[CHƯƠNG 75.4]

Cuối cùng, camera giám sát còn chưa được lấy ra, một cậu nhân viên sắc mặt tái ngắt ngồi phía dưới đột nhiên đứng dậy: "Cái đó… Hình như tôi biết là ai làm."

Mọi người trong phòng họp đổ dồn ánh mắt về phía cậu ta, bầu không khí trong nháy mắt trở nên đình trệ, chờ đợi cậu ta nói câu tiếp theo.

Lê Tiêu cũng nhìn cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng.

Cậu nhân viên lo lắng nuốt nước bọt, căng thẳng nhỏ giọng nói: "Hôm đó, sau khi tôi nhận được bản thiết kế, Diêu Thi Lăng có đến tìm tôi, còn cho tôi một ly cà phê kiểu Mỹ. Giữa chừng, tôi nhận được một cuộc điện thoại nên có đi ra ngoài một lát, khi trở về đã không nhìn thấy cô ta, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều mà dứt khoát cầm bản thiết kế đến công ty đóng gói."

Nghe xong lời này, mọi người đều có phần không thể tin nổi, Chu Kiến là người đầu tiên lên tiếng: "Chuyện này hẳn không thể chứng minh được gì?"

Có người phụ họa: "Đúng vậy, Diêu Thi Lăng đã từ chức rời công ty, hiện tại không có cách để xác minh."

Cậu nhân viên sợ bị ông chủ trách phạt, vội vàng nói: "Tôi nói thật, lúc ấy chỉ có cô ta đến tìm tôi, cũng chỉ có trong mười mấy phút đó tôi mới không nhìn bản thiết kế, nếu không phải Diêu Thi Lăng, vậy chính là có ai đó đã nhân mười mấy phút đó mà nhét bản thiết kế này vào."

Cũng chính là lúc này, thư ký Mạnh gấp gáp đem USB chứa dự liệu giám sát đến: "Giám sát hàng tháng đều đã được lưu lại, tất cả video giám trong tháng ba đều ở đây."

Sau đó c ắm vào máy tính để bàn bên cạnh Lê Tiêu, Chu Kiến bên cạnh thấy vậy, không thể không nghiêng đầu nhìn xem, những người khác thấy vậy cũng lặng lẽ đứng dậy đến xem.

Thư ký Mạnh điều chỉnh thời gian về hai tháng trước, sau đó tìm được hôm cậu nhân viên kia nhận được bản thảo, cậu nhân viên cũng cố gắng nhớ lại: "Hình như là lúc hơn tám giờ sáng, cũng hình như là hơn chín giờ, tôi cũng không nhớ chính xác."

Lê Tiêu cũng không nhớ lắm bản thân đưa bản thiết kế xuống dưới lúc nào, liền nói: "Trước tiên xem ở chỗ bộ phận hành chính, bắt đầu từ lúc tám giờ."

Sau đó, thư ký Mạnh tìm đến hệ thống giám sát của bộ phận hành chính, đồng thời điều chỉnh thời gian đến tám giờ sáng. Tám giờ sáng, phần lớn nhân viên của bộ phận hành chính đều đã đến, ai cũng đang vùi đầu làm việc, cậu nhân viên kia cũng ở đây. Xem cả buổi cũng không có gì thay đổi, thư ký Mạnh bắt đầu điều chỉnh thời gian, mãi cho đến mười giờ sáng, cậu nhân viên nọ đi ra ngoài, để lại chỗ làm việc trống vài phút, đến mười giờ chín phút hai mươi bảy giây thì cầm theo bản thiết kế quay trở lại. Cậu ta đặt bản thiết kế trong tay lên bàn làm việc, bản thân thì ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cậu ta hết uống nước, lại cầm một số tài liệu lên xử lý, quanh đi quẩn lại, mấy đồng nghiệp cùng lãnh đạo cũng nhìn cậu ta mấy lần.

Khuôn mặt cậu nhân viên nọ đỏ bừng, bởi vì những việc này không giống những gì cậu ta vừa nói.

Trong lòng cậu ta vô cùng hối hận, lúc ấy cậu ta hẳn là nên đem bản thiết kế đi ngay, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng cậu ta cũng rất nghiêm túc xem, muốn biết là ai đã hại mình.

Không chỉ có cậu ta xem nghiêm túc, mọi người đều chăm chú nhìn màn hình máy tính, chớp mắt cũng không muốn rời.

Trên màn hình máy tính rất nhanh đã xuất hiện một người, chính là Diêu Thi Lăng mà cậu nhân viên đã kể. Diêu Thi Lăng cầm cà phê đến đây, hai người dường như còn nói gì đó, trên khuôn mặt đều mang theo nụ cười.

Chẳng qua camera giám sát không thu được âm thanh, chỉ nhìn thấy môi hai người đang cử động.

Cậu nhân viên nhận lấy cà phê rồi uống một ngụm, đột nhiên điện thoại di động trên người cậu ta hình như vang lên, cậu ta vội vàng lấy ra kiểm tra, sau đó đứng dậy tìm kiếm trên bàn, tìm không được đồ được yêu cầu thì liền chào hỏi với Diêu Thi Lăng rồi ngay lập tức rời khỏi.

Sau khi cậu nhân viên đi, Diêu Thi Lăng không đi, mà là ngồi xuống ghế của cậu ta, sau đó nhìn khắp xung quanh, thấy không ai nhìn mình, cô ta lén lút lấy một tờ giấy trong người ra vuốt phẳng rồi nhét vào trong túi giấy.

Thư ký Mạnh bấm tạm dừng, hình ảnh cuối cùng dừng ở khoảnh khắc Diêu Thi Lăng đứng dậy.