[CHƯƠNG 72.4]

Nghe được lời này, Lâm Mỹ Như lo lắng nói: "Hà Văn Hoa không có ở nhà, mẹ cũng không quen biết người khác. Mày cũng là con trai mẹ, mày không thể bỏ mặc mẹ mày không lo được."

Lê Tiêu đột nhiên sầm mặt, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Lúc trước là chính bà muốn cưới, chẳng lẽ tôi chưa từng ngăn cản bà hay sao?"

Lâm Mỹ Như bị hỏi thì câm nín không trả lời được, đương nhiên là hắn đã từng ngăn cản, nhưng lúc đó bà ta không nghe, còn nói với hắn sau này hắn sẽ có cha và anh trai mới, người một nhà sau này sẽ sống hạnh phúc bên nhau, nhưng không biết sau đó thế nào, Lê Tiêu dọn khỏi nhà họ Hà, cuối cùng không bao giờ trở về nữa.

Lúc ấy bà ta còn cảm thấy đứa con trai này của mình tính tình quái lạ, không ở chung với ai được, giống hệt cha ruột của hắn.

Lâm Mỹ Như do dự mở miệng: "Cái đó… Mẹ cũng không biết mà, nếu mẹ biết bọn họ là người thế nào thì đời nào mà chịu cưới chứ?"

Lê Tiêu cười lạnh, bà ta không biết? Không, kỳ thật bà ta biết hết, chỉ là lửa không lan đến trên người bà ta, cho nên bà ta mới không thèm quan tâm.

Mấy năm hắn sống ở nhà họ Hà, bà ta luôn nói những điều khó nghe với hắn, nhưng lại luôn thiên vị Hà Văn Hoa, dù cho có thấy Hà Văn Hoa muốn đuổi hắn đi, bà ta cũng chỉ thuận tiện đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Mỹ Như không xem hắn là con, hắn hà tất phải xem bà ta là mẹ?

Lê Tiêu cũng không hận bà ta, hắn rất thỏa mãn với cuộc sống mấy năm nay có Giang Nhu và An An ở bên, giống như Giang Nhu đã từng nói với hắn, không có cuộc đời của người nào là thuận buồm xuôi gió, có viên mãn thì ắt sẽ có nuối tiếc, cho nên không cần phải cưỡng cầu quá nhiều.

Nhưng điều này không có nghĩa Lê Tiêu sẽ bỏ qua hết mọi chuyện, hắn có thể tha thứ cho Chu Cường cũng là vì Chu Cường không gây ra tổn thương đậm sâu nào cho hắn, hai người đã từng lớn lên cùng nhau nên cũng có tình cảm, nhưng Lâm Mỹ Như thì có cái gì? Ơn sinh thành hắn đã sớm trả hết.

Năm đó, khi rời khỏi nhà họ Hà, hắn đã tự nhủ trong lòng sau này hắn sẽ không còn người thân.

"Bà đi đi, tôi đã sớm nói rõ ràng, chuyện của bà không liên quan gì đến tôi hết, nếu thật sự muốn ly hôn thì có thể đi tìm Hà Văn Hoa, hắn nhất định sẽ giúp bà, dù sao bà cũng đã làm mẹ hắn nhiều năm như vậy."

Lâm Mỹ Như lần đầu tiên nếm được mùi vị có khổ cũng không nói nên lời, bà ta rất muốn nói với Lê Tiêu rằng bây giờ Hà Văn Hoa đối xử tệ với bà ta, chỉ là khi nghĩ đến chuyện lúc trước bản thân đã đối xử thiên vị Hà Văn Hoa hơn Lê Tiêu, bà ta lại không thể nói nên lời.

"Mẹ…"

Bà ta trông mong nhìn theo Lê Tiêu.

Lê Tiêu nhún vai tỏ vẻ bất lực, dứt khoát cúi người bế An An sau lưng Giang Nhu vào nhà.

An An tựa cằm lên vai bố nhìn về phía bà già kì lạ và bé trai trong sân, đối diện với ánh mắt tò mò của bé trai nọ, cục cưng nhẹ nhàng cong môi cười.

Không ngờ thằng ranh đó lại trừng mắt nhìn bé cưng một cách dữ tợn.

An An sửng sốt, sau đó sợ tới mức vùi mặt vào cổ bố.

Lâm Mỹ Như còn muốn nói thêm gì đó với Giang Nhu, nhưng Giang Nhu chỉ từ trong túi móc ra hai trăm tệ đưa cho bà ta: "Chuyện của anh ấy tôi không thể quyết định được, số tiền này mẹ cứ cầm đi."

Lâm Mỹ Như nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ nhưng vẫn đưa tay cầm, trong lòng khó chịu không thể không nói: "Cô giúp tôi khuyên nó đi, ngày tháng này thật sự không phải dành cho người sống, tôi tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của nó."

Giang Nhu nhìn thấy vẻ chán ghét thoáng qua trên khuôn mặt bà ta thì trong lòng không khỏi tức giận: "Không cần thì trả lại cho tôi."

Cô đưa tay ra muốn lấy lại.

Lâm Mỹ Như vội nhét tiền vào túi rồi xoay người kéo đứa nhỏ bỏ chạy, ra khỏi sân còn không yên tâm dặn dò một tiếng: "Nhớ nói giúp tôi với Lê Tiêu đó."

Giang Nhu nhìn theo bóng dáng rời đi của bà ta, sau đó quay trở vào trong nhà. Trong nhà, Lê Tiêu đã giúp An An cởi áo khoác và giày đã bị ướt rồi ôm cục cưng đến thùng lửa để sưởi ấm.

An An thấy mẹ vào, ngẩng đầu cười gọi một tiếng: "Mẹ ——"

Giang Nhu nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, hỏi Lê Tiêu: "Mặc kệ thật sao anh? Em thấy mẹ bây giờ hình như sống không được tốt lắm."

Đương nhiên trước kia cũng không khá hơn là bao, chẳng qua lúc ấy Lâm Mỹ Như rất đắc ý hưởng thụ, trạng thái tinh thần cũng rất tốt chứ không lúc nào cũng mặt ủ mày chau như bây giờ.

Lê Tiêu im lặng một lát rồi nói: "Anh không muốn quan tâm."

Hắn hiểu rất rõ Lâm Mỹ Như là loại người gì, nếu hắn mà nhúng tay vào, bà ta chắc chắn sẽ đu bám theo hắn, không xem hắn ra gì mà muốn làm gì thì làm, người ngoài nói một câu còn hiệu quả hơn đứa con trai ruột là hắn nói trăm câu. Đến lúc đó Hà Văn Hoa chỉ cần dỗ ngọt mấy câu, bà ta sẽ lại làm trâu làm ngựa cho nhà người ta.

Không cần thiết phải rước thêm phiền phức cho bản thân.

Giang Nhu gật đầu: "Được, em nghe anh."

Lê Tiêu liếc nhìn một cái, khẽ "Ừ" một tiếng.