“Đang ngồi trên chiếc ghế dài trong một công viên nhỏ ở gần nhà anh, không phải anh muốn gặp em sao? Thế nên em tới cho anh gặp nè.”

Giờ phút này đây, Sở Thành quả thật không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ kích động nói, “Em ở yên đấy chờ anh, anh sẽ ra đó ngay.”

Anh quay về phòng khách cầm theo chìa khóa và áo khoác, sau đó nói với cha mẹ Sở một câu, “Con ra ngoài có chút chuyện, có lẽ sẽ về trễ một chút.”

“Chuyện gì, đã tối thế này rồi.”

“Chuyện công ty, đột nhiên Mạnh Thịnh gọi cho con, bảo con đi xử lý một chút.”

“Thế cũng đừng có gấp, cứ từ từ mà đi.”

“Dạ.”

Sở Thành vừa trả lời vừa lao ra khỏi cửa.

Sở Tín nhìn dáng vẻ hấp tấp của Sở Thành, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Quý Khinh Chu chờ không được bao lâu, liền thấy được xe của Sở Thành, cậu đứng lên, Sở Thành ngừng xe, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Quý Khinh Chu đang đứng ở cách đó không xa cười cười nhìn anh.

Sở Thành cảm thấy có chút không thể tin được, nhưng sau đó tâm tình lại không nhịn được có chút vui sướng, anh bước tới ôm cậu vào lòng.

Quý Khinh Chu được anh ôm, trong lòng cũng rất vui vẻ, cậu duỗi tay ôm lấy anh.

“Trời đã tối rồi không lo ngoan ngoãn ở nhà, chạy loạn khắp nơi thế này.” Sở Thành khẽ trách.

“Gặp anh xong sẽ về nhà ngay.” Quý Khinh Chu nói, “Không phải anh nói muốn gặp em sao?”

Sở Thành nghe vậy, chợt cảm thấy cậu quá ư là ngọt ngào, với mức độ đường như thế này, là siêu siêu siêu ngọt luôn rồi.

Anh kéo Quý Khinh Chu vào trong xe, đoạn hỏi, “Lạnh không?”

“Không lạnh, em cũng mới chờ đây thôi.”

“Em muốn gặp anh thì cứ nói với anh, anh sẽ đi gặp em không phải là được rồi sao, mất công em đã trễ thế này còn chạy sang đây.”

“Không không,” Quý Khinh Chu hỏi anh, “Anh bất ngờ không? Kích động không? Cảm động không? Có phải đang cảm thấy em rất rất tốt hay không?”

Sở Thành bị một tràng câu hỏi liên tiếp của cậu mà chọc cười, thế nhưng mấy câu cậu hỏi đều trúng tim đen của anh, vì thế đành phải gật đầu nói, “Đúng vậy.”

“Năm ngoái em cũng có tâm tình y như vậy.” Quý Khinh Chu nói, “Vậy nên, em cũng muốn anh được thể nghiệm một chút.”

Sở Thành nhìn cậu, nhớ tới lần anh đến bệnh viện ăn tết cùng với Quý Khinh Chu hồi năm ngoái, bèn duỗi tay kéo cậu vào lòng, “Cũng may năm nay, em không cần phải ăn tết trong bệnh viện.”

“Ừ, thế nên, tất cả mọi chuyện dần dần sẽ đều trở nên tốt đẹp hơn.”

Sở Thành hôn cậu, khẽ đáp lại cậu.

“Đúng rồi,” đột nhiên anh nghĩ đến hình như trong cốp xe anh có pháo hoa, vì thế bèn hỏi Quý Khinh Chu, “Em muốn xem pháo hoa không?”

“Anh có pháo hoa sao?”

“Đương nhiên là có rồi, lần trước anh có đi với Dư An Minh để mua cho đại tiểu thư nhà ta, em không biết đâu, thói quen ăn tết của đại tiểu thư là nhất định phải đốt pháo hoa, không có coi như không tính là ăn tết. Lúc ấy hình như cũng không lấy đi hết, vẫn còn thừa một ít trong cốp xe anh.”

“Vậy chúng ta có thể đốt pháo hoa ở nơi này không?”

“Nơi này không được, nhưng anh biết một nơi có thể đốt được.”

Sở Thành nói xong, liền mở cửa xe, chuyển sang ngồi vào ghế lái, Quý Khinh Chu cũng chuyển sang ghế phụ, Sở Thành giúp cậu thắt đai an toàn xong, liền lái xe đi thẳng về phía trước.

Hai người dừng lại trước một khu đất trống, Sở Thành mở cốp xe lấy pháo hoa ra, anh bảo Quý Khinh Chu dừng lại, sau đó tiến lên đốt một ngọn pháo, “Phanh” một tiếng, một đốm lửa khói nhanh chóng bay lên trời, sau đó dừng lại nổ thành từng mảnh mưa sao băng ở giữa không trung.

Cũng đã lâu rồi Quý Khinh Chu không được trực tiếp nhìn pháo hoa thế này, hiện tại nhìn thấy, cậu chợt cảm thấy pháo hoa sáng rực vô cùng đẹp đẽ. Cậu hỏi mượn Sở Thành bật lửa, sau đó tiến đến chỗ đốt pháo vừa nãy, tự mình đốt một ngọn pháo, nhìn từng đốm lửa vừa bay thẳng lên không trung, vừa biến thành đủ thứ hình dạng đẹp mắt, cả người bỗng dưng tràn đầy vui sướng.

Cậu và Sở Thành đốt hết ngọn pháo này đến ngọn pháo khác, mãi đến khi trên xe Sở Thành không còn ngọn pháo nào nữa, lúc này hai người mới ngừng lại.

Sở Thành sợ cậu lạnh, nên bèn kéo cậu vào trong xe ngồi. Quý Khinh Chu dựa vào anh, chợt cảm thấy tết năm nay, thật sự rất vui vẻ.

Cậu nhìn thời gian, sắp 12 giờ rồi, Sở Thành biết cậu rất thích nói lời chúc phúc khi đồng hồ vừa điểm qua 12 giờ, nên cũng lặng lẽ ngồi chờ cùng cậu, chờ tới khi con số trên đồng hồ điện tử nhấp nháy thành 00:00, anh liền trăm miệng một lời cùng với Quý Khinh Chu, “Năm mới vui vẻ.”

Quý Khinh Chu cười khẽ, “Sao anh cũng nói thế này.”

“Học em đấy.”

Anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu phát bao lì xì cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu nhìn anh phát mưa bao lì xì cho cậu, liền vui mừng nói, “Năm nay em cũng có bao lì xì à?”

“Năm nay em cũng là cục cưng của anh.” Sở Thành sờ sờ đầu cậu, “Năm nay con vẫn là con một của ba.”

Quý Khinh Chu cười hôn anh, “Cảm ơn ba ba.”

“Không khách khí.” Sở Thành khẽ nói, đáp lại nụ hôn của cậu.

Chờ đến khi Sở Thành đưa Quý Khinh Chu về nhà, sắc trời cũng đã muộn, anh đưa Quý Khinh Chu vào thang máy, đưa đến tận cửa nhà, rồi mới xoay người rời đi, quay về hành lang chờ thang máy.

Quý Khinh Chu nhìn anh rời đi, bỗng dưng có chút luyến tiếc anh, cậu nghĩ ngợi một hồi, kế đó liền chạy ra ngoài, Sở Thành nghe thấy có tiếng bước chân phía sau liền ngoảnh đầu nhìn lại, vừa nhìn liền thấy hóa ra là Quý Khinh Chu đang chạy ào đến trước mặt anh, cậu vừa chạy đến hôn anh, “Nụ hôn chúc ngủ ngon,” vừa nói, “Ngủ ngon nha.”

Nói xong, cũng không đợi anh trả lời, liền chạy ùa về nhà.

Sở Thành bỗng dưng được cậu hôn một cái, có chút bật cười, đành phải quay lại nhà cậu, gõ nhẹ lên cửa hai cái, Quý Khinh Chu không ngờ anh lại quay đầu tìm cậu, bèn mở cửa thò đầu ra nhìn anh.

Sở Thành cúi người hôn lên bờ môi cậu, lại hôn thêm cái nữa mới cười nói, “Đây mới là nụ hôn ngủ ngon, hiểu không?”

Quý Khinh Chu cười nhìn anh, không nói lời nào.

Sở Thành nhìn cậu, đột nhiên nghĩ tới thể thơ Kinh Thi: “Kìa chàng bé bỏng gian ngoa, sao em chẳng nói chẳng cười với anh. Dẫu em quỷ quái tinh ma, anh đây cũng chẳng có mà nhịn cơm.”

*trích bài “Giảo đồng 1” (狡童 1)

Quý Khinh Chu nghe vậy liền bật cười, “Thôi đi.” Cậu nói, “Đã trễ thế này rồi anh còn muốn ăn gì nữa, không sợ béo lên à.”

“Ăn em.” Sở Thành trêu đùa.

Quý Khinh Chu vẻ mặt khinh thường nhìn anh, “Báo cáo, xe bị nghi ngờ không có bằng chứng.”

*Xe bị nghi ngờ không có bằng chứng(疑车有据): cụm từ viết tắt của câu “Tôi nghi ngờ bạn đang lái xe, nhưng tôi không có bằng chứng”.

Sở Thành khẽ nhéo mũi cậu một cái, “Báo cáo người điều khiển là anh, nhưng chính em lại là chiếc xe.”

“Thế cũng được, về sau anh cũng chỉ được xem chứ không được lái.”

“Cục cưng à, em cứ nói đi nói lại chuyện này, khiến anh bây giờ thật muốn lái xe với em.”

“Anh xấu xa quá đi, Tết nhất còn muốn lái xe, mau trở về đi thôi.”

Sở Thành dựa sát vào cậu, thì thầm nói nhỏ, “Một ngày nào đó, anh sẽ cho em biết rốt cuộc Tết nhất có thích hợp để lái xe hay không.”

Quý Khinh Chu nghe anh nói vậy, hai tai liền đỏ lên, nhất thời không nói thêm tiếng nào nữa.

Sở Thành hôn lên má cậu, mỉm cười nói, “Không chọc em nữa, ngủ ngon.”

“Anh cũng ngủ ngon.” Quý Khinh Chu nói.

Sở Thành lại hôn cậu một chút, sau đó mới xoay người rời đi.

Quý Khinh Chu nhìn dáng vẻ anh khuất khỏi tầm mắt, lúc này mới đóng cửa lại, cả người đứng dựa vào cửa, hồi tưởng lại chuyện phát sinh đêm nay.

Chiều hôm sau, Uông Phương phải trở về bệnh viện, buổi sáng Quý Khinh Chu cùng bà ăn sủi cảo, cảm xúc của Uông Phương vẫn luôn rất tốt, sau khi trở lại bệnh viện kiểm tra, cũng không xảy ra vấn đề gì, lúc này Quý Khinh Chu mới yên tâm quay về nhà, quay về căn nhà của cậu và Sở Thành.

Năm mới qua đi, Quý Khinh Chu cũng phải bắt đầu các hoạt động mới. Lúc này《Quyết Chiến 48 Giờ》đã công bố xong dàn thành viên chủ lực của năm nay, trừ Ứng Niên và La Dư Tân ra, những người còn lại đều tiếp tục tham gia.

Tuy không có Ứng Niên, nhưng cũng may còn có Liên Cảnh Hành, hơn nữa hiện tại độ nổi tiếng của Quý Khinh Chu cũng cao lên rồi, thế nên thời điểm ghi hình lần này cũng coi như là cá gặp nước, chơi vô cùng vui vẻ. Chẳng qua Quý Khinh Chu vẫn luôn thận trọng phát hiện, dường như rất nhiều lần vào thời điểm mọi người nghỉ ngơi sau cảnh quay, Liên Cảnh Hành đều nán lại nói nói gì đó với đạo diễn, cậu có chút tò mò, nhân lúc nghỉ ngơi bèn quay sang hỏi Liên Cảnh Hành.

Liên Cảnh Hành cũng không gạt cậu, anh nói, “Anh có một ý tưởng về chương trình giải trí, nên mới nhờ đạo diễn tham mưu giúp anh, có thể nói, anh muốn cùng ông ấy lên kế hoạch cho chương trình giải trí sắp tới.”

“Đàn anh tự nghĩ ra một chương trình giải trí mới luôn á?” Quý Khinh Chu rất kinh ngạc, “Anh có thời gian ư?”

“Đương nhiên là có, cũng không biết chương trình này có được phát sóng hay không, nếu đến lúc đó được phát sóng, em có nguyện ý tới tham gia không?”

“Đương nhiên là nguyện ý rồi.” Quý Khinh Chu đáp ứng, “Đàn anh đã giúp em rất nhiều mà, nếu anh có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp nói với em, em sẽ luôn đáp ứng anh.”

Liên Cảnh Hành nghe vậy, bèn cười một tiếng, xoa xoa đầu cậu, “Nghe em nói kìa, bộ không sợ anh mang em đi bán sao?”

“Anh bán em được mấy đồng chứ, còn không bằng bán anh.”

“Bán em cho Sở Thành, chắc hẳn sẽ rất đáng giá.” Liên Cảnh Hành nói.

Quý Khinh Chu phồng má lên, “Thật không công bằng, thật vô lý, anh rõ ràng biết em thích người nào, thế mà em chẳng biết người anh thích là ai, lần trước anh đã nói, sang năm sẽ nói cho em nghe, rốt cuộc là ai vậy? Anh thích ai?”

“Chữ Bát (八) vẫn chưa đủ nét đâu, chờ đến lúc đó có manh mối rồi, anh sẽ nói cho em hay.”

*Chữ Bát vẫn chưa đủ nét đâu: ý nói một chuyện chưa được chắc chắn.

“Thế mà anh dám nói năm nay sẽ nói.”

“Không phải là đang hy vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ sao.”

Quý Khinh Chu nhìn anh, thật sự nghĩ không ra cô gái nào có thể đáng giá để Liên Cảnh Hành dùng đến bốn chữ “hy vọng suôn sẻ” để hình dung thế này, cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó liền cổ vũ anh, “Nhất định sẽ được, anh chính là nam thần, làm gì có cô gái nào mà anh không theo đuổi được.”

Liên Cảnh Hành mỉm cười, “Hôm nay em ăn đường à, sao miệng ngọt quá vậy?”

“Em ăn ngay nói thật, thật đó.”

“Vậy mượn lời chúc phúc của em.”

“Nhất định sẽ được.”

Bên này Quý Khinh Chu đang ghi hình cho chương trình giải trí, bên kia, Chu Thành Phong vừa nhận được một tin tức, liền nhanh chóng tìm cậu trao đổi.

“Khinh Chu, cơ hội tốt, nhất định cậu phải nắm chắc được cơ hội lần này, nắm chắc được cơ hội này, sau này con đường sự nghiệp của cậu trong giới giải trí, sẽ luôn rộng mở vô hạn.”

“Cơ hội gì?” Quý Khinh Chu nghi hoặc.

“Hai ngày nay, đạo diễn Khang Nhất Thành đang tuyển chọn diễn viên cho bộ phim mới của ngài ấy, trước đó tôi có nộp hồ sơ của cậu qua bên đó, hôm nay bên đó mới hồi âm lại cho tôi, bảo cậu hai ngày sau đến thử kính. Tôi đã bảo Tiểu Tiền đi in kịch bản bộ phim lần này ra cho cậu rồi, lát nữa cậu nhìn thử xem, tính cách nhân vật bộ phim này hay đấy, cậu thử kính vai nam chính, nếu diễn tốt, nhất định sẽ có giải thưởng đề cử, vậy nên cậu nhất định phải nắm chắc được cơ hội lần này.”

Quý Khinh Chu gật đầu, cậu biết đạo diễn Khang Nhất Thành, là một đạo diễn lâu đời trong nước, nổi danh là đạo diễn lớn. Phim của Khang Nhất Thành có đặc điểm riêng của chính ông ấy, các góc quay đều được vận dụng phi thường tốt. Ông là một người rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc với mỗi một bộ phim mà ông quay. Ông rất ít khi quay phim thương mại, đối với ông mà nói, mỗi một phim bộ điện ảnh đều là một tín niệm, là một thể loại tinh thần, ông thích kể chuyện, nhưng cũng không giới hạn trong chủ đề truyện kể này.

Quý Khinh Chu không ngờ năm nay cậu lại có cơ hội thử kính bộ phim điện ảnh của Khang Nhất Thành, bỗng dưng có chút khẩn trương. Cậu đang muốn hỏi nhân vật lần này cậu thử kính có dáng vẻ như thế nào, thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, Chu Thành Phong mở cửa đi vào, Tiểu Tiền theo sau, trong tay còn cầm một bộ kịch bản vừa mới được in.

Lúc này Quý Khinh Chu cũng không cần phải hỏi nữa, cậu liền tiếp nhận kịch bản từ tay Tiểu Tiền.

Thật ra câu chuyện này rất đơn giản, nội dung nói về một người cha và một người con trai, vì cùng có suy nghĩ bảo vệ gia đình quốc gia mà xông ra chiến trường giao tranh, nhưng lại vì thân là bề tôi, tiếp nhận sứ mệnh tổ quốc khác nhau, dẫn đến cuộc sống của họ cũng khác nhau.

==================