Tô Trì vai thẳng và lưng rộng, lúc cõng người thì hơi cúi đầu, một đoạn gáy lộ ra, tiến vào trong cổ áo.

Tô Hồi Ý nằm nhoài trên lưng hắn, hai người đều có vẻ bề ngoài xuất chúng, lại đi ngược dòng lại với đám đông, khiến cho du khách xung quanh cùng quay đầu lại nhìn.

Có tiếng xì xào bàn tán bay vào tai hai người, đáy lòng Tô Hồi Ý căng thẳng, ngoẹo đầu muốn nhìn vẻ mặt của Tô Trì, còn chưa kịp nhìn mông đã bị xốc xốc nâng lên.

“Nằm yên.”

Tô Hồi Ý lập tức ôm sát cổ Tô Trì hơn chút nữa.

Giờ cậu nhớ lại chuyện khi nãy mà vẫn còn thấy sợ, không biết tại làm sao không buồn nghĩ ngợi gì đã vọt đến ngay luôn. Chắc là đối với người sớm chiều chung đụng, cậu không thể làm chuyện khoanh tay đứng nhìn được.

Hơn nữa Tô Trì đối xử với cậu tốt như vậy, cho nên ngay khoảnh khắc mà nguy hiểm ập đến đó, bản năng không thể lừa người khác được.

Tô Hồi Ý ngẫm lại cảnh tượng ban nãy một lúc, “Anh hai, lúc nãy em đẩy anh trông nhếch nhác gì đâu, chắc anh nín cười khó lắm hả?”

“Không có.”

Nín cười không khó hả? Tô Hồi Ý cau mày, thế thì là thả mình cười thành tiếng luôn rồi.

“Tôi không muốn cười cậu.”

Tô Hồi Ý sững sờ, “Anh không cười em?”

Tô Trì nâng cậu lên. Hắn nhớ lại khoảnh khắc mình bị đẩy đó, Tô Hồi Ý đã sợ đến sắp khóc đến nơi rồi, làm sao hắn có thể cười được chứ.

“Đừng quay qua quay lại nữa.” Tô Trì nói, “Thế năng trọng trường của cậu đã chuyển hóa hết lên người tôi rồi.”

“……”

Ngồi cáp treo đi thẳng đến khu nghỉ ngơi không mất đến mười phút.

Tô Hồi Ý leo xuống, balo con thỏ trên lưng đã bị Tô Trì cầm lấy, cậu thấy hơi ngại, “Để em tự mang đi, nặng lắm.”

Tô Trì ném hộp đồ ăn vào tay cậu, “Sao lúc cậu bỏ đồ vào không thấy như vậy?”

Tô Hồi Ý ngại ngùng cúi đầu gặm thịt trong hộp.

Hành trình sau đó là leo núi bình thường, đi dạo vườn cây và trải nghiệp nhà hàng đặc sắc, đến kết thúc lộ trình, thì mặt trời cũng gần xuống núi.

Cả nhà ngồi trên xe lên đường đi về, Tô Hồi Ý ngồi sát bên Vu Hâm Nghiên, đầu của cậu đã sắp bị vuốt hói.

“Thằng bé ngốc này, sau này nếu có gặp nguy hiểm thật, thì cũng không cần con một mình xông lên.”

Tô Hồi Ý ngoan ngoãn vâng dạ, “Con sẽ cố gắng kết bè kết phái xông lên.”

Vu Hâm Nghiên nghẹn họng. Tô Đĩnh ngồi đối diện nghịch balo tai thỏ của cậu, ngón tay khớp xương rõ ràng xuyên qua lông tơ mềm mại, “Em út, nếu như hôm nay đổi thành anh tư, cưng có nhào đến không?”

Trực giác của Tô Hồi Ý online, vội nói: “Cho dù là pa pa ma ma ma hay anh nào đi nữa, thì em chắc chắn sẽ xông đến hết.”

“Ồ~ anh tư cảm động quá đi.” Tô Đĩnh liếc nhìn cậu, lại chớp chớp mắt nhìn sang Tô Trì, “Anh hai cảm động không?”

Vẻ mặt của Tô Trì bình tĩnh, “Không dám.”

“…”

Chắc là do hôm nay hoảng sợ quá, sau khi Tô Hồi Ý trở về thì hơi sốt.

Hừng đông hai ba giờ sáng cậu lạnh quá thức dậy, trên người thì thấy lạnh, nhưng hơi thở lại rất nóng. Cậu mơ mơ màng màng bò lên uống nước, do không cầm chắc ấm nước nên lách tách rơi xuống bàn bếp, suýt chút nữa đã làm nắp đậy văng ra.

Tô Hồi Ý đang cầm khăn giấy lau nước, thì cửa phòng ngủ Tô Trì mở ra.

Tô Trì còn khoác áo ngủ, vạt áo tản ra, chỉ buộc lại một cách tùy ý, mái tóc bình thường vẫn luôn được ngay ngắn lại có vẻ qua loa, trông hiền hòa hơn rất nhiều.

Hắn hai ba bước đi tới, “Sao vậy?”

Tô Hồi Ý vừa buồn ngủ vừa choáng váng, mới ngẩng đầu đã ngả về phía Tô Trì, “Anh hai, em nóng quá…”

Một bàn tay áp lên trán cậu, Tô Trì cau mày, “Thẳng lưỡi nói chuyện.”

Thả thính cái gì mà thả thính.

Tô Hồi Ý bắt đầu lè lưỡi với hắn. Thở hồng hộc.

Tô Trì đau đầu thở dài, trở về phòng thay quần áo khác dẫn cậu đến khu y tế của viện an dưỡng. Chọn nghỉ phép ở nơi này cũng vì điểm đó, ít nhất so điều kiện khám chữa bệnh thì khách sạn bình thường không thể bằng được.

Sắc trời bên ngoài đen kịt, tất cả cùng chìm trong yên tĩnh, Tô Hồi Ý bị Tô Trì kéo tay đi về khu y tế, trong gió đêm lành lạnh chỉ có nhiệt độ của hai người là nóng.

“Anh hai, em muốn ngủ.”

“Đo thân nhiệt, uống thuốc xong rồi về ngủ.”

Lần này đi Tô Hồi Ý chỉ mang theo thuốc cảm, không mang thuốc hạ sốt. Tô Trì cũng không dám cho cậu uống thuốc lung tung, nếu như bị sốt thật, thì tốt nhất là đúng bệnh hốt thuốc, lúc này hắn đặc biệt thận trọng.

Bác sĩ ở khu y tế túc trực 24 giờ, Tô Trì gọi người đó dậy, rồi kéo người đã sắp mộng du ngồi xuống khám bệnh.

Đến khi khám xong cầm thuốc trở về phòng thì đã bốn giờ sáng.

Trong người Tô Hồi Ý khó chịu, ban nãy thì rất buồn ngủ, nhưng bây giờ lại ngủ không được. Cậu ôm chăn ngồi trước cửa sổ sát đất, đầu óc mơ mộng tò mò muốn xem mặt trời mọc trên biển.

“Anh hai, anh đi về ngủ trước đi.”

Tô Trì đứng một chút, trở vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Tô Hồi Ý ngồi trước cửa sổ sát đất gần mười phút, bỗng nhiên cửa phòng ngủ lại mở ra, Tô Trì từ bên trong đi ra, đã rửa mặt ăn mặc chỉnh tề, trong tay còn ôm chăn.

Tô Hồi Ý há miệng thành chữ O, không chớp mắt nhìn ông anh hai như như thiên thần hạ phàm của mình khom lưng quấn chăn thành một vòng quanh người cậu, còn nhét vào trong cổ.

Sau đó mang theo cảm giác thành công vỗ vỗ.

Tô Hồi Ý có cảm giác như xây lâu đài cát trên bãi biển, “Chôn sống?”

Tô Trì ngước mắt, “Đáng lẽ tôi không nên chừa đầu cậu lại.”

Tô Hồi Ý khóa miệng.

Hai người cùng ngồi trước cửa sổ sát đất, có một quãng thời gian như vậy, không ai nói gì với ai, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Hồi Ý không hỏi Tô Trì sao lại ra làm gì, Tô Trì cũng không giải thích, có một vài chuyện nói ra trái lại có vẻ dư thừa. Cậu nghĩ, Tô Trì làm thế xuất phát từ trách nhiệm của người anh cả cũng được, hoặc là lòng hổ thẹn của một con người ngay thẳng nghiêm túc cũng được, dù sao thì cũng là tốt.

Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Khoảnh khắc mặt trời mọc ấy, gần như là không hề có điềm báo trước.

Đường giao của mặt biển và vòm trời hốt nhiên xuất hiện một đường thẳng sáng rực, chiếu sáng mặt biển màu xanh đen. Chỉ sau một giây, vòng tròn vàng chanh đỏ thẫm nhảy lên mặt biển, tia sáng soi khắp bầu trời.

Trong mắt Tô Hồi Ý đong đầy ánh bình minh, ánh mắt sáng trong rực rỡ.

Người cậu chôn trong chăn, chỏm tóc ngố ngóc lên ngoe nguẩy, như chồi non rẽ đất chui lên, xòe xành ra.

Chồi non bị túm một cái.

“…anh hai, anh làm gì vậy?”

“Đốt cháy giai đoạn tí thôi.”

Bệnh tình của Tô Hồi Ý trở đi trở lại nhiều lần là chuyện Tô Kỷ Đông không ngờ tới.

Nhà họ hôm nay vốn còn một vài hành trình khác nữa, nhưng trông Tô Hồi Ý như vậy thì hẳn là không thể đi được.

“Ba mẹ, mọi người cứ đi chơi đi, con ở trong phòng ngủ được rồi.”

“Nói linh tinh gì vậy.” Tô Kỷ Đông nghiêm túc, “Làm sao mà chúng ta có thể chạy ra ngoài chơi một mình, rồi ném một bệnh nhân như con ở trong phòng không quan tâm?”

Vu Hâm Nghiên cũng nói, “Cả nhà đi chơi đâu phải vì phong cảnh gì đâu, chủ yếu là muốn tất cả cùng nhau vui vẻ thôi.”

Tô Hồi Ý cứ như vậy bị trấn áp.

Cậu gần như nằm trong phòng hết cả ngày, Tô Trì cũng không đi đâu, ngồi ngoài phòng khách xử lý công việc, tới giờ thì lấy thuốc đưa cơm cho cậu.

Lúc xế chiều Tô Giản Thần và Tô Đĩnh đến tìm cậu chơi bài poker, Tô Hồi Ý làm tổ trong chăn, cùng với Tô Giản Thần chơi mười ván thua cả mười. Số của Tô Đĩnh may đến gần như là chơi bẩn.

Chơi bài xong thì Tô Hồi Ý càng ủ rũ hơn.

Tô Trì đi đến Tô Đĩnh đuổi ra ngoài, Tô Giản Thần rời đi theo, sau khi hai người đó đi, Tô Trì hỏi, “Một mình cậu thua?”

“Còn có anh ba nữa.” Tô Hồi Ý hít nước mũi.

“Nhưng tôi thấy tâm trạng chú ba không tệ.”

“Chắc là do hai người cùng thua làm cho ảnh thấy mình rất hòa hợp với tập thể.”

Thế mà Tô Trì không thể cãi lại được.

Sau khi ăn cơm tối xong thì Tô Hồi Ý xả nước nóng tắm, nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hôm nay cậu nằm liệt cả ngày, nên lúc này muốn đi ra ngoài dạo một chút.

Hôm nay Tô Trì cũng gần như không hoạt động gì nhiều, hắn thấy tinh thần của Tô Hồi Ý đã tốt hơn một chút, nên hai người thay quần áo xong rồi cùng đi ra ngoài.

Khi đi đến đại sảnh thì chạm mặt với bốn thành viên khác trong nhà mới tản bộ về, Tô Đĩnh vừa nhìn thấy hai người họ chuẩn bị ra ngoài, lập tức gia nhập vào, “Có muốn đi chơi bida không?”

Tô Kỷ Đông tán thành, “Ý kiến đó không tệ đó, khu chơi bida không có gió, còn có thể giãn gân giãn cốt, Tiểu Ý cũng đi chơi với mấy đứa được một chút.”

Tô Hồi Ý nói, “Vâng ạ.”

Thật ra cậu không hề biết chút gì về bida, có cảm giác đó là một loại vận động chuyên nghiệp mà còn ngầu đét nữa.

Rất nhiều anh chân dài nhà giàu đẹp trai vẫn thường hay dùng nó để trêu gái, tiếc là bây giờ bốn anh em họ đi chung với ai, tất nhiên là chẳng có ai để trêu.

Khu chơi bida mở ở khu giải trí, kế bên còn có sân chơi bowling, sân trượt băng, Tô Hồi Ý không hiểu bèn hỏi, “Cùng là vận động, mà sao không nằm ở khu nghỉ dưỡng?”

Tô Giản Thần còn chưa đưa ra lời giải đáp chuyên nghiệp, đã nghe thấy Tô Trì lên tiếng hỏi ngược lại, “Để ở khu nghỉ đưỡng làm gì, k1ch thích bệnh tình?”

Tô Hồi Ý, “…”

Nhìn từ bên ngoài thì khu chơi bida mang một phong cách xa hoa của một nơi chốn ăn chơi, khi Tô Hồi Ý bước vào cửa thì có để thấy trên bảng hiệu có hai chữ “NY” được viết hoa, cùng chung một ông chủ với viện an dưỡng và quán bar.

Sau khi bốn người đi vào thì mở một phòng riêng, trong phòng có sofa, bàn, trên bàn có đầy đủ mọi thứ, còn có một màn hình hiển thị nhỏ, chắc còn có thể phát nhạc và phim.

Tô Trì cởi cúc tay áo, xắn lên khuỷu tay, ánh đèn mạnh trên đỉnh đầu chiếu xuống cơ bắp trên cẳng tay để lại bóng râm với đường nét trôi chảy, Tô Hồi Ý bỗng nhiên có thể get được điểm mời gọi của đánh bida rồi.

Tô Đĩnh trực tiếp cầm cây cơ trong tay xoay một cái show kỹ năng của mình, nghiêng ngồi trên mép bục —— phịch! Dáng vẻ tùy ý, quả bóng khai cuộc chạm quả bóng đỏ sau đó dùng một góc khó vòng vèo đáp xuống khu vực phát bóng. Thế cục tương đối tốt.

Tô Đĩnh khiêm tốn, “May thôi, may thôi.”

Tô Trì cầm gậy đi lên, hắn khác với Tô Đĩnh, tư thế ưu nhã mà chuẩn xác, bờ vai rộng mở ra ngoài, khuỷu tay khép lại. Khi cúi người chống gậy thì ánh sáng chiếu vào đáy mắt, như thu dữ đang ngủ đông.

Phịch!

Tô Hồi Ý ngồi một bên nhìn hai anh em họ thi với nhau, Tô Giản Thần giải thích dăm ba câu với cậu. Cậu không biết gì chỉ biết là rất ghê gớm, dù sao thì tổng kết lại một câu đó là: ngầu lòi.

Một ván kết thúc, Tô Trì đứng thẳng dậy quay lại, “Muốn chơi không?”

Tô Hồi Ý lết qua, “Em không biết.”

“Nào qua đây, anh tư tay cầm tay dạy cưng~” Tô Đĩnh dang rộng vòng tay vồ đến từ đằng sau, sau đó bị một cây cơ đập vào bụng, “Áu.”

Tô Trì gạt hắn đi, “Không phải chú ăn may không à?”

Tô Đĩnh, “…”

Tô Trì nói với Tô Hồi Ý, “Lại đây.”

Tô Hồi Ý bèn ngoan ngoãn lết qua. Lúc tay vừa nắm chặt cây gậy, nhiệt độ lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay, sau đó Tô Trì nắm tay cậu kéo xuống, “Cầm chỗ này.”

Lòng bàn tay lướt qua, trên đó còn để lại chút hơi ấm.

Tô Hồi Ý theo lời chỉ dẫn của Tô Trì chỉnh tư thế cho đúng, lại cúi người xuống, nửa người trên nằm nhoài bên mép bàn. Bóng sáng hắt xuống, có một thoáng chốc cậu thấy mình đẹp trai chết đi được, “Anh, mau xem xem em có gợi đòn không.”

Cậu đã quen gọi Tô Trì là “anh” rồi, nhưng lúc này có tận ba người anh, nên tất cả cùng nhìn sang.

Dưới ánh đèn, thứ đáng chú ý nhất là đường thắt eo đó, là nét đẹp mà nam hay nữ gì cũng sẽ công nhận. Đúng là rất gợi đòn.

Tô Hồi Ý rất gợi đòn giơ gậy lên làm một hích rõ ràng, đánh trống (1).

Mọi người, “…”

Tô Trì hừm tiếng bật cười, “Cậu cảm thấy cậu gạ được ai?”

Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Cũng sẽ có vài người không có mắt như vậy mà.”

Sau khi miễn cưỡng đánh được vài trái, Tô Hồi Ý lùi bước nhường sân chơi lại cho Tô Giản Thần và Tô Đĩnh. Buổi tối trước khi đi ra cậu đã uống rất nhiều nước, nên lúc này rất muốn đi vệ sinh, lên tiếng với mấy ông xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong khu vực chơi bida được trang trí hoành tráng tinh xảo, trên hành lang cứ cách mỗi năm mét sẽ có một cái đèn trần, rơi xuống tấm thảm nhung đỏ thẫm, tách biệt sáng tối.

Tô Hồi Ý đi vệ sinh xong, vừa quẹo qua ngã rẽ suýt chút nữa đã đụng mặt với người đi đi tới từ đằng trước!

Một bàn tay đưa ra đỡ cậu, “Cẩn thận.”

Giọng nói quen quen, Tô Hồi Ý ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt cậu hóa ra là người cậu từng gặp, là quản lý Hồ của club house lần trước.

Đối phương nhìn thấy cậu cũng hơi kinh ngạc, lập tức cười, “Khéo thật, quả nhiên là hai ta hợp nhau.”

Tô Hồi Ý luôn cảm thấy câu đó có chỗ nào đó không đúng, nhưng bây giờ đầu óc cậu hoạt động không tốt, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn tìm cớ nhanh chóng chạy trở về.

Nhưng người đối diện thì hình như không có ý định như thế, “Lần trước tôi tưởng cậu là học sinh bình thường, chứ không hề có ý xúc phạm cậu. Hôm nay đền bù lại cho cậu, kết bạn có được không?”

Tô Hồi Ý từ chối, “Hôm nay không tiện, lần sau chúng ta kết bạn.”

“Phòng bị tôi như thế, ý đồ của tôi rõ ràng quá sao?” Không biết tại sao người đàn ông trước mặt bật cười, như là đã định nói rồi, hắn đưa tay chặn đường đi, “Tôi thừa nhận là tôi rất thích em, muốn theo đuổi em.”

Tô Hồi Ý đột nhiên ngẩng đầu!

Người đàn ông đó tiếp tục nhìn cậu nói, “Sau khi chúng ta tìm hiểu nhau rồi, thì em từ chối tôi cũng không muộn mà đúng không?”

Đậu má, cái gì vậy trời! Mấy người không phải bẫy tiêu dùng hả?

Cả người Tô Hồi Ý không ổn chút nào. Cậu nghiêng người định đi vòng qua người đàn ông trước mặt, nhưng lại lần nữa bị hắn ngăn lại. Người đó nhích người đến gần cậu thêm một chút, “Tôi nói thật, tôi với em vừa thấy đã…”

Bộp.

Hành lang trải thảm vốn không nên phát ra tiếng động, bởi vậy nên tiếng bước chân đột ngột đó phút chốc thu hút sự chú ý của hai người đang nói chuyện.

Người đàn ông đó quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đến thì ý cười nhạt đi.

“Tô tiên sinh.”

Tô Trì đứng ở nơi cách sáu, bảy mét, bóng đèn dây tóc chiếu nghiêng xuống, hắn nhìn người đàn ông đó, đáy mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh tanh.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trì: Ha ha, cậu nghĩ mình gạ được ai?’

Tô Hồi Ý: Ú òa, người đầu tiên không mắt đến rồi.

Tô Trì: …chắc chắn là có âm mưu khác.

Ngày mai lên VIP, cập nhật lúc 0 giờ, phát lì xì dưới khu bình luận, đừng để béo lên và rụng tóc ngố nhá!

__

(1) đánh trống: 空杆, sau khi cầu thủ đánh bóng mà không trúng bất cứ mục tiêu, nó sẽ được gọi là “đánh trống”, là một pha phạm lỗi.

Nguồn:

__