Ba và ông ngoại cũng đi theo vào phòng khách, hai người họ cũng muốn nghe xem mẹ sẽ nói gì.

mặt khác, hiện tại ai cũng có điều muốn bàn luận.
Diệp phu nhân: "Con hôm nay đã hoàn thành được việc đính hôn, sắp tới nên chuẩn bị tinh thần cho kế hoạch kết hôn đi."
Vịnh Thanh: "Nhưng mà mẹ, chúng ta chỉ mới vừa đính hôn, nhanh chóng muốn bàn việc kết hôn, có phải tỏ ra rất nôn nóng không?Người bên phía Sở gia sẽ thấy không thích hợp."
Diệp phu nhân: "Mẹ thấy rất bình thường, chẳng phải con rất thích Sở Kỳ sao, muốn kết hôn sớm là đương nhiên.
Hôm nay con không thấy hay sao, tất cả khách mời tham dự đều tỏ vẻ chúc mừng niềm nở, nhưng đằng sau đó, không biết đang mưu tính chuyện gì đâu.
Nếu con không chính thức kết hôn, thì việc thay đổi vẫn có thể xảy ra."
Diệp phu nhân, người cũng đang tính toán với Sở gia, không riêng gì những gia tộc khác, bây giờ đính hôn xong, xem như mình đã hoàn thành được một nửa công việc.
Kế tiếp, tìm được Thẩm Á Ni trở về, thay thế vào là hoàn tất.
Ba Diệp: "Bà quá gấp rồi, hôm nay chỉ mới vừa đính hôn, không ai lại bàn chuyện kết hôn ngay.

Tôi thấy Vịnh Thanh nói rất đúng, hãy chờ một khoảng thời gian nữa đi."
Diệp phu nhân: "Hai cha con ông cứ chờ đi, chờ người ta hẫng tay trên, khi đó còn làm gì được.

Ông không lo cho hạnh phúc của con gái, thì cũng phải lo cho thế lực của gia tộc chứ."
Ba Diệp: "Hiện tại Diệp gia phát triển rất tốt, trước mắt xem tình hình đi, bà lo xa quá, cho dù Sở Kỳ muốn từ hôn, thì bên phía chúng ta đã có Sở lão gia hậu thuẫn.
Ông ta sẽ không để Sở Kỳ tùy ý, muốn làm gì thì làm được."
Diệp phu nhân: "Diệp Khôi, ông bao nhiêu tuổi rồi, ở trong thương trường bao nhiêu năm.
Ông nghĩ Sở Kỳ đơn giản dễ đối phó? Người có thể nắm giữ thế lực của toàn bộ Sở gia, sao có thể xem thường."

Ông ngoại: "Đừng bàn chuyện kết hôn sớm quá, ba thấy Sở Kỳ chịu đính hôn, đã là nhượng bộ lớn nhất với lão Sở rồi.
Nếu bây giờ tiếp tục ép buộc nó, các con có từng nghĩ đến hậu quả không, con biết nói không thể xem thường nó, tại sao bây giờ lại hóa khờ rồi.
Haiz...! mọi việc tạm thời dừng ở đây đi, tương lai kế tiếp phải để Vịnh Thanh tự mình bước đi, Vân gia và Diệp gia chỉ có thể là hậu thuẫn phía sau thôi."
Diệp phu nhân: "Thôi được, trước nghe lời của ba, nhưng Vịnh Thanh, con cũng phải cố gắng chiếm được cảm tình của Sở Kỳ, nếu không Diệp gia chúng ta sẽ thất bại."
Ba Diệp: "Chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng được chứ, tuy nhiên Vịnh Thanh à, con phải nỗ lực hết mình, biết đâu con sẽ thành công."
Ba ba đại nhân, người đừng có hai mặt như vậy chứ, con không thích ứng kịp nha.
Vịnh Thanh: "Vâng con biết rồi."
Cả hai người đều vì vinh hiển của gia tộc, bất quá cách làm khác nhau thôi.
Yên tâm, việc này chờ Thẩm Á Ni trở về, sẽ hoàn thành giúp hai người.
Nhưng thật sự mà nói, đến cuối cùng, Vương Tiểu My mới là nữ chủ nhân của Sở gia, thế nên Diệp gia cũng sẽ không có chỗ tốt.
Muốn tranh giành cùng nữ chính, có hỏi qua ý tác giả chưa, nhìn xem định mệnh của Diệp Vịnh Thanh tôi đây, tác giả chỉ cần viết hai chữ thê thảm.
Nhân vật Diệp Vịnh Thanh này, trong tiểu thuyết chỉ xuất hiện có mười chương đầu, nhưng hiện tại mình diễn lâu như vậy rồi, sao vẫn còn chưa hết vai nữa.
Mười chương mà thời gian dài vậy sao, nếu có dịp được xuyên lần nữa, mình nên tìm những nhân vật xuất hiện trong vài chương gần cuối, cho thanh nhàn.
Ông ngoại: "Nếu đã quyết định xong thì cứ như vậy mà làm, Vịnh Thanh con không cần suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên là được."
Vịnh Thanh: "Vâng ạ"
Ông ngoại: "Được rồi, vất vả cả mấy ngày hôm nay, hiện tại đã hoàn thành việc đính hôn, cả nhà ai cũng mệt mỏi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Vịnh Thanh bước vào phòng, nhanh chân thay ra bộ lễ phục vướng víu này.
Lần đầu tiên được mặc bộ lễ phục xinh đẹp như vậy, lại đính hôn cùng đối tượng không hề yêu mình, cũng không thuộc về mình.
Lễ đính hôn này mình là người thực hành, hiện tại danh phận là của mình, nhưng ngày Thẩm Á Ni trở về, tất cả những gì thuộc về cô ấy mình sẽ phải trả lại.
Xem ra lễ đính hôn bề ngoài là của mình, nhưng sự thật lại không phải của mình, cuộc sống của mình nhưng lại sống cho người khác, nhân sinh hay trêu chọc người ta như vậy đấy.
Không cần nghĩ nữa, bây giờ đi ngủ một giấc, mơ những giấc mơ đẹp.


Không biết chừng lại mơ về thế giới cũ, thì sẽ rất vui vẻ đây.
Sở Kỳ đêm nay không thể ngủ được, anh đứng nhìn ra thành phố về đêm từ khung cửa kính, thành phố về đêm thật xinh đẹp, đã bao lâu rồi anh không có thời gian để ngắm nhìn.
Chuyện đính hôn lần này, thật chất anh có rất nhiều cách để trì hoãn hay từ hôn, nhưng không hiểu sao anh lại đồng ý.
Lý do mà anh đùn đẩy là do ông nội bắt buộc, nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, lí do thật sự anh cũng không tìm ra, ngày càng không hiểu nổi bản thân mình, tại sao lại muốn làm vậy.
Màn hình điện thoại sáng lên, Sở Kỳ mở ra, nhìn là tập tin báo cáo những việc hôm nay Vịnh Thanh đã làm.
Anh nhìn sơ qua thì bắt được một chi tiết, hôm nay trước khi buổi lễ đính hôn diễn ra, cô đã đi cửa hàng trà sữa Khai Quả.
Sở Kỳ trầm ngâm suy nghĩ, rồi bật nói: "Thích uống trà sữa đến vậy sao?"
Khi ấy môi anh khẽ cong, lộ ra nét mặt vui vẻ nhu hòa, mà anh không hay biết.
Văn phòng công ty của Tiêu Tuyết đang rất bận rộn, hôm nay tung ra thị trường hai bộ sưu tập mới.
Các mẫu hàng đều được khách hàng ưa chuộng.

Vì vậy, từ buổi sáng Vịnh Thanh đã đến đây phụ giúp.
Tiêu Tuyết: "Lần này không uổng công chuẩn bị kĩ càng như vậy, kết quả hiện tại mình rất hài lòng, cậu thấy thế nào?"
Vịnh Thanh: "Bước đầu ổn định thì tiếp theo sẽ thuận lợi hơn.

Đây chỉ là khởi nguồn thôi, không phải chúng ta còn rất nhiều mẫu sao?"
Tiêu Tuyết: "Đúng vậy, ngoại trừ mấy bộ sưu tập của cậu, thì còn nhiều mẫu từ phòng thiết kế, đặc biệt là các mẫu từ tay của cô nhân viên mới đó, rất hợp ý tớ."
Vịnh Thanh: "Các mẫu tớ xem qua đều rất đẹp, phong cách mới lạ, nếu tung ra thị trường trong lần tiếp theo, chắc chắn sẽ tạo nên cơn sốt."

Tiêu Tuyết: "Bây giờ công ty chúng ta đã có chút tiếng tăm, đơn hàng không kịp làm đây, sắp tới phải mở rộng công ty, số tiền lần trước cậu bỏ vào tớ sẽ lấy ra sử dụng."
Vịnh Thanh: "Được, cậu cứ lấy chi phí đó dùng vào việc phát triển công ty đi, ngoài ra doanh thu lần này cũng bỏ vốn vào công ty."
Tiêu Tuyết: "Cậu tin tưởng đầu tư nhiều vậy sao?"
Vịnh Thanh: "Tớ tin tưởng năng lực của cậu, trong tương lai sẽ là công ty thiết kế hàng đầu, không là đứng nhất của nước ta."
Tiêu Tuyết: "Cậu lấy đâu ra tự tin vậy, công ty hàng đầu đã là mơ ước rồi, nói đến đứng nhất tớ sợ không với tới."
Vịnh Thanh: "Hãy chờ đợi, thời gian sẽ trả lời cậu, luôn cố gắng và cậu hãy nhớ, giữ lại đội hình cũ không nên thay đổi nhân sự."
Tiêu Tuyết: "Tớ cảm thấy cậu ngày càng biết xử lí công việc, biết nhìn xa, có phải đi theo ông ngoại cậu học không?"
Vịnh Thanh: "Có học chút ít thôi, phần lớn công ty do cậu quản lý, nếu phát triển lớn mạnh, là do cậu giỏi quản lý."
Tiêu Tuyết: "Cảm ơn cậu đã khen, cùng nhau cố gắng.
Tương lai cậu sẽ trở thành nữ chủ nhân của Sở gia, thế lực lớn lại vô cùng mạnh mẽ, hãy chiếu cố cho công ty chúng ta một chút."
Vịnh Thanh: "Ngày mai tớ sẽ chuyển vào quỹ công ty một khoản tiền đầu tư mới, còn về nữ chủ nhân Sở gia, cậu đừng mơ nữa."
Nhưng mà...!khoan đã, không phải công ty thời trang Ánh Nguyệt, là nơi làm việc của nữ chính Vương Tiểu My sao.
Vậy theo hướng nào đó, thì công ty này vẫn nhận được hỗ trợ từ Sở gia, chỉ là người liên kết đó không phải là mình thôi.
Tiêu Tuyết: "Cậu lại như vậy nữa, đã đính hôn rồi, kết hôn sẽ nhanh thôi, có phải không Sở thiếu phu nhân."
Vịnh Thanh cầm một miếng dưa hấu đưa vào miệng Tiêu Tuyết: "Dưa hấu đây cậu ăn đi, đừng suốt ngày đi ăn dưa chưa chín kia nữa.
Sở thiếu phu nhân kêu cũng thật thuận miệng, có điều, cậu cứ tập dần đi, đúng là sau này có thể dùng đến."
Tiêu Tuyết vừa ăn dưa hấu vừa nói: "Tớ ăn dưa chín, cự tuyệt ăn dưa còn xanh nha.
Cậu đó khi nãy còn nói danh phận nữ chủ nhân Sở gia thì mơ đi, giờ kêu Sở thiếu phu nhân thì bảo là tập dần, ha ha...!thật là hết cách với cậu."
Bạn thân à, cậu như vậy là lòng muốn, miệng lại nói không muốn, đấu tranh tâm lý sao?
Vịnh Thanh cảm thấy chuyện này rất khó nói rõ, giờ có nói tiếp với Tiêu Tuyết cũng không được gì.
Vịnh Thanh: "Sau này cậu sẽ hiểu."
Buổi chiều hôm nay, Vịnh Thanh sẽ đến nhà chính Sở gia, để dùng cơm với Sở gia gia.
Chú Trần lái xe đưa Vịnh Thanh đến Sở gia, cô bước xuống xe, nhanh chóng di chuyển vào nhà.
Trong phòng khách, Sở gia gia đang ngồi xem tin tức, thấy Vịnh Thanh bước vào, thì vẫy tay kêu cô đến ngồi cạnh ông.

Sở gia gia: "Con đến rồi, mau ngồi xuống đây với ông."
Vịnh Thanh: "Vâng ạ, hôm nay Sở Kỳ không đến sao Sở gia gia."
Nếu Sở Kỳ không đến thì càng tốt, mình khỏi phải diễn xuất mệt mỏi, thả lỏng bản thân ăn một bữa cơm.
Sở gia gia nhìn Vịnh Thanh cười: "Ha ha...!con đừng gấp, Sở Kỳ đang trên đường đến, chắc cũng sắp tới rồi."
Vịnh Thanh: "..." không phải chứ, muốn ăn một bữa cơm sơn hào hải vị của nhà họ Sở mà khó thế.
Nam chính anh đúng là rất yêu thương ông nội của mình, ông ấy nói gì anh cũng nghe theo, kêu đến là đến ngay.
Sở gia gia: "Chúng ta qua phòng ăn ngồi chờ đi, nó sắp đến rồi."
Vịnh Thanh: "Vâng"
Vịnh Thanh cùng Sở gia gia vừa mới ngồi xuống bàn ăn không bao lâu, thì Sở Kỳ cũng đã đến.
Vịnh Thanh nhìn về phía của Sở Kỳ mà không rời mắt, hôm nay Sở Kỳ cũng mặt âu phục như bình thường, cũng đẹp hoàn mĩ như mọi khi.
Nhưng trên gương mặt thể hiện ra tâm trạng đang rất khó chịu.
Làm người khác không dám bắt chuyện.

Có điều, cô không có sự lựa chọn nha.
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ anh đến rồi, hôm nay công việc nhiều sao? Ngồi xuống cùng ăn cơm thôi."
Sở gia gia: "Con bé vừa đến đã nhắc về con rồi."
Sở gia gia đây là nghĩa vụ a, không hỏi đến thì người sẽ không thấy kì lạ gì sao? Chứ con đây cũng không rỗi, mà quan tâm anh ta mọi lúc mọi nơi.
Sở Kỳ: "Ông chờ lâu chưa, cũng quá giờ rồi chúng ta ăn cơm thôi, sau này trễ như vậy thì ông cứ ăn trước."
Sở Kỳ nói với Sở gia gia vài câu, thì ngồi xuống bàn, không cho Vịnh Thanh được một cái liếc mắt.
Mình đến đây là để tìm ngược từ nam chính sao, không muốn trả lời câu hỏi của mình, cố tình ngó lơ mình à, đồ ăn trước mắt mình cũng không dám ăn, vậy đến đây có tác dụng gì?
Mình chịu không nổi rồi: "Sở gia gia, người gọi con qua đây có chuyện gì ạ."
Sở gia gia: "Vịnh Thanh con lại gọi sai rồi, hai đứa đã đính hôn, con phải gọi ta là ông nội.".