Lâm vào tình cảnh khó khăn, Hàn Phi vẫn luôn giữ cho mình một sự bình tĩnh, mang thương hiệu trợ lý cao cấp như mọi ngày.

Hàn Phi: "Cái này... Sở tổng..."

Sở Kỳ thâm trầm nhìn Hàn Phi: "..."

Hàn Phi: "..."

Sở tổng a, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy làm gì, tôi cũng đang ra sức liên lạc với Diệp tiểu thư đây.

"Diệp tiểu thư cô ấy, chắc là đang bận việc gì đó. Tôi sẽ tiếp tục gọi lại xem sao."

Nói dứt câu, Hàn Phi vội quay lưng thử kết nối cho Vịnh Thanh lần nữa, không dám ngơi nghỉ cũng không dám quay lưng lại, vì anh sợ phải đối mặt với người nào đó.

Có điều, cuộc gọi tiếp theo của Hàn Phi kết quả thu lại chính là... vẫn không nghe máy.

Thế này là thế nào đây, quá là kinh khủng, mình không muốn bị trừ thưởng, tăng ca hoặc là trừ lương đâu đó.

Sở Kỳ bắt đầu đứng dậy, đi về hướng của Hàn Phi, với tâm thế đầy nguy hiểm.

Hàn Phi: "..."

Hàn Phi căng thẳng đến độ, không dám thở mạnh.

Vào những lúc như thế này, ước gì có ai thay thế mình đứng ở đây.

Thời điểm hiện tại, thứ mình cần nhất chính là thuật dịch chuyển a.

Nhưng rất tiếc, thế giới này không thuộc về tu chân giới, cho nên nha, việc bất khả thi như vậy, chẳng thể nào diễn ra nổi.

Hàn Phi sợ đến giọng cũng bắt đầu thay đổi, vừa run run, vừa cố gắng tìm đường lui.

Hàn Phi: "Sở tổng, ngài... ngài... đừng gấp... tôi... sẽ... sẽ...sẽ gọi được cho Diệp tiểu thư."

Ôi... Hàn Phi cũng tự nhận ra, bản thân mình đang sợ vị Sở tổng ác ma kia đến lạc giọng.

Bình thường, nếu biểu hiện sự sợ hãi ngài ấy quá mức rõ ràng, cũng là một điều không tốt.

Sở tổng rất ghét những người có sức chịu đựng quá kém, vì thế trước đó, cũng có vài trường hợp bị đuổi việc là lí do này.

Hàn Phi cố gắng trấn tĩnh tinh thần, định nói vài lời dễ nghe, để làm giảm tính ác ma của ai kia trỗi dậy.

Mới vừa mở miệng, thì bị vị Sở tổng cao quý kia cướp lời.

"Tôi sẽ tự mình gọi."

"Vâng thưa Sở tổng... a dạ thưa Sở tổng, ngài tự mình gọi sao..."

"Có vấn đề?"

Hàn Phi lắc đầu lia lịa, thể hiện không có vấn đề, hoàn toàn đồng ý.

Đây được xem là một điều hiếm lạ hay không!

Sở tổng tự chủ động gọi cho Diệp tiểu thư? Rồi sẽ ổn chứ, có khi... lại là một diễn biến khác chăng.

Hàn Phi phản ứng tự nhiên nhìn ra bên ngoài xem có đang mưa hay không... Sở tổng hôm nay quá kì lạ.

Tốt thôi, hôm nay đã tối, mình không dự định sẽ đi ra ngoài làm gì.

Nên là bên ngoài có mưa to đến đâu, cũng chẳng liên quan đến mình. Sở tổng của tôi ơi... chuyện lạ, chuyện lạ.

Trong lúc Hàn Phi thả hồn vào những suy nghĩ của riêng mình, thì bị Sở Kỳ nhìn chăm chăm đến nổi cả gai ốc.

Hai người giữ tư thế và ánh nhìn đó với nhau, hơn năm phút trôi qua.

Hàn Phi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Sở Kỳ: "Cậu không định đưa cho tôi hay sao?"

Hàn Phi: "... Sở tổng, tôi nên đưa cái gì cho ngài..."

Sở Kỳ vẫn tiếp tục lạnh nhạt mà nhìn Hàn Phi, ý ánh mắt Sở Kỳ đang thể hiện ra rằng, cậu biết rồi còn hỏi.

Hàn Phi cúi đầu suy nghĩ, hôm nay mình chưa hề giữ vật gì của Sở tổng mà, bây giờ muốn đưa, thì có gì để đưa.

Lén lút nhìn lên, dò xét sắc mặt của vị Sở tổng kia, thì chạm ngay ánh nhìn đầy băng lãnh, vô tình kèm luôn sự khó chịu đến cực hạn.

Khi nãy, không phải Sở tổng nói muốn tự gọi điện thoại cho Diệp tiểu thư sao!

Vậy không đi gọi điện đi, ở đây đòi lấy đồ vật gì từ mình chứ.

Ai da... đúng rồi chính là nó.

Sau bao hoang mang, cuối cùng Hàn Phi cũng biết được ý muốn của Sở tổng ác ma nha.

Hàn Phi: "Đây ạ, Sở tổng ngài cứ cầm lấy mà dùng thoải mái."

Sở Kỳ: "..."

Hàn Phi: "Sở tổng đừng ngại, hàng tháng đều được ngài thanh toán cho, hiện tại ngài sử dụng cũng không có vấn đề gì."

Sở Kỳ nhíu mày, thay đổi sắc mặt: "Tôi cần điện thoại của cậu để làm gì."

"..."

"Vậy xin hỏi Sở tổng ngài cần cái gì ạ."

Muốn gì thì nói luôn, cứ để người ăn kẻ ở phải suy đoán ý nghĩ, ai có thể nghĩ ra cho được.

Có ai không! Mau đến cứu giúp cho Hàn Phi tôi đi.

Tuy bên trong suy nghĩ đầy oán giận, nhưng tất nhiên bên ngoài, Hàn Phi vẫn giữ một nụ cười chuyên nghiệp.

"Thứ tôi muốn, chính là số điện thoại và các cách thức liên lạc với Diệp Vịnh Thanh."

"..."

Đúng rồi, tại sao mình lại quên đi chuyện này a.

Sở tổng ngài ấy chưa từng có số điện thoại của Diệp tiểu thư, cũng chưa bao giờ muốn liên lạc với cô ấy.

Đột nhiên hôm nay không những muốn tự mình gọi, còn muốn có số điện thoại và cách thức liên lạc trên mạng.

"Đứng ngây ra đó làm gì, mau cho tôi số điện thoại của cô ta."

"Ngài không cần lấy điện thoại của tôi gọi hay sao?"

"Điện thoại của tôi hư rồi?"

"Dạ không. Tôi không có ý đó."

Trước kia là ai nói "Tôi không cần phải lấy số cô ta, tôi liên lạc với cô ta là chuyện vô nghĩa,... " giờ thì thái độ.

Thôi đi, thôi đi ngài ấy là ông chủ, muốn như thế nào thì là như thế đi.

Hàn Phi nhanh chóng chuyển giao tất cả những cách có thể liên lạc với Vịnh Thanh cho Sở Kỳ.

Sở Kỳ hài lòng gật đầu, phất tay ra hiệu cho Hàn Phi có thể ra ngoài.

Hàn Phi nhìn ra bản thân được phép đi, mà vui vẻ vô cùng, gật đầu chào một cái, rồi nhanh chóng phi thẳng ra ngoài.

Sở Kỳ: "..."

Sở Kỳ bất lực trước hành động của Hàn Phi.

Chuyện gì vậy! Cậu ta vẫn bình thường chứ. Có việc gấp nào, mà lại hối hả như thế.

Nam chính đại nhân nha, rõ ràng từ nãy đến giờ đều là anh đem trợ lý người ta, hành hạ tinh thần không biết bao nhiêu lần.

Bây giờ được phép cho ra ngoài không chạy nhanh, chẳng lẽ tự nguyện ở lại bầu bạn.

Hàn Phi người ta là quá mệt mỏi với anh mới đi gấp, chứ thật ra chẳng có việc quan trọng gì cần giải quyết.

Hàn Phi ra đến bên ngoài, thì chạm mặt ngay với Thư Linh.

"Anh làm gì mà có vẻ mệt mỏi quá độ vậy?"

"Cô thử mà đi vào hầu hạ Sở tổng xem, khi đi ra, cô còn có thể đứng vững sao!"

Thư Linh suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ, sau đó bất ngờ nhìn Hàn Phi mà la lên.

"Không ngờ, anh lại bị Sở tổng hành hạ đến mức này... thật tội nghiệp cho anh..."

"Ngừng, ngừng... Nếu cô cảm thấy tội nghiệp cho tôi, thì lần sau, lúc Sở tổng nổi giận, tôi sẽ gọi cho cô vào chịu trận giúp tôi, thế nào?"

"Ha ha... không cần thiết như vậy, một mình anh là đủ rồi."

Khi nãy còn nói thương tình tôi các kiểu, sao bây giờ lại trốn chạy. Ta nói, cái lỗi của định mệnh, khi mà mình phải làm trợ lý cho Sở tổng nha.

Dường như cảm giác bản thân cũng có chút hơi vô tình, nên Thư Linh nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Được rồi, biết trợ lý Hàn thường ngày vất vả, hôm nay tôi mời anh ăn tối thế nào?"

"Thật sao? Đi thôi."

Mình phải ăn, để lấy lại năng lượng vừa bị tra tấn tinh thần nha.

"..."

Không phải khi nãy có vẻ vô cùng khổ sở sao... hình như mình có vẻ bị lừa a.

Thư Linh cảm giác quả không sai, đúng là Hàn Phi có chút mệt mỏi, nhưng đi theo làm việc bên cạnh Sở Kỳ bao lâu nay.

Thì việc lúc nãy, chỉ là một trong những việc anh từng trải qua mà thôi.

Khả năng chịu đựng và ứng biến của cậu ta đã thuộc hạng cao cấp.

Bên ngoài, Hàn Phi hí hửng được Thư Linh mời đi ăn, còn bên trong phòng của Sở Kỳ bây giờ, là một khoảng không vô cùng tĩnh lặng.

Hàn Phi nghĩ là, Sở Kỳ đã quên mất việc không hề muốn lưu số của Diệp tiểu thư.

Nhưng sự thật chính là, Sở Kỳ không hề quên, chỉ là Sở Kỳ cũng không biết tại sao bản thân lại muốn tự mình gọi điện thoại cho cô ta.

Số điện thoại đã được Hàn Phi lưu vào máy, kể cả tên liên lạc trên mạng, cũng đã làm sẵn cho Sở Kỳ.

Chỉ là lúc này Sở Kỳ lại do dự...

Lí do gì mình phải gọi cho cô ta, nếu gọi cô ta, có khi lại nghĩ mình quan tâm, sau đó lại càng bám dính!

Nếu gọi, mình sẽ hỏi cô ta những gì... đến cùng, sau khi tìm được đầy đủ lí do biện minh cho hành động kì lạ của bản thân mình.

Thì Sở Kỳ cũng bắt đầu gọi cho Vịnh Thanh.

Vịnh Thanh trước đó vì nghe điện thoại reo liên tục, cũng sợ thật sự có chuyện gì quan trọng, nên đã cầm lên xem.

Lúc này mới biết là Hàn Phi gọi, mà Hàn Phi gọi, thì chỉ có tên nam chính kia muốn hỏi vài việc.

Đang trong lúc tâm trạng không được vui, bỗng nhiên mình lại vô cớ nổi loạn, cố tình không nghe máy.

Sau mấy lần liên tục gọi lại, thì hiện tại đã im ắng không có động thái gì khác.

Vịnh Thanh ý định bỏ điện thoại xuống, thì tiếng chuông lại vang lên.

Mình có nên nghe máy không, có khi mình lại hơi quá đáng, dù gì thì trợ lý Hàn cũng là người đi làm thuê cho nam chính.

Nam chính lại tính tình thất thường và lạnh lùng đến đáng sợ như vậy, không biết chừng lại làm gì ảnh hưởng tinh thần trợ lý Hàn đâu.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá là sai trái, thôi vậy, trước sau gì cũng phải nghe, làm lớn chuyện lại không hay.

"Alo... Tôi nghe."

"... "

"Alo."

Hàn Phi anh ta sao vậy, gọi điện tại sao không nói gì đi chứ.

Chủ tớ nhà này đúng là một chín một mười, kì lạ như nhau.

Chờ đợi vẫn không thấy đầu dây bên kia hồi đáp, Vịnh Thanh đang định cúp máy, thì nghe bên kia lên tiếng đáp lại.

"Là tôi."

Giọng nói này sao lạ vậy, mình chưa từng quen biết a. Qua giọng nói thì là một người nam, vẫn còn khá trẻ.

Cũng chẳng trách Vịnh Thanh không nhận ra giọng của Sở Kỳ, bởi vì hai người chưa từng giao tiếp qua điện thoại. Khó tránh tình huống này lại xảy ra.

Vịnh Thanh đưa điện thoại xuống, kiểm tra nguồn gọi đến là ai.

Từ đầu, vốn không phải trợ lý Hàn, là do mình sơ ý, chẳng trách lại không đáp lời.

Nhưng số điện thoại này rất lạ, nếu người kia có được số điện thoại của mình, còn biết mình là ai, thì đối phương hẳn là người quen đi.

"Xin lỗi anh là ai a. Tôi có quen biết anh sao?"

Sở Kỳ sau khi nghe câu hỏi này của Vịnh Thanh thì vô cùng khó chịu, còn về tại sao khó chịu, bản thân anh còn chưa biết được lí do nữa là.

"Sao? Tôi mới đi có mấy ngày, cô đã không nhận ra giọng nói của tôi.

Vậy xem ra mỗi ngày cái câu cô hay nói "yêu thích tôi, rất nhớ tôi" là giả dối đi."

Cái tên rãnh rỗi nào lại đi phá mình không biết, có khi nào là những mối quan hệ mập mờ trước kia của nguyên chủ hay không đây.

Kí ức nguyên chủ để lại cho mình đúng là không đủ dùng gì hết, cái cần nhớ thì lúc nào cũng không nhớ.

"Xin lỗi, trước nay tôi chưa hề nói những câu như vậy... với ai..."

Khoan đã nào, hình nhưng là có nha, chẳng phải mình luôn nói mấy câu này với tên nam chính băng lãnh kia à.

Không phải chứ, không thể nào đâu, không thể là anh ta gọi cho mình được.

Số điện thoại của mình, anh ta còn chẳng thèm lưu kia mà. Người trực tiếp đi đến trước mắt anh ta còn lười gặp, nói gì đến gọi điện thoại.

Nhưng... trường hợp này...

Đầu dây bên kia nghiến răng thật mạnh, giọng điệu lại là mười phần lạnh lẽo, mang tính uy hϊếp vang lên

"Cô lặp lại lần nữa cho tôi nghe xem."