Nhưng thôi, theo như yêu cầu của trợ lý Hàn, thì mình cũng cố gắng một lần vậy.

Khang quản gia: "Thiếu gia, phu nhân hai người mau dùng bữa sáng đi thôi.

Ăn sáng xong, thiếu gia còn phải đi công tác, phu nhân thì phải đi đến công ty nha."

Sở Kỳ sau khi nghe Khang quản gia nói đến, mới chú ý thời gian, đúng là phải mau dùng bữa sáng.

Không thì thời gian chuyến bay sẽ bị trễ, mà anh thì ghét nhất chính là chậm trễ công việc.

Sở Kỳ: "Diệp Vịnh Thanh, cô ở nhà phải an phận cho tôi."

Vịnh Thanh: "Em biết, sẽ không gây rối, nhưng lần sau anh đi công tác, có thể cho em đi theo cùng không?"

Ánh mắt Vịnh Thanh ra vẻ tội nghiệp nhìn Sở Kỳ.

Anh ta sao? Phải dùng đến cách này, nếu không lại suy nghĩ mình thiếu nhiệt tình, thiếu quan tâm.

Sở Kỳ: "Chuyện đó là không thể nào."

Nam chính a, không thể nào là dành cho tôi rồi.

Nếu là nữ chính, thì câu trả lời sẽ là tất nhiên, khoan đã, theo như mấy tiểu thuyết gần đây mình đọc, thì trường hợp này phải là dạng độc tài hơn nữa nha.

Kiểu như là... nam chính khi đi công tác, sẽ tự chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, luôn cả phần của nữ chính.

Đến lúc đi chỉ việc đem theo người một cách bất ngờ, tuy cách làm có vẻ thiên về tự bản thân nam chính quyết định, nhưng công bằng mà nói vô cùng lãng mạn a.

Cô gái nào mà chống cự lại được sự dịu dàng mật ngọt này.

Mình cũng muốn được như vậy... chỉ là hiện tại, mình còn không biết ngày sau sẽ ăn và ở đâu nữa đây.

Lúc này, mình cảm thấy, tình yêu chợt trở thành điều vô cùng xa tầm với.

Sở Kỳ: "Cô tự lo cho bản thân đi."

Vịnh Thanh: "Khoan đã, em vẫn chưa nói hết mà..."

Thật là, mình chỉ định tăng thêm chút hảo cảm của nam chính với mình thôi.

Lần sau anh không dẫn tôi theo thì cũng tốt thôi, ở nhà còn thoải mái hơn, nhưng là anh cũng nên thông báo trước một tiếng, khi nào thì anh đi chứ.

Muốn đi là đi, nhà này chỉ có mỗi mình anh ta thôi à, dù gì thì mình cũng là vị hôn thê chính thức của anh ta.

Khinh người đến như vậy là quá đáng lắm, tôi là con người, cũng sẽ biết tức giận, biết khó chịu mà.

Thế giới này thật khó sống, làm một vị đại tiểu thư cũng không được sống tự do theo ý mình.

Khang quản gia: "Phu nhân, thiếu gia đã đi được một lúc rồi."

Vịnh Thanh: "À ừ... con không ăn nữa, bây giờ con đến thẳng công ty luôn."

Hàn Phi và Thư Linh cùng theo sau Sở Kỳ bay ra nước ngoài công tác, chuyến đi lần này của họ cũng khá quan trọng.

Hợp đồng làm ăn tương đối lớn, nên mọi việc không thể lơ là.

Sở Kỳ: "Mọi việc chuẩn bị xong hết rồi."

Hàn Phi: "Vâng thưa Sở tổng, ngài cứ yên tâm."

Hàn Phi tiếp tục báo cáo một số việc cho Sở Kỳ, trong khi đó thì Thư Linh vẫn đang như người trên mây.

Từ lúc nào Sở tổng đã ở cùng với cô gái đó, hay là hai người họ vốn dĩ trước giờ vẫn ở cùng với nhau.

Lần trước mình gặp cô ta ở quán trà thì cô ta đã ở cùng nhà với Sở tổng rồi? Nhìn biểu hiện của hai người lúc đó, thật không phải quen biết bình thường.

Khang quản gia lại xưng hô với cô ta bằng phu nhân, không lẽ... không thể nào, mình chưa nghe qua Sở tổng đính hôn hay kết hôn mà.

Mình phải tìm cơ hội thăm dò thử từ Hàn Phi mới được.

Sở Kỳ nhìn qua thấy Thư Linh có vẻ đang không tập trung, liền nhíu mày gằn giọng: "Thư Linh cô không khỏe, nếu là như vậy, nhân lúc máy bay chưa cất cánh, cô trở về đi."

Thư Linh chợt giật mình tỉnh táo lại: "Sở tổng thật xin lỗi, đêm qua tôi thức khuya làm cho xong báo cáo và lịch trình, nên hôm nay có chút xuống tinh thần.

Ngài không cần lo lắng, tôi có thể đảm bảo theo ngài hoàn thành công tác."

Sở Kỳ: "...tùy cô"

Lo lắng, cô ta suy nghĩ mình lo lắng cho cô ta, thật nực cười, trên đời này còn có ai làm mình lo lắng ngoài ông nội.

Kể cả Diệp Vịnh Thanh cô ta, ngày thường bám đuôi mình như vậy. Còn không dám nói ra hai từ lo lắng này.

Con gái các cô, lúc nào cũng có trí tưởng tượng thật phong phú.

Hàn Phi nhìn thấy Sở Kỳ đi trước một đoạn, mới dám bước gần lại chỗ Thư Linh: "Cô sao vậy, tập trung tinh thần cao độ, chuyến công tác này rất quan trọng."

Nếu xảy ra sai sót, tôi và cô không gánh nổi đâu a. Chẳng phải trước đó đã nói cô ấy không cần thiết đi theo rồi sao!

Bây giờ xem đi, Sở tổng không được vui rồi, người chịu khổ chắc chắn là mình, là mình nga.

Thư Linh: "Hàn Phi, Diệp tiểu thư đang ở chung nhà với Sở tổng sao? Quan hệ của họ như thế nào?.

Khi nãy tôi nghe Khang quản gia gọi cô ấy là phu nhân, còn gọi lão chủ tịch là ông nội..."

Hàn Phi: "Cô đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chuyện riêng của Sở tổng, không phải là chuyện, mà chúng ta có thể đem ra bàn luận hoặc tìm hiểu.

Tôi biết suy nghĩ của cô đối với Sở tổng là gì, nhưng tôi khuyên cô, từ bỏ đi."

Sở tổng là người không phải ai cũng có thể với đến, tiềm lực gia thế của Sở gia, là một trong ba gia tộc quyền lực nhất quốc gia này.

Ai có thể tự tin bản thân có thể làm Sở tổng bận tâm đây, trước nay làm việc cho ngài ấy đã lâu, mình cũng chưa từng thấy ngài ấy thích bất kỳ cô gái nào.

Mặc dù có rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng Sở tổng nhìn còn chẳng thèm nhìn, nói gì là quan hệ yêu đương.

Diệp tiểu thư cô ấy đúng là vị hôn thê chính thức, nhưng địa vị trong lòng của Sở tổng, thì cô ấy còn chưa bằng cả Phương Thiên Tư.

Nói gì đến Trần Thư Linh cô đây, nhắc nhở cô ấy xem như mình làm việc tốt, còn không nghe lời mình khuyên... tương lai thế nào, cô ấy tự chịu trách nhiệm.

Trong khi bên phía Sở Kỳ bắt đầu cuộc hành trình di chuyến ra nước ngoài, thì Vịnh Thanh đã có mặt tại công ty.

Hôm nay Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết dùng cả ngày để làm việc, đến buổi trưa cũng không ra ngoài ăn, mà để Bạch Khả mua thức ăn bên ngoài mang về văn phòng.

Buổi chiều sau khi gần kết thúc giờ làm, Vịnh Thanh nói với Tiêu Tuyết, gọi Vương Tiểu My đi ăn tối cùng bọn họ, vừa giao lưu làm quen, vừa xúc tiến dự án sắp tới.

Tiêu Tuyết rất nhanh đã đồng ý, còn nhờ Bạch Khả đặt bàn ở một nhà hàng có tiếng, để bọn họ dùng bữa.

Tiêu Tuyết: "Hôm nay cậu không phải về nhà đúng giờ hay sao?"

Vịnh Thanh: "Không cần, Sở Kỳ đi công tác, thời gian này tớ được tự do."

Tiêu Tuyết: "Đi công tác, ở đâu, với ai, bao lâu thì về?"

Vịnh Thanh ngạc nhiên nhìn Tiêu Tuyết, làm gì mà cậu ấy hỏi nhiều như đang điều tra vậy.

Vịnh Thanh: "Ừm... tất nhiên là anh ta đi với trợ lý và thư ký rồi, hình như là ra nước ngoài thì phải, khi nào về tớ thật không biết."

Tiêu Tuyết: "Không phải chứ, đối với người mà cậu yêu và hiện tại đã là vị hôn phu của cậu, mà cậu lại vô tâm đ ến vậy sao?"

Quả thật Tiêu Tuyết cũng khá bất ngờ về điều này, biểu hiện bình thường của những người đang yêu, không phải sẽ kiểm soát những thứ này rất nghiêm ngặt à.

Con bạn thân của mình thì lại ngược lại, không hề quan tâm một chút gì, như vậy thì về phương diện tình cảm thì ai mà tin nổi chứ.

Tiêu Tuyết: "Nếu không phải bình thường cậu hay thể hiện yêu thương anh ta trước mặt tớ, thì chắc chắn tớ sẽ nghĩ cậu đang giả vờ thôi đó."

Vịnh Thanh: "Nhìn giả đến thế sao?"

Tiêu Tuyết gật đầu lia lịa, thể hiện là rất giả tạo.

Vịnh Thanh: "... sau này tớ sẽ chú ý hơn, cảm ơn cậu nhắc nhở."Tiêu Tuyết: "..." là sao, mình cảm thấy không ổn ở đâu á.

Cố lên còn một đoạn nữa thôi, mình sắp xuống sân khấu rồi, còn lại mọi việc bên trên đó, mọi người muốn diễn thế nào cũng không liên quan mình.

Nhưng thời gian này, cũng không thể để anh ta nghi ngờ tình cảm của mình được, biết đâu anh ta điên lên hủy bỏ hôn ước là khổ.

Vịnh Thanh, Tiêu Tuyết và Vương Tiểu My đi vào nhà hàng, dùng bữa tối với nhau.

Không khí giữa ba người họ cũng không phải quá tệ, bởi vì cả ba người đều cùng học một chuyên ngành.

Vì vậy có nhiều vấn đề nói cùng với nhau, hơn nữa những dự án sắp tới của công ty, hầu hết Vịnh Thanh muốn chuyển giao lại cho Vương Tiểu My phụ trách.

Thời gian sắp tới, chắc chắn mình sẽ có nhiều việc cần phải giải quyết, nên vấn đề bên công ty sẽ dần dần giao lại cho Tiêu Tuyết và Vương Tiểu My.

Mặt khác theo nội dung của tiểu thuyết, thì công ty Ánh Nguyệt vốn là nơi sinh ra dành cho nữ chính tỏa sáng.

Thế nên mình nhường lại ánh sáng cho nữ chính, để cốt truyện đi đúng với nguyên tác thì cũng không có gì sai.

Hầu hết các nhân vật đều đang đi theo đúng lộ trình của bản thân họ, chỉ có số phận của mình không biết sẽ ra sao?

Mình muốn thay đổi định mệnh, nhưng không vì vậy mà làm thay đổi số phận của người khác.

Mình chỉ cần bản thân có thể sống một cuộc đời bình an, vô lo, vô nghĩ là đã rất hạnh phúc.

Vịnh Thanh: "Tiểu My cô thấy các dự án sắp đến của công ty có ổn không?"

Tiêu Tuyết: "Phải đó, cô thấy chúng ta có cần thêm gì khác, thì cứ nói với chúng tôi.

Đảm bảo với cô là chúng tôi sẽ tạo điều kiện thuận lợi nhất, để cô làm việc và phát triển."

Vương Tiểu My: "Hai người đây là có ý gì, tôi chỉ là một nhân viên phòng thiết kế bình thường.

Tại sao các dự án của công ty lại hỏi ý kiến của tôi?"

Vịnh Thanh: "Tiểu My, cô đừng suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cô là một thiên tài thiết kế, tôi không muốn cô chỉ là nhân viên bình thường.

Tôi muốn cô cùng bọn tôi quản lý công ty này, cô thấy thế nào?"

Lúc này không chỉ có Vương Tiểu My ngạc nhiên, mà ngay cả Tiêu Tuyết cũng bất ngờ không kém.

Tiêu Tuyết đạp chân và ra hiệu bằng ánh mắt với Vịnh Thanh, ý là cậu đang nói cái gì đó.

Vịnh Thanh bình tĩnh, dùng ánh mắt thay ý trả lời với Tiêu Tuyết rằng, mọi việc cứ để tớ lo.

Vương Tiểu My: "Tôi không có kinh nghiệm quản lý, lại không có vốn, lấy gì cùng hai người hợp tác quản lý công ty."

Vịnh Thanh: "Cô yên tâm, chỉ bằng tài năng của cô là đủ rồi, mọi việc còn lại tôi và Tiêu Tuyết có thể hướng dẫn cho cô.

Đừng do dự, đây là cơ hội cho cô vươn lêи đỉиɦ cao của sự nghiệp.

Hợp tác cùng nhau phát triển và có lợi ích, ngoài ra chúng tôi không có dụng ý khác, cô đừng lo lắng."

Tiêu Tuyết: "Đúng đó, cô hiện tại có gì mà để chúng tôi lừa chứ, cơ hội đến cô phải biết nắm bắt.

Nếu chưa quyết định được, thì chúng tôi cho cô thêm ít thời gian suy nghĩ, thế nào?"

Vương Tiểu My: "Được cảm ơn hai người đã cho tôi cơ hội, tôi đồng ý với hai người, thời gian tới xin được giúp đỡ nhiều hơn."

Vịnh Thanh: "Rất vui được hợp tác cùng cô".

Tiêu Tuyết: "Sau này có thêm người chia sẻ rồi."

Bàn xong việc lớn này, thì không khí trên bàn ăn trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.

Mà nguyên nhân chính là từ phía Vương Tiểu My. Cô ấy đã có thể bỏ đi lòng cảnh giác với mọi người xung quanh.