Edit: Mei


Qua một tuần Hàng Duệ lại đi học như bình thường,


Cậu gầy đến đáng sợ, chủ nhiệm lớp Triệu Lệ đại khái cũng biết tình hình nhà cậu nên chỉ dám thở dài trong lòng.


Lữ Tương nhỏ giọng hỏi Nặc Nặc: "Cậu có biết Hàng Duệ bị sao không? Nhìn có vẻ là tâm trạng không được tốt, với cả còn gầy đi rất nhiều."


Nặc Nặc nắm chặt bút: "Mình không biết."


Hàng Duệ càng ngày càng chăm chỉ học tập hơn.


Từng ngày từng ngày cũng cứ như vậy mà trôi qua trong yên bình.


Nặc Nặc không có đeo vòng tay mà Cừu Lệ tặng, giờ đã tới tháng 12 nên thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh. Ngoài đường gió thổi rất lớn, mọi người ra ngoài đều không quên mang theo khẩu trang.


Cừu Lệ vẫn là tây trang áo sơmi, giống như không biết lạnh.


Nặc Nặc sợ lạnh.


Cô mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, trên mũ áo còn có hai quả cầu nho nhỏ rất đáng yêu.


Mẹ Trần nhịn cười, Nặc Nặc vốn đã có dáng người nhỏ nhắn dễ cưng, từ lúc trời trở lạnh, cô mặc quần áo dày lại càng đáng yêu hơn, khiến người ta chỉ muốn dùng sức ôm vào trong lòng mà xoa nắn.


Hai tháng ở chung với nhau nên hai chú chó becgie Đức kia cũng quen với Nặc Nặc, không hề dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn cô nữa. Nặc Nặc cũng không còn sợ như trước nữa, thi thoảng còn cho chúng nó ăn.


Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Nặc Nặc vô cùng thoải mái nhẹ nhàng bởi vì Cừu Lệ rất ít khi về nhà, anh đang cực kì bận rộn.


Mẹ Trần nói năm nào gần đến Tết anh cũng bận như vậy.


Từ đây Nặc Nặc lại có nhiều thêm một nguyện vọng.


Cô ước gì ngày nào cũng là Tết thì tốt rồi.


Tới đêm Bình An hôm ấy, Tống Chiêm đến biệt thự thăm cô.


Người cha tự tay dâng con gái mình lên cho Cừu Lệ, đây vẫn là lần đầu tiên tới cửa chào hỏi.


Ông ăn mặc rất nghiêm trang như chuẩn bị gặp lãnh đạo. Vừa biết Cừu Lệ không có ở biệt thự, Nặc Nặc đang học bài trong phòng, ông thở dài.


Đứa con gái ngốc này của ông đúng là không biết lấy lòng người khác.


Mẹ Trần cũng không cho Tống Chiêm sắc mặt tốt, bình tĩnh nói: "Nếu ngài Tống đến tìm Cừu thiếu thì cậu chủ không có ở đây. Ông có thể đến thăm hỏi vào ngày khác."


Tống Chiêm lúng túng: "Tôi đến thăm Nặc Nặc."


Đúng lúc Nặc Nặc vừa xuống lầu.


Thật ra tính tình cô khá tốt, Tống Chiêm là ba ruột của nguyên thân chứ không phải của cô, cho nên yêu hận cũng không quá mãnh liệt.


"Nặc Nặc, dạo này con có khỏe không?"


Mẹ Trần lạnh mặt, ở một bên như hổ rình mồi, như sợ rằng Tống Chiêm sẽ dạy hư bảo bối nhỏ nhà Cừu Lệ.


"Khá tốt ạ."


"Đêm nay là đêm Bình An, ba có quà muốn tặng con, con xem có thích không?"


"Cảm ơn ba."


Trong lúc nhất thời Tống Chiêm không nói gì, qua một lát ông mới nói: "Lúc nào Cừu tổng cũng bận vậy à? Con ở nhà một mình suốt sao?"


"Còn có mẹ Trần mà."


"..."


Tống Chiêm cứng họng: "Cừu tổng là chồng tương lai của con, con cũng phải săn sóc cậu ấy một chút, không uổng công cậu ấy tốt với con như vậy."


Nặc Nặc muốn cười, cô chớp chớp mắt: "Anh ta đối xử với ba cũng tốt lắm sao?"


Tống Chiêm nén giận, nhưng rốt cuộc lại không trách cô được chuyện gì, rốt cuộc những hành động của Cừu Lệ trong thời gian vừa qua đã chứng tỏ anh thích Nặc Nặc đến cỡ nào.


Tống Chiêm không biết nói gì nữa nên đành đi về.


Nặc Nặc lên lầu cầm một cái túi nhỏ xuống dưới rồi đưa cho mẹ Trần: "Đây là con tặng mẹ Trần, hy vọng mẹ Trần sẽ luôn bình an."


Nếu không phải được mẹ Trần chăm sóc thì chắc cô đã sớm chết vào cái đêm phát sốt ấy.


Vẻ mặt cứng đờ quanh năm của bà lúc này lại hơi giật giật, mở túi ra mới biết là một đôi găng tay.


Nặc Nặc nói: "Năm nay rất lạnh, sáng ra mẹ Trần nhớ đeo nha."


Bởi vì Cừu Lệ không cho phép người làm ở lại nên mỗi sáng mẹ Trần đều đến rất sớm.


Sáng sớm là lúc lạnh nhất, tay bà cũng đã nứt ra.


"Cảm ơn cô chủ."


Nặc Nặc cười bảo bà không cần xcarm ơn, cô vừa định về phòng làm tiếp đề toán thì mẹ Trần đã giữ lấy cô: "Cô chủ."


"Dạ?"


"Tối nay cô hãy đến công ty gặp Cừu thiếu đi."


Nặc Nặc ngẩn người.


Mẹ Trần nói: "Gần đến Tết nên rất bận, ngày nào cậu ấy cũng tăng ca, tính tình của cậu ấy trong thời gian này cũng không tốt, đám người Tiểu Phong cũng bị cậu ấy mắng cho phát khóc."


Nặc Nặc cúi đầu nhìn ngón tay mình.


Mẹ Trần thở dài, cô chủ rất biết cách quan tâm người khác khiến cho người ta ấm áp, nhưng cố tình cô lại cực kì ghét Cừu Lệ.


"Mẹ Trần là vì muốn tốt cho cô, chẳng sợ sau này cô sẽ vào đại học, nhưng nếu Cừu thiếu còn so đo thì cuộc sống của cô chắc chắn không yên bình. Cô chịu khó dỗ dành cậu ấy một chút thì cậu ấy sẽ cưng cô lên tận trời."


Bà dừng một chút rồi nói: "Cô chủ, tôi đi theo Cừu thiếu nhiều năm rồi nên nhịn không được muốn khuyên cô, Cừu thiếu không muốn từ bỏ cô nghĩa là vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ. Dựa theo tính cách của cậu ấy thì cô càng phản kháng cậu ấy sẽ càng nắm chặt. Nếu cô thật sự không muốn thì có thể thử cách khác."


Dựa theo tính tình của anh, càng phản kháng anh lại càng nắm chặt, Nặc Nặc có chút đồng tình với ý kiến này.


Rốt cuộc tư duy của tên có bệnh tâm thần không giống với người thường, bá đạo tổng tài càng không chiếm được lại càng muốn chiếm. Nếu anh thật sự không muốn buông tha cô thì dù có chạy đi đâu cô cũng chẳng thể thoát nổi.


Thử cách khác?


Nặc Nặc mang găng tay đeo khẩu trang, ôm quả táo đứng trước tòa cao ốc của Cừu thị, cô mới mờ mịt nhìn xung quanh.


Trong lòng không khỏi nghi ngờ, làm như vậy có thể thành công sao?


1116 words


17/07/2021