Tiếng của ông Tô từ cửa cầu thang bên ngoài vọng vào, “Thằng hai thằng ba Tiểu Ý, vẫn chưa thu dọn xong nữa hả?”

Tô Trì buông dây kéo của cậu ra, cất bước đi về phía cửa. Tô Hồi Ý cởi áo khoác ra đặt lên giường, chỉ mặc áo len đi theo sau.

Cửa phòng ngủ đẩy ra, Tô Giản Thần cũng vừa hay từ cánh cửa xéo phía đối diện đi ra. Hắn nhìn thấy hai anh em đi ra cùng một cửa, mắt sáng như đuốc, “Sao hai người bước ra từ cùng một cửa?”

Tô Hồi Ý mở miệng muốn giải thích, Tô Trì bên cạnh đã dửng dưng, “Không thì từ đâu ra, chui ống khói ra?”

Tô Giản Thần, “…”

Tô Hồi Ý chậm rãi khép mỏ lại.

Ba người trước sau đi xuống lầu, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đã đợi ngoài cửa. Tô Kỷ Đông đã sắp xếp xong xuôi, “Chúng ta đi ăn nhà hàng gà hầm hơi (1) kia đi, nấm chỗ đó nấu cũng tươi lắm.”

Vu Hâm Nghiên nói, “Thằng tư chắc cũng phải 3 giờ chiều mới đến nơi, cả nhà mình cơm nước trước đã rồi về nghỉ ngơi một lát, chờ thằng tư đến rồi hẳn đi dạo luôn.”

Chỗ ăn gà hấp cách đây không xa, đi xe chừng mười phút là đến.

Vừa vào cồng là một khu vườn nhỏ kiểu Trung Quốc, hai bên là hành lang nước chảy róc rách, tiếng nước mát lạnh. Cửa gỗ dán giấy, thấp thoáng để lộ ánh đèn màu quýt bên trong.

Năm người đặt một phòng riêng, Tô Kỷ Đông gọi món chính xong, thì truyền thực đơn hết một vòng cho cả nhà gọi thêm một vài món nhắm nữa.

Thực đơn từ tay Tô Giản Thần truyền sang, đáp xuống tay Tô Trì. Tô Hồi Ý bám vào cánh tay Tô Trì, mắt dán sát vào, “Em muốn ăn đậu hũ nướng, cả bún xào nữa!”

Tô Trì nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu không thể ăn món nào tốt cho sức khỏe chút à?”

Tô Hồi Ý thả trôi mình, “Đời người phải theo đuổi hạnh phúc trước mắt~”

Tô Trì bình thản, “Cứ như thế mãi sẽ chỉ có bất hạnh (2).”

“…”

Dù nói thì nói thế, nhưng đậu hũ nướng và bún xào vẫn được ghi thêm đầu tiên, Tô Trì theo khẩu vị của mọi người trong nhà gọi thêm mấy món nữa, sang tay đưa cho nhân viên phục vụ.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được bưng lên bàn, nồi gà hầm sôi bốc khói ùng ục ùng ục, mùi hương tươi ngon lan tỏa ra khắp bàn ăn.

Vu Hâm Nghiên nhờ Tô Kỷ Đông múc canh cho mình, “Múc vào bát trước cho nguội một lúc, ăn cơm xong rồi húp cho dễ.”

Tô Kỷ Đông múc canh cho hai người xong, rồi thả muôi trở lại nồi, “Mấy đứa muốn ăn canh thì tự múc nhé.”

“Dạ.” Tô Trì kéo ống tay áo lên bưng bát múc vào.

Tô Hồi Ý nâng bát của mình tha thiết mong chờ, đợi anh hai mình múc xong cậu cũng muốn múc luôn.

Một bát canh vừa được múc xong “cộp” một tiếng đáp xuống ngay trước mặt cậu, tiếp đó cái bát không trong tay cậu bị lấy đi, Tô Trì bắt đầu múc bát thứ hai.

Tô Hồi Ý nhìn chăm chăm vào bát canh trước mặt vẫn chưa kịp hoàn hồn, “Cho em?”

“Không thì ai, đặt trước mặt cậu giữ chỗ?”

“…ui, cảm ơn anh hai ~ ”

Tô Trì múc xong bát thứ hai thì xoay quai muôi canh sang hướng Tô Giản Thần với ánh mắt nồng cháy, “Chú ba, chú muốn ăn thì tự múc đi.”

Tô Giản Thần: …?

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Tô Kỷ Đông liếc nhìn đồng hồ, “Gần 2 giờ rồi, thằng tư chắc cũng sắp hạ cánh rồi, để anh kêu Tiểu Lâm đi rước con.”

Vu Hâm Nghiêm bảo phải, “Không chừng chúng ta vừa về nhà là thằng bé cũng tới nơi. Hôm nay đi máy bay mệt rồi, về nghỉ ngơi một lát, tối cơm nước xong thì đi dạo nữa.”

Tô Hồi Ý chôn mặt mình vào bát húp canh, hai con mắt ló ra từ mép bát, xoay tròn. Xung quanh đây cậu chưa từng được đi, nên bây giờ chỗ nào cũng muốn đi cả.

Cậu ngẩng đầu lên từ trong bát, “Vậy ngày mai đi đâu ạ?”

Tô Kỷ Đông nói, “Ngày mai đến nhà chú Lưu mấy đứa ngồi một lúc, tình cảm qua lại còn nằm đó, đến đây rồi thì thể nào cũng phải sang chào hỏi người ta một tiếng chứ.”

…chú Lưu là ai? Tô Hồi Ý mờ mịt.

Người nhà họ Tô dùng bữa xong thì về nơi ở, đúng lúc nhìn thấy cổng lớn đã mở ra, xe tài xế Lâm đỗ ở một bên.

“Thằng tư tới rồi hả?” Vu Hâm Nghiên tăng nhanh bước chân.

Cả nhà vào nhà đi lên lấu, cửa phòng của Tô Đĩnh mở, bên trong vọng ra tiếng động bày biện đồ đạc.

Vu Hâm Nghiên đi tới cửa, “Thằng tư.”

Tô Đĩnh đang đưa lưng về phía cửa phòng khom người sắp xếp hành lý, nghe vậy xoay người lại, một góc áo gió lật tung lên, hắn vén tóc mái qua mắt cong cong, “Mẹ, cha.”

Tô Kỷ Đông quan sát hắn vài lần, xác nhận trạng thái, “Đi đường vất vả rồi, ăn gì chưa?”

Tô Đĩnh đáp ăn rồi. Tô Kỷ Đông bèn bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe người, dứt lời cùng Vu Hâm Nghiên đi lên lầu.

Tô Hồi Ý bám vào khung cửa nhìn hắn, “Anh tư, em không lấy thiếu đồ của anh chứ?”

“Không có á, bé út hiểu anh tư như vậy, sao mà lấy thiếu được chứ~”

“Vậy thì tốt.” Tô Hồi Ý không đi, trong lòng thương nhớ mà mô hình Tô Đĩnh nói.

Cậu không đi, Tô Trì cũng đứng phía sau câu không nhúc nhích. Tô Giản Thần vốn định về phòng ngủ, nhìn thấy ba anh em có mặt hết, nên cũng đứng tại chỗ bất động.

Tự nhiên, cửa phòng Tô Đĩnh bị bao vây.

Tô Đĩnh hơi híp mắt lại, “…anh hai anh ba, hai người vây bọn em làm gì?”

Tô Trì nói, “Không làm gì cả.”

Tô Hồi Ý quay đầu lại, “Đúng vậy, anh hai hai người đứng đây làm gì?”

Tô Trì hỏi hắn, “Vậy còn cậu.”

Giọng điệu Tô Đĩnh dập dờn nghe như thèm ăn đòn, “Tất nhiên là bởi vì bé út có chuyện muốn nói~ riêng với em rồi.”

Tô Trì giương mắt nhìn thẳng đến, ánh mắt không hề che giấu.

Tô Đĩnh bị hắn nhìn mà sững sờ. Sau hai giây hắn mới lấy lại tinh thần, lại khôi phục như thường, miễn cưỡng xua tay đuổi tất cả ra ngoài, “Được rồi được rồi đi về đi, không cần biết mấy người có nhung nhớ thương yêu muốn bày tỏ gì với tui, thì cũng đợi tới tối rồi nói~ giờ tui muốn đi ngủ.”

Tất cả cùng bị đuổi ra ngoài, cửa cạch một tiếng đóng lại.

Bên trong căn phòng trở về với yên tĩnh.

Tô Đĩnh đứng vững rồi vỗ ngực một cái, úi úi, anh hai mình chơi tới thật luôn?



Tô Hồi Ý bị đuổi đi, thơ thẩn thẩn thơ lết về phòng của mình.

Đóng cửa phòng ngủ lại, cậu mở vali ra chuẩn bị thu dọn đồ đạc, cửa ban công sau lưng bị gõ cốc cốc hai tiếng.

Tô Trì đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn che mất một nửa ánh sáng, toát lên mấy phần khí thế.

“Anh hai, cửa đâu có đóng đâu, anh đi vào thẳng luôn được mà.”

“Vào nhà gõ cửa là vấn đề lễ phép.” Đôi chân dài của Tô Trì một bước đi vào, “Đang dọn đồ?”

“Dạ.” Tô Hồi Ý mang theo tùm lum tùm la thứ, cậu vẫn chưa hoàn toàn bỏ được thói quen trước đó, cái gì cũng muốn mang theo, “Anh xếp xong chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Dạ.”

Cậu đang định hỏi Tô Trì đi qua làm gì, thì trông thấy hắn cúi người xuống, giúp cậu lấy lấy từng bộ đồ trong vali ra, treo từng món lên tủ treo quần áo.

Tô Hồi Ý thấy giật mình, anh hai mình lại đây là để giúp mình sắp xếp quần áo?

Cậu suy tư không có kết quả, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, ung dung đón nhận.

Có sự góp sức của Tô Trì, hành lý rất nhanh đã được xếp ra hơn phân nửa.

Tô Hồi Ý lấy đồ dùng hàng ngày của mình ra, Tô Trì giúp cậu gấp quần, trong vali chỉ còn lại mấy cái qu4n lót, “Còn lại thì cậu tự xếp.”

“Dạ vâng.” Cậu nhớ lúc đi cảng Nam ngay cả qu4n lót Tô Trì cũng giúp mình gấp.

Có điều khi đó cậu bị bệnh, bây giờ thì nhảy cà tưng cà tưng rồi, đúng là phải tự mình gấp.

Lúc Tô Hồi Ý gấp quần cho mình, Tô Trì đứng ở ngay bên cạnh. Chờ cậu gấp xong rồi, Tô Trì bỗng nhiên mở miệng, “Cậu tìm chú tư có việc?”

Tô Hồi Ý nói, “Cũng không có việc gì.” Chỉ là muốn chơi mô hình thôi.

Tô Trì nhìn người nào đó hai lần, “Cậu đi ngủ một lát đi.” Nói rồi xoay người từ ban công về phòng.

Người nhà họ Tô nghỉ ngơi một buổi chiều, đến chạng vạng lại ngập tràn sức sống, chuẩn bị lái xe ra ngoài ăn cơm tối. Họ ở đây hoàn toàn là cả nhà cùng xuất hành, bèn mua một chiếc xe dáng dài hơn.

Tài xế Lâm ngồi ở vị trí lái, Tô Hồi Ý ngồi ở hàng cuối cùng chỗ kế bên cửa sổ, chân trời nhuốm một màu đỏ vàng óng ánh rực rỡ, cậu kề sát người vào tấm kính chẳng khác nào một con cá cảnh nhiệt đới đang thưởng thức tà dương.

Ánh chiều tà vàng hồng rọi vào mặt cậu, hàng mi dài mảnh phủ một lớp vàng, con ngươi là một màu trà nhạt mềm mại, mới tỉnh ngủ không lâu, nên khóe mắt có vệt đỏ do dụi.

Tô Trì liếc nhìn sang, “Cậu như sườn xào chua ngọt.”

“…” Tô Hồi Ý quay đầu, một luồng sáng vàng xuyên qua cửa sổ xe rơi vào gò má giống như là điêu khắc của Tô Trì, có qua có lại mới toại lòng nhau, “Anh hai như là teppanyaki (3).”

Tô Đĩnh ở hàng trước, “…”

Sắp quán ăn, cả nhà họ Tô buổi trưa ăn khá muộn, ngoại trừ Tô Hồi Ý và Tô Đĩnh mới ăn đồ ăn trên máy ra, thì tất cả những người khác chỉ ăn no tám phần đã thi nhau dừng đũa.

Trên bàn ăn chỉ còn sót lại hai đôi đũa đang vung vẩy.

Tô Hồi Ý vùi đầu ăn ngon lành, Tô Đĩnh bỗng nhiên áp sát tới, thì thầm bằng âm lượng mà tất cả mọi người trên bàn ăn đều có thể nghe được, “Út này, thật ra anh tư no rồi, tại muốn ăn chung với cưng nên mới ăn tiếp đó~”

Tô Hồi Ý cảm động, “Anh tư tốt quá.”

Tô Trì, “Bánh nướng của cậu bị chú ấy gắp hai miếng đi rồi.”

Tô Hồi Ý tức thì tắt đài xúc động.

Một đôi đũa luồn vào trong mâm, gắp hai miếng thịt bỏ vào trong bát của cậu. Ngón tay thon dài của Tô Trì nhấc chiếc đũa, “Ăn đi.”

Trong lòng cậu có so sánh, “Vẫn là anh hai tốt hơn một chút.”

Tô Đĩnh, “…”

Tô Kỷ Đông cùng Vu Hâm Nghiên đối diện từ ái ngắm khung cảnh anh em tình thương mến thương đó.

Cả ba anh em đã cầm đũa lên rồi, Tô Giản Thần ngồi không yên, hắn một lần nữa cầm đôi đũa đặt cạnh bát ăn lên. Nhưng hắn lại ăn không vô, chần chờ hai giây, Tô Giản Thần bèn gắp hai miếng đậu hũ bỏ vào trong bát Tô Đĩnh.

Hắn dùng ngữ điệu của Tô Trì nhẹ giọng nói, “Ăn đi.”

Tô Trì, Tô Hồi Ý, “…”

Ánh mắt của Tô Đĩnh nhìn hắn như là thấy ma vậy.



Chỗ dùng bữa nằm bên cạnh một con phố cổ, lúc ăn xong đi ra đã là tám giờ.

Sắc trời là màu mực xanh tinh khiết, dãy đèn trong con phố sáng rực, đốm sáng màu cam vàng kéo dài đến chân trời, tường đá ngói xanh ý vị xưa cổ dài lâu.

Chợ đêm trong phố cổ náo nhiệt huyên náo, không chỉ bán ăn vặt, còn bán một ít đồ chơi lưu niệm. Tô Hồi Ý mua cái mặt dây chuyền cho Tô Trì, hắn cụp mắt nhìn theo mặt dây chuyền, “Để thôi miên?”

“Không, cái này có ngụ ý là —— anh hai là vip pro!”

“…”

Tô Đĩnh sáp lại gần, “Em út, anh thì sao?”

Một đồng xu kỷ niêm rơi vào trong lòng bàn tay hắn, mặt đồng tiền thô ráp cũ kỹ, ánh đèn xa gần mơ hồ. Tô Đĩnh nhướng mày, “Cảm ơn bé út~ ”

Tô Hồi Ý còn nhớ sợ thích của Tô Giản Thần, quay đầu nhét cái tai thỏ lông xù vào trong tay hắn, “Anh ba.”

Mặt Tô Giản Thần đỏ lên, như đang phỏng tay, “Ai nói tôi thích cái này!”

Ánh Mắt Tô Hồi Ý xê dịch về Tô Trì, Tô Trì không hề có gì là chột dạ, “Cậu có thể trả lại.”

Tiền xu xoay chuyển trên không trung, tung lên, Tô Đĩnh chơi rất vui, “Vậy thì cũng chỉ có mình anh không có quà.”

Im im trong chốc lát, giữa xấu hổ và hòa hợp với tập thể Tô Giản Thần chọn cái sau.

Về đến nhà đã gần 10 giờ rưỡi, ngày hôm sau là nguyên đán. Giao thừa nào nhà họ Tô cũng đón ở đây, hôm nay thì không định thức đêm qua năm cùng nhau.

Trước khi Tô Kỷ Đông lên lầu căn dặn mấy anh em, “Ngày mai phải đi chào hỏi chú Lưu của mấy đứa, đừng dậy muộn đó.”

Tô Hồi Ý đáp lại một tiếng vâng, trở về phòng rửa mặt ngâm mình.

Lúc trở ra đã là một tiếng sau, cậu đi ra ngoài ban công rèm cửa sổ thì nghe thấy tiếng pháo hoa pháo trúc vang lên râm ran ở đằng xa xa. Đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh đập vào mặt, tiếng pháo hoa xa gần càng thêm rõ ràng.

Đùng, đùng! Bầu trời đêm trên đỉnh đầu dấy lên từng đoá từng đoá pháo hoa, khi gần nở thì chiếu sáng đêm đen tưởng như ban ngày.

Bên kia đường còn có người đốt que pháo hoa, từng đóa hoa lửa màu vàng mang theo khói trắng đung đưa trong bóng tối.

Tô Hồi Ý bám vào ban công nhìn xuống, cánh cửa ban công bên cạnh cạch một tiếng đẩy ra, Tô Trì bước ra, “Đang xem pháo hoa?”

Tô Hồi Ý quay đầu nhìn hắn, “Em nhớ lại lần trước chúng ta ngắm pháo hoa trên tháp ngắm cảnh ấy. Anh hai, anh thích lần nào hơn?”

Tô Trì đứng cạnh cậu, “Như nhau cả.”

Tô Hồi Ý cười ha ha ha, “Sao mà như nhau được? Anh qua loa quá.”

Tô Trì không nói nữa, trong buổi đêm lành lạnh chỉ có tiếng pháo hoa nổ trên đỉnh đầu và tiếng người huyên náo ở thấp thoáng xa xa.

Đối với hắn mà nói người vẫn không đổi, nên thấy đều như nhau cả.

Năm năm tháng tháng sau này, chỉ cần bên mình vẫn là người này, thì tất cả pháo hoa sẽ đều giống như nhau.



Khi cách 0 giờ còn nửa phút, đám đông ngoài bỗng nhiên kích động, càng gần đến 0 giờ, tiếng đếm lại càng đều càng lớn hơn.

Tô Hồi Ý cũng thấy kích động thấy, người đã chen sang Tô Trì, “Anh hai anh hai anh hai, chúng ta sắp sang năm mới rồi kìa!”

Tô Trì bị cậu chen mà người vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu cậu, cọng tọc ngố lảo đà lảo đảo.

Người này cứ như là một đứa ngốc vậy, hoàn toàn không mảy may hay biết gì về tâm tư của hắn cả.

Đám đông ngoài phố cùng nhau đếm ngược, “Năm, bốn, ba, hai, một, không ——” Một tiếng cuối cùng vừa buông xuống, phía đằng xa phút chốc vang lên một tiếng hô chúc mừng thật lớn!

Tô Hồi Ý đang nhảy nhót, bất chợt cảm thấy trên đỉnh đầu mình có hơi thở nóng nhẹ nhàng lướt qua, nhẹ tựa lông vũ, “Chúc mừng năm mới.”