Chiều 3 giờ Vịnh Thanh có mặt tại công ty Ánh Nguyệt , đây là tên công ty do Tiêu Tuyết đặt, cô ấy thích mặt trăng nên đã chọn tên này cho công ty.
Mình chỉ là cổ đông, với là mình đã nói giao hết quyền điều hành cho Tiêu Tuyết, nên không ý kiến gì, ngoại trừ những việc rất quan trọng.
Bước vào công ty lên thẳng văn phòng của Tiêu Tuyết, trên đường gặp vài nhân viên họ chào hỏi rất nhiệt tình, Vịnh Thanh cũng có lễ đáp lại.
Đến nơi nhìn thấy Tiêu Tuyết đang vùi đầu vào công việc văn kiện chất cao, mẫu thiết kế cũng rất nhiều, tất cả đều đang chờ cậu ấy xét duyệt.
Vịnh Thanh: "Tiêu tổng thật chăm chỉ nha, có người lãnh đạo công ty như thế này, chắc chắn công ty sẽ phát triển nhanh chóng."
Tiêu Tuyết: "Cậu đến rồi à, mau phụ giúp với tớ, quá nhiều việc rồi, tớ làm một mình không xuể."
Vịnh Thanh: "Nếu không, cậu tìm một trợ lý phụ việc đi, kéo dài như vậy cũng không phải cách."
Tiêu Tuyết: "Tớ sẽ xem xét, cậu đã làm xong bản mẫu rồi."
Vịnh Thanh: "Xong rồi đây, đến cho cậu xem qua, lâu rồi không đụng đến việc này, có gì không ổn cậu cứ chỉnh lại."
Cũng may là mình nhớ được phần kí ức về chuyên môn thiết kế này của nguyên chủ, nếu không cũng chẳng giúp được gì.
Vịnh Thanh đưa bản vẽ cho Tiêu Tuyết xem qua, ngoài dự đoán ban đầu hình như Tiêu Tuyết rất vừa lòng.
Tiêu Tuyết: "Đúng là tài năng đứng nhất lớp mình, dù bao lâu nay bỏ bê vẫn không giảm phong độ."
Vịnh Thanh: "cậu thấy ổn là được, nếu không còn vấn đề gì nữa, thì mau sắp xếp ra bộ sưu tập này đi, xem thử phản ứng của người tiêu dùng ra sao."
Nếu như mình không nhớ phần kí ức liên quan đến thiết kế...!Có khi nào mọi người xung quanh sẽ cảm thấy bản thân mình rất lạ không!
Chỉ cần suy nghĩ đến đây đã đủ làm Vịnh Thanh run sợ.
Tiêu Tuyết: "Tớ sẽ sắp xếp nhanh thôi, bây giờ cũng đến buổi trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa thôi, từ buổi sáng đến giờ tớ vẫn chưa kịp ăn."
Vịnh Thanh: "Buổi sáng nên ăn thì tốt hơn, đi thôi."
Công ty nằm trong một tòa nhà cao tầng, dưới tầng sảnh có nhà hàng và quán cà phê, bình thường Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết không ra ngoài sẽ đi ăn ở đó.
Vịnh Thanh rời khỏi công ty tầm 5 giờ chiều, cô nhờ chú tài xế chở cô đi mua ít mỹ phẩm dưỡng da mới quay lại nhà.
Ngày mai còn phải đi dự tiệc cùng Sở Kỳ, nghĩ đến chưa gì đã thấy kiệt sức, vừa phải diễn vừa phải nhìn sắc mặt nam chính.
Thời gian buổi tiệc ít nhất cũng phải kéo dài 2-3 tiếng, coi bộ ca làm việc này khá dài đây, nhưng cố gắng lên đã đi đến bước này rồi, cũng không thể quay lại.
Chiều hôm sau tầm 4 giờ, có người gọi điện cho Vịnh Thanh, nói cậu ấy là Hàn Phi, trợ lý của Sở tổng.

Chuyển lời của Sở Kỳ đến Vịnh Thanh.Hàn Phi: "Diệp tiểu thư, hôm nay bữa tiệc của Phương gia bắt đầu lúc 6 giờ chiều.
Sở tổng muốn cô chuẩn bị hoàn tất trước 5 giờ.

Khoảng 5 giờ 30 phút, Sở tổng sẽ đến đón cô."
Vịnh Thanh: "Tôi biết rồi, à anh có cùng đi không?"

Hàn Phi: "Tôi đi cùng để hỗ trợ khi Sở Tổng cần đến.

Mong Diệp tiểu thư đúng giờ, Sở tổng ngài ấy cực kỳ ghét ai trễ giờ."
Hàn Phi cảm thấy tò mò, không hiểu Diệp tiểu thư hỏi mình có đi hay không để làm gì?
Vịnh Thanh: "Tôi hiểu tôi hiểu, cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Hàn Phi: "Không có gì, hẹn gặp Diệp tiểu thư chiều nay."
Cái tên nam chính này, tính cách sao mà khó chiều thế, có mỗi nữ chính là chịu nổi anh ta.
Mà cũng không đúng nha, anh ta đối xử với cô ấy khác hẳn với mọi người, vừa dịu dàng vừa chu đáo, đúng là nữ chính có đặc biệt đối đãi.
Buổi tiệc tối nay có Hàn Phi cùng đi, mình đã tìm được người nói chuyện rồi, không thì sẽ bị tự kỷ mất.
Hàn Phi: "Thưa Sở tổng, tôi đã gọi thông báo giờ cho Diệp tiểu thư."
Sở Kỳ: "Ừm, cô ta nói gì?"
Hàn Phi: "Cô ấy nói đã biết."
Sở Kỳ: "Cô ta không phải luôn chậm trễ, kéo dài thời gian sao?
Nếu hôm nay cô ta trễ giờ, tôi sẽ có lí do không cần phải đi cùng cô ta, như vậy cũng rất tốt."
Hàn Phi: "...!Sở tổng, việc tìm hiểu thông tin về Diệp tiểu thư, tôi đã cho người đi làm.
Sau này mỗi ngày, đều có tài liệu đưa đến theo dõi hành động của cô ấy."
Sở Kỳ: "Có gì đặc biệt thì báo cáo, không thì kệ cô ta đi."
Hàn Phi: "Vâng"
Vịnh Thanh hôm nay đã thử rất nhiều váy dạ hội, đầy đủ các thể loại, nhưng không có cái nào vừa ý cô.
Các kiểu váy đưa đến cho cô chọn, toàn là phong cách thiếu vải quá đáng.
Nam chính mà nhìn thấy, sẽ càng bực mình thêm thôi, anh ta không muốn xem mình làm trò lố, hoặc quyến rũ anh ta đâu.
Mà hình như...!nhân vật mình đang nhập vai, đúng là muốn quyến rũ nam chính thật, mệt mỏi quá.
Cô bỏ qua những chiếc váy đó, chọn cho mình một cái váy tông màu xanh nhẹ nhàng, thiết kế trang nhã.
Phong cách ăn mặc của nguyên chủ cũng không tệ, vì chuyên ngành của cô ấy là thiết kế.

Nên nguyên chủ khi phối đồ, luôn luôn hợp nhãn người xem.
Chỉ là Vịnh Thanh và nguyên chủ khác nhau, cô không thích mặc những quần áo quá hở hang.

Kín đáo, vẫn cho cô cảm giác an toàn và tự tin hơn.

Mặt khác tính cách của cô không thích nổi trội, nên ăn mặc trang nhã tinh tế là phù hợp nhất.
Chiều Vịnh Thanh hoàn tất chuẩn bị nhìn vào đồng hồ đang là 5 giờ 20 phút, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng vừa kịp lúc.
Nếu không nam chính sẽ bỏ cô mà đi một mình.
Khi đó một chiếc xe sang trọng dừng trước biệt thự Diệp gia, Vịnh Thanh nhanh chóng di chuyển ra xe, một anh đẹp trai bước xuống xe, rất lịch thiệp mở cửa xe giúp cô.
Anh đẹp trai này chính là trợ lý của Sở Kỳ tên Hàn Phi, trước kia nguyên chủ có gặp qua anh ta vài lần, mà mấy lần này, đều là nhờ người ta chuyển đồ cho Sở Kỳ.
Bất chợt sáng nay anh ta gọi điện, xưng tên là Hàn Phi, làm mình không nhớ nổi là ai.
Vị trí ngồi của Vịnh Thanh là đối diện với Sở Kỳ, nhìn là biết do anh ta sắp xếp
Cố ý không muốn ngồi cùng băng ghế với mình chứ gì, biết là vậy...!nhưng có cần thể hiện rõ ra như vậy không!
Mới bắt đầu đi thôi, nhưng sao mình muốn về quá a, giờ thay đổi ý định có còn kịp không?
Nhìn thái độ nam chính chán ghét mình ra mặt, Vịnh Thanh không kiềm chế được mà lẩm nhẩm trong miệng, anh kiềm chế một chút có sao à.
Nhưng khi Sở Kỳ đưa mắt nhìn qua, thì Vịnh Thanh luôn nở một nụ cười thật tươi tắn, để che lấp những mắng chửi trong lòng.
Trên đường đi, cả hai đều im lặng, mỗi người một việc, Sở Kỳ xem văn kiện của công ty.
Vịnh Thanh thì cầm điện thoại lên mạng xã hội xem tin tức, bình thường cô cũng hay lượn lên các trang thông tin, xem mấy tin tức liên quan đến giới giải trí.
Bộ phim hoặc chương trình nào mới ra, diễn viên nào mới nổi, các buổi trao giải hay fan các nhà và người qua đường tranh cãi nhau, chà chà...!xem cũng rất thư giãn nha.
Hàn Phi một bên nhìn không khí trong xe cũng không biết nên nói gì, tâm trạng của Sở tổng hôm nay không được tốt lắm.
Lí do là Sở lão gia, bắt ép ngài ấy đưa Diệp tiểu thư cùng đi dự tiệc.
Hôm nay mình nên yên phận thì hơn, cố gắng vượt qua khó khăn, tiến đến tiền thưởng cuối tháng.
Xe chạy với tốc độ vừa phải, đúng với yêu cầu an toàn của ngài Sở tổng nào đó, thì lúc 6 giờ cũng đã đến nơi.
Xe dừng trước một tòa biệt thự sang trọng, có phần bề thế hơn cả Diệp gia nha.

Vậy thì chứng tỏ, kinh tế chắc chắn hơn hẳn Diệp gia rồi.
Vì mải mê nhìn ngôi biệt thự và hoàn cảnh xa lạ xung quanh, mà Vịnh Thanh đã không để ý phía trước.
Kết quả là đâm sầm cả người vào sau lưng của Sở Kỳ, mũi cô bị đụng đau vì bất ngờ mà la lên thành tiếng.
Vịnh Thanh: "Ai da đau quá."
Cái gì vậy, tự nhiên đang đi mà dừng lại, có dừng lại cũng phải nói chứ.
Nhưng dù sao cũng phải xin lỗi anh ta trước, không thì sẽ yên với lòng dạ có thù tất báo của anh ta à, lúc này Vịnh Thanh vẫn chưa phát hiện ra lỗi sai là do cô.
Sở Kỳ: "..."
Vịnh Thanh: "A xin lỗi Sở Kỳ, em không cố ý."

Sở Kỳ: "Cô xin lỗi, nhưng tôi thấy có vẻ quá miễn cưỡng, là do cô tự đâm vào."
Chứ anh muốn sao mới chịu hả, tôi mà không coi trọng cuộc sống yên ổn sau này, có mà đi theo anh chịu ngược nhá.
Trên mặt Vịnh Thanh bắt đầu nở nụ cười tươi như hoa, biểu hiện làm nũng hết cỡ, ánh mắt long lanh nhìn Sở Kỳ.
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ anh đừng như vậy mà, nếu như vậy anh còn thấy không đủ thành ý, chi bằng...!em hôn anh một cái, có bù đắp được không?"
Hàn Phi: "..."
Sở Kỳ: "..."
Vịnh Thanh cảm thấy thái độ hai người có vẻ không đúng, nghĩ là vẫn chưa đủ thành ý, nên vẫn tiếp tục diễn.
Vịnh Thanh: "Vẫn không đủ sao, em trước sau cũng là vị hôn thê của anh, anh đừng đối xử với em lạnh lùng như vậy mà."
Vịnh Thanh vừa nói vừa bước đến ôm cánh tay Sở Kỳ, dựa đầu vào ngực anh.
Sở Kỳ lườm cô, nhanh tay đẩy người Vịnh Thanh ra, giọng cáu gắt khó chịu.
Sở Kỳ: "Sự chịu đựng của tôi có giới hạn, cô đừng cố tình vượt quá."
Ánh mắt như muốn nói thêm, cô còn làm như vậy nữa, đừng trách tôi vô tình.
Sở Kỳ quay lưng bước đi, bỏ mặc Vịnh Thanh vẫn còn đứng trơ ra đó.
Vịnh Thanh: "..."
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư, cô cũng nên đi vào."
Hàn Phi cảm thấy tình hình này rất mệt tâm đây, sự khó ở của Sở tổng đã nâng cấp hơn buổi chiều rồi.
Xem ra từ bây giờ, mình phải làm việc tập trung hơn nữa, muốn khóc quá đi, nhờ ơn cô hết đó Diệp đại tiểu thư.
Vịnh Thanh cảm giác vẻ mặt Hàn Phi như kiểu tất cả là tại cô, cô làm gì sai chứ.
Hàn Phi suy nghĩ, mình nên có trách nhiệm cải thiện và làm rõ vấn đề.
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư, thật ra khi nãy là do cô chỉ lo chăm chú ngắm xung quanh, mà không để ý phía trước, nên đã vô tình đụng vào lưng Sở tổng.
Sau đó cô lại cố tình ôm cánh tay ngài ấy, bình thường Sở tổng rất không thích ai chạm vào cơ thể.
Nên xin Diệp tiểu thư hãy chú ý hành động của mình, đừng chọc giận Sở tổng thêm nữa, tôi cũng muốn sống nha."
Vịnh Thanh: "Cái này tôi sẽ ghi nhớ."
Xem ra sau này mình nên thể hiện yêu thích qua lời nói, hành động thì miễn đi, anh ta đã không thích, mắc gì mình phải hạ mình làm.
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư cô nên vào trong rồi."
Vịnh Thanh: "Tôi nghe lời anh, không chọc giận anh ta nữa, nên sẽ không vào.
Tôi đi dạo bên ngoài cũng được, anh ta nhìn thấy tôi, lại càng thêm tức giận."
Hàn Phi: "Tôi cứ thấy không ổn chỗ nào."
Vịnh Thanh: "Tôi thì thấy rất ổn, Sở gia gia yêu cầu Sở Kỳ cho tôi đi cùng đến đây.
Cũng không nói phải đi cùng nhau ở bữa tiệc.

Như vậy tôi không vào thì cũng không sai mà."
Hai người này vẫn đang giao lưu lý lẽ và tính đường tránh xa tảng băng kia, thì bên này Sở Kỳ đã bước vào buổi tiệc.

Ngoại hình của anh là thuộc loại cực phẩm, ngũ quan xuất sắc thần thái lạnh lùng, nhưng rất hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Không một cô gái nào, có thể cưỡng lại vẻ đẹp hoàn hảo như vậy.
Dù anh có bước vào đám đông thế nào, thì vẫn nổi bật rạng rỡ.
Đón tiếp anh là chủ bữa tiệc, cô gái với gương mặt thanh thuần ngây thơ.
Phương tiểu thư: "Sở Kỳ anh đã đến, em đang chờ anh."
Sở Kỳ: "Ừm"
Phương tiểu thư: "Bao lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh, hôm nay gặp được anh em rất vui."
Sở Kỳ: "Đã lâu không gặp."
Phương tiểu thư: "Ông nội không đến cùng anh sao?"
Phương tiểu thư trước giờ vẫn kêu Sở gia gia là ông nội, nên cô không hề ngại miệng.
Sở Kỳ: "Hôm nay ông nội không có đi."
Phương tiểu thư: "À anh vào trong cùng em đi."
Chiến tuyến bên Vịnh Thanh đã kết thúc, cô phải theo Hàn Phi vào buổi tiệc, vì anh ta nói là đã nhận lời Sở lão gia, giám sát hai người, cô đừng làm khó anh ta.
Vịnh Thanh cùng Hàn Phi bước vào bên trong buổi tiệc, khung cảnh được trang trí lộng lẫy lại không diêm dúa rất trang nhã, xem ra chủ nhân của bữa tiệc là một người tinh tế, nhẹ nhàng.
Người đến dự tất nhiên đều là người trong giới thượng lưu, Vịnh Thanh thật chất là người thuộc tầng lớp bình dân.

Không quen với những bữa tiệc sang trọng bậc này.
Mình xuyên vào thân thể của nguyên chủ, nên thuận lý trở thành đại tiểu thư Diệp gia.
Nhưng các quy tắc xã giao phức tạp, hay gì đó trong giới nhà giàu này, cô thấy không hứng thú.
Vịnh Thanh kiếm cớ muốn đi một mình, tìm vài người quen cũ nói chuyện.

Bảo Hàn Phi đi tìm Sở Kỳ, để cô được thoải mái, không ai nhìn chằm chằm từng hành động.
Đơn giản là mình muốn tự do, chứ thật chất ở đây, cô không ấn tượng với ai hết.
Cho thấy thường ngày, mối quan hệ của nguyên chủ cũng không quá thân thiết với ai trong số họ.
Hàn Phi sau khi tách khỏi Vịnh Thanh, thì đi tìm Sở tổng, anh ta đang muốn làm tốt công việc, không thì tiền thưởng sẽ bị lấy lại, việc này vẫn đừng nên xảy ra đi.
Từ xa, anh nhìn thấy Sở tổng đang nói chuyện cùng với Phương tiểu thư.
Hàn Phi bước gần đến chào hỏi hai người bọn họ, Phương tiểu thư cũng chào hỏi lại, cả hai người đã biết nhau trước đó nên cũng dễ nói.
Sở Kỳ: "Cô ta đâu?"
Hàn Phi: "Ở bên kia ạ."
Sở Kỳ: "Sao cô ta không đi qua cùng?"
Hàn Phi: "Diệp tiểu thư nói, tìm vài người quen chào hỏi trước."
Sở Kỳ: "Mặc kệ cô ta, đi thôi.".