về nơi này.”

Nhưng hiện tại, anh lại bảo cậu đừng giữ căn nhà này.

Quý Khinh Chu vô thức cười cười, nói lời tạm biệt với Ứng Niên xong, liền rời khỏi nơi cậu từng có một khoảng thời gian sống khá ngắn ngủi này.

Hai người đi thẳng về nhà, Sở Thành lại đưa chìa khóa nhà cho Quý Khinh Chu, “Mở cửa đi, về đến nhà rồi.”

Quý Khinh Chu nghe những lời này, đột nhiên cảm giác được l0ng nguc có chút nóng lên. Cậu tiếp nhận chìa khóa, từ từ mở cửa ra, đặt vào tầm mắt cậu chính là bài trí giống hệt như trước lúc cậu rời đi.

Quý Khinh Chu đi vào, chợt nhìn thấy trên bàn trà phòng khách có một bình hoa hồng màu trắng.

Sở Thành từ phía sau ôm lấy cậu, anh hỏi, “Thích không?”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Thích.”

Sở Thành hôn gò má cậu, “Về sau mỗi hai ngày anh đều sẽ đổi một bó khác cho em, em không cần phải sấy khô chúng nó nữa, mỗi ngày em tỉnh giấc, đều sẽ nhìn thấy được dáng vẻ tươi tắn đẹp nhất của chúng nó.”

“Anh không ngại vất vả sao?” Quý Khinh Chu quay đầu nhìn anh.

Sở Thành hôn một cái trên môi cậu, anh cười nói, “Chỉ cần em thích, sao anh lại vất vả được?”

Quý Khinh Chu xoay người ôm anh, cậu ngẩng đầu hôn, sau đó khẽ nhắc nhở, “Vậy anh nhớ phải thay đó.” Cậu nói, “Nếu ngày nào đó anh quên, có lẽ em sẽ buồn bực lắm.”

“Sẽ mà.” Sở Thành ôm lấy cậu, “Chuyện liên quan đến em, anh đều sẽ nhớ rất rõ, đặc biệt là chuyện này.”

Quý Khinh Chu nghe vậy, đầu dựa vào vai anh nhẹ nhàng cười.

Tối đến, nhân lúc Sở Thành không chú ý, Quý Khinh Chu trộm đếm, tổng cộng là chín đóa. Cậu ra ban công nhìn nhìn, phát hiện bình thủy tinh cắm chín đóa hoa hồng đỏ trước kia, hiện tại đang cắm chín đóa hoa hồng trắng. Nói vậy là, Sở Thành đặt hai bình hoa hồng trong nhà?

Quý Khinh Chu có chút khó hiểu, “Em tưởng bình hoa ở ban công chuyển sang đặt trên bàn trà rồi, không ngờ anh lại đặt hai bình hoa ở cả hai nơi?”

“Phần lớn đặt ở ban công sẽ không dễ thấy, cũng vì trước kia em đặt ở đó, nên anh không nỡ chuyển đi. Anh muốn mỗi ngày em vừa vào cửa là có thể nhìn thấy chúng nó, cho nên mới đặt thêm một bình hoa trên bàn trà.”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Vậy à.” Cậu nhìn Sở Thành, “Anh thật chu đáo.”

“Cũng vì em.”

Quý Khinh Chu cười cười, “Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải đi xem phim mà.”

“Ừ.” Sở Thành xốc chăn lên nằm xuống.

Quý Khinh Chu được anh ôm vào lòng một hồi, có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn về phía anh, cậu vốn tưởng rằng hôm nay cậu dọn về nhà, hai người lại hòa hợp bên nhau, Sở Thành sẽ làm chút gì đó. Thế mà đến tận bây giờ Sở Thành vẫn chưa có hành động gì, dường như tính toán cứ thế mà ngủ thôi ấy.

“Chúng ta cứ thế mà ngủ thôi sao?” Quý Khinh Chu khẽ hỏi.

Sở Thành nghe vậy, cúi đầu nhìn cậu, trong bóng tối, tuy chỉ có thể thấy được dáng người mờ ảo, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được chắc chắn Quý Khinh Chu đang vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.

“Em muốn làm gì?” Sở Thành biết rõ còn hỏi.

==============