Editor: Min
Cậu nghi ngờ Tô Trì đang thầm mắng cậu, nhưng không có bằng chứng.

Tô Hồi Ý ậm ừ hai lần rồi tiếp tục nhìn về phía đại sảnh.
Nhân quả của sự việc dần dần sáng tỏ trong lời mắng chửi của Trịnh Cần.
Tên nhà giàu này tên là Hà Cánh, Trịnh Cần là vị hôn thê của hắn, đang mang thai 4-5 tháng.

Cô lo lắng Hà Cánh có người tình ở bên ngoài, nên lần tụ hội này cô nằng nặc đòi đi cùng.
Kết quả là vừa đi vệ sinh xong, liền nhìn thấy bông sen trắng không biết xấu hổ kia đang ngã trong vòng tay vị hôn phu của cô.!
Tô Hồi Ý cố ý thở dài trong lòng, nằng nặc muốn tới đây thì có ích lợi gì? Loại đàn ông phong lưu này, cho dù có dùng dây thừng trói lại tim hắn cũng không nhịn được mà bay đi nơi khác.
Trịnh Cần vẫn còn đang khóc lóc chửi rủa, "Hà Cánh, tôi vẫn còn đang mang thai đứa con của anh đấy, anh nghĩ anh xứng đáng với tôi không!"
"Cái gì mà xứng hay không xứng? Người ta chỉ là vô tình đụng phải.

Cô nói chuyện có đạo lý một chút được không?"
Mọi người đều đứng rất xa không dám chen chân vào tìm chết.
Tiệc tốt rượu ngon bị làm ồn như cái chợ, dưa tuy rằng ngon, nhưng có vẻ rớt giá quá!
Dù gì thì Tô Hồi Ý cũng không cảm thấy mình bị rớt giá, cậu là vô giá.
Nhưng suy nghĩ của cậu lại hoàn toàn khác, "Anh cả, phụ nữ có thai không nên sơn móng tay phải không?"
Tô Trì cứng họng, "Tôi cũng chưa từng mang thai, làm sao mà biết được."
Ánh mắt Tô Hồi Ý đặt ở trên cơ bụng căng cứng của anh trong giây lát, sau đó bị cảnh báo, "Cậu đang nhìn ở đâu đó?"
Trong sách Tô Trì được miêu tả là một người đàn ông xuất sắc nhất.

Anh đỉnh về mọi mặt, tất nhiên sẽ có cơ bụng tám múi.

Thật tuyệt~~, phụ nữ yêu thích, đàn ông ngưỡng mộ.
Tô Hồi Ý thu hồi ánh mắt, khen ngợi anh, "Anh cả có vòng eo thật tốt."
Tô Trì nhớ tới cảnh tượng hôm nay Tô Hồi Ý xuống lầu - áo sơ mi buộc trong lưng quần, vòng eo mềm dẻo, cùng với tấm lưng trắng sáng ngày hôm qua lộ ra dưới gầm giường, trắng đến chói mắt.
Cử động đôi môi, anh muốn nói "Cậu cũng rất tốt", cuối cùng nuốt nó trở lại.
Nếu là anh em thân thiết thì có thể nói ra lời trêu chọc này, nhưng Tô Trì cho rằng bọn họ không phải.
Tô Hồi Ý là một bông sen trắng nhỏ, một con sói mắt trắng.

Cố tình lại không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể xoa xoa nắn nắn, nắm cái đuôi lên cảnh báo, để cậu an phận một chút.

Anh cười lạnh một tiếng, "Sao cậu lại biết?"
Tô Hồi Ý rất thành khẩn, "Em chăm chỉ cảm nhận, có thể cảm nhận được."
Hai người bọn họ định nghiêng về vấn đề duy tâm và duy vật, thì một giọng nói sắc bén đột nhiên hướng bọn họ vội vàng chạy tới, "Anh không tin thì hỏi hắn!"
Cuộc thảo luận bị gián đoạn.

Tô Hồi Ý ngước mắt lên nhìn thấy móng tay màu mận đỏ chỉ thẳng vào bọn họ, mí mắt của cậu đột nhiên giật giật..
Tô Hồi Ý phủ đầu nói: "Anh cả, cô ta đang chỉ vào anh à."
Tô Trì khẽ nhếch môi, "A."
Trịnh Cần vốn là tiêu điểm, theo ngón tay của cô chú ý của mọi người đều chuyển qua Tô Hồi Ý.
Ồ, là đoàn tàu nhỏ!
Trịnh Cần hung dữ nói: "Nếu anh không tin em, thì anh có thể hỏi hắn - có phải hắn cũng vô tình đụng ngã vào vòng tay của những người đó không!"
Tô Hồi Ý:...???
Tại sao đang xé bông sen trắng thì lại lôi cậu vào, xác định là cùng một loại sao?
Tâm trạng của Trịnh Cần khi mang thai vốn đã không ổn định, Hà Cánh lại ở trước mặt mọi người giúp bông sen trắng nói chuyện, hiện tại cô cũng không quan tâm đến tiệc tụ hội nữa: Dù sao cũng quậy lớn, cô không có mặt mũi, cái con bông sen trắng này cũng đừng nghĩ có mặt mũi!
Cô hét vào mặt Tô Hồi Ý, "Nói đi, sao cậu có thể trùng hợp ngã vào tay người khác như thế? Cậu nói với Hà Cánh đi!"
Tô Hồi Ý cau mày...!Cô nàng này thật là cố chấp, mặt mũi cũng không cần nữa.
Tô Trì khép hờ mắt nói nhỏ: "Đi thôi."
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn lui về phía sau Tô Trì nửa bước, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.
Một vũng nước đục này vốn không liên quan gì đến cậu, tốt nhất là không nên lẫn lộn vào trong đó.
Nhìn thấy cậu chuẩn bị rời đi, Trịnh Cần như mất đi nhân chứng cuối cùng, định bước lên hai bước liền bị Hà Cánh bắt lấy.

"Cô thấy mình điên còn chưa đủ sao?"
Trịnh Cần không thể thoát khỏi hắn, cho nên vội vã hướng Tô Hồi Ý và bông sen trắng mắng, "Loại người giống như các người, dùng thủ đoạn hạ tiện quyến rũ khắp nơi! Bị người khác vạch trần thì chỉ lo cho bản thân, nằm mơ?"
Tô Trì vừa rời đi đột nhiên dừng lại, Tô Hồi Ý thiếu chút nữa đụng vào phía sau lưng của anh.
Đám người Chu Thanh Thành đối diện đám đông, vốn đang vui sướng khi thấy người gặp họa, sau khi nghe điều này liền thu lại nụ cười.
Hắn bị ăn vạ cũng chưa từng mắng người, cô ả này mắng khó nghe như vậy làm gì?
Bông sen trắng bị mắng đến khóc nức nở, "Tôi không phải cố ý...!Hơn nữa, người với người sao có thể giống nhau mà so sánh? Tôi chỉ đụng trúng Hà tiên sinh...!cũng không có đụng người khắp nơi..."
Tô Trì dừng lại, Tô Hồi Ý cũng không thể rời đi.

Lúc này cậu gần như muốn tán thưởng cho hai cô gái này!!
Tuyệt, rất tuyệt, hai cô làm gì giống đối thủ của nhau? Làm chị em thích hợp hơn, còn ăn ý như vậy, từng người một đều dẫm lên cậu mà đi.
Cái câu ẩn ý này còn không phải là "Tôi chỉ va vào một cái, tôi không cố ý, hoàn toàn khác với cái loại đê tiện đụng người khắp nơi.".
Tô Hồi Ý híp mắt thán phục, nhưng vẻ mặt Tô Trì bên cạnh có chút sắc lạnh.

- - Không cần biết Tô Hồi Ý làm ra chuyện gì, thì cũng là anh đóng cửa dạy dỗ, hai người kia có tư cách gì mà vu oan phỉ báng người nhà họ Tô?
Cảm giác áp bức của Tô Trì giống như một luồng điện lạnh lẽo quét qua cánh đồng.
Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên yên lặng trong chốc lát, như nồi nước sôi đổ lên tảng băng, đột nhiên lắng xuống.
Tô Trì liếc nhìn khắp sảnh, định mở miệng thì dưới mi mắt đột nhiên xuất hiện một nhúm lông xù xù, hai sợi tóc ngố đung đưa về phía trước.
Hai tay Tô Hồi Ý đút túi quần, thân hình thon dài đứng trong tầm mắt của mọi người, cằm nhếch lên, lông mày mềm mại lúc này có chút sắc bén, nhưng giọng điệu lại nhã nhặn ôn nhu.
"Cô Bạch này-"
Bông sen trắng sắc mặt trở nên cứng ngắc, "Tôi không phải cô Bạch..."
Tô Hồi Ý rất biết nghe lời, "Bà Bạch."
Những người xung quanh đều không nhịn được cười.
Bông sen trắng: "..."
Tô Hồi Ý lười biếng nói, "Là người khởi xướng giới ăn vạ, tôi có thể nói rằng loại hành vi này là cố ý.

Ăn vạ cũng là một kỹ năng sống, giống như ném bóng rổ vậy, phải chú ý thời cơ, góc độ và tốc độ.

Không phải ai cũng có thể làm được.

"
Trịnh Cần không nổi điên, cô ôm bụng đắc ý nhìn bông sen trắng.

Hà Cánh đứng sang một bên không nói chuyện.
Sắc mặt của bông sen trắng rất khó coi, "Tôi đã nói người với người là không giống nhau..."
"Tất nhiên là khác nhau.

Tôi sẽ không bao giờ ăn vạ với người đã có vợ."
Tiểu tam so với ăn vạ càng gây tranh cãi hơn.

Vì nguyên thân chỉ bị chế nhạo là đi ăn vạ, có nghĩa là cậu chưa đủ điên đi làm tiểu tam.

Tuy rằng có chút phiền phức.
Bông sen trắng mặt treo đầy nước mắt, phẫn nộ nói, "Ai mà biết được anh-- "
Tô Hồi Ý liếc nhìn Chu Thanh Thành đang xem náo nhiệt, nghĩ về hành vi của người này trước lúc khai tiệc, cậu quyết định đánh cược một phen.

"Cậu Chu, anh không có bạn gái đi?"
Chu Thanh Thành bị cue làm cho choáng váng "Có bạn gái cái beep!" sau khi định thần lại hắn giễu cợt nói, "Cậu đụng đều rất chuẩn, tất cả đều độc thân.

"
Xem như đặt cược đúng.

Chu Thanh Thành là một tên ăn chơi tốt bụng.
Tô Hồi Ý từ đáy lòng dán cho hắn một hoa hồng nhỏ, lại quay sang bông sen trắng, "Nghe rõ chưa?"
Khuôn mặt thanh tú của bông sen trắng lập tức tái nhợt, xấu hổ ôm lấy cánh tay, bị vây dưới ánh mắt khinh thường của những người xung quanh.

Cùng giọng nói mỉa mai của cậu làm cho lung lay.
Các công tử và danh viện có mặt đều không phải là người không biết đúng sai, tuy rằng hành vi ăn vạ của đoàn tàu nhỏ rất là chướng mắt, nhưng ít nhất cũng biết đến điểm mấu chốt.

So ra, làm tiểu tam vẫn đáng ghét hơn nhiều!
Chu Thanh Thành chớp mắt hai cái, đột nhiên mỉm cười.
Sau khi Tô Hồi Ý bóp chết bông sen trắng, tư thái ông chủ đút tay vào túi quần quay lại nhìn Tô Trì, nửa nhấn nửa đè đầu lưỡi gào thét: "Anh cả."
Cậu nhướng mắt: Em giả vờ xong rồi, mau chạy thôi.
Tô Trì thật sự hiểu được ý tứ sâu xa trong mắt Tô Hồi Ý, khóe miệng giật giật.
Anh quét qua giữa sảnh, có chút cảnh cáo, sau đó rũ mắt xuống, "Trở về thôi."
Tô Hồi Ý lập tức ngoan ngoãn đi theo Tô Trì.
Hai bóng lưng lần lượt rời khỏi trước sự chứng kiến ​​của mọi người.

Một người điềm đạm sắc sảo, một người thản nhiên nhàn nhạt, phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng lại có chút cảm giác rất xứng đôi.
Khi hai người hoàn toàn biến mất, mọi người mới chậm rãi hoàn hồn trở lại.
Mẹ kiếp, xứng đôi cái gì? Hẳn là đêm nay uống quá nhiều, sinh ra ảo giác!
Nhưng đoàn tàu nhỏ nhà họ Tô hoàn toàn khác xa với lời đồn...!chẳng lẽ lúc trước giả ngu sao?
Sau khi rời bữa tiệc, Tô Trì và Tô Hồi Ý lên xe riêng về nhà.
Tài xế cẩn thận ngồi lái vô lăng, hai người ngồi song song ở ghế sau.
Tô Hồi Ý sau khi lên xe liền cởi áo khoác đặt sang một bên, cậu gục xuống trong tư thế ung dung, "Hù...!Hù chết bé rồi."
Đây là lần đầu tiên cậu hành động trước mặt nhiều người như vậy!
Tô Trì nhìn nghiêng một cái, "Tôi xem cậu rất nở mày nở mặt, còn giết sạch toàn hiện trường."
Tô Hồi Ý chột dạ sờ sờ chóp mũi, cho rằng Tô Trì đang trách mình lội vào vũng bùn."Trịnh Cần cũng tính là người bị hại, còn là phụ nữ có thai, kích động cũng là điều dễ hiểu, em là đàn ông không tranh chấp với phụ nữ có thai.

Cô Bạch kia thật là quá đáng, ngụy biện thì ngụy biện.

Tại sao còn lôi em vào? Em cũng biết tức giận đó chứ.

"

Tô Trì nghe cậu nói "Cô Bạch" chỉ muốn bật cười, nhưng đành nhịn xuống.
Tô Hồi Ý vẫn đang tìm lý do cho mình, "Nhưng mà hôm nay em cũng uống rượu, cho nên hơi khó chịu.

Đàn ông khi đụng đến rượu đều sẽ dễ bị kích động, anh hiểu chứ?"
Sau khi nói xong cậu liền thở dài, "Quên đi, anh cũng sẽ không hiểu..

"
Tô Trì là người lý trí biết kiềm chế, cho dù uống rượu cũng sẽ không bị kích động.
Khi lần đầu tiên Tô Hồi Ý đọc cuốn tiểu thuyết này, cậu nghĩ rằng Tô Trì là một nhân vật giàu cảm xúc, nhưng cảm xúc của anh đều bị kìm nén ở một mức độ thích hợp, hỉ nộ ái ố đều có chừng mực.
Thật sự có thể kiểm soát cảm xúc tốt như vậy sao? Tô Hồi Ý không thể không tưởng tượng rằng một ngày nào đó Tô Trì sẽ không tự kiềm chế được vì một người hay một điều gì đó, mà không cần lý do.
Tô Trì hỏi: "Làm sao cậu biết là tôi không hiểu."
Trong lòng Tô Hồi Ý nói đương nhiên biết là từ góc độ của Thượng Đế rồi, "Tình huống hôm nay em có hơi kích động, nhưng anh nhất định sẽ không."
Tô Trì không tỏ ra ý kiến.
Lần đầu tiên trong đời Tô Hồi Ý hành động như vậy.

Cậu chống tay lên đệm da trên ghế sau, dựa vào tai Tô Trì, hơi thở thổi đến làm Tô Trì ngả người ra sau, "Anh cả, vừa nãy em có đẹp trai không! Có lực uy hiếp nào không?"
Tô Trì di chuyển khóe miệng, "Người khởi xướng giới ăn vạ, hẳn là có sức uy hiếp."
Tô Hồi Ý, "..."
Bầu trời lúc này tối sẫm, ngoài cửa sổ xe một mảnh đen kịt.
Thỉnh thoảng xe đi ngang qua cửa hàng, ánh sáng của đèn neon chiếu vào qua cửa sổ, dưới ánh sáng có vài khối bất quy tắc được vẽ trên đệm da.
Im lặng một lát, Tô Trì đột nhiên nhẹ giọng nói: "Lần sau gặp phải người như Trịnh Cần, cậu không cần phải nhịn."
Tô Hồi Ý liếc xéo anh.
Xe đang chạy với tốc độ cao, lan can ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, ánh đèn đường chia thành từng dải chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Tô Trì, đường cắt ánh sáng và bóng tối cứa từ mi mắt đến sống mũi cao.
Đôi mắt sâu thẳm của Tô Trì đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.
"Nếu nạn nhân trở thành hung thủ, thì không đáng được thông cảm.

Nhất là liên lụy đến những người vô tội, dù là chuyện gì đi chăng nữa, thì cũng không thể lấy đó làm cái cớ."
Không khí trong xe im lặng, Tô Hồi Ý nghe thấy tiếng thở của mình chậm lại, kéo dài thời gian là phản ứng bản năng khi lo lắng.
Cậu cảm thấy lời nhận xét của Tô Trì giống như đang nói với chính mình.
Tô Trì quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Tô Hồi Ý, "Hiểu chưa?"
Tô Hồi Ý khẽ "ừm" một tiếng.

Dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mắt đó sạch sẽ không giống như giả, trong không gian khép kín, từ đáy lòng Tô Trì đột nhiên sinh ra một tia mệt mỏi cùng mong đợi.
Nếu là thật thì tốt rồi.
Nếu là thật, anh sẽ giống như Tô Kỷ Đồng yêu thương đứa em trai này.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hồi Ý: Đó là sự thật, dám đến làm hại tôi..