Khuôn viên của khu nhà chính Sở gia đúng là rất rộng lớn, mình đi mà mỏi cả hai chân, xem ra vị Sở gia gia này sức khỏe còn rất tốt a.
Khung cảnh và môi trường thật sự không thể chê vào đâu được, lại còn nằm ở trung tâm của các gia tộc giàu có, thật là thế lực đáng sợ đi.
Đây cũng là lí do mà ngoại trừ một trong ba gia tộc đứng đầu của cả nước, mới có tiềm lực đối đầu với nhau, nếu không kể cả các đại gia tộc khác, cũng không dám đắc tội với họ.
Nhưng mình có nghe ông ngoại nói qua, ba đại gia tộc đứng đầu này đã thỏa thuận ra hiệp ước tạo thành thế cân bằng để phát triển trong hiện tại và tương lai cũng sẽ giữ vững.
Nếu một trong ba bị đánh vỡ, cũng sẽ tạo nên những cơn khủng hoảng lớn, vì mỗi bên đều giữ cho mình các nguồn lực riêng.
Có thể nói, ba gia tộc này luôn gắn kết để hợp tác, không có việc đấu đá, ngoại trừ việc đấu đá xảy ra tự chính trong nội bộ gia tộc của riêng họ.
Xem ra tác giả của cuốn tiểu thuyết này, xây dựng một tuyến cốt truyện chủ về sóng gió tình cảm yêu đương ngọt ngược của nam nữ chính.
Còn về sóng gió thương trường, cùng các đại gia tộc chỉ là làm nền.

Mà việc hào môn thế gia bọn họ thì liên quan gì đến mình chứ, một cô tiểu thư hàng dỏm sắp bị phát hiện.
Đang trong lúc còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, thì tiếng gọi của Sở gia gia đã kéo Vịnh Thanh về lại thực tại.
Sở gia gia: "Con lại suy nghĩ cái gì đi, ông gọi mà con không nghe sao?"
Vịnh Thanh cười tươi: "Con đang nghĩ, nhà chính Sở gia chúng ta thật đẹp và yên tĩnh, môi trường sống cũng phù hợp điều dưỡng, ông nội ở đây là rất thích hợp."
Sở gia gia: "Đúng vậy, nên lúc trước ông mới chọn khu biệt thự này, lớn tuổi rồi muốn sống thanh nhàn, gần với thiên nhiên, không muốn tiếp cận những nơi ồn ào."
Vịnh Thanh: "Vâng, gần với thiên nhiên thật sự rất tốt."
Sở gia gia: "Nếu con muốn, sau này con và Sở Kỳ có thể dọn về ở cùng ông."
Vịnh Thanh: "Không ạ, biệt thự đang ở rất gần công ty, tiện cho Sở Kỳ công tác, với là...!con thấy anh ấy cũng đã quen ở một mình."
Sở gia gia: "Thằng nhóc này, tính tình có hơi khó chiều, con hãy cố gắng giúp ông chăm sóc nó."
Vịnh Thanh: "Vâng"
À ha...!đến cả Sở gia gia còn nói thẳng nam chính là một người khó chịu đây, mình đâu có đánh giá sai cho anh ta.
Người gì mà khó ưa, anh ta sao, chỉ tốt với mỗi ông nội và nữ chính, còn toàn thể những người khác, xem như người qua đường thôi.
Sở gia gia: "Đi vào nhà thôi, chắc con cũng đã mệt rồi."
Vịnh Thanh theo chân Sở gia gia vào lại khu nhà chính, bữa trưa hai người dùng cơm cũng rất vui vẻ, còn toàn là món ăn mà Vịnh Thanh yêu thích.
Hôm nay còn không có mặt Sở Kỳ nữa chứ, mình tha hồ ăn uống thoải mái.
Sở gia gia: "Lý quản gia, ông đem phần cơm đã chuẩn bị lên đây đi."
Sở gia gia, người tính nuôi mập con sao? Đã ăn no đủ ở đây, còn gói đồ ăn mang về.

Khi Lý quản gia bước ra, đem theo một hộp cơm đã được gói kĩ càng đẹp mắt, đặt ở kế bên Vịnh Thanh.
Vịnh Thanh: "Cái này là cho con..."
Sở gia gia: "Ừm cái này là cho con mang đến công ty cho Sở Kỳ."
Vịnh Thanh: "..."
Cũng may, mình chưa nói hết câu là cho mình mang về ăn, không thì lại xấu hổ rồi.
Vịnh Thanh: "Con đem cơm đến công ty cho Sở Kỳ sao?
Anh ấy sẽ không chê con phiền phức chứ?"
Sở gia gia: "Không đâu, bây giờ con đã là vị hôn thê của nó, con đem cơm đến, cũng hợp tình hợp lý thôi.
Sao con không muốn?"
Vịnh Thanh: "Không con rất muốn, con sẽ đi."
Đây mới là mục đích thật sự, mà hôm nay Sở gia gia gọi mình đến đây.
Ông cháu hai người thật giống nhau quá, đều bá đạo và muốn người khác phải theo ý mình.
Sở gia gia: "Con nhớ đưa tận tay cho nó, như vậy mới thể hiện được con quan tâm nó thế nào?"
Vịnh Thanh: "Vâng"
Tập đoàn Sở Hoa
Vịnh Thanh bước vào, đến quầy lễ tân thì cười rất tươi: "Lại gặp các chị rồi."
Phải nói bộ mặt tiền sảnh của tập đoàn này làm người ta rất thích a, ai nấy đều xinh đẹp như minh tinh.
Trưởng bộ phận: "Vâng chào Diệp tiểu thư, không biết cô có việc gì cần giúp đỡ."
Vịnh Thanh: "Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn đem đồ của Sở gia gia, gửi lên cho Sở Kỳ thôi."
Trưởng bộ phận: "Thật xin lỗi, Diệp tiểu thư vẫn biết quy tắc của Sở tổng dành cho cô, chúng tôi không thể để cô đi lên được."
Vịnh Thanh: "Ừm...!đúng là có quy định này."
Không phải mình không nhớ đâu nha, nhưng vì Sở gia gia dặn dò phải đưa tận tay cho Sở Kỳ.
Mình bước vào đây và tiếp xúc với lễ tân với chỉ một mục đích, đã xin mà không cho lên, thì lỗi này không phải do mình.
Nếu Sở gia gia có hỏi đến, mình cũng dễ nói chuyện.
Vịnh Thanh: "Nếu là vậy, thì cho tôi gửi cái này, các chị chuyển lên văn phòng giúp tôi, tôi xin phép đi trước."
Trưởng bộ phận: "Diệp tiểu thư, cô khoan hãy đi vội, tôi đã liên hệ với trợ lý Hàn rồi, anh ấy nói cô ngồi đợi một lát."

Lần này mình sẽ không phạm sai lầm như lần trước nữa, vì vụ lần trước mà cả bộ phận tiền sảnh phải bị cắt tiền thưởng.
Cho nên tiêu chí của bộ phận tiền sảnh là khi gặp Diệp tiểu thư đến, lập tức phải liên hệ với trợ lý Hàn.
Vịnh Thanh: "...!vậy tôi qua đó ngồi đợi."
Chị gái này, đang yên đang lành, thì gọi cho Hàn Phi làm gì, anh ta mà báo cáo lại với Sở Kỳ, thì không hay lắm.
Mình đâu phải thật lòng muốn lên gặp nam chính.
Văn phòng Sở Kỳ.
Hàn Phi: "Sở tổng, Diệp tiểu thư đến."
Sở Kỳ: "Đến làm gì?"
Hàn Phi: "Bộ phận tiền sảnh nói là gửi đồ gì đó của lão chủ tịch."
Sở Kỳ: "Chỉ là cái lí do thôi."
Hàn Phi: "Vậy có cho Diệp tiểu thư lên hay không ạ?"
Sở Kỳ: "Cứ cho cô ta lên, nhưng cậu là người xuống dưới dẫn cô ta lên đây, trên đường không cho đi loạn."
Hàn Phi: "Vâng Sở tổng."
Hàn Phi suy nghĩ thấy Sở tổng thật kì lạ, không phải là sẽ đuổi người về gấp sao...
Sở Kỳ: "Thật phiền phức."
Tiền sảnh.
Vịnh Thanh ngồi chờ cũng đã được một lúc, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Vịnh Thanh: "Trưởng bộ phận, tôi không muốn lên nữa, chị cứ gửi lên là được, mọi người đang bận rộn, tôi không làm phiền nữa."
Trưởng bộ phận: "Chuyện này..."
Người đang muốn đi, giờ là giữ hay là không giữ đây.
Đang lúc Vịnh Thanh định xoay người đi ra cửa, thì Hàn Phi vừa xuống đến.
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư cô định về sao?"
Vịnh Thanh vừa nghe tiếng thì đã biết ai: "Đúng vậy, không phải quy định của Sở tổng các anh, là không cho tôi vào sao?"
Hàn Phi: "Sở tổng kêu tôi xuống đây đưa Diệp tiểu thư lên đó."
Vịnh Thanh: "...tôi hiện tại thay đổi ý định, không muốn lên có được hay không?"

Hôm nay nam chính uống lộn thuốc gì rồi sao? Cho mình lên đó, ai biết anh ta đang định làm cái gì chứ.
Hàn Phi nở nụ cười thân thiện: "Diệp tiểu thư cô nghĩ xem, cô đừng làm khó người làm chúng tôi a."
Vịnh Thanh: "Nếu đã vậy, thì tôi theo anh lên là được chứ gì."
Bước sang quầy tiếp tân cầm lại hộp cơm, đi theo sau Hàn Phi lên văn phòng của Sở Kỳ.
Vịnh Thanh: "Hàn Phi, Sở tổng của các anh hôm nay có phải hay không đổi tính.
Chẳng phải trước đó đã lập quy định, không cho tôi lên văn phòng gặp mặt và làm phiền sao?"
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư, tôi thật sự không rõ, tôi chỉ biết Sở tổng giao việc cho tôi dẫn cô đi lên mà thôi.
Có vấn đề gì thắc mắc, cô cứ hỏi thẳng ngài ấy là được."
Vịnh Thanh: "...!thôi khỏi đi, tôi cũng đâu có muốn tìm rắc rối, mà đi hỏi Sở Kỳ chuyện này."
Hàn Phi nhìn Vịnh Thanh bằng vẻ mặt suy ngẫm, anh bỗng thấy cô Diệp tiểu thư này, rất khác với trước kia nha.
Hiện tại cô ấy đã biết suy nghĩ kĩ trước khi hành động rồi, không hấp tấp nóng vội.
Hai người vừa dứt cuộc trò chuyện, thì thang máy cũng báo hiệu tầng cần đến, bước ra khỏi thang máy, Vịnh Thanh như bị choáng ngợp trước sự sang trọng của không gian trước mắt.
Mãi lo ngắm nhìn, nên Vịnh Thanh không có ý định bước đi tiếp.

Lúc định thần lại, thì Hàn Phi đã đi được một quãng khá xa.
Tự cảm thấy bản thân có chút thất lễ, nên đi vội về phía Hàn Phi, cô cũng mong Hàn Phi không phát hiện điều bất thường ở mình.
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư lối bên này."
Vịnh Thanh: "A...!tôi đến đây."
Mình muốn đi về nhà quá, tâm trạng này còn căng thẳng hơn là nhận đơn từ chức từ cấp trên nữa.
Vừa nhìn thấy hai người bước đến, thì đã có người đứng dậy chào hỏi.
Thư Linh: "Xin chào Diệp tiểu thư."
Vịnh Thanh: "...ừm xin chào cô..." a đây là cô thư ký xinh đẹp của nam chính Thư Linh, lần trước mình đã gặp ở quán trà đây mà.
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư xin mời vào, Sở tổng đang ở trong đó."
Vịnh Thanh nhìn Hàn Phi với vẻ mặt vô vàng sự không muốn, nhưng có vẻ Hàn Phi cũng không để tâm đ ến, vẫn đang giữ động tác mời chuẩn mực.
Vịnh Thanh: "Được thôi, tôi vào..."
Hàn Phi: "Sở tổng, Diệp tiểu thư đã đến."
Sở Kỳ ngước mắt lên nhìn Vịnh Thanh, sau đó hờ hững nói: "Đến có việc."
Vịnh Thanh: "Là ông nội...!à không Sở gia gia nhờ em đem cơm trưa qua cho anh, ông sợ anh buổi trưa bận việc, quên cả thời gian ăn cơm."
Sở Kỳ: "Nếu là vậy, thì bình thường cũng do Lý quản gia sai người đem qua, hôm nay sao lại phiền phức đến Diệp đại tiểu thư đem đến."
Được lắm tên nam chính này, mỗi lần gặp mặt nói được vài câu, thì anh cũng không quên chọc tức tôi chứ gì.Tôi không vui, ngược lại anh sẽ rất vui sao?

Vịnh Thanh: "Em hôm nay buổi trưa có qua dùng bữa với Sở gia gia, nên...!phần cơm hôm nay, ông nhờ em đem cho anh luôn.
Sẵn tiện em lên thăm anh làm việc có mệt không?
Em chỉ là quan tâm anh thôi, em thật sự không có ý làm phiền anh đâu, anh đừng ghét bỏ em, có được không?"
Hàn Phi chỉ biết câm nín, thế ai lúc dưới sảnh nói là không muốn lên đây, bây giờ lại có thể tình cảm tuôn trào mãnh liệt, mình nghi ngờ cô Diệp tiểu thư này đang chơi trò gì mới mẻ.
Sở Kỳ: "Cô đang dựa vào khí thế của ông nội sao?
Đừng quên mất thân phận của mình, cô chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi, ngoài cái này ra, cô cũng chỉ là Diệp tiểu thư của Diệp gia.
Sống an phận một chút, thì cô mới có thể vững chắc mà làm Diệp tiểu thư của cô, nếu không đừng trách tôi."
Vịnh Thanh gật đầu lia lịa: "Em biết, em biết, em sẽ không gây phiền phức, sẽ an phận, không xen vào bất kỳ việc gì của anh, kể cả ở bên ngoài hay ở nhà, như vậy được rồi chứ?
Có điều, em muốn anh quan tâm em một chút thôi."
Sở Kỳ: "Điều này cô biết là không thể nào?
Tôi còn bận việc, cô tự mình về đi, Hàn Phi đưa cô ta xuống dưới."
Vịnh Thanh: "Em không thể ở lại, chờ anh cùng tan làm sao?"
Sở Kỳ: "Đừng vượt quá giới hạn của tôi."
Hàn Phi cảm thấy không khí có vẻ không ổn cho lắm, bắt đầu lo sợ cho số phận của mình mà hành động.
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư mau về thôi, tôi đưa cô xuống xe."
Kèm theo lời nói là cái nháy mắt ra hiệu rõ ràng của Hàn Phi, Vịnh Thanh chỉ chờ có bao nhiêu đó, trong lòng mừng vô cùng, nhưng bên ngoài cũng không quên diễn cho đến cùng.
Vịnh Thanh: "Vậy em về nhà chờ, hẹn gặp anh ở nhà."
Trả lời Vịnh Thanh là ánh mắt nhạt nhẽo, đầy khí lạnh của Sở Kỳ.
Vịnh Thanh cứng rắn nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, vẫn chỉ thấy sự âm u tĩnh lặng, phần nhiều là sự ghét bỏ, cô đành quay người bước ra ngoài.
Vịnh Thanh: "Này trợ lý Hàn, tôi thật khâm phục anh, mỗi ngày có thể làm việc cùng Sở Kỳ mà vẫn còn có thể chịu được đến giờ."
Hàn Phi: "...!Diệp tiểu thư, hình như cô bây giờ đã có thể thả lỏng."
Vịnh Thanh: "Đúng là trợ lý Hàn, người làm việc bên cạnh Sở Kỳ, không thể coi thường a."
Mình đúng thật là thả lỏng rất nhiều, ở trước mặt Sở Kỳ, mình cũng không được tự nhiên.
Ủa khoan đã...!Hàn Phi nhận ra, thì Sở Kỳ cũng sẽ nhận ra thôi, anh ta vô cùng thông minh mà, về điều này thì tôi nắm chắc.
Như vậy có phải là không ổn? Xem ra sau này mình phải diễn nhập vai hơn nữa.

Đúng là khổ không nói hết.
Thật ra từ phía của Sở Kỳ anh đang cảm thấy kì lạ, tại sao Diệp Vịnh Thanh lại dễ bảo đến như vậy?
Hàn Phi: "Vậy ý của Diệp tiểu thư là gì? Cô đang có mục đích khác?".