Edit: Sơn Tra

Vương Đào được chôn cất vào buổi sáng. Lúc bọn họ xuống núi, nhà họ Vương đã chuẩn bị sẵn mấy bàn đồ ăn để chiêu đãi mọi người.  

Ăn xong thì đã là hơn ba giờ chiều, Lê Tiêu đã thu dọn đồ đạc xong xuôi để đưa mấy người Giang Nhu đi, chẳng qua trước khi đi, hắn còn phải thu xếp cho thằng bé Vương Đại Chí. 

Bởi vì công ty có chút việc làm chậm trễ cho nên mãi hôm qua Chu Kiến mới trở về được, khi hắn đến nơi, Lê Tiêu có bảo hắn lái xe đến nhà mẹ đẻ của vợ Vương Đào xem thử. Chu Kiến cũng được xem như người giỏi ăn nói, nhưng lúc gặp gia đình kia thì cũng không có cách, người nhà mẹ đẻ cô ta mở mồm ra cũng có thể gi3t chết người, nói con gái lấy chồng như chậu nước đổ đi, không liên quan gì đến nhà bọn họ.

Mà Hàn Tiểu Quyên đã chạy trốn không thấy bóng dáng từ lâu, không ai biết cô ta ở nơi nào.

Lê Tiêu cũng không thể vì chuyện này mà ở lại lâu, hết cách, sau khi thương lượng với Chu Kiến và Chu Cường, ba người quyết định mỗi năm sẽ chi ra một số tiền giúp đỡ Vương Đại Chí học tập.

Bọn họ không đưa tiền cho mẹ Vương Đào, mẹ Vương Đào là người thiên vị, bọn họ lo lắng bà ta sẽ đem số tiền này đi cho đứa con trai nhỏ kia, bọn họ cũng không phải làm từ thiện, số tiền này là bởi vì nhớ đến tình cảm từ nhỏ đến lớn với Vương Đào nên mới cho.

Tuy rằng sau khi lớn lên quan hệ có trở nên xa cách một chút, nhưng người cũng đã không còn, những mâu thuẫn nhỏ đó cũng đã không còn quan trọng, lần này Lê Tiêu và Chu Kiến trở về cũng là vì để nhìn người lần cuối. 

Con người ta chính là như vậy, càng lớn lại càng hoài niệm tuổi thơ.

Lê Tiêu và Chu Kiến cũng không ngoại lệ.

Vương Đại Chí nhận số tiền mà ba người chú cho, không ngừng gật đầu nghe bọn họ dặn dò.

Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Ba mẹ con đều đã không còn nữa, bản thân con phải trưởng thành rồi, con nhớ giữ số tiền này cho kĩ, nếu thật sự không làm được nữa thì đến nhờ chú Chu Cường gửi vào ngân hàng, chi tiêu mỗi tuần phải tự mình lên kế hoạch rõ ràng."

"Cũng đừng mãi chìm đắm trong bi thương, không có chuyện gì là không thể vượt qua cả. Khi còn nhỏ chú còn khổ hơn con nhiều, lúc cha chú chết chú còn chưa lớn như con, nhưng bây giờ chú vẫn sống rất tốt đấy thôi. Đầu óc phải linh hoạt một chút, đừng để người ta lừa mất tiền. Còn nữa, tuy bọn chú không ở bên cạnh con, nhưng nếu có việc gì có thể gọi điện thoại cho bọn chú bất cứ lúc nào, bọn chú nhất định sẽ nghĩ cách giúp con, chú Chu Cường của con ở ngay trong huyện, con cũng có thể đến đó tìm chú ấy."

"Ba con và bọn chú cùng nhau lớn lên, chỉ cần con không đi sai đường, không học cái xấu của người ta, thì cho dù có chuyện gì đi nữa, bọn chú đều sẽ giúp con."

"Con phải nhớ kĩ, con đường sau này phải tự trông cậy vào chính mình, người khác đi sai đường thì quay đầu là bờ, bởi vì bọn họ có ba mẹ lo, cho dù lầm đường lạc lối cũng sẽ có người kéo trở về đúng đường. Nhưng con thì khác, nếu như con đi sai đường thì cũng sẽ không có ai quan tâm, cho nên con phải kiềm chế bản thân, học hỏi từ những người giỏi."

Chu Kiến bên cạnh cảm thấy lời này như xát muối vào vết thương, hắn vội kéo ống tay áo Lê Tiêu, khẽ nói: "Anh."

Đứa nhỏ này mới vừa mất đi ba mẹ, nói như vậy quá khó nghe.

Vương Đại Chí đã không còn là Vương Đại Chí trước kia, sau khi mẹ ôm hết tiền bỏ trốn, cậu cũng đã trưởng thành, biết bản thân đã không còn gì, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cậu nhóc gật đầu thật mạnh, nâng cánh tay lên chùi nước mắt: "Chú, con đã biết, con cảm ơn mấy chú."

Nói xong, Vương Đại Chí cúi người một góc chín mươi độ trước ba người. 

Chu Kiến thở dài, nhớ đến lúc trước đứa nhỏ này bị mẹ nó dạy vừa hư hỏng vừa hung dữ, không nghĩ đến sau khi Vương Đào chết, thằng bé lại hiểu chuyện hơn không ít.

Chu Cường kéo thằng bé lại: "Được rồi, có chuyện gì thì đến tìm chú. Chú Lê Tiêu của con khi còn nhỏ còn thảm hơn con nhiều, nhưng bây giờ chú ấy lại là người sống tốt nhất, con không cần học người khác, cứ học theo chú ấy đi, chăm chỉ học hành, tuy chú ấy không học đại học, nhưng lúc còn đi học chú ấy học rất giỏi, năm nào thi cũng nằm trong top 3 của trường."

Vương Đại Chí vừa gật đầu vừa dùng cánh tay lau nước mắt.

Sau đó nhìn ba người chú rời đi.

Giang Nhu ôm con gái chờ trước cửa, thấy Lê Tiêu bước ra, cô cũng không hỏi nhiều.

Lê Tiêu từ biệt Chu Cường và Chu Kiến. Chu Kiến dự định trở về tỉnh G ngay, Chu Cường thì trở về tiệm, Lê Tiêu ở lại bên này một đêm, ngày mai sẽ dẫn mấy người Giang Nhu đi thủ đô.

Chu Kiến dặn Lê Tiêu trở về sớm một chút rồi vội vàng gọi xe rời khỏi.

Chu Cường chào hỏi với Lê Tiêu rồi cũng xoay người bước nhanh đi.

Dù rất đau lòng khi mất đi người anh em cùng nhau lớn lên, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bọn họ đều là người trưởng thành, không thể mãi đắm chìm trong bi thương.

Lê Tiêu đi về phía Giang Nhu, sau đó đón lấy An An đã ngủ say trong lòng cô. Lê Hân đi theo bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Một mình em trở về thủ đô là được."

Cô nàng sợ phiền đến chị và anh rể.

Lê Tiêu: "Không sao, cũng không mất mấy ngày."

Giang Nhu hỏi thăm tình hình của cậu bé Đại Chí: "Để thằng bé ở đây một mình có phải không hay lắm không? Thằng bé còn quá nhỏ, chúng ta có nên tìm cho nó một người giám hộ không?"

Lê Tiêu không cần suy nghĩ đã nói: "Mười tuổi mà còn nhỏ? Bản thân mình cũng không tự lo được thì dứt khoát đừng sống nữa, năm đó anh không có lấy một xu còn sống được, chẳng lẽ nó lại không được?"

Giang Nhu: "... Cũng không thể nói như vậy."

Trong ấn tượng của cô, tam quan của đứa nhỏ mười tuổi còn chưa được đắp nặn đầy đủ, cô lo lắng đứa nhỏ này về sau lên cấp hai bước vào thời kỳ phản nghịch không có ai quan tâm sẽ xảy ra chuyện. 

Nhưng Lê Tiêu lại rất kiên trì với chuyện này: "Anh không phải ba ruột của nó, nếu cái gì cũng lo, lo quá nhiều chỉ e sau này người ta còn oán trách anh cho quá ít. Như vậy đã là rất tốt, nếu sau này thằng bé biết phấn đấu, anh nhất định sẽ giúp đỡ, nếu nó không biết phấn đấu mà lại đi theo người ta học cái xấu, vậy anh sẽ mặc kệ."

Theo quan điểm của hắn, bản thân năm đó không có gì hết mà vẫn sống tốt, tuy Vương Đại Chí không có ba mẹ, nhưng lại không thiếu tiền tiêu, như vậy đã là rất may mắn.

Giang Nhu thấy hắn kiên trì nên cũng không nói thêm gì.

Lại nghĩ sau này sẽ thường xuyên kêu Lê Tiêu gọi điện thoại về hỏi han chuyện học hành của đứa nhỏ, để cậu nhóc biết vẫn còn có người quan tâm mình.

Một nhà bốn người đi về nhà, vừa tới cửa nhà đã thấy thím Vương vội vàng chạy đến nhà họ, bà còn cầm theo không ít đồ, gấp gáp chạy vào trong sân để đồ đạc xuống rồi lại chạy ra ngoài.

An An đã thức, vừa thấy bà liền gọi to: "Bà Vương ơi ——"

Thím Vương đang đóng cửa, nghe tiếng gọi, bà ngay lập tức nhìn qua: "Ai da, sao mấy đứa lại về rồi?"

Giang Nhu nhìn dáng vẻ vội vàng không che giấu được hưng phấn của bà thì không thể không hỏi: "Thím định đi đâu sao?"

Hai mắt thím Vương sáng lên: "Con còn chưa biết sao? Nhà mẹ chồng con đang cãi nhau ỏm tỏi kìa."

Thấy Lê Tiêu cũng ở đây, nụ cười trên mặt bà cũng nhạt hơn, nhưng vẫn không giấu nỗi sự háo hức trong mắt: "Ai da, con nói xem đây có phải chuyện lớn không? Vừa rồi thím nghe người ta nói, hình như là Hà Văn Hoa phát hiện ra vợ nó cắm sừng nó, đứa con không phải của nó, bây giờ hai vợ chồng đang đánh nhau trong nhà kia kìa."

"Ngay lúc nãy thôi, Hà Văn Hoa vừa từ nơi khác trở về đã lôi vợ nó về nhà ngay giữa đường, thím phải xách đồ nên không đuổi theo kịp, cho nên mới muốn đem đồ về nhà trước. Có điều thím Ngô của con đã tận mắt chứng kiến Hà Văn Hoa vừa đi vừa mắng nhiếc hết sức khó nghe, còn nói bản thân lúc trước vốn đã có thể trở thành giáo viên ở một trường trung học trọng điểm, cũng chỉ bởi vì người nhà mẹ vợ chạy đến làm loạn một trận nên mới không còn gì. Lần này có thể phát hiện cũng là vì lần trước nó về nhà càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ không giống mình, sau đó lén lấy tóc đi làm cái gì mà giám định thân nhân, ai da, thím cũng không biết nói như thế nào, dù sao chính là mấy hôm trước nó nhận được kết quả, đứa nhỏ quả nhiên không phải con của nó."

"Giờ thì hay rồi, Hà Văn Hoa nhất định sẽ nổi điên lên, nếu lúc trước nó không cưới vợ, hiện tại có lẽ đã sớm chuyển đến tỉnh lị sống những ngày lành… Thím không nói với mấy đứa nữa, thím phải đến đó nhìn xem."

Nói xong vội vàng xoay người chạy, sợ chậm một bước sẽ không xem được.

Giang Nhu cũng không quan tâm Lê Tiêu, cô kéo tay Lê Hân: "Đi, chúng ta cũng đi xem."

An An trong lòng Lê Tiêu thấy mẹ nôn nóng đến mức quên mất mình, sốt ruột gọi: "Mẹ ——"

Sau đó kéo áo bố, ý bảo hắn nhanh chóng đi theo. 

Lê Tiêu không muốn đi lắm, nhưng con gái cưng đã gấp gáp đến mức đá hắn, hắn cũng chỉ đành đi theo. 

Bọn họ đi thẳng đến nhà họ Hà. Trước cửa nhà họ Hà đã có không ít người vây quanh, mấy người Giang Nhu đến nơi cũng không chen vào được, tất cả đều đến xem náo nhiệt.

Tuy rằng Giang Nhu và Lê Hân đứng bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, nhưng bọn họ có thể nghe thấy bên trong sân truyền đến tiếng Hà Văn Hoa điên tiết gào lên mắng nhiếc, tiếng phụ nữ la hét và nhục mạ cùng với tiếng khóc của đứa nhỏ.

Hai vợ chồng nhà đó cãi nhau khó nghe đến mức Lê Tiêu đến sau phải nhanh chóng bịt tai con gái lại, sợ cục cưng học hư.

Giang Nhu còn hết sức thích thú nhón chân lên xem. Trận đại chiến của hai vợ chồng nhà đó kéo dài đến chạng vạng vẫn chưa chịu ngừng, ngay từ đầu là Hà Văn Hoa chiếm ưu thế, nhưng lúc sau thì mấy anh em họ của nhà gái đến, đè Hà Văn Hoa xuống đất đập cho một trận.

Hà Văn Hoa vừa khóc vừa mắng: "Tao sẽ không buông tha cho chúng mày, tao sẽ không buông tha cho chúng mày ——"

Mà vợ hắn hiện tại đã bất chấp tất cả: "Nằm mơ cũng không cần nghĩ đến chuyện ly hôn, bà đây muốn ăn vạ ở nhà mấy người cả đời."

Mãi cho đến lúc trời tối cũng chưa kết thúc, nhưng mọi người còn phải về nhà nấu cơm ăn cơm cho nên cũng lần lượt giải tán, Giang Nhu sợ bọn họ bị Hà Văn Hoa nhìn thấy sẽ không tốt, cũng nhanh chóng kéo Lê Tiêu đi về. 

Nhưng lần này cô đã xem rất thỏa mãn, cô còn nhớ rõ lúc trước Hà Văn Hoa ức hiếp Lê Tiêu thế nào, lúc hại người khác hắn hẳn không nghĩ đến bản thân cũng sẽ có ngày hôm nay.

Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn, Lê Tiêu cùng Giang Nhu đưa An An và Lê Hân rời khỏi huyện. Đầu tiên là ngồi xe buýt đến thành phố, sau đó lại chuyển sang xe lửa đến tỉnh lị thành phố bên cạnh rồi ngồi máy bay đến thủ đô. 

Khi ngồi trên xe buýt rồi khỏi huyện thành, Lê Tiêu vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bến xe phía sau thì hắn mới thôi không nhìn nữa.

Giang Nhu quay đầu nhìn hắn.

Lê Tiêu mím môi, không kiềm được mà nói: "Đầu năm nay, lúc chúng ta rời khỏi huyện, anh đã nhìn thấy Vương Đào ở nơi đó. Dù sao cũng là anh em với nhau, lúc ấy anh đã cảm thấy không cần thiết phải so đo quá nhiều, còn nghĩ cuối năm nay lại trở về một chuyến, đến lúc đó sẽ cùng bọn họ ăn bữa cơm."

Có lẽ là do càng lớn càng dễ mềm lòng, Lê Tiêu cũng đã mềm lòng, khi đó hắn nhớ lại khoảng thời gian trước kia, tiếc nuối mấy anh em ngày càng xa cách, cho nên đã nghĩ nếu có thể hòa thuận thì cứ hòa thuận, về sau cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt, giống như khi còn nhỏ vậy, giận dỗi rồi cãi nhau, ăn xong bữa cơm lại làm hòa.

Chẳng qua hắn không bao giờ ngờ rằng người anh em của mình lại đột nhiên không còn trên đời nữa.

Giang Nhu vươn tay nắm lấy tay hắn.

Lê Tiêu cũng nắm tay cô: "Kỳ thật anh cũng không buồn lắm, chỉ là mấy hôm trước nhìn thấy người nằm ở đó thì có đau lòng một chút, bây giờ không sao rồi, chỉ là cảm thấy thế sự biến hóa vô thường, anh sợ bản thân làm chưa đủ tốt."  

Nói tới đây, hắn nắm chặt bàn tay như muốn bắt lấy thứ gì đó.

Giang Nhu mỉm cười với hắn, nghiêm túc an ủi: "Anh đã làm rất tốt."

Cô thật sự cảm thấy Lê Tiêu đã làm tốt hơn rất nhiều người. Hắn bề ngoài là người lạnh nhạt, kỳ thật lại rất tốt bụng, Chu Cường trước kia đối xử với hắn như vậy, hắn ngoài mặt thì nói hay lắm, thật ra người ta vừa mời hắn bữa cơm hắn liền cho qua, Vương Đào xảy ra chuyện, Chu Cường gọi điện thoại cho hắn, hắn không nói hai lời đã ngay lập tức đến đây hỗ trợ. Còn có Thường Dũng, trước kia Thường Dũng cũng không tính là đối xử tốt với hắn, nhưng sau khi Thường Dũng xảy ra chuyện hắn vẫn còn thường qua lại với gã, thỉnh thoảng còn cho ít đồ cứu tế…

Hắn thật sự là người rất tốt, Giang Nhu vẫn nhớ rõ tư liệu đời trước của hắn, bạn bè của hắn khi nói về hắn không có ai nói lấy một câu không tốt.

Giang Nhu cũng đột nhiên phát hiện, bản thân thật ra rất khó để không thích hắn. Lúc mới vừa xuyên qua, cô thích vẻ bề ngoài của hắn, sau đó lại thích cách hắn yêu thương vợ con, sau đó là năng lực và sự quan tâm mọi lúc mọi nơi của hắn dành cho cô. Cho tới bây giờ, Giang Nhu cảm thấy hẳn là còn hơn như vậy nữa, đó chính là phẩm hạnh của hắn.

Hắn đến từ đáy xã hội, chắc chắn không khỏi có một chút tính khí và thói quen của những người ở đó, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, hắn kỳ thật còn có một trái tim chân thành và khoan dung.

Lê Tiêu không nói chuyện nữa, chỉ là nắm chặt lấy tay Giang Nhu.

Máy bay đáp xuống thủ đô, An An là người vui vẻ nhất, vừa xuống máy bay đã giơ tay nói muốn ăn vịt quay, muốn đi xem phim hoạt hình.

Có lẽ thói quen giơ tay phát biểu hình thành kể từ khi đi học mẫu giáo, bây giờ mỗi khi muốn nói gì, bé cưng đều sẽ giơ tay lên cao.

Đáng yêu khỏi phải nói.

Giang Nhu cố ý hỏi bé cưng có tiền không.

An An nghiêng đầu: "Bố mẹ có tiền mà."

Lê Tiêu cười khẽ một tiếng: "Đó là tiền của bố mẹ, đâu phải tiền của con."

An An phồng mãi nhào tới đánh hắn: "Bố lại ức hiếp người khác." 

Lê Tiêu trốn sang bên cạnh: "Con học thói quen này ở đâu đấy? Sao bây giờ lại còn học được cách đánh người rồi?"

An An khịt mũi, quay lưng lại không thèm để ý đến hắn. 

Ra khỏi sân bay, cả gia đình gọi một chiếc xe đi thẳng đến khách sạn bên cạnh trường của Lê Hân. Sau khi lên xe, Lê Tiêu lại tiếp tục chọc An An, An An tức giận trừng hắn, hắn còn sợ chưa đủ phiền mà túm bím tóc của bé cưng, làm cho Giang Nhu nhìn không nổi nữa, tức giận đánh lên tay hắn: "Em thấy anh đúng là thiếu đòn mà."

Lê Tiêu sờ sờ cái mũi rụt tay trở về.

An An thở phì phò ôm lấy cổ mẹ: "Mẹ đánh thêm nữa đi, bố đúng là đáng ghét mà."

Lê Hân ngồi ghế phụ phía trước cũng bật cười.

Xe cuối cùng dừng ở cửa khách sạn năm sao cao cấp gần Đại học thủ đô, một nhà bốn người đặt một phòng tiêu chuẩn giường đơn và một phòng giường đôi.

Trường học của Lê Hân còn chưa khai giảng, trở về có hơi bất tiện, cho nên Giang Nhu bảo em gái hẵng khoan trở về, mấy ngày nay cứ ở bên ngoài chơi với bọn họ, bởi vì dựa theo hiểu biết của Giang Nhu về tính tình của Lê Hân, cho dù cô nàng học ở thủ đô, nhưng ngày thường chắc hẳn là rất ít khi đi chơi, có khi còn không quen thuộc bằng cô.

Lê Hân ở phòng giường đơn, Giang Nhu và Lê Tiêu ở phòng giường đôi.

Gian phòng vô cùng xa hoa, hai giường đôi bên trong đều rất lớn. An An vừa vào cửa đã vui vẻ nhào lên giường, sau đó chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, không ngừng ríu rít "Mẹ ơi chỗ này cao quá", "Mẹ ơi đẹp quá đi"...

Giang Nhu trước tiên là đi đun nước, sau đó trải chăn ga mang từ nhà lên giường, đến khi nước sôi thì mang vào tráng qua nhà vệ sinh và dép lê.

Lê Tiêu không nói nên lời: "Nào có dơ như vậy chứ?"

Giang Nhu cũng không ngẩng đầu lên: "Anh thì biết cái gì?"

Nghi ngờ hắn mỗi khi đi công tác đều không chú ý những chuyện này, cô không thể không nói: "Lát nữa chúng ta đi ra ngoài mua nước uống, em nghe nói có người ở khách sạn còn cố ý dùng ấm đun nước nấu qu@n lót đó."

Quả nhiên, Lê Tiêu vừa nghe đến lời này, sắc mặt ngay lập tức thay đổi: "Em nói thật sao?"

"Em lừa anh làm gì chứ?"

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười một cách gượng gạo: "Thôi bỏ đi, dù sao bây giờ anh cũng đang sống tốt, sau này chú ý một chút là được."

Lê Tiêu nghe xong không nói lời nào, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, hẳn là đã bị làm cho ghê tởm không ít.

Giang Nhu chột dạ cúi đầu, trước kia Lê Tiêu đi công tác, cô quên nói với hắn những việc này, chủ yếu là do những việc này đều là chuyện thường tình ở đời sau, cho nên cô cũng không để trong lòng. 

Sắc trời đã có hơi tối, hơn nữa cả ngày hôm nay hết ngồi xe lại ngồi máy bay mệt mỏi, cả gia đình quyết định không đi ra ngoài chơi, ở khách sạn ăn cơm xong liền về phòng đi ngủ.

Lê Tiêu trở lại phòng, cố ý nói tối nay bản thân muốn độc chiếm một giường, để An An qua ngủ cùng Giang Nhu. 

An An không hiểu mưu kế của bố, hôm nay em giận dỗi bố, cho nên lúc này không muốn bố đạt thành ý nguyện, Lê Tiêu vừa nói muốn độc chiếm một giường, bé cưng đã lập tức đòi ngủ một mình một giường. 

Hai bố con cãi cọ thật lâu, cuối cùng dưới sự hòa giải của Giang Nhu, An An thành công độc chiếm một chiếc giường. Công chúa nhỏ hất cằm như vừa đánh thắng trận, khịt mũi với bố rồi vui vẻ nhảy nhót trên chiếc giường mình vừa thắng được. 

Mà Lê Tiêu lại tỏ vẻ thở dài buồn bã ngồi xuống một chiếc giường khác. 

Giang Nhu thoa mỹ phẩm dưỡng da xong bò lên giường, tức giận đạp hắn một cái: "Diễn hay quá, mau đi tắm đi." 

Lê Tiêu cố hết sức đè nén nụ cười trên môi, sau đó xoay người lấy quần áo đi vào phòng tắm.

An An còn vui vẻ nói với Giang Nhu: "Mẹ ơi, tối nay con sẽ ngủ một mình." 

Giang Nhu nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, cô buồn cười nói: "Được rồi, ngủ một mình ngoan ngoãn đấy."

An An "Dạ" một tiếng, thấy mẹ cầm điều khiển từ xa xem ti vi, bé cưng vội trèo xuống chạy đến bên cạnh cô, nói muốn xem Chuột và Mèo.

Lê Tiêu từ trong phòng tắm đi ra, thấy hai mẹ con ôm nhau xem ti vi, cố ý ra vẻ bất ngờ nói: "Ồ, vậy đêm nay bố được ngủ một mình một giường rồi sao?"

Hắn vừa nói xong, An An lập tức sốt ruột nói: "Giường của con."

Sau đó chạy đến giường mình nằm dài không cho hắn nằm.

Lê Tiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng mất mát, ngồi xuống bên cạnh Giang Nhu lau tóc.

An An đắc ý cười ra tiếng.

Giang Nhu nhắc nhở con gái đắp chăn: "Điều hòa đang mở, đừng để bị cảm lạnh."

An An ngoan ngoãn chui vào trong chăn.

Thấy đã chín giờ rưỡi, Giang Nhu bèn tắt đèn đi ngủ. Có lẽ đã rất mệt mỏi, vừa tắt đèn không bao lâu, giường bên cạnh liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn của An An. Lê Tiêu nhẹ nhàng xuống giường kiểm tra, thuận tiện đắp kĩ chăn cho cục cưng, sau đó quay về giường ôm lấy Giang Nhu.

Cúi đầu hôn cô, còn đắc ý tiến đến bên tai Giang Nhu nói: "Con ngủ rồi."

Giang Nhu buồn cười đẩy hắn: "Anh có thấy mình trẻ con hay không?"

Lê Tiêu khẽ cười một tiếng: "Anh trẻ con cái gì chứ? Anh mà không làm vậy, vợ chồng mình còn được đắp cùng một chăn chắc?"

Hắn lại ôm Giang Nhu vào lòng lần nữa, không thể không nói: "Con gái chúng ta đúng là ngày càng khó chọc." Nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại giấu không được sự kiêu ngạo.

Ở trong mắt hắn, con gái hung dữ một chút rất tốt, sẽ không dễ bị người ta bắt nạt, con gái của Lê Tiêu hắn, đúng là nên có một chút tính khí.

Giang Nhu muốn nói gì đó nhưng đã bị Lê Tiêu cúi đầu chặn miệng, sau đó hai người không biết xấu hổ trốn trong chăn làm chuyện xấu.

Sáng hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu thức dậy muộn. An An từ nhỏ đã quen với chuyện bố mẹ ngủ nướng, em cũng không làm phiền đến hai người, tự mình bò dậy mở ti vi xem phim hoạt hình, còn vô cùng thông minh vặn nhỏ âm lượng.

Nhà bọn họ ở thủ đô chơi một tuần, nào là tham quan Tử Cấm Thành, Vạn Lý Trường Thành, Di Hòa Viên, Thiên Đàn, còn ăn rất nhiều đồ ăn ngon. An An còn chụp rất nhiều ảnh, tấm nào cũng cười rất vui vẻ.

Có đôi khi tối ngủ nằm mơ còn cười, cũng không biết mơ thấy cái gì vui.

Ngày thứ ba, Kim Đại Hữu có ghé qua đây dẫn bọn họ đi ăn mấy món ngon trong ngõ nhỏ. Bình thường mấy người Lê Tiêu đều ăn trong nhà hàng lớn, đồ ăn ngon thì có ngon, nhưng cũng không phải cực kì ngon, hơn nữa còn rất đắt, không giống mấy món Kim Đại Hữu dẫn bọn họ đi ăn, hương vị đều rất độc đáo. 

Chơi được một tuần, ngày cuối cùng, mấy người Giang Nhu đưa Lê Hân về trường học, thuận tiện đi dạo Đại học thủ đô. An An vừa vào đã nhìn trái nhìn phải, không ngừng reo lên: "Mẹ ơi, nơi này đẹp thật đó." 

Còn ngây thơ đặt câu hỏi: "Mẹ ơi, tại sao mẹ không thi vào trường này?"

Giang Nhu: "... Không phải mẹ muốn thi là có thể thi đậu."

Bên cạnh, Lê Tiêu đang định ngáp dài, vừa nghe đã ngay lập tức bật cười.

Giang Nhu nhẹ nhàng trừng mắt với hắn.

Lê Hân mỉm cười giới thiệu với bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến kí túc xá, hiện tại trường học sắp khai giảng, cho nên trong trường có rất đông người.

Tham quan kí túc xá của Lê Hân xong, bọn họ lại đến kí túc xá của Kim Đại Hữu. Bởi vì Kim Đại Hữu học cao học cho nên kí túc xá của hắn tốt hơn rất nhiều, bên trong còn có phòng tắm riêng.

Nhưng giường của hắn lại rất bừa bộn, phía dưới giường còn có một bộ xương mô hình, An An vừa nhìn thấy đã sợ hãi trốn sau lưng Giang Nhu.

Lê Tiêu ghét bỏ đá chiếc giày mà Kim Đại Hữu quăng bừa bãi: "Được rồi, không có gì để xem hết, khăn trải giường kia cũng không biết đã bao lâu chưa giặt mà đổi màu hết rồi."

Kim Đại Hữu xấu hổ sờ mũi.

Lê Hân ngoài cửa khẽ mỉm cười.

Sau khi từ thủ đô trở về, An An và Giang Nhu cũng sắp khai giảng, An An lên lớp một, còn Giang Nhu học năm thứ nhất cao học.

Buổi sáng ngày khai giảng, An An vui vẻ nói với Giang Nhu: "Mẹ ơi, chúng ta đều học năm thứ nhất."

Giang Nhu mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, An An chính là học sinh tiểu học đó."

Hôm nay, Lê Tiêu giống như mọi ngày, lần lượt đưa hai mẹ con cô đi học.



Chớp mắt đã đến cuối năm 2007, mùa đông năm nay có hơi rét đậm.

Phương Nam bên này đã xảy ra một trận bão tuyết khá nghiêm trọng. Trước đêm giao thừa, Giang Nhu và Lê Tiêu dẫn theo An An đi lo liệu vận chuyển vật tư tiếp tế đến những vùng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sau khi bận rộn hết một ngày, một nhà ba người mới từ nhà xưởng trở về nhà ăn Tết.  

Năm nay Lê Hân không có trở về, nhưng cả gia đình vẫn gọi video nói chuyện phiếm. 

Trong điện thoại, Lê Hân dường như vừa ra khỏi thư viện, cầm ô vừa đi vừa nói, đèn đường nước ngoài lờ mờ chiếu lên khuôn mặt cô nàng.

Giang Nhu nhíu mày: "Sao giờ này rồi mà vẫn còn ở bên ngoài? Chị nghe nói nước ngoài không được an toàn lắm đâu."

Lê Hân xoa tay: "Thư viện có điều hòa."

Không chỉ có trong nước có bão tuyết, nước ngoài cũng vậy, có nơi còn bị mất điện làm người ta bị chết vì lạnh.

Giang Nhu lo lắng nói: "Em mau chóng trở về đi, tối ngủ có lạnh không? Nếu không chịu được thì mua thêm mấy cái chăn."

Lê Hân lắc đầu: "Không lạnh, em mua tận sáu cái túi chườm nóng đó."

Giang Nhu: "Vậy là tốt rồi, hôm nay ăn Tết, buổi tối đi ngủ sớm một chút."

An An bên cạnh chen vào: "Chúc dì út năm mới vui vẻ."

Lê Hân nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu: "Dì út cũng chúc An An năm mới vui vẻ." 

Cũng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, mà ở bên kia video, phía sau Lê Hân cũng vang lên tiếng pháo hoa, còn có người hô to "Chúc mừng năm mới", "Tổ Quốc muôn năm" bằng tiếng Trung.

Cũng không biết là du học sinh nào làm.

Giang Nhu và Lê Hân đều cười, cảm thấy mặc dù ở xa, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được hương vị năm mới giống nhau.