Editor: Min
Khung cảnh được tái hiện, cảm thấy phức tạp một cách phi thường.
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Đùng! Một tiếng động lớn phát ra từ dưới gầm giường.

Cái mông lắc lư hai lần từ bên này sang bên kia, vạt áo cũng rơi xuống một nửa làm lộ ra phần eo khẽ run.
Mẹ nó...!Tô Hồi Ý đụng vào gầm giường khiến cậu suýt chút nữa thăng thiên luôn.
Lời nói của Tô Trì giống hệt đêm qua, thậm chí giọng điệu còn chẳng thay đổi, đây rõ ràng là cố ý mà!
"Tiểu Ý, con không sao chứ!" Vu Hâm Nghiên cũng sợ hết hồn, đứng lên cúi người nhìn cậu, sau đó tức giận liếc Tô Trì một cái, "Con dọa em làm gì?"
Mặt Tô Hồi Ý đầy nước mắt từ dưới giường bò ra, nhướng mắt nhìn qua Tô Trì, lòng bàn tay xòe ra lộ ra một cái khuy măng sét, gằn từng chữ.

"Anh cả, em đang nhặt đồ cho anh."
Nếu như anh cảm thấy có chút áy náy...
Tô Trì quay sang nhìn Vu Hâm Nghiên với vẻ mặt bình tĩnh, "Con chỉ là đang quan tâm tiểu Ý, không nghĩ tới sẽ làm cho em ấy sợ hãi."
Tô Hồi Ý trợn to hai mắt.
Tốt cho một bông sen trắng*! Có phải Tô Trì đang muốn kéo bản thân và cậu lên cao, rồi dùng chiêu bông sen trắng để đánh bại cậu?
*Bạch liên hoa: Bạch liên hoa nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
Vu Hâm Nghiên cũng không trách móc nữa, bà chỉ có thể xoa đầu Tô Hồi Ý một cách đầy yêu thương.
Tô Trì nhìn Tô Hồi Ý đang ủ rũ, trong lòng bừng tỉnh như có một loại vui vẻ được hoán đổi vai, hóa ra đây là cảm giác khi làm bông sen trắng...
Cánh cửa thế giới mới được mở ra.
Buổi tối Tô Hồi Ý trở về phòng, tắm xong liền đứng trước gương.

Chất tóc của cậu trông rất tốt, vừa dày vừa đen, lại còn mềm mại nên việc chải chuốt cũng khá mất công.
Chắc là hồi nãy bị đụng trúng rồi.

Cậu khẽ kêu lên một tiếng, cầm lấy chiếc gương nhỏ dùng ánh sáng soi lên đỉnh đầu, chiếc gương lúc ẩn lúc hiện, nhìn hồi lâu cũng không thấy rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một mảng xanh đỏ giữa lớp tóc dày.
Tô Hồi Ý phát hiện thân thể này có thể chất dễ bị sẹo, hôm nay vừa mới đụng đầu, khuỷu tay cũng đập xuống sàn một cái, vậy mà chổ bị đập xuống lúc này đã bầm tím rồi, đau cũng không nhiều, nhưng trông rất đáng sợ.
Lúc đó, khi cậu xem đến đoạn "Nằm xuống giường Tô Trì, dùng tay làm ra một loạt dâu tây quanh cổ" còn tưởng tác giả làm quá lên, quả dâu tây làm sao mà lôi ra dễ dàng như vậy được!
Giờ thì cậu đã hiểu: Hóa ra là thiên phú dị bẩm.
Khi nằm lại trên giường vẫn chưa đến mười giờ.

Nghĩ rằng bữa tiệc ngày mai có thể gặp được người quen, Tô Hồi Ý nhấp vào tin nhắn của một số người liên lạc cuối cùng trên WeChat, dự định kiểm tra số điện thoại trước.
[ Tô Hồi Ý ]: Chào cậu Phùng, tôi là Tô Hồi Ý, cậu tư của nhà họ Tô, ngài có rảnh cùng tôi ăn một bữa cơm không?
[ Tô Hồi Ý ]: Chào cậu Hứa, tôi là Tô Hồi Ý, cậu tư của nhà họ Tô, hôm nay vừa gặp ngài còn nhớ không?
[ Tô Hồi Ý ]: Chào cậu Chu, tôi là Tô Hồi Ý, cậu tư của nhà họ Tô, nghe nói ngài cũng thích hoa cỏ, cuối tuần có hứng thú đi triển lãm hoa nổi tiếng không?
...
Tất cả đều đã xem nhưng không trả lời.
Xem ra không cần xem số.

Tô Hồi Ý thở dài, tắt điện thoại đi xuống lầu lấy nước, vừa đi tới cửa phòng bếp thì tình cờ gặp Tô Trì, ánh mắt lạnh lùng của anh quét thấy vết bầm trên khuỷu tay cậu thì dừng lại một chút.
Đầu Tô Hồi Ý bây giờ vẫn còn đau, hiện tại cậu cũng không rảnh đi xoát điểm thân mật, trực tiếp lướt qua Tô Trì đi vào bếp rót nước uống.
Uống xong lên lầu, vừa ngồi trở lại giường thì tiếng cửa đột ngột vang lên.

Cửa mở, người đi vào thế mà là Tô Trì.
Tô Hồi Ý không khách khí mà há to miệng, biểu lộ sự kinh ngạc.
Tô Trì làm lơ cái miệng đang há hốc kia, đi thẳng về phía trước, vừa đến gần thì từ trong tay ném ra một cái chai nhỏ.
Đó là một chai dầu hoa hồng.
"Tự mình bôi đi."
Tô Hồi Ý nhịn không được nhìn vết bầm, "Em không đau, không cần bôi thuốc làm gì."
Tô Trì cười nhạo, "Sau lại ám chỉ với ba là tôi ngược đãi cậu?"
Tô Hồi Ý giải thích.

"Sẽ không, sẽ không...!thật ra khuỷu tay không đau, chỉ là trông nó có hơi đáng sợ, trên đầu còn đau hơn."
"Vậy cậu bôi lên đầu đi."
Nói xong Tô Trì quay người rời đi, Tô Hồi Ý vội vàng nói: "Em nhìn không đến đỉnh đầu của mình!"
Tô Trì nói, "Người bình thường không thể nhìn thấy đỉnh đầu của mình.

"
Tô Hồi Ý biết rõ nguyên nhân,"Nhưng chúng ta có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nhau.

"
Tô Trì gật đầu," Đúng vậy, tôi nhìn thấy đỉnh đầu cậu rất dài.

"
"...!"
Đôi mắt Tô Hồi Ý xa xăm dùng tay dựng lên cái quỳ gối, "Là em cầu xin anh giúp đỡ."
Năm phút sau, hai người đứng trong phòng tắm.
Trong không khí thoảng qua mùi dầu hoa hồng, hơi gay mũi.

Tô Trì nhíu mày, vạch tóc Tô Hồi Ý ra bôi dầu hoa hồng lên, nước thuốc màu nâu sẫm dính đầy tay, ngấm vào cả móng tay, trên tay đầy mùi hoa hồng.
Tô Hồi Ý cảm thấy Tô Trì có ý định khoan một lỗ trên đầu cậu.

"Đau quá, đau quá! Anh cả anh nhẹ tay, nhẹ nhẹ......!"
"Không nhẹ được."
"Vậy thì thổi cho em một chút, một chút thôi!"
Phòng tắm sạch sẽ.

Âm thanh bên trong vang dội trong không gian 3D xung quanh, Tô Trì bị cậu hét đến đau cả đầu, đành thổi một cái tượng trưng lên đỉnh đầu cậu.

Vậy thì thổi một chút, một chút hơi thở cũng không nhiều.
Hai sợi tóc ngố bị thổi dựng đứng lên, phất phơ từng chút từng chút như đang cảm ơn anh.
Tô Trì cười nhạt trong lòng, cọng tóc ngố thậm chí còn lễ phép hơn chủ nhân của nó.
Tô Hồi Ý như cảm giác được.

"Sao em cảm thấy da đầu như đang run, có phải trong lòng anh lại đang nghĩ ra cách áp bức em hay không.?"
Tay đang bôi thuốc nặng lên vài phần.
"A đau quá!"
"Không còn run nữa rồi chứ."
Bôi thuốc giống như đi đào đất hoang, tình anh em này không còn nữa rồi.

Tô Hồi Ý thở dài trong lòng, đổi chủ đề, "Anh cả, có phải nhân duyên của em rất kém không?"
Tô Trì không chút khéo léo nói: "Đúng vậy."
Tô Hồi Ý nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: "Cũng phải có một hai người bạn chứ, đúng không?"
Liền tính là phản diện độc ác, cũng phải có một cái bạn bè phản diện độc ác đi! Tô Hồi Ý cậu lớn lên đẹp như vậy, dù chỉ nhìn gương mặt này, cũng không thể không có một người bạn nào.
Tô Trì, "Cậu có biết con ếch kêu như thế nào không?"
Tô Hồi Ý, "..."
Được rồi, cậu đã biết.

Cô đơn trơ trụi.
Ngày hôm sau Tô Hồi Ý thức dậy, thấy vết bầm trên tay còn tệ hơn ngày hôm qua và có xu hướng lan rộng ra.
Lúc xuống lầu ăn cơm, Tô Kỷ Đồng và Tô Trì đã đến công ty rồi, chỉ có Vu Hâm Nghiên ở đó, bưng bát cháo cá uống một cách cẩn thận.
"Tiểu Ý, lát nữa con uống thêm chút cháo cá, hôm qua con đụng trúng đầu nên hôm nay cần phải bồi bổ."
Tô Hồi Ý nhìn nồi cháo cá to trước mặt, một lúc lâu không nói nên lời.
Cá là thực phẩm bổ não, mẹ nghĩ cậu bị đụng hư não à?
"Mẹ, con không ăn được nhiều như vậy."
"Cháo con có thể ăn ít....!Gắp cá phi lê trong chậu ( tô) ăn hết đi..."
Tô Hồi Ý chăm chú ngẩng đầu: Hóa ra là chậu!!!
Sau khi ăn hết nửa chậu cá phi lê, Vu Hâm Nghiên yêu cầu người giúp việc đến bôi thuốc.

Bà ôm lấy cái đầu nhỏ của Tô Hồi Ý thở dài, "Thật may là con nhiều tóc, có thể lấy tóc che lại.

Nếu không, buổi tối con đi dự tiệc, không biết chừng bị người ta đồn thành cái gì."
Tô Hồi Ý tò mò, "Đồn thành cái dạng gì ạ?"
Đôi mắt của Vu Hâm Nghiên viết lên "Con thực sự rất đơn thuần" khi nhìn cậu.
"Nói con không được nhà họ Tô yêu thương, nói nhà họ Tô ngược đãi con, nói con có mối quan hệ không tốt với anh em trong nhà, nói con là một đứa trẻ hư..."
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn ngồi nghe, trong lòng thầm hiểu được tám chín phần.

Vu Hâm Nghiên nói nói liền tức giận: "Không nói lung tung nữa! Dù sao trong vòng này cũng có đủ loại người.

Tầng lớp thượng lưu rất phức tạp, rất thích bàn tán.

Buổi tối con nhớ đi theo anh cả, đừng để người ta bắt nạt."
Tô Hồi Ý trấn an bà, "Con sẽ luôn đi theo anh cả, ngay cả khi đi wc cũng sẽ mang anh cả theo.

"
Vu Hâm Nghiên đưa tay gãi gãi cho cậu, vẻ mặt phức tạp, "Cũng không đến mức đó..

"
"...!"
Lúc Tô Trì trở về đã gần tới giờ cơm tối.

Tô Hồi Ý nhanh chóng lên lầu đi tắm một lần nữa, rửa sạch mùi dầu hoa hồng rồi thay quần áo.
Vu Hâm Nghiên đang ở trong phòng khách dặn dò Tô Trì, bà nghe thấy tiếng động ở cầu thang quay đầu lại thì hai mắt bà lập tức sáng ngời.
Dáng người Tô Hồi Ý rất chuẩn, đôi chân thẳng tắp thon thả, chiếc quần âu màu xám nhạt tôn lên đường nét của mông và chân, đường nét xinh đẹp uyển chuyển.

Phần eo dưới áo mỏng không có vân thể hiện sự bền bỉ, không cần nắm cũng biết vòng eo này rất tốt.
Từ xa bước xuống, đôi môi đỏ mọng cùng mái tóc đen dày, cả người toát ra khí chất cao quý.
Một gia tộc nổi tiếng có thể nuôi dạy ra quý tộc, nhìn thôi cũng biết Tô Hồi Ý đã được nuôi dạy rất tốt.
"Bộ này nhìn rất đẹp." Vu Hâm Nghiên đứng cùng Tô Trì, "Xem ra ánh mắt của mẹ vẫn còn rất tốt.

Hai bộ này vừa nhìn là nhận ra hai đứa là anh em."
Màu sắc bộ đồ của Tô Trì là xám đen, rất ổn trọng không quá nặng nề.

Thân hình anh cao lớn, rắn rỏi trong bộ đồ vest phẳng phiu, toàn thân phát ra khí thế rất khiếp người, dù đứng ở đâu anh cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Vu Hâm Nghiên càng nhìn càng hài lòng với khí chất cùng tướng mạo của con trai lớn, không ai có thể so sánh, bà đúng là biết sinh!
"Mẹ, tụi con đi trước." Tô Trì nâng cổ tay nhìn thời gian.
Vu Hâm Nghiên nói: "Mau đi đi."
Hai người đi vào gara, xe riêng khởi động, thuận lợi lái trên đường cao tốc.
Trong không gian chật hẹp, không khí khó lưu thông, Tô Hồi Ý khó chịu kéo cổ áo, mặt hướng ra khỏi cửa sổ xe, cảnh tượng bên trong xe mơ hồ phản chiếu trên kính cửa sổ, ánh mắt cậu bất giác dán chặt vào cổ tay Tô Trì.
Đồng hồ của Blancpain, gương pha lê bằng kính sapphire, bao quanh bằng vàng đỏ, sang trọng và quý phái, rất hợp với anh.
"Thích không?"
"Cái gì?" Tô Hồi Ý quay lại nhìn thấy Tô Trì nhấc cổ tay lên, cậu đột nhiên ngẩn người, không ngờ Tô Trì lại tinh mắt như vậy.
"Không, em chỉ nghĩ anh cả rất thích hợp để đeo cái này."
Tô Trì cười khẽ, "Loại nào?"
Tô Hồi Ý, "Đắt tiền."
"..." Trán Tô Trì giựt giựt, "Tục."
Bữa tiệc tụ họp lần này, lấy hình thức tiệc rượu để chiêu đãi, 6 giờ tối chính thức bắt đầu.

Khi đến nơi, còn hơn mười phút nữa mới khai mạc, nhưng đã có khách lần lượt vào bàn.
Ngay khi Tô Trì và Tô Hồi Ý xuống xe, xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến tám độ.
Những ánh mắt khác nhau đan xen nhìn vào hai người, kinh ngạc, thăm dò, khinh thường, do dự...
Mặt Tô Trì không chút thay đổi, như thể ánh mắt của những người xung quanh không liên quan gì đến anh.

Sắc mặt Tô Hồi Ý cũng không thay đổi, dù sao ánh mắt của những người xung quanh cũng không liên quan gì đến cậu.
Những thứ đó đều là đối với nguyên thân, liên quan gì đến cậu.
Lúc này mới thấy được tính tình Tô Trì thật sự rất tốt, tuy rằng rất không vừa lòng với cậu, nhưng vẫn không có bỏ mặc cậu trong tình cảnh này.
Tô Hồi Ý tự mình quyết định thông cảm cho Tô Trì quái gỡ!
Cậu nhỏ giọng nói với Tô Trì, "Chúng ta cũng coi như là đang cùng nhau gánh vác mưa gió rồi."
Tô Trì cũng thấp giọng chế nhạo cậu, "Mưa gió đều là cậu mang đến."
"...!"
Tiến vào trong trước sự hoan nghênh của các nhân viên ở cửa đăng ký.

Tô Trì quay đầu lại nói với Tô Hồi Ý.

"Cậu tìm một nơi để ngồi đi.

Tôi có việc muốn nói cùng với mọi người.

Tôi sẽ trở lại trước khi bữa tiệc bắt đầu."
Nói xong anh dường như nhớ lại những điều gì đó.

Sắc mặt trở nên khó chịu, "Đừng tự gây rắc rối như lần trước, cậu có hiểu không?"
Tô Hồi Ý hoàn toàn không hiểu:...!Cái gì?
Tô Trì sau khi nói xong thì rời đi, Tô Hồi Ý một mình bước vào trong tìm một nơi không có ai để ngồi.

Hẳn là một tình tiết không có trong tiểu thuyết, đã chạm vào điểm mù kiến ​​thức của cậu.
Ngồi chưa được bao lâu, Tô Hồi Ý đã nghe thấy phía sau không xa có mấy giọng nói trầm thấp:
"Kia không phải là người con giả của nhà họ Tô sao? Sao cậu ta lại tới đây?"
"Da mặt thật là dày! Lần trước cậu ta giả vờ đụng phải anh cả Phùng đem hết rượu đổ lên người mình, cậu cả không để ý tới thì lại tiếp cận cậu hai, đây chắc là muốn sắc dụ đi!"
Tô Hồi Ý.

"??? "
Không phải chứ? Trên lưng cậu còn có hai nhân tình, còn mang nợ đào hoa!
"Hừ, cậu ta còn đụng phải cậu cả Cố, cậu hai Tôn và cả đám anh em nhà họ Chu...!suýt chút nữa thì cả bọn chạy hết."
Tô Hồi Ý:...!Do cậu nghĩ nhiều, thật sự là sứ vương*.

( *vua ăn vạ)
"Phụt--! Lợi hại, thì ra là đoàn tàu nhỏ!"
*đoàn tàu nhỏ: câu này là đang nói móc THY gặp ai cũng đụng hết đó mn
"Phải không, lần này nhà họ Phùng, nhà họ Chu và nhà họ Tôn đều cử người đến.

Tôi thật nóng lòng muốn xem đoàn tàu nhỏ sẽ đi móc nối với người khác như thế nào! "
Tô Hồi Ý:...
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn lại quá trình sau một thời gian dài
Tô Hồi Ý: Cảm ơn, đối với tôi như vậy là quá đủ rồi.
Tô Trì: haha.