Hôm sau, lúc đi xuống dùng bữa sáng, Khang quản gia nhìn thấy gương mặt của Vịnh Thanh mà tò mò.
Khang quản gia: "Phu nhân, hôm qua cô không ngủ sao?
Đôi mắt cô đã thâm đen rồi, còn lộ vẻ mệt mỏi.
Để tôi kêu người đi chuẩn bị túi chườm mắt cho phu nhân."
Vịnh Thanh: "Cảm ơn chú Khang."
Đêm qua sau khi suy diễn hàng ngàn lí do, vì quá hồi hộp căng thẳng, mà Vịnh Thanh không thể đi ngủ được nữa.
Đành phải thức chờ đến sáng, để nhanh chóng quay về Diệp gia, tìm hiểu xem có việc gì quan trọng chăng!
Sở Kỳ hờ hững nhìn qua, thấy đôi mắt thâm quầng của Vịnh Thanh cũng khá bất ngờ, đúng là...!thật tấu hài cho người khác xem.
Sở Kỳ: "Cô định ra ngoài với đôi mắt đó sao?"
Vịnh Thanh: "Chú Khang sẽ đem túi chườm cho em, sau khi chườm xong, chắc chắn là sẽ đỡ hơn.
Anh lo lắng cho em sao? Đừng lo, khi em ra ngoài sẽ đeo kính vào."
Sở Kỳ: "Tôi là đang lo lắng cô đi ra ngoài, để người ta trông thấy, lại nói tôi bắt nạt cô."
Hóa ra là vậy, mình cứ tưởng...!anh ta hôm nay đã biết cách đối xử tốt với mình.
Nhưng cho dù có ai trông thấy đi nữa, thì bọn họ cũng chỉ biết, mình là Diệp tiểu thư của Diệp gia.
Chẳng có một tí quan hệ gì với Sở gia.

Bởi vì thân phận của mình, anh ta chẳng hề công khai cơ mà.
Vịnh Thanh: "A...!miễn anh có lo lắng những việc liên quan đến em, thì em đều cảm thấy vui vẻ."
Sở Kỳ: "Được thôi, nếu cô muốn suy nghĩ như vậy, thì tùy cô."
Vịnh Thanh: "..."
Mình nên kết thúc cuộc trò chuyện ở đây thì hơn.
Ăn xong buổi sáng, mặc dù đang rất gấp, muốn chạy về Diệp gia ngay, nhưng Vịnh Thanh đã bị Khang quản gia giữ lại để chườm mắt.

Đúng là túi chườm này rất có hiệu quả nha, chườm vô rất dễ chịu.
Lúc Vịnh Thanh không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, thì cũng chạy lấy người.
Khang quản gia: "..."
Giới trẻ bây giờ nha, không biết chăm chỉ dưỡng sức khỏe gì hết.
Diệp gia
Vịnh Thanh chạy nhanh vô nhà chính: "Ông ngoại con về rồi..."
Ông ngoại: "Con chạy từ từ thôi, đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng sắp kết hôn đến nơi, mà vẫn còn vô tư như trẻ con thế."
Vịnh Thanh: "Việc kết hôn chưa sớm như vậy đâu ạ.
Ông ngoại gọi con về, có chuyện gì sao?"
Vừa hỏi, Vịnh Thanh vừa lo lắng, vừa quan sát nét mặt của ông ngoại, trông mong nhìn ông trả lời.
Ông ngoại: "Ông định nói với con...!hiện tại ông đã lớn tuổi, công việc ở công ty, nên có người giao lại thì tốt hơn.
Nên ông muốn con là người thừa kế của ông, theo ông học hỏi, từ từ tiếp nhận quản lý công ty."
Nghe câu trả lời của ông ngoại, mình như trút được gánh nặng, nhưng sau đó lại bắt đầu suy diễn.
Con người là như vậy, thời gian trước, mình luôn muốn tìm kiếm Thẩm Á Ni, để trao trả thân phận.
Hiện tại, khi cảm nhận được việc này đang rất gần, thì mình vừa muốn, lại vừa không muốn.
Mình muốn trao trả thân phận vị hôn thê này cho Thẩm Á Ni.
Nhưng lại không muốn từ bỏ tình cảm gia đình ấm áp và tình yêu thương của ông ngoại, thật là rất mâu thuẫn.
Mình không phải ích kỷ, đơn giản là luyến tiếc, mình muốn được ông ngoại yêu thương mà thôi...
Vịnh Thanh: "Sao ông ngoại lại...!đột ngột ra quyết định này ạ."
Ông ngoại: "Không bất ngờ, ông đã định giao lại cho con từ trước.
Chỉ là con của trước kia, suốt ngày tiệc tùng ăn chơi, không lo nghĩ đến công việc.
Nên ông có chút lo lắng...!khi trao quyền lại cho con, nhưng ông biết được gần đây con hợp tác kinh doanh với Tiêu Tuyết rất tốt, nên cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Ông quyết định, giao lại Vân thị cho con."

Vịnh Thanh: "Ông ngoại, con chưa sẵn sàng ạ, có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa không?
Theo như hàng thừa kế, thì mẹ con mới là người thừa kế trước tiên mới đúng."
Ông ngoại: "Mẹ con hiện tại đã có tập đoàn Diệp Mạn.
Mặt khác, con là đứa con duy nhất của Diệp gia, sau này tất cả tài sản đều là của con.
Bây giờ ông cho con thừa kế trước, cũng không có gì lạ đi."
Diệp phu nhân biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý, đúng là sau này sẽ do con gái thừa kế tất cả.
Nhưng đó là chuyện của về lâu sau này, với một người muốn nắm trong tay tất cả quyền lực như Diệp phu nhân, thì việc cho mình thừa kế Vân thị, là không thể nào.
Vịnh Thanh: "Ông ngoại...!ông xem, con vừa mới mở công ty cùng Tiêu Tuyết, bên đó chỉ là công ty mới, mọi việc vẫn phải theo sát, còn chưa vững chắc.
Ông đợi con củng cố nền tảng cho công ty Ánh Nguyệt trước đã.
Thêm vào đó, con sẽ tận dụng thời gian đó để học hỏi, rèn luyện thêm kinh nghiệm quản lý.
Sau đó mới về theo ông tiếp quản công ty, lúc ấy cũng làm cho các cổ đông trong Vân thị thấy, ông chọn lựa rất chính xác, ông thấy thế nào?"
Ông ngoại: "Con nói rất hợp lý, được quyết định như vậy trước."
Vịnh Thanh: "Cảm ơn ông ngoại."
Xem như mình vừa qua một cửa ải đầy cám dỗ, tập đoàn Vân thị a, tiền cũng không ít đâu.
Một đứa nghèo rách như mình, lại có ngày được thừa hưởng một khối tài sản lớn như vậy.
Nếu mình chấp nhận lấy là quá tham lam, vốn dĩ những tài sản này không thuộc về nguyên chủ, càng không thuộc về mình.
Toàn bộ những thứ này là của Thẩm Á Ni, mình phải để lại tất cả.
Tiếng chuông điện thoại đang reo, nhưng Vịnh Thanh không hề nghe thấy, lúc này tâm hồn cô đã hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ.
Ông ngoại: "Vịnh Thanh, điện thoại con đang reo, mau xem là ai gọi."
Lan Khả: "Tiểu thư, lão gia đang nói chuyện với cô."
Vịnh Thanh: "A là mẹ....!mẹ gọi cho con có việc gì sao?"
Diệp phu nhân: "Buổi chiều về nhà dùng cơm tối với gia đình, hãy mời thêm Sở Kỳ đến."

Vịnh Thanh: "Vâng thưa mẹ."
Ông ngoại: "Mẹ con nói gì vậy?"
Vịnh Thanh: "Gọi con buổi tối về dùng cơm."
Ông ngoại: "Chắc là nhớ con rồi, dù sao cũng là hai mẹ con, vun đắp tình cảm rất tốt.
Không biết sao, gần đây ông cảm thấy nó hơi lơ là, không quan tâm nhiều đến con."
Vịnh Thanh: "Ông ngoại, lần trước con đã nói rồi, chắc do mẹ bận nhiều việc thôi."
Nó bận việc đi chơi, cùng với mấy quý phu nhân nhiều chuyện kia thôi.
Vịnh Thanh: "Con đi gặp bạn một chút, rồi ghé qua công ty phụ giúp Tiêu Tuyết, chiều con sẽ quay lại."
Ông ngoại: "Được rồi, tụi trẻ bọn con lo cho sự nghiệp là tốt, bận thì cứ đi đi."
Nếu con không ở đây, thì ông cũng đi đến công ty giải quyết một chút vấn đề.
Vịnh Thanh: "Vậy con đi trước."
Con bé thời gian này, tính cách thay đổi rất nhiều, đã trưởng thành, biết suy nghĩ cho người khác.
Chẳng bù cho Vân Mạn mẹ nó, haiz...!thật làm mình không bớt lo nổi.
Tuy nhiên, nhìn con bé cứ như luôn có chuyện để lo lắng, hay tự ngồi ngơ ngẩn ra mà suy nghĩ.
Việc này, mình cũng nên để tâm nhiều hơn.
Vịnh Thanh ra khỏi Diệp gia, thì đi đến nhà hàng Tân Ý Viên.
Vì đi quá nhiều lần, mà nhân viên tại đây cũng đã quen mặt với cô, khi Vịnh Thanh đến, thì trực tiếp dẫn vào đến phòng đã đặt trước.
Vịnh Thanh: "Đã đợi lâu rồi, tôi bận chút việc ở nhà, thật xin lỗi."
Tần Nhã: "Không sao? Tôi cũng vừa đến không bao lâu."
Vừa qua buổi sáng không lâu, lại chưa đến buổi trưa, nên Tần Nhã chọn món ăn đầy đủ từ ăn sáng đến ăn trưa, cô ấy cảm thấy như vậy là phù hợp nhất.
Vịnh Thanh cũng rất hợp ý, đối với cô, có đồ ăn ngon là được.
Vịnh Thanh: "Mọi việc bên phía Tần tiểu thư tiến hành đến đâu rồi."
Tần Nhã: "Cách của cô có hiệu quả nha, gần đây tôi theo mẹ học hỏi kinh nghiệm khá nhiều.
Ngoài ra, tôi còn học thêm chuyên môn thiết kế trang sức, tin chắc trong tương lai không xa, tôi sẽ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng."
Vịnh Thanh: "Có cố gắng đam mê và không bỏ cuộc giữa chừng, thì cô chắc hẳn sẽ thành công, hãy luôn tin tưởng vào bản thân mình."
Có điều trong thời gian không xa, mà cô ấy muốn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, thì có hơi tự tin quá không?
Trừ phi, cô ấy có khả năng thiên tài bẩm sinh về lĩnh vực này.


Nếu không, thời gian có thể phải chậm lại.
Vịnh Thanh: "Tạm thời trước mắt, Tần tiểu thư cứ vừa học kinh doanh và chuyên môn bên ngoài.
Vừa học hỏi kinh nghiệm thiết kế bên trong công ty, như vậy cô sẽ tiến bộ rất nhanh a."
Tần tiểu thư: "Ý kiến của cô tôi cũng đã nghĩ đến, phải rồi công ty của cô dạo này thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Vịnh Thanh: "Đang phát triển rất tốt, sau này mong Tần tiểu thư giúp đỡ nhiều cho.
Có cơ hội, thì hai công ty chúng ta cùng hợp tác kinh doanh với nhau."
Thật ra mình đã thay đổi vận mệnh của Tần Nhã, trong nguyên tác cô ấy không hề đi con đường này.
Nói cách khác, bây giờ cô ấy đang theo đuổi ước mơ thật sự của mình.
Mình chỉ đơn giản ở một bên góp phần thúc đẩy vào, tương lai cô ấy thành công, thì công ty Ánh Nguyệt của mình cũng hưởng lợi không ít đi.
Một bên là công ty thời trang, một bên là kinh doanh trang sức, hai thứ này luôn luôn phối hợp cùng nhau.
Sự kết hợp này là mãi mãi, lợi ích cũng sẽ là mãi mãi, vụ làm ăn này không lỗ chút nào.
Có điều, tương lai của Tần Nhã sau này sẽ có thay đổi, còn thay đổi như thế nào mình không thể đoán trước được nữa rồi.
Tần Nhã: "Muốn hợp tác, thì công ty của cô cũng phải đáp ứng được những yêu cầu từ phía công ty của tôi."
Không phải chúng ta là chỗ quen biết, thì có thể dễ dàng qua cửa đâu.
Kinh doanh trước nay, lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.
Vịnh Thanh: "Điều đó là đương nhiên, Tần tiểu thư yên tâm, các điều kiện công ty cô yêu cầu, bên chúng tôi sẽ cố gắng đạt được."
Chỉ với thời gian ngắn ngủi, mà cô ấy đã có thể thâm nhập vào thương trường mạnh mẽ như vậy.
Xem ra thời gian qua cũng rất chăm chỉ rèn luyện nâng cao bản thân, ngoài ra cũng chịu không ít khổ rồi.
Công ty của mình và Tiêu Tuyết, hiện tại có thể miễn cưỡng tạm đáp ứng đủ các điều kiện từ tập đoàn Tần thị.
Nhưng không bao lâu nữa, nhờ phước vận của nữ chính, mà nó sẽ trở thành một công ty lớn mạnh.
Tần Nhã: "Vậy việc hợp tác chúng ta coi như bước đầu xác lập, sau này hợp tác vui vẻ."
Vịnh Thanh: "Hợp tác vui vẻ, công việc cũng đã bàn xong, bây giờ chúng ta hãy thả lỏng tinh thần mà ăn uống thôi.
Gần đây chắc Tần tiểu thư cũng rất bận rộn và làm việc mệt mỏi đi, cô ăn nhiều vô đi."
Đúng là phải sống trong gia đình giàu có thì mới hiểu được, có nhiều việc bản thân không thể tự mình quyết định..