Bặc Mạn tức giận với Khâu Diệc Phong, những ân oán này đại khái từ lúc bắt đầu đã được gieo mầm.
Không phải ngay từ đầu Bặc Mạn đã mang theo nguyên chủ Dư Hoàn, khi cô vừa mới xuất đạo kí ở giải trí Hoa Hạ, nguyên chủ còn không có nổi một người đại diện.
Mà chức vụ đầu tiên của Bặc Mạn, là trợ lý của Hoa Chí Văn.
Sau này, nguyên chủ trở thành ảnh hậu, vài cô gái dưới tay người đại diện của nguyên chủ lúc ấy trước sau đều tỏa sáng rực rõ.

Khi đó anh ta cảm thấy, đây không đơn giản là công lao của Hoa Chí Văn, mà còn có cả của người đại diện là anh ta nữa.
Con người bành trướng đến trình độ nhất định, sẽ không nhìn rõ được tình thế.

Sau này, anh ta bởi vì vấn đề tiền bạc, bị Hoa Chí Văn kiện ra tòa.
Nguyên chủ cũng ở trong khoảng thời gian đó, một lần nữa rơi vào tình trạng không có người đại diện, ngay cả một vài lời mời làm đại sứ cũng do nguyên chủ tự mình nhận.

Lúc ấy, nguyên chủ phải tự gọi điện thoại cho các tổ tiết mục, còn phải đích thân tiếp điện thoại của papa nhãn hàng, vội đến sứt đầu mẻ trán.
Chính Bặc Mạn là người đã giúp đỡ Dư Hoàn trong thời điểm mấu chốt đó.
Bặc Mạn là trợ lý của Hoa Chí Văn, tuy rằng chưa từng làm người đại diện, nhưng cũng từng kiểm tra qua bọn họ, ở phương diện ứng đối cũng có một số kinh nghiệm nhất định.
Bặc Mạn nói, cô chỉ là đơn thuần thích nguyên chủ Dư Hoàn.

Cho nên dù không có bất cứ thù lao nào, cũng nguyện ý giúp đỡ cô vô điều kiện.
Sau này khi hợp đồng của Dư Hoàn hết hạn, cuối cùng cô không chọn tiếp tục gia hạn mà là thành lập phòng làm việc cho riêng mình.

Sau đó tái kí hợp đồng điện ảnh và phim truyền hình với Hoa Chí Văn, hơn nữa muốn mang đi Bặc Mạn từ trong tay ông.
Nguyên chủ cho Bặc Mạn đãi ngộ rất tốt, tốt đến mức lúc trước Bặc Mạn ở giải trí Hoa Hạ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Khi đó, hai người cùng nhau phấn đấu, Bặc Mạn càng giống như tiêm máu gà, điên cuồng mà giúp nguyên chủ trù tính con đường tiếp theo.
Có thể nói, Dư Hoàn có được thành tích như ngày hôm nay, hoàn toàn do khi ấy đã xây vững nền móng.
Sau này, nguyên chủ Dư Hoàn trở thành bảo đảm cho phòng vé, địa vị ở giới điện ảnh càng thêm vững chắc, còn có không ít các lưu lượng đang nổi thông qua đủ loại con đường, muốn hợp tác với cô.
Nhưng cố tình, nguyên chủ đang ở đỉnh cao sự nghiệp quen biết kẻ vô dụng Khâu Diệc Phong.
Phụ nữ luôn điên cuồng khi yêu.

Khâu Diệc Phong nhờ vào tế bào lãng mạn trong người, cộng thêm gương mặt bơ tiểu sinh mê hoặc nhân tâm, thành công hấp dẫn sự chú ý của nguyên chủ.
Mặc cho Bặc Mạn khuyên nhủ như thế nào, nguyên chủ giống như ăn phải quả cân, quyết tâm muốn cùng Khâu Diệc Phong ở bên nhau.
Nếu như chỉ đơn giản ở bên nhau thì thôi đi, Khâu Diệc Phong còn muốn thông qua Dư Hoàn gia nhập giới giải trí.

Mà nguyên chủ không nói hai lời liền đống ý.
Lúc ấy, Khâu Diệc Phong không có người đại diện, không có trợ lý, tất cả công việc đều do Bặc Mạn sắp xếp.
Khâu Diệc Phong không ngốc, anh nhìn ra được Bặc Mạn có ác cảm với mình, sau khi diễn qua nam hai của một bộ web drama rồi có chút danh tiếng, anh liền mưu tính muốn có một người đại diện độc lập, chứ không phải lệ thuộc vào Bặc Mạn, cả ngày nhìn sắc mặt của cô.
Vì đạt được mục đích, Khâu Diệc Phong thường ở trước mặt nguyên chủ nói xấu Bặc Mạn.


Anh ta nói Bặc Mạn không tôn trọng anh, mặt lạnh với anh, còn trộm từ chối một cái quảng cáo của anh ta.
Nhưng mà bất luận Khâu Diệc Phong nói thế nào, nguyên chủ đều không dao động, thậm chí đem những lời đó của Khâu Diệc Phong đè xuống, trước mặt Bặc Mạn nguyên chủ cũng không thèm nhắc tới.
Sau đó, Khâu Diệc Phong càng thêm tìm đường chết, cơ hồ mỗi ngày đều ở trước mặt nguyên chủ nói Bặc Mạn không đúng chỗ này chỗ kia.
Tình cờ ngày kia, anh ở phòng trang điểm của nguyên chủ nghị luận phải trái về Bặc Mạn, bị Bặc Mạn nghe được.
Bặc Mạn là người thẳng tính, tính tình hung bạo, lập tức liền không nhịn xuống, đá văng cửa phòng trang điểm vọt vào.
"Tới đây, lặp lại những gì anh vừa nói!" Bặc Mạn phẫn nộ, chỉ vào Khâu Diệc Phong như muốn đánh nhau.
Giá trị vũ lực của Bặc Mạn Khâu Diệc Phong xưa nay hiểu rõ.

Nhưng trước mặt nguyên chủ, Khâu Diệc Phong đoán cô sẽ không dám động tay với chính mình, dứt khoát cứng rắn lên: "Thế nào, câu nào của tôi nói sai về cô?"
Bặc Mạn chưa từng thấy qua Khâu Diệc Phong vô sỉ như thế, cắt câu lấy nghĩa không phân biệt đúng sai, nói chuyện ba hoa khoác lác, tất cả đều thiên vị bản thân.
Nói mười câu thì chín câu không có chứng cứ.
Với cái miệng này, thật chẳng ra dáng đàn ông!
"Ha, Bặc Mạn tôi là nhìn anh không thuận mắt, cái dáng vẻ này của anh, ngay cả một đầu ngón chân của Dư Hoàn nhà chúng tôi cũng không so được.

Nhưng mà, bất luận Dư Hoàn phân phó cái gì, tôi đều nghe đó làm theo.

Nhân vật trước đó của anh, quảng cáo anh cầm được, còn có lời mời tham gia gameshow, cái nào không phải tôi tận lực giúp anh hoàn thành? Tôi miệng dao găm tâm đậu hủ, không như anh méo mó lòng vòng, tự nhận đối xử với anh không thẹn với tâm."
"Khâu Diệc Phong, anh nhìn lại lương tâm tự hỏi xem, anh nói tôi như vậy có công bằng không? Một đại nam nhân như anh, đúng lý hợp tình ăn cơm mềm thì thôi đi.

Cư nhiên còn khoác lác sau lưng, anh có thể chướng mắt tôi, nhưng không được bịa đặt nói xấu về tôi.

Lần trước vì lấy về cho anh nam chủ, tôi bị nhà sản xuất rót tới một cân rượu trắng.

Anh đặt tay lên ngực tự hỏi đi, anh có còn là con người không?" Bặc Mạn luôn luôn cường thế, lúc này, nói nói một hồi liền rơi nước mắt.
Khâu Diệc Phong có tính là miệng lưỡi trơn tru, cũng không so được với Bặc Mạn một phen cảm xúc lên tiếng.
Bại trận, Khâu Diệc Phong trực tiếp quay đầu nhìn Dư Hoàn đang không nói lời nào, bất đắc dĩ mở miệng: "Dư Hoàn, em nói đi, có phải nên để cho anh một người đại diện độc lập hay không? Ở trước mặt em Bặc Mạn đã khinh thường anh như vây, sau lưng em không biết chừng còn ngược đãi anh thế nào?"
Nói nói, nước mắt của Khâu Diệc Phong đều sắp rơi xuống.
Khi ấy Khâu Diệc Phong đã quay vài bộ phim, kĩ thuật diễn cũng có bước nhảy vọt!
Lúc đó Bặc Mạn tức giận đến mức nhấc chân đạp gãy cả chân ghế.

Dù nóng nảy đến đâu cô cũng có chừng mực.

Cô có ý kiến với Khâu Diệc Phong, lại không thể động thủ đi đánh bạn trai của nguyên chủ Dư Hoàn.
Vì thế chỉ có thể lấy ghế ra trút giận!
Mà sau đó, những gì nguyên chủ nói, Bặc Mạn vẫn còn ấn tượng đến hôm nay.
Cô nói: "Diệc Phong, trên thế giới này có hai người tuyệt đối sẽ không lừa em.

Một người là Bặc Mạn, người kia là Hoa Chí Văn.


Em biết anh muốn có một người đại diện độc lập, nhưng trạng thái của anh hiện giờ, Bặc Mạn mang theo anh mới là thích hợp nhất.

Không có Bặc Mạn, anh không làm được gì đâu."
Bặc Mạn lúc ấy cảm động muốn khóc.
Cô hiểu quá rõ tình cảm của nguyên chủ dành cho Khâu Diệc Phong khi đó đã đến mức bất chấp mọi thứ.

Dù biết rằng Khâu Diệc Phong trong đoàn làm phim ái muội với nữ diễn viên khác, cô đều cho rằng những nữ diễn viên đó phạm tiện, hòng có ý đồ câu dẫn Khâu Diệc Phong, chưa từng tìm lỗi sai trên người anh.
Bặc Mạn cảm thấy khi ấy nguyên chủ điên rồi, một người ngoài như cô, nào dám so với địa vị của Khâu Diệc Phong trong lòng nguyên chủ.
Cho đến ngày hôm đó, nguyên chủ ở trước mặt cô nói những lời kia...
Đây cũng chính là vì sao, trong cốt truyện mặc dù Dư Hoàn nghèo túng, danh tiếng trên mạng lật xe, Bặc Mạn vẫn như cũ không rời không bỏ cô.
Tất nhiên, cũng chính là từ ngày đó, Bặc Mạn đối Khâu Diệc Phong thậm chí diễn trò ngoài mặt đều không thèm làm.

Tất cả tài nguyên tiếp theo của anh ta đại khái chảy hết vào tay nguyên chủ.
Kỳ thực nguyên chủ hiểu rõ rất nhiều chuyện, cô biết Khâu Diệc Phong có tư tâm, biết Bặc Mạn đối xử tốt với chính mình.

Nhưng cô quá yêu Khâu Diệc Phong, yêu đến nỗi tha thứ tất cả.
Mà Bặc Mạn, cô càng đau lòng nguyên chủ, liền càng chướng mắt Khâu Diệc Phong.

Đến nỗi sau này, khi Dư Hoàn thực sự chặt đứt với Khâu Diệc Phong, Bặc Mạn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi dẫn người đánh gãy hai cái xương sườn của anh ta.
Nộ khí dồn nén một năm rưỡi, ở một khắc kia cuối cùng bùng nổ.
Mà hiện giờ, nhìn thấy Khâu Diệc Phong hoàn hảo không tổn hại gì đứng trước mặt mình, Bặc Mạn càng tức giận hơn.
Nhanh như vậy đã xuất viện rồi, Bặc Mạn hận không thể đánh anh ta vào đó lần nữa.
Khi nghe Khâu Diệc Phong đe dọa muốn kiện Bặc Mạn, nụ cười của của cô càng thêm sâu: "Khâu Diệc Phong, anh cảm thấy Bặc Mạn tôi sẽ sợ anh sao? Tất cả nợ cùng tính một lượt? Vậy anh nhắc tôi một chút, giữa chúng ta có nợ phải tính sao?"
Kỳ thực thương thế của Khâu Diệc Phong vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng để lấn sân sang điện ảnh, anh không ngại xuất viện sớm cũng muốn bắt lấy cơ hội này.
Nếu hôm nay Bặc Mạn lại đánh anh thêm một lần nữa, anh liền phải thất bại trong gang tấc.
Anh đã ở với Bặc Mạn một năm nay, quá hiểu tính tình của Bặc Mạn.

Người phụ nữ này nếu như phát điên lên, tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả.
Mà Dư Hoàn chắc chắn sẽ che chở cho cô ta!
"Tôi hỏi cô, bây giờ có phải xã hội pháp trị hay không? Cô còn coi trời bằng vung hay sao?" Khi Khâu Diệc Phong nói chuyện, nước mắt đều sắp bị dọa ra tới.
Bặc Mạn nhìn thấy bộ dáng run sợ của anh, đột nhiên cười cười: "Thật mẹ nó không phải đàn ông, bị một người phụ nữ dọa thành cái dạng này.

Xã hội pháp trị thì làm sao? Anh nói tôi phỉ báng anh? Anh có chứng cứ không? Anh nói tôi đánh anh, chứng cứ đâu?"
Khâu Diệc Phong dùng mắt quét một vòng, cư nhiên không tìm ra camera ở trước cửa thang máy.

Tổng bộ giải trí Hoa Hạ cũng không biết là cái nơi quỷ quái gì, tại sao lại có nhiều góc chết camera như vậy.
Anh đến đây chưa được mấy lần, không quen thuộc nơi này.
Mà Bặc Mạn công tác ở đây nhiều năm rồi, nhắm mắt cũng biết được chỗ nào ra chỗ nào!
Khâu Diệc Phong chưa bao giờ cảm thấy bản thân uất ức như vậy, trong lòng anh thầm thề, đợi anh có tiền rồi, đợi anh hot lên rồi, anh cũng muốn có một đại đoàn đội, mỗi ngày một đám vệ sĩ theo sau bảo vệ anh.
Như vậy, Bặc Mạn sẽ không trắng trợn táo bạo khi dễ anh như thế.
Ngay khi Khâu Diệc Phong đang tuyệt vọng, Hoa Chí Văn xuất hiện...
Một khắc kia Hoa Chí Văn xuất hiện, Khâu Diệc Phong phảng phất như thấy được cứu tinh.

Hai mắt anh đỏ bừng nhìn Hoa Chí Văn, lớn tiếng kêu la: "Đạo diễn Hoa, ngài mau cứu tôi."
Thành thật mà nói, Hoa Chí Văn trong nháy mắt kia cũng coi thường Khâu Diệc Phong.

Thân là một người đàn ông mà một chút cốt khí đều không có!
Nhưng mà, Khâu Diệc Phong hiện giờ dù gì cũng là người Ôn Hoa Luân tiến cử, Hoa Chí Văn còn phải cho anh ta vài phần mặt mũi, liền hướng về phía Bặc Mạn cả giận nói: "Bặc Mạn, nha đầu thúi này, cô ở đây làm gì?"
Bặc Mạn lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện buông tay.
Ai biết được Khâu Diệc Phong vừa thoát ra khỏi khống chế của Bặc Mạn liền chạy ra sau lưng Hoa Chí Văn, cáo trạng với ông: "Đạo diễn Hoa, người phụ nữ này thật là coi trời bằng vung, giữa thanh thiên bạch nhật, ở công ty của ngài cô ta dám uy hiếp tôi, phỉ báng tôi, đánh tôi."
Hoa Chí Văn hơi hơi nhíu mày, kỳ thực Hoa Chí Văn đã nghe nói chuyện Bặc Mạn đánh gãy hai cái xương sườn của Khâu Diệc Phong, nhưng lúc này Hoa Chí Văn tự nhiên sẽ giúp Bặc Mạn nói chuyện: "Cậu nói cô ấy đánh cậu? Nhưng tôi không nhìn thấy cậu bị thương."
Khâu Diệc Phong nhất thời nghẹn lời, vội vàng sửa miệng: "Trước khi tôi xuất viện chính là bị cô ta đánh, lần này cô ta thấy tôi trở ra rồi, trong lòng khó chịu lại muốn đánh tôi vào viện."
Lần này, sắc mặt của Hoa Chí Văn càng thêm nghiêm túc, ông quả quyết phủ nhận nói: "Không thể nào! Bặc Mạn không phải loại người đó!"
Kỳ thực Khâu Diệc Phong vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, kết quả bị Hoa Chí Văn làm cho nghẹn trở về như vậy.
Anh không biết Hoa Chí Văn thực sự không biết tính nết của Bặc Mạn hay là gì khác.
Nhưng lúc này anh ngược lại thông minh chọn cách ngậm miệng.
Bất kể là như thể nào, Hoa Chí Văn cũng là người bên phe Bặc Mạn và Dư Hoàn, lúc này bất kể anh nói cái gì, đều là tái nhợt vô lực.
Ầm ĩ như vậy, Dư Hoàn cùng Bặc Mạn ở chỗ này trì hoãn hồi lâu.

Khi thang máy lại dừng ở lầu bảy, Dư Hoàn lúc này mới dịu dàng cười, nói với Hoa Chí Văn: "Đạo diễn Hoa, vậy tôi và Bặc Mạn đi trước đây."
Hoa Chí Văn từ trước đến nay ít khi nói cười, khi đối mặt với Dư Hoàn lại nở một nụ cười từ ái như cha già: "Được, trên đường chú ý an toàn."
Hoa Chí Văn ôn nhu đối mặt như thế với Dư Hoàn, Khâu Diệc Phong không khỏi nhăn mày, đột nhiên anh có một ý nghĩ rất buồn nôn.
Giữa Hoa Chí Văn và Dư Hoàn, có lẽ không có gì nhỉ?
Nếu không thì, vì sao Dư Hoàn tín nhiệm Hoa Chí Văn vô điều kiện? Hoa Chí Văn là người nghiêm khắc như vậy, vì sao cứ luôn đối xử dịu dàng với Dư Hoàn?
Đều là người trong giới, loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, Khâu Diệc Phong cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Sau khi anh và Dư Hoàn ở bên nhau, vẫn luôn không có cái kia.

Hơn phân nửa nguyên nhân là anh không có cảm giác với Dư Hoàn.

Một nửa còn lại anh cảm thấy Dư Hoàn lăn lộn đến địa vị ngày hôm nay, nhất định không còn sạch sẽ, anh chán ghét!
- -
Mà Dư Hoàn cùng Bặc Mạn trên đường trở về, Bặc Mạn còn canh cánh trong lòng chuyện Khâu Diệc Phong muốn tham diễn bộ phim này của Dư Hoàn.
Thấy Dư Hoàn không có cảm giác gì, liền lên tiếng hỏi: "Sao chị không nói gì? Hay là vẫn chưa chết tâm với Khâu Diệc Phong?"
Dư Hoàn cười nhạo một tiếng: "Sao có thể?"
Bặc Mạn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy chị cũng không thích hợp lắm, chẳng phải chị muốn đè ép anh ta, khiến anh ta rút lui hay sao? Hiện giờ anh ta leo lên Ôn Hoa Luân, chị không tức giận?"
Dư Hoàn suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên thở dài: "Chị thấy, nên tức giận không phải là chị, mà là Diêu tiên sinh."
Sau khi Bặc Mạn nghe thấy tên của Diêu Hi, Cũng thấp giọng mắng vài câu: "MD, tên Khâu Diệc Phong này chẳng ra gì, Diêu Hi đối xử với anh ta tốt như vậy, anh ta cũng hoàn toàn không màng tình nghĩa huynh đệ.

Bởi vậy mới thấy, loại bạch nhãn lang Khâu Diệc Phong căn bản không thể thuần phục."

Nói đến đây, Bặc Mạn dừng một chút, ở trước mặt Dư Hoàn nhỏ giọng nói: "Diêu tiên sinh nhà chị hiện giờ còn đang dưỡng bệnh, loại chuyện bực tức này đừng nhắc với anh ấy."
Dư Hoàn cười cười: "Không sao, em không cần lo cho Diêu tiên sinh, có lẽ anh ấy có đối sách.

Hơn nữa anh ấy không yếu đuối như em nghĩ đâu."
Chê cười, anh ta là phản diện cơ mà!
Khâu Diệc Phong ngày sau, sợ là chết cũng không biết mình chết như thế nào!
Tuy rằng Dư Hoàn không hiểu rõ vì sao trong nguyên thư Diêu Hi kéo dài lâu như vậy mới động thủ, nhưng Dư Hoàn tin tưởng chắc chắn Diêu Hi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Khâu Diệc Phong!
Sau khi Dư Hoàn trở về nhà, Diêu Hi vừa được hộ lý cho ăn cơm trưa.
Đợi Dư Hoàn vào phòng ngủ, Diêu Hi đột nhiên mở miệng: "Một thời gian rồi không thấy Bặc Mạn, sao gần đây cô ấy không đến nhà chúng ta vấn an anh?"
Dư Hoàn khẽ cười một tiếng: "Nếu anh nhớ cô ấy, bây giờ tôi gọi điện kêu cô ấy sang đây."
Dư Hoàn chỉ đùa một câu, Diêu Hi ngược lại rất nghiêm túc.
"Sao có thể? Anh sẽ không nhớ đến bất kì người phụ nữ nào khác ngoài em!"
Dư Hoàn nghe đến đây, nước uống vào thiếu chút nữa sặc.

Có thực sự bội phục trạng thái hiện giờ của Diêu Hi, thời thời khắc khắc đều muốn cùng cô diễn cảnh tình thâm bất hối.
Dư Hoàn không tiếp lời, uống nước xong liền vào phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị tháo trang sức.
Dư Hoàn thỉnh thoảng sẽ đi phòng cách vách thay quần áo, sau này dứt khoát cũng không phí sức như vậy nữa.
Dù sao Diêu Hi cũng không nhìn thấy, cô liền càng tuỳ ý.
Bên này lấy ra quần áo ở nhà, bên kia thay đi thân quần áo trên người.
Chờ cô thay xong quần áo, Diêu Hi mới từ phía sau chầm chậm mở miệng: "Anh nghe nói, Bặc Mạn hôm nay ở giải trí Hoa Hạ thiếu chút nữa đánh Khâu Diệc Phong."
Bàn tay đang cầm móc quần áo của Dư Hoàn khẽ dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Diêu Hi, ngập ngừng nói: "Anh không ra khỏi cửa mà còn biết nhiều chuyện như vậy.

Thế nào? Ở giải trí Hoa Hạ cũng có người của anh sao?"
Diêu Hi nhíu mày, một hồi lâu mới hỏi lại: "Sao em lại nghĩ như vậy? Trong lòng em anh là người rảnh rỗi như vậy sao, đem tay vói vào người của giải trí Hoa Hạ?"
Dư Hoàn khẽ cười một tiếng, nửa nghiêm túc nửa trêu chọc nói: "Ai biết được, tâm tư của anh, người bên cạnh sao có thể đoán ra?"
Diêu Hi cảm thấy Dư Hoàn có chút kì quái, có thể là do xung đột với Khâu Diệc Phong, dứt khoát không để ý đến cô, nói thẳng: "Là Khâu Diệc Phong vừa gọi điện nói cho anh."
Nghe đến đây, sắc mặt Dư Hoàn chợt lạnh đi: "Ha, loại người trơ trẽn này thực đáng khâm phục.

Bên kia trèo lên Ôn Hoa Luân, bên này vẫn còn mặt mũi liên hệ với anh."
Nói xong, Dư Hoàn tức giận hỏi: "Anh ta nói cái gì? Anh ta nói tôi và Bặc Mạn hợp sức bắt nạt anh ta, định đưa anh ta đi bệnh viện lần nữa sao? Có phải anh ta còn nói chuyện Bặc Mạn phỉ báng anh ta là gay, bị Ôn Hoa Luân tiềm quy tắc?"
Diêu Hi ngẩn người, ngay sau đó đột nhiên cười lên tiếng: "Còn có chuyện này sao? Khâu Diệc Phong là người đàn ông bình thường, Ôn Hoa Luân cũng là thẳng nam, giữa bọn họ hẳn là trong sạch."
Dư Hoàn nhíu mày, ngay sau đó hỏi: "Vậy anh ta nói gì với anh? Giải thích vì sao anh ta leo lên Ôn Hoa Luân sao?"
Diêu Hi thở dài, bất đắc dĩ mở miệng: "Đều không phải, có đánh chết em em cũng không ngờ được."
Dư Hoàn dứt khoát từ bỏ: "Nếu đã đánh chết tôi tôi cũng không nghĩ được, chi bằng anh trực tiếp nói cho tôi đi."
Diêu Tây sắc mặt hơi tối sầm lại, sau đó ngập ngừng nói: "Anh nói ra, sợ em sẽ tức giận."
Dư Hoàn sắc mặt như thường: "Yên tâm, tôi không nóng nảy như vậy, tính là anh ta nguyền rủa tôi bị tai nạn xe, tôi cũng sẽ không tức giận."
Diêu Hi lúc này mới ho nhẹ một tiếng, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Cậu ta nói, em và Hoa Chí Văn...có một chân..."
Tác giả có lời muốn nói: Dư Hoàn:@!#%^&*([email protected]#%^^&*()
Diêu Hi:? Em đang nói gì vậy?
Dư Hoàn: Anh thực sự muốn nghe?
Diêu Hi: Ừm
Dư Hoàn: WCTM.