[CHƯƠNG 71.3]

Mùng hai Tết, Vương Mẫn Quân cùng chồng con trở về.

Giang Nhu cuối cùng cũng được gặp con rể của thím Vương, chiều cao trung bình, đeo một cặp kính gọng vàng, người không béo nhưng bụng hơi phình ra.

Cũng không biết có phải đàn ông có vợ đều dễ dàng béo lên hay không, Giang Nhu đã từng gặp rất nhiều người sau khi kết hôn liền béo lên, chẳng hạn như Chu Kiến, Chu Cường hay giảng viên đại học của cô.

Thím Vương đã kể với Giang Nhu rất nhiều chuyện về anh con rể này, bà có vẻ không hài lòng với anh ta, cảm thấy lúc trước là anh ta dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Vương Mẫn Quân, nếu không con gái bà sẽ có thể lấy người tốt hơn.

Nhưng Giang Nhu thấy người nọ cũng không tệ lắm, không khoa trương như thím Vương nói, hai người bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, tuy không thật tốt, nhưng cũng không quá kém, có lẽ bởi vì cô đã thấy nhiều trường hợp giống như vậy, giữa vợ chồng tồn tại mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu, chị dâu em chồng, còn có tranh chấp sính lễ và của hồi môn, v.v…

Lấy ba mẹ ruột của cô làm ví dụ, tình cảm giữa hai người vô cùng tốt, nếu một trong hai người ngã bệnh thì người còn lại sẽ tận tình chăm sóc, bình thường chung sống cũng rất hòa hợp. Tuy nhiên, nếu so sánh với tình yêu tự do của anh trai và chị dâu cô thì vẫn có chút khác biệt, khi giữa anh trai và chị dâu cô cũng tồn tại mâu thuẫn, hai người họ sẽ chọn thỏa hiệp với nhau, trong khi giữa ba mẹ cô thì phần nhiều là ba bao dung cho mẹ.

Cho nên Giang Nhu cực kì trân trọng chuyện Lê Tiêu đối xử tốt với cô, Lê Tiêu không giống ba hay anh trai cô, hắn là người nói ít làm nhiều, biết quan tâm đ ến cảm xúc của cô, gặp chuyện sẽ chủ động che chở trước mặt cô. Thật ra trong mấy năm xuyên qua đây, Giang Nhu ở bên hắn cũng không phải chịu khổ cực gì, ngoại trừ hai năm đầu vừa chuẩn bị thi đại học vừa chăm con nên có hơi bận rộn, còn lại mọi chuyện đều ổn.

Có lẽ tất cả những chuyện này đều được thím Vương để trong mắt, lúc trước bà chướng mắt Lê Tiêu bao nhiêu, bây giờ lại có bấy nhiêu thích, cho nên không khỏi so sánh con rể mình với Lê Tiêu, so sánh xong trong lòng mới thấy khó chịu.

Quả thật là như vậy, mấy hôm nay từ khi bọn họ trở về, thím Vương đã không biết bao nhiêu lần khen Lê Tiêu giỏi giang, nói hắn cái gì cũng làm được, ti vi nhà họ Vương chỉ thu được có hai đài, Lê Tiêu chỉ lấy công cụ ra sửa là có thể thu được mười mấy đài.

Bởi vì lời nói không mất tiền mua, thím Vương không ngừng khen Lê Tiêu thông minh, còn dặn Giang Nhu phải giữ hắn cho chặt: "Thím nghe nói bên ngoài có những cô gái trẻ chuyên để mắt đến người có tiền, đứa nhỏ Lê Tiêu này vừa đẹp trai vừa giỏi kiếm tiền, rất dễ trở thành mục tiêu của người ta. Không nói thằng bé, ngay cả bộ dạng như con rể thím còn có người để ý kia kìa, lúc con gái thím vừa sinh con xong phải ở cữ, có một nữ cố vấn trong trường suốt ngày đến tìm chồng con bé, nếu không phải thím tinh mắt, gọi con rể đến mắng cho một trận, nó sẽ còn tưởng người ta thật sự có khó khăn mà vội vàng ra sức giúp đỡ đó."

Giang Nhu bình tĩnh nói: "Không sao đâu thím, anh ấy có người thích, con cũng có người thích mà."

Lúc cô còn là thực tập sinh, ngoại trừ được các bác sĩ trẻ trong bệnh viện xin làm quen, một số bệnh nhân còn hỏi xin số điện thoại của cô.

Sau khi Lê Tiêu biết chuyện, hắn đã giận dỗi mấy ngày, còn kêu cô đi ra ngoài đừng trang điểm, Giang Nhu chẳng những không nghe, còn ăn diện đẹp hơn bình thường. Cô muốn nói cho hắn biết, vì để đề phòng hắn ở bên ngoài có người khác, cô phải luôn luôn giữ gìn sự quyến rũ của bản thân, như vậy nếu có ly hôn thì cô cũng có thể lập tức tìm được người khác.

Chọc cho Lê Tiêu tức đến nỗi kể từ đó ngày nào hắn cũng kiểm tra điện thoại của cô.

"..."

Thím Vương nhìn khuôn mặt trắng trẻo và mái tóc đen dài, thẳng tắp của Giang Nhu, đi ra ngoài, cho dù có nói cô mười bảy, mười tám tuổi cũng có người tin.

Bà ngay lập tức trầm tư, đột nhiên cảm thấy Giang Nhu nói cũng có lý, Lê Tiêu đẹp trai, có tiền, nhưng Giang Nhu cũng đâu có kém, ngược lại còn rất lợi hại, thi đại học cũng không thua kém con gái bà, nhất là Giang Nhu còn bỏ học một năm, lúc sau đều là tự học.

Năm nay còn thi lên thạc sĩ, mấu chốt là ngoại hình cũng khá nổi bật, càng nhìn càng thấy đẹp.

Trong lòng không thể không cảm khái, trước kia bà còn nghĩ Giang Nhu yêu Lê Tiêu đến nỗi tình nguyện vì hắn bỏ học để sinh con, nhưng bây giờ xem ra Giang Nhu dường như cũng không sợ mất đi Lê Tiêu, đây cũng là bởi vì cô đã nắm chắc sao?

Đâu giống con gái bà, ngu ngốc bị người ta lừa gạt, cho rằng sinh con gái thì không thể ngóc đầu dậy trước mặt mẹ chồng, chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn.

Vương Mẫn Quân sinh một bé gái tên là Tiếu Tiếu, cô bé còn chưa nói sõi mà chỉ nói từng chữ một. An An chơi với cô bé một lúc, biết em gái không thể ăn cái này, cũng không thể ăn cái kia, chạy ra ngoài chơi cũng không được, thì bèn xoay người chạy ra ngoài tìm chơi với các anh chị hàng xóm phía sau nhà.

Tiếu Tiếu trông mong nhìn theo bóng dáng chị gái, vẫy tay "A a a" muốn kêu chị, thấy chị không quay lại liền há mồm khóc.

Vương Mẫn Quân đau đầu dỗ con gái, dỗ cả buổi cũng không được, nhưng An An đã chạy đi mất, cũng may có Giang Nhu ôm lấy đứa bé trong tay cô ấy.

Giang Nhu từng sinh con nên rất quen với việc chăm sóc con nít, ôm cô bé vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về, sau đó cầm một chiếc khăn tay lên vẫy tới vẫy lui như làm ảo thuật.

Tiếng khóc của Tiếu Tiếu từ từ nhỏ lại, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm chiếc khăn trên tay Giang Nhu.

Vương Mẫn Quân thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô, đứa nhỏ này quá thích khóc, có đôi khi tôi thật muốn vứt nó đi."

Giang Nhu an ủi: "Con nít đều như thế cả."

Nhưng trong lòng lại nghĩ, An An khi còn nhỏ rất ngoan.

Buổi tối, hai nhà lại cùng nhau ăn cơm. Chồng Vương Mẫn Quân tên Lưu Gia Tiến, tính tình thanh cao mang hơi hướng của người đọc sách, lúc đầu còn có chút chướng mắt Lê Tiêu, chỉ hỏi chuyện thi lên thạc sĩ của Giang Nhu, sau đó ra vẻ người từng trải chỉ điểm cho Giang Nhu mấy câu, Giang Nhu không tiện nói gì trước mặt thím Vương nên chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã tiếp thu.

Lê Tiêu nói chuyện với mọi người, Lưu Gia Tiến không thèm phản ứng, nhưng sắc mặt Lê Tiêu vẫn không đổi, bình thường hắn đã gặp đủ loại người trong giới kinh doanh, dáng vẻ này của Lưu Gia Tiến không có ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng sắc mặt Giang Nhu có chút khó coi, cảm thấy hồi chiều bản thân đã nhìn lầm, anh con rể này của thím Vương quả thật có vấn đề.

Vương Mẫn Quân âm thầm kéo áo chồng, ra hiệu cho anh ta chú ý một chút.

Thím Vương sợ làm mọi người xấu hổ bèn khen Lê Tiêu sự nghiệp thăng hoa, ở phía Nam kiếm được rất nhiều tiền.

Lưu Gia Tiến nể tình hỏi về chuyện kinh doanh của Lê Tiêu, Lê Tiêu mới khiêm tốn nói vài câu, anh ta đã nói: "Người làm ăn không thể chỉ biết có tiền, trước kia tôi có một người bạn cũng đến phía Nam làm kinh doanh trong ngành may mặc, mỗi năm kiếm cả triệu tệ, trở về liền khinh thường bạn học cũ, nhớ lúc trước cậu ta muốn làm cái gì đều chạy vại cầu cạnh đám bạn học cũ như chúng tôi giúp đỡ."

"Tiền không phải là tất cả, quan trọng là phải có mối quan hệ rộng, lúc trước tôi cũng từng muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng sau đó lại cảm thấy nhiều tiền quá cũng vô ích, không bao giờ tiêu hết được, làm giáo viên cũng khá tốt, dạy nhiều sinh viên, quan hệ cũng rộng, giống hiệu trưởng của chúng tôi vậy, đi đến đâu cũng có sinh viên chào đón."

Lê Tiêu nghe xong cười nhạt: "Nếu lúc trước thầy Lưu mà gây dựng sự nghiệp thì chắc chắn sẽ lợi hại hơn tôi nhiều, không giống như tôi, ở phía Nam làm lụng nhiều như vậy cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, không thể so được với những ông chủ lớn thật sự."

Nói tới đây, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nghe nói hai người đã mua mấy căn hộ ở thành phố N phải không? Giá nhà ở thành phố N thế nào? Tôi đang định mua thêm một ít bất động sản, nhà ở tỉnh G quá đắt, tôi đánh giá khá cao thành phố N."

Vương Mẫn Quân không nghe ra ý gì, theo bản năng nhìn về phía mẹ cô ấy, cho rằng mẹ mình khoác lác lung tung, vội làm rõ: "Làm gì có mua mấy căn, chỉ là một căn hộ ba phòng ngủ ở ngoài đường vành đai thứ ba."

Lê Tiêu tỏ vẻ kinh ngạc: "Vậy à, thế chắc là do tôi nghe nhầm, tôi còn cho rằng thầy Lưu làm việc nhiều năm như vậy, hẳn đã mua mấy căn nhà lầu trong trung tâm thành phố."

Nói xong lại ra vẻ khuyên nhủ: "Có tiền thì vẫn nên mua thêm mấy căn nhà, nghe nói sau này giá nhà sẽ tăng."

Lưu Gia Tiến có hơi xấu hổ cười gượng: "Mua nhiều nhà như vậy làm gì chứ? Cũng không có ai ở, vẫn là làm thêm mấy bài luận văn tốt hơn."

"Hơn nữa có tăng cũng không tăng bao nhiêu."

Lê Tiêu nhíu mày: "Vậy sao? Vợ của bạn tôi nói tôi có thể đầu tư vào ngành bất động sản."

Lưu Gia Tiến nghe vậy, sắc mặt hơi dịu đi, lập tức nói: "Vậy tầm nhìn của vợ bạn cậu có hơi hạn hẹp, thay vì đầu tư bất động sản, tốt hơn là nên đầu tư vào cổ phiếu, cậu xem những nước phát triển khác đi, tất cả mọi người đều mua cổ phiếu và trái phiếu."

"Kể từ khi nước ta cải cách mở cửa, thị trường tư bản ngày càng hưng thịnh. Nói một cách bảo thủ, tôi khuyên cậu nên mua cổ phiếu."

Lê Tiêu khẽ cười một tiếng: "Không có chuyện đó đâu, vợ của bạn tôi là sinh viên Đại học Hồng Kông, cũng là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh, còn tự sáng lập nhãn hiệu cho riêng mình, tài sản ròng bây giờ đã hơn trăm triệu. Nếu tầm mắt của cô ấy mà hạn hẹp, vậy sẽ không ai có tầm nhìn xa trông rộng."

"..."

Lưu Gia Tiến lúc này mới ý thức được Lê Tiêu không phải đang nói chuyện phiếm với anh ta, mà là đang giăng bẫy, khiến anh ta từng bước mất mặt.

Anh ta nói có tiền không bằng quan hệ rộng, nói mua nhà không bằng mua cổ phiếu, đối phương bèn nói hắn không chỉ có tiền mà còn có quan hệ rộng, thậm chí còn so sánh anh ta với sinh viên tốp đầu của Đại học Hồng Kông.

Tuy anh ta là giáo viên đại học, nhưng vẫn không thể so sánh với Đại học Hồng Kông, mà anh ta thì lại không có cách phản bác, bởi vì đối phương từ đầu đến cuối không hề nói một câu không tốt cho mình, là anh ta tự mắng mình.

Sắc mặt Lưu Gia Tiến vừa trắng vừa xanh, anh ta không nói nổi câu nào.

Thím Vương nhận thấy bầu không khí có chút xấu hổ nên vội cười hòa giải: "Ăn cơm, ăn cơm. Đừng mãi lo nói mà quên ăn, lãng phí lắm đấy."

Nói xong còn thay mặt Lê Tiêu nói với con rể: "Con đừng có mà đánh giá thấp Tiểu Tiêu. Cũng không biết người bạn kia của con có thật sự kiếm được hàng triệu tệ mỗi năm hay không, nếu thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy thì còn tìm mấy đứa làm gì? Tiểu Tiêu từng được lên quảng cáo chương trình chào xuân đó, con biết chương trình chào xuân không? Chỉ năm giây thôi đã tốn mấy triệu tệ, không có quan hệ rộng cũng không lên được. Sau khi thằng bé trở về đây, lãnh đạo của huyện còn gọi điện thoại mời Tiểu Tiêu đi ăn cơm đó, người bạn đó của con làm sao so được với Tiểu Tiêu? Năm sau Tiểu Tiêu còn mở công ty nữa đấy."

Lê Hân bên cạnh cũng gật đầu: "Giáo viên của tụi con cũng nói giá nhà đất trong nước sẽ tăng."

Thím Vương lập tức nói: "Hân Hân học Đại học Thủ đô, lời giáo viên con bé nói chắc chắn là đáng tin."

Sắc mặt Lưu Gia Tiến càng thêm mất tự nhiên.

Nhưng tâm tình Lê Tiêu lại không tồi, hắn bình tĩnh ăn đồ ăn, còn gắp cho Giang Nhu.

Giang Nhu buồn cười quay đầu nhìn hắn.

Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi Lưu Gia Tiến cũng chưa nói thêm gì nữa.

Lúc Lê Tiêu và Giang Nhu rời đi, Vương Mẫn Quân ôm con tiễn bọn họ ra cửa, Vương Mẫn Quân và Giang Nhu đi song song ở phía sau, cô ấy cảm thấy có lỗi nên nói: "Cô đừng quá để ý những gì chồng tôi nói, tính tình của anh ấy chính là như vậy chứ không có ý gì xấu, có lẽ do thường ngày thuyết lý cho sinh viên quá nhiều nên mới thành thói quen, thật ra anh ấy vẫn là một người tốt."

Vương Mẫn Quân đã nói đến như vậy, Giang Nhu đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì. Theo cô, Vương Mẫn Quân cái gì cũng tốt, chỉ là bị hai vợ chồng thím Vương bao bọc quá mức, từ nhỏ đến lớn không cần phải nhọc lòng chuyện gì, hơn nữa vẫn luôn quanh quẩn trong môi trường tương đối sạch sẽ như trường học, gặp cũng toàn là người tốt, cho nên đã hình thành nên tính cách của Vương Mẫn Quân là cô gái ngoan và học sinh giỏi điển hình.

Mà chồng cô ấy lại là kiểu giáo viên rất tự tin, thích rao giảng đạo lý, trò giỏi gặp thầy giỏi, đương nhiên thầy giáo sẽ áp đảo hơn.

Giang Nhu học theo cô ấy mà trả lời lại: "Cô cũng nói với chồng cô một tiếng, đừng quá để trong lòng, Lê Tiêu là người thẳng thắn như vậy đó, có khi đắc tội với người ta cũng không hay biết, nhưng trong tâm anh ấy vẫn là người tốt."

Vương Mẫn Quân không nghe ra ý gì, gật đầu, nhắc bọn họ về nhà cẩn thận.

Nhưng Lê Tiêu đi phía trước đã nghe thấy, hắn biết Giang Nhu đang che chở cho hắn.

Người nọ cong môi, đứng trước cửa đợi trong chốc lát.

Chờ khi Giang Nhu đã theo, hắn thuần thục đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó quay đầu qua, hơi nghiêng người nhỏ giọng nói: "Lúc nãy anh biểu hiện có tốt không?"

Giang Nhu cười nói: "Anh lợi hại nhất, được chưa?"

Lê Tiêu cười khẽ ra tiếng.

Từ góc nhìn của Vương Mẫn Quân, chỉ thấy hai bóng dáng một cao một thấp thân mật đi cùng nhau, nhưng chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Cô ấy không khỏi sửng sốt, đột nhiên phát hiện mình và chồng chưa bao giờ thân mật được như vậy, trong lòng có chút tiếc nuối vô cớ.