Cổ áo kéo ra, một khoảng da trắng như men sứ lộ ra.

Cổ tay Tô Hồi Ý “bộp” một tiếng bị siết chặt, cổ áo mềm rũ đang nắm trong tay rơi xuống hõm vai. Cậu ngẩng đầu, “Anh hai?”

Tô Trì cụp mắt, tầm mắt đảo qua sườn cổ duyên dáng, nốt ruồi son rực lên nổi bật, rồi một tiến vào bên dưới cổ áo. Ngón tay hắn run lên nhẹ đến không thể nhận ra, như là dằn nén cảm xúc, “Kéo sát vào.”

Tô Hồi Ý nghe lời rút tay lại.

Cổ tay trượt ra khỏi lòng bàn tay, ngón tay của Tô Trì theo bản năng co lại kéo ngược trở lại  —— làm cậu bất ngờ dịch lên phía trước nửa bước, hai người suýt thì va vào nhau!

Tô Hồi Ý ngửa đầu lùi về sau, “Anh hai, không phải anh bảo em kéo áo vào sao?”

“Ừm.” Lòng bàn tay thô sần ẩn chứa sức mạnh khắc chế dằn xuống, sau đó thả tay ra. Tô Trì đút tay vào trong túi quần, “Tôi nhìn xem cậu có mặc ngược không thôi.”

Tô Hồi Ý chìm sâu vào nỗi nghi ngờ bản thân, “Em mặc ngược hả?”

Giọng điệu của Tô Trì vẫn như bình thường, “Không nhìn ra, trái phải gì cũng bị cậu mặc thành túi áo lọt gió cả.”

Tô Hồi Ý, “…”

Cậu thay áo len xong, rồi mặc áo lông lên lại. Còn cái áo bị ướt thì xếp lại bỏ trong túi giấy, đến tối mang về giặt.

Cổ áo len rộng, chỉ áo khoác lông bên ngoài kéo hơi sát vào một tí là phía trước sẽ rũ xuống một khoảng. Tô Hồi Ý vừa vớt nó lên vừa nằm sấp trên bàn làm việc gõ một ít tài liệu, Tô Trì đối diện bỗng nhiên đứng dậy ra cửa.

“Anh hai, anh đi đâu vậy?”

Khe cửa khép lại, “Lấy trang bị cho cậu.”

Tô Hồi Ý, “?”

Chỉ năm phút sau cửa phòng làm việc lại mở ra, trong tay Tô Trì cầm theo một cái túi giấy, hắn đi tới đặt xuống trước bàn Tô Hồi Ý.

“Là gì vậy ạ?” Tô Hồi Ý cầm lấy chôn đầu đào ra.

Một cái khăn quàng cổ màu tím được lấy ra. Còn chưa tháo bao bì, nhìn chất lượng vả nhãn mác thì biết ngay là đồ đắt tiền.

Tô Trì nói, “Cái áo len này cổ rộng quá, cậu quàng vào đi.”

Từ khi Tô Hồi Ý mua áo lông cao cổ rồi là không còn mang khăn quàng cổ nữa, “Cái này thì ngại lắm…”

Cậu nói rồi ung dung mở khăn ra quấn lên cổ, lần nữa quấn mình thành cái chậu cây cảnh, “Anh, sao anh mua mà không xài?”

“Người khác tặng, tôi không có dùng đến.”

Tô Hồi Ý núp trong chậu dâng lời nịnh nọt, “Ú òa, da giòn như em, nhiệt lượng cao như anh hai~”

Tô Trì, “…”

Tô Trì, “Ha ha.”

Sau khi tan việc thì cả hai đến bệnh viện, Vu Hâm Nghiên và Tô Giản Thần cũng đang ở đó.

Trên đường đi hai người có mua một phần bánh ngọt, Tô Trì bước vào đặt lên đảo bếp, “Cha, là tiệm mà cha thích ăn, tối có đói bụng thì lấy ăn khuya.”

Tô Kỷ Đông nằm trên giường nghểnh cổ nhìn thoáng qua, “Sao hai đứa…”

Lại có lòng như vậy! Tô Hồi Ý thẳng lưng ưỡn ngực.

Tô Kỷ Đông, “Mua ít như thế?”

Tô Hồi Ý, “…”

Tô Trì há miệng ra rồi đóng lại. Có một chốc, Tô Hồi Ý đã thoáng nhìn thấy đầu lưỡi hắn kiềm nén nuốt ngược chữ vào.

Chủ đề không quá quan trọng đó rất nhanh đã bị Tô Kỷ Đông bỏ ra sau đầu.

“Tuần sau cha xuất viện rồi, thằng tư nói nó đang bận một dự án, nên giáng sinh năm nay không về được. Cha có bàn với mẹ mấy đứa, chờ thằng tư về rồi thì cả nhà đến miền Nam luôn.”

Tô Trì bảo được.

Cả nhà ngồi nói chuyện thêm một chút, đến 9 giờ thì tất cả đứng dậy rời đi.

Từ hành lang của bệnh viện đi ra, Vu Hâm Nghiên bỗng nhiên “ồ” lên một tiếng, “Tiểu Ý, sao con đổi chậu… khăn quàng cổ rồi?”

Tô Hồi Ý đoán là bà định nói chậu hoa, “Cái này là của anh hai.”

Vu Hâm Nghiên, “Sáng nay lúc con ra ngoài không thấy có.”

“Xế chiều hôm nay mới c4m vào.”

Tô Giản Thần nghe vậy cau mày, nỗi nghi ngờ loáng thoáng nổi lên, “Anh hai, hai người không lẽ…”

Tô Trì khẽ mím môi, “Sao?”

Tô Giản Thần nghiêm nghị, “Lại lén em đi dạo phố riêng đó chứ?”

“…”

Ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng mỉa mai của Tô Trì hiếm khi hiện lên đôi phần quan tâm.

Tô Kỷ Đông xuất viện đúng lúc vào một ngày trước lễ giáng sinh.

Tất cả mọi người trong nhà tụ tập lại với nhau bàn bạc xem nên làm thế nào để người làm chủ gia đình cảm nhận được sự ấm áp của cả nhà.

Vừa khéo đến giáng sinh, Vu Hâm Nghiên đề nghị dựng một cây thông Noel siêu to khổng lồ trong sân, treo đầy đèn màu và quà cáp.

Tô Giản Thần thì nghiêng về lễ chào đón theo hướng truyền thống hớn, bèn mời đội múa lân đến góp vui.

Tô Hồi Ý cảm thấy hẳn nên đi con đường hiền dịu hơn, thế là chọn và phát ca khúc “Về nhà” cao vút đầy da diết, chuẩn bị chờ Tô Kỷ Đông vừa xuống xe là cho nhạc tấu lên ngay.

Ba người mỗi người dặm thêm vào lễ chào đón theo gu của mình xong, cùng nhau chuyển hướng sang Tô Trì đang ngồi bên, “Anh chuẩn bị gì cho cha vậy?”

Tô Trì bình tĩnh giở tạp chí, “Trùm mắt và nút bịt tai.”

Ba người, “…”

Cuối cùng thì Tô Kỷ Đông vẫn phải trải qua buổi lễ chào đón đa nguyên hóa đó.

Trên bàn cơm tối, Tô Giàn Thần – hiếm khi có một lần hòa hợp với tập thể – đá anh hai mình ra khỏi nhóm chat, “Cha, lễ đón lần náy anh hai không hề làm gì cả.”

Tô Hồi Ý liếc mắt, khiếp sợ trước sự tiểu nhân đắc chí của hắn!

Cậu còn chưa kịp mang công lao của mình ra chia phân nửa cho Tô Trì, một ánh mắt tán thưởng đã rơi vào hắn.

Tô Kỷ Đông, “Thằng hai không sai.”

Mọi người, “…”

Tô Trì chẳng buồn hơn thua bưng bát ưu nhã ăn cơm.



8 giờ sáng ngày hôm sau, cổng lớn nhà họ Tô có người gõ.

Cả nhà đang dùng bữa sáng trên bàn ăn, má Ngôn ra xem.

Khi bà quay vào thì trong tay ôm một bó hoa to, gần như sắp chắn hết tầm mắt của bà, “Ông chủ bà chủ, sáng sớm đã có người tặng hoa cho nhà chúng ta rồi.”

Tô Kỷ Đông buông đũa, “Ai tặng?”

Má Ngô đặt bó hoa sang bên tìm thiếp, Tô Hồi Ý suy tư cặn kẽ, “Có phải là viện trưởng của bệnh viện tặng hoa cho papa vui vẻ tiễn đưa papa xuất viện?”

Tô Trì bình tĩnh, “Chú ý cách dùng từ của cậu.”

Tô Hồi Ý cung kính sửa lại, “Có phải là viện trưởng của bệnh viện hiến tặng cho papa vui vẻ tiễn đưa papa xuất viện?”

Cả nhà, “…”

Tô Trì, “Tôi bảo là…”

“Ối?” Một tiếng kêu lên của má Ngô cắt ngang trận tranh tài văn hóa bàn ăn, “Là cho cậu út Tiểu Ý này.”

Tô Hồi Ý ngây dại, “Cái gì???”



Bó hoa to được bày trên bàn trà trong sảnh phụ. Cả nhà ngồi vây xung quanh, nét mặt nặng nề nghiêm trọng cứ như là đang mở hội nghị bàn tròn vậy.

Đóa hoa rạng rỡ ướt át, thậm chí còn mang theo giọt sương tươi mới. Trong cái khí trời rét lạnh của những ngày cuối tháng 12 mà có thể chuẩn bị một hoa như vậy chắc chắn là tốn không ít sức.

Nét chữ trên tấm thiếp như rồng bay phượng múa:

“Chúc Tiểu Ý giáng sinh vui vẻ. Muốn hái vì sao trên trời cho em, muốn nhặt ngọc trai dưới biển cho em, nhưng những thứ ấy đều quá tầm thường, cuối cùng chỉ có thể bó một bó hoa tươi của đông giá dâng đến vòng tay em. —— Nhiếp Diệc Hộc (聂亦鹄).

Tô Kỷ Đông muốn nói lại thôi, một lúc sau mới mở miệng dò hỏi, “Tiểu Ý, con đọc xong có cảm giác gì?”

Tô Hồi Ý lần lượt đối chiếu vần từng chữ, “Anh ta gieo vần!”

Những người khác, “…”

Tô Kỷ Đông thấy cậu chẳng có gì là nắm được trọng điểm, lại quay đầu sang hỏi Tô Trì, “Thằng hai, ngày nào con cũng đi cùng với Tiểu Ý, con biết em nó quen người này từ khi nào không? Cái cậu… Nhiếp Xích Cáp (聂赤鸽; 鸽 – cáp – bồ câu) là người thế nào.”

Tô Trì đột nhiên cảm thấy trình độ ngữ văn của cha mình cũng không tệ lắm.

Tô Trì nói, “Chả ra sao.”

Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên liếc mắt nhìn nhau, sầu mà nhíu mày: Có người đang thèm thuồng cải thìa nhà mình, mà đánh giá của thằng hai với người đó lại còn không tốt lành gì.

Tô Hồi Ý thấy thế, định vuốt bằng nết nhăn giữa hai mày của hai vợ chồng họ, “Không phải là tệ lắm, cha mẹ xem đoạn thơ này viết cũng được lắm nè, thể hiện trình độ văn hóa của anh ta rất cao.

Một tiếng cười gằn ở đối diện rơi xuống, “Trình độ thưởng thức của cậu chỉ có ngần ấy?”

Tô Hồi Ý cầm thiếp không dám lên tiếng. Anh hai cậu không thích Nhiếp tiên sinh, cậu không so đo với anh hai mình.

Tô Kỷ Đông thấy Tô Hồi Ý bị nói mà cọng túi ngố chúi nhũi, bước lên dò hỏi, “Tiểu Ý, tạm thời con đừng quan tâm anh hai con nói gì, papa hỏi ý kiến của mình con thôi. Con cảm thấy cái cậu Nhiếp Xích Cáp này thế nào?”

Tô Hồi Ý khoát khoát tay giải thích, “Con không có ý kiến gì với anh ta cả.”

Cậu khách quan phân tích, “Nhiếp tiên sinh nhất thời có hứng thú với con thôi, không hẳn là thật lòng đâu. Nhưng mà chỉ từ cách ứng xử thì nhân phẩm của người này không có vấn đề gì.”

Áp suất không khí trên bàn rất thấp, Tô Trì ôm tay tựa lưng vào ghế, khép hờ hai mắt.



Buổi hội nghị gia đình kéo dài trong nửa tiếng, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên lên lầu, trông điệu bộ thì có vẻ như hai người có chuyện cần nói.

Trên bàn chỉ còn lại ba anh em nhà họ Tô.

Đến bây giờ Tô Giản Thần vẫn còn chưa hiểu lắm, “Có người tặng hoa, sao còn bị anh hai mắng?”

Thậm chí hắn còn lấy điện thoại ra lên baidu tra ngôn ngữ của từng loại hoa, xem xem có loại nào không may mắn hay không.

Gân xanh trên thái dương Tô Trì gồ lên, “Chú ba, chú mang vào phòng từ từ tra đi. Tôi có lời muốn nói với em út.”

“Ừm.” Tô Giản Thần bèn ôm hoa đi lên lầu.

Sảnh phụ chỉ còn hai người là Tô Trì và Tô Hồi Ý.

Tô Hồi Ý vin vào mép bàn chột dạ, “Anh hai, em biết anh không thích Nhiếp tiên sinh, nhưng mà chúng ta nên đánh giá người khác một cách khách quan.”

“Ý cậu là tôi đang cố tình nói xấu cậu ta, thế tôi có nên viết một phong thư xin lỗi gửi lại cho cậu ta không?”

Tô Hồi Ý im bặt trước ánh nhìn của Tô Trì. Xong rồi, hình như là anh hai mình đang thật sự rất tức giận.

Trong phòng khách yên lặng chốc lát.

Tô Hồi Ý đang cúi đầu suy nghĩ xem nên làm sao để Tô Trì nguôi giận, thì giọng nói của hắn lại vang bên người.

“Không phải là tôi nổi giận với cậu.”

Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên, Tô Trì đang nhìn cậu, trong đáy mắt mang tâm tư phức tạp mà lại mờ mịt.

Tô Hồi Ý hơi sững sờ, sau đó lên tiếng hòa nhã, “Em biết, anh hai sợ em bị người ta lừa.”

Tô Trì không đáp lời. Hắn không muốn nói dối, nhưng lại không thể nói thật được.

Ban đầu thì thật sự là sợ Tô Hồi Ý bị người khác lừa, song bây giờ thì không hoàn toàn là vậy nữa.

Trong động cơ của hắn đã chen lẫn những thứ tình cảm khác, biết rõ trước mắt không có đường để đi, thế mà vẫn còn mang lòng muốn độc chiếm.



Trong phòng ngủ trên lầu ba.

Vợ chồng Tô Kỷ Đông đã bàn bạc ra kết quả.

Vu Hâm Nghiên nói, “Công khai tự lập sớm chút thì mới không bị người ngoài coi thường. Như cái cậu Bồ câu gì đó hôm nay ấy, lúc người ta theo đuổi cũng sẽ biết thận trọng hơn, không có cái kiểu tùy tùy tiện tiện hở ra là đến ủn cải trắng.”

“Đúng vậy. Anh thấy mấy anh em tụi nó thân thiết hơn nhiều rồi, cải… Tiểu Ý đợt trước ngày nào cũng chạy đến bệnh viện chăm sóc anh, tụi thằng hai cũng nhìn trong mắt cả.”

Tô Kỷ Đông nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài, “Chuyện này nói với thằng hai trước đã, nó là chủ gia đình sau này, anh chỉ lo nó có ý kiến, làm hỏng tình cảm anh em của tụi nó.”

“Anh hai biết lý biết lẽ, chắc là sẽ không vậy đâu.”

“Chỉ mong thế thôi.”

Cửa phòng ngủ khép lại sau lưng, Tô Kỷ Đông xuyên qua hành lang đi xuống lầu.

Xuống tới lầu một, hai anh em vẫn còn ngồi đối mặt nhau trong phòng khách, cậu con trai cả của ông thoạt trông tâm trạng không tốt lắm.

Tô Kỷ Đông bỗng nhiên có hơi không chắc chắn lắm.

Ông lấy lại bình tĩnh kêu một tiếng, “Thằng hai, lại đây, cha có việc muốn nói với con.”