Khụ! Hôm nay lướt lại đột nhiên thất chưa đang chương 8 nên đăng lại. Ha ha ha😅😅

_________

Trừ bỏ quần áo tiểu hài tử, Phúc thẩm nhớ rõ chủ nhân còn mua mấy bộ quần áo lớn. Kia quần áo không giống như là cho chủ nhân, bởi vì chủ nhân thật sự quá cao lớn, quần áo quá nhỏ; nhưng nhìn cũng không giống cho ca nhi, không có ca nhi nào mặc vừa quần áo lớn như vậy.

Bất quá ai mặc cũng không cần hạ nhân như bọn họ nhọc lòng.

Huống chi, chủ nhân cũng mua quần áo cho bọn họ, tuy rằng chất lượng không bằng những cái đó, nhưng cũng đủ tốt, người đã mãn nguyện.

Nghĩ, Phúc thẩm vội vàng đem quần áo qua.

Lúc mua không chú ý, không nghĩ tới mua nhiều như vậy, nhìn thấy trong lòng  Phúc thẩm ôm cả đống quần áo. Lại nhìn nhìn Tô Đậu Tử đang loạn chuyển hai mắt trong lòng ngực, Tiết Văn Hãn nhẹ giọng cười một chút, “Phiền toái Phúc thẩm, giúp ta đưa qua đây!” Hắn thật sự là không rút tay ra được.

“Là chúng ta nên làm, lão gia không cần khách khí.” Phúc thẩm nói, vội vàng đuổi kịp bước chân Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn vừa đi vừa nói, “Phúc thẩm, buổi sáng ta đã nói với các ngươi, ta không quá thích người khác kêu ta lão gia, về sau ngươi cùng Phúc thúc cứ kêu tên ta là được, cũng không cần khách khí như vậy, coi nơi này như nhà mình đi, tức phụ và nhi tử ta cũng đều đặc biệt dễ nói chuyện.” Nói, Tiết Văn Hãn nhẹ nhàng chọc chọc Tô Đậu Tử, “Đậu Tử, có phải hay không?”

Tô Đậu Tử bị xóc ha ha ha cười vài tiếng, sau nói, “Đúng vậy, ta cùng ta A Mỗ đều thực dễ nói chuyện, nãi nãi không cần khách khí.”

“Này sao được?!” Phúc thẩm có chút khó xử, tuy rằng buổi sáng Tiết Văn Hãn đã nói qua, nhưng……

Sau khi nghe thấy Tô Đậu Tử kêu nàng nãi nãi, lại sợ tới mức vội vàng nói, “Tiểu thiếu gia, trăm triệu không thể.”

Nàng cùng Phúc thúc vốn là người nơi khác, nhi tử duy nhất cũng đã mất từ 5 năm trước do dã thú cắn khi đi săn.

Sau lại, lại gặp thiên tai, hồng thủy tràn lan, bọn họ bị bắt lưu lạc, bất đắc dĩ mới tìm người môi giới, bán mình làm nô.

Vốn còn lo lắng bọn họ tuổi lớn, không ai muốn, không nghĩ tới ngày đầu tiên đã bị mua.

Chủ nhân còn đặc biệt tốt.

Thật là quá may mắn.

Lúc này Phúc thẩm còn không biết hung danh của Tiết Văn Hãn đã sớm truyền ra bên ngoài.

Ôm quần áo đi vào, dựa theo ý Tiết Văn Hãn thả quần áo trên giường, sau đó lui ra.

Phúc thẩm rời đi, Tiết Văn Hãn cởϊ qυầи áo trên người Tô Đậu Tử ra, từng mảnh xanh tím, Tiết Văn Hãn khẽ thở dài một cái, hỏi Tô Đậu Tử: “Đậu Tử có đau không?”

“Đau.” Tô Đậu Tử nói, dẩu miệng, làm cái biểu tình đáng thương hề hề: “ Đau muốn chết luôn.”

“……” Ta nhớ rõ ràng hôm qua ngươi mới nói không đau với A mỗ ngươi.

Tiết Văn Hãn cũng biết nó đau, thương nặng như vậy cho dù là người lớn cũng thấy đau, huống chi Tô Đậu Tử chỉ là một nhóc con hơn 4 tuổi.

Khó trách buổi sáng hôm nay Tô Nhật An không phản ứng mình.

Nguyên lai vấn đề ra ở chỗ này.

Nghĩ, Tiết Văn Hãn đem Tô Đậu Tử lột sạch, cầm thuốc ngày hôm qua đại phu đưa : “Đau liền nằm sấp xuống, cha thoa thuốc cho con, đợi một lát uống thuốc lại thoa một chút, uống xong rất nhanh sẽ không đau nữa. "

Tô Đậu Tử bĩu môi, ngươi gạt người, thấy miệng nó chu ra có thể treo được một cái đèn dầu, Tiết Văn Hãn nhẹ giọng cười một cái, nhéo nhéo miệng nó: “Như thế nào? Còn không tin cha?”

“Tin tưởng.” Tô Đậu Tử đặc biệt thức thời nói.

Tuy rằng trong lòng không tin tưởng một chút nào.

Xem bộ dạng nó, Tiết Văn Hãn đột nhiên cười: Đứa nhỏ này, thật sự quá đáng yêu.

Toàn thân trên dưới lau một lần, Tiết Văn Hãn đánh nhẹ một cái lên mông nhỏ của Tô Đậu Tử , " Chờ thuốc khô rồi hãy mặc quần áo, cha đi sắc thuốc cho con.”

“Vâng ạ.” Tô Đậu Tử ngoan ngoãn ghé vào trên giường đất.

Tiết Văn Hãn biết nó sẽ không lộn xộn.

Đứa nhỏ này đặc biệt hiểu chuyện, hiểu chuyện làm người đau lòng.

Đều là “Công lao” của tên tra công.

Nói là đi sắc thuốc, nhưng là cũng không cần hắn thật sự tự làm, lửa còn không biết nhóm nói gì tới sắc thuốc.

Ra cửa, Tiết Văn Hãn hô một tiếng “Phúc thẩm”, muốn nhờ nàng giúp đỡ một chút. Phúc thẩm từ trong phòng ra tới, trên mặt còn mang theo nước mắt, Tiết Văn Hãn sửng sốt: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Phúc thúc theo sau Phúc thẩm nói: “Lão bà tử chính là cảm động.” Khi đó mọi người kết hôn sớm, Phúc thúc Phúc thẩm đã lớn tuổi, nếu nhi tử còn sống sớm đã làm gia gia nãi nãi, Phúc thúc kêu Phúc thẩm lão bà tử cũng không sai, tuy rằng Phúc thẩm còn chưa đến bốn mươi.

“Đúng vậy.” Phúc thẩm cũng vội vàng nói: “Lão gia, căn phòng thật này sự thật quá tốt, bằng không ngài đổi chỗ khác cho chúng ta đi?” Phúc thẩm có chút bất an, tuy rằng Tiết Văn Hãn nói bọn cứ coi nơi này là nhà mình, không cần khách khí, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn là hạ nhân Tiết Văn Hãn mua tới.

Bọn họ hiểu rõ thân phận mình.

Căn phòng này thật sự quá tốt.

Tốt đến mức bọn họ không được tự nhiên. Kỳ thật buổi sáng biết được Tiết Văn Hãn là nông hộ từ người môi giới, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý ăn ở phá phòng làm ở chuồng ngựa, lại không nghĩ rằng…… Căn phòng chủ nhân đưa còn tốt hơn nhà người khác nhiều lắm.

Sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả mặt đất còn được lát bằng gỗ bạch —— có rất nhiều nhà ở trấn trên làm không được.

“Phúc thúc Phúc thẩm, các ngươi cứ yên tâm ở đi, phòng này vốn dĩ là cho các ngươi ở.” Tiết Văn Hãn nói. Cho dù tra công bị lưu đày đang đào vong, nhưng bản chất hắn vẫn là con cháu hoàng tộc sinh sống trong nhung lụa, không có khả năng lúc xây nhà đến cái phòng cho hạ nhân cũng không có.

Căn phòng Phúc thúc Phúc thẩm ở tuy rằng không tồi, nhưng so với phòng hắn hay Tô Nhật An đều kém hơn chút.

Này đó  Phúc thúc Phúc thẩm hẳn là biết.

Mà cho dù như vậy, căn phòng cũng tốt hơn nhiều hộ trong thôn thậm chí là ở trấn trên.

Đây cũng là sự thật.

Nói xong, không chờ Phúc thẩm trả lời, Tiết Văn Hãn lại nói: “Phúc thẩm, ngươi nếu có rảnh liền giúp ta nhóm cái bếp lò đi, ta không biết nhóm lửa.” Nói, Tiết Văn Hãn chỉ chỉ cái bếp lò nhỏ chỗ góc phòng cạnh cái phòng nát mà nguyên bản Tô Nhật An ở.

Mí mắt nhảy thình thịch vài cái. Trong lòng nghĩ: Chờ thêm hai ngày nữa đường sửa xong, hắn phải đi trấn trên mua mấy cái bếp lò tốt một chút.

Nghe Tiết Văn Hãn nói như vậy, Phúc thẩm vội vàng đáp ứng, cũng không  nhắc lại chuyện phòng ở nữa.

Cách bếp lò không xa có rơm, Tiết Văn Hãn bảo nàng tìm đá đánh lửa, Phúc thẩm chìm đắm trong hạnh phúc cuối đời nhóm lửa, Tiết Văn Hãn liền hỏi Phúc thúc: “Đã dọn phòng xong chưa?”

“Đã xong.” Phúc thúc nói.

Tiết Văn Hãn “ Ừ ” một tiếng, sau nói: “Ngươi đi lấy đệm chăn với ta.” Nói xong liền đi về phía trước, dừng lại ở chỗ chuyển ngoặc các địa phương, mở cửa căn phòng đó ra.

Trong phòng là một loạt lại một loạt ngăn tủ, Tiết Văn Hãn mở một cái ngăn tủ trong đó ra, từ bên trong cầm một bộ đệm cho Phúc thúc, sau lại lấy chăn từ ngăn tủ khác, khăn trải giường cùng gối đầu.

Phúc thúc khẩn trương “Chủ nhân, không cần ngài, ta tự mình tới". Tiết Văn Hãn giúp Phúc thúc đem chăn cùng khăn trải giường đến phòng bọn họ.

Phúc thúc cũng hạnh phúc cuối đời thu thập nhà ở, Tiết Văn Hãn trở về phòng mình.

Trong phòng, Tô Đậu Tử vẫn còn để mông trần trụi ngoan ngoãn nằm trên giường đất, nhàm chán phát ngốc, thấy Tiết Văn Hãn lập tức chu miệng lên làm nũng nói: “Cha, người đi lâu quá nha? Cha nhìn con được chưa ạ?” Nói xong lại vặn vẹo như rắn nước.  ( cấm có nghĩ bậy  (ノ≧∇≦)ノ ミ ┻━┻ )

“Được, cha tới mặc quần áo cho con.”

“ Mặc cái này ạ?” Nó vừa rồi đã trộm nhìn, mấy bộ y phục nhỏ này là cho nó nha.

“Biết còn hỏi?!” Tiết Văn Hãn cười búng búng trán nó.

“ Con mặc cái này được không ạ?” Tô Đậu Tử chỉ vào một kiện áo dài ám văn màu trắng trong đó, hỏi Tiết Văn Hãn.

“Được.” Tiết Văn Hãn nói, sau đó cầm lấy một kiện áo trong: “Mặc áo trong trước.”

“Dạ.” Tô Đậu Tử ngoan ngoãn đứng lên, duỗi cánh tay, phối hợp Tiết Văn Hãn để hắn càng thuận tiện

Kỳ thật Tô Đậu Tử sẽ tự mình mặc quần áo, trước kia Tô Nhật An vội vàng không rảnh lo cho nó, quần áo đều là tự nó mặc, nhưng hiện tại…… Cha nói mặc cho nó, nó mới không tự mình động thủ đâu.

Ai, nếu là cha vẫn luôn tốt như vậy thì tốt rồi.

Tô Đậu Tử đầu không lớn nghĩ.

Như vậy, chẳng những có cha đau nó, hơn nữa nó cùng A Mỗ cũng không cần lo  lắng đề phòng mỗi ngày. Nói tới A Mỗ, Tô Đậu Tử hỏi: “Cha,  A Mỗ đi đào khoai tây ạ?” Hiện tại đúng là thời tiết đào khoai tây.

“Đúng vậy.” Buổi sáng khi hắn ra cửa Tô Nhật An cũng cầm cái cuốc ra cửa, nghĩ đến hẳn là đi đào khoai tây.

__________

Mỗi chương không quá dài. Đỡ mất kiên nhẫn ┐( ˘_˘)┌