Editor: Tĩnh
Động phủ nội.

Tiểu Ngân bay vây quanh Sở Diệp, trong miệng không ngừng ong ong nhắc mãi cái gì, thanh âm nghe rất là u oán.

Lâm Sơ Văn đã đi tới, có chút tò mò nói: “Tiểu Ngân đang làm gì đấy?”
“Nó đang hát tuồng."
Lâm Sơ Văn có chút kỳ dị nói: “Tiểu Ngân cũng biết hát tuồng sao?"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Thì nó đang hát đó a!” Hắn cũng là vừa mới biết Tiểu Ngân cũng biết hát tuồng, xướng lên còn đầy nhịp điệu, bất quá, nếu không phải là hắn cùng Tiểu Ngân tâm ý tương liên, thì cũng chỉ nghe được chính là ong ong ong, ong ong ong......!
Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Tiểu Ngân xướng cái gì?”
“Chỉ thấy tân sủng cười, không thấy cũ sủng khóc."
“Lang a lang, ngươi là tên lòng lang dạ thú, kiếp sau ngươi làm Hồn Sủng, ta làm Hồn Sư."
“Từ xưa Hồn Sủng toàn bạc mệnh, Hồn Sủng một cái tới, một cái lại đi.”
Lâm Sơ Văn: “......"
Sở Diệp xoa xoa cái trán.

Do Mặc Nắm tương đối đặc thù, nên trong khoảng thời gian này, hắn xác thật đã tốn không ít tâm tư ở trên người Mặc Nắm, nên thật ra có chút xem nhẹ Tiểu Ngân.

Lâm Sơ Văn nhìn qua Tiểu Ngân, Tiểu Ngân bị Lâm Sơ Văn nhìn có chút ngượng ngùng, nên đập cánh bay lên đầu Sở Diệp.

Sở Diệp bị Tiểu Ngân đè lên đầu nên có chút đau.

Trách qua trách lại thì cũng trách hắn không dụng tâm, không chịu mua đồ ăn khác chỉ biết mua có mấy thứ ý như nhau.

Sở Diệp đem Tiểu Ngân từ trên đầu lấy xuống rồi nói: “Tiểu Ngân, ngươi là lão đại a! Mà trong tất cả Hồn Sủng mà ta khế ước thì ngươi là lợi hại nhất, ta cũng xem trọng ngươi nhất, bất quá, ngươi đã trưởng thành, có thể tự lập tự cường, càng phải biết tự mình tự lập.

Ngươi chính là lão đại a! Có trách nhiệm vì các Hồn Sủng khác mà làm tấm gương."
Tiểu Ngân nghe Sở Diệp nói xong, suy nghĩ một phen, gật gật đầu, coi như đã tán đồng với những lời mà Sở Diệp đã nói.

Hắn vẫn không nên đi so đo với một quả cầu lông và Mặc Nắm, vẫn là hắn đáng tin cậy nhất, cũng biết kiếm tiền nhất, hắn không nên cùng hai con Hồn Sủng còn chưa đến Chiến Tướng mà tranh giành tình cảm.

Tiểu Ngân bị tẩy não thành công, tràn đầy đắc ý mang theo ong đàn bay đi ra ngoại thải mật.

Sở Diệp thấy Tiểu Ngân mang theo ong đàn đi ra ngoài tiếp tục công tác, thì có chút đắc ý, nuôi dưỡng Hồn Thú vẫn yêu cầu có chút kỹ xảo, giải hòa cho Hồn Sủng trước khi mâu thuẫn xảy ra, cũng yêu cầu phải có thủ đoạn a!
Lâm sơ có chút kỳ quái nói: “Tiểu Ngân làm sao biết hát tuồng vậy.”
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Ta cũng ngoài ý muốn a!”
Lưỡng Giới Thành đúng là có không ít trà lâu an bài hát tuồng, bất quá Tiểu Ngân hình như chưa đi đến đó bao giờ a! Ngày thường, Tiểu Ngân trừ bỏ ở động phủ, chính là đi dã ngoại phóng ong, ở dã ngoại thì hẳn là không có ai hát tuồng mới đúng.

Lâm Sơ Văn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhanh trí nói: “Có lẽ là......!Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ."
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, có cả công năng hát tuồng sao?”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là có, bất quá, nghe diễn là phải bỏ tiền, người bình thường sẽ không dùng tới cái công năng này."
Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, có không ít công năng kèm theo, nhưng có rất nhiều công năng đều rất râu ria, người bình thường đều sẽ không dùng.

Còn có không ít người, cùng giống như Sở Diệp tuy rằng dưỡng Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, nhưng lại không biết Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ có mang thêm công năng khác.


Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Tạo nghiệt a!” Hắn còn đang thắc mất tại sao tích phân trong tin tức tạp lại dùng nhanh như vậy? Nguyên lai là do như vậy.

Hắn mua Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ tốn không đến 5000 đồng vàng a! Nhưng vì cấp Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ bổ sung tin tức đã tốn tới một vạn đồng vàng.

Sở Diệp lắc đầu, thầm nghĩ: Thôi, mấy đứa nó cả ngày chỉ ở trong động phủ.

Sợ là cũng nhàm chán, có Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ tiêu khiển một chút cũng tốt, bất quá, chỉ sợ đám tiểu quỷ này cả ngày nghe mấy cái kịch não tàn cẩu huyết kịch, sợ là sẽ nhầm đường lạc lối a!"
Sở Diệp cảm thấy chính mình cần phải đi mua một ít vở kịch có ý nghĩa thúc đẩy sự phấn đấu, để chi Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ hát cho đám nhóc kia nghe.

.....!
Lại tới đầu tháng, Sở Diệp mang theo mười lăm con Long Ngư đi Nhất Phẩm Cư.

Long Ngư giá cả sang quý, bất quá, Lưỡng Giới Thành vẫn có không ít người nguyện ý mua.

Sở Diệp cung cấp Long Ngư phẩm chất thượng thừa, ở Nhất Phẩm Cư một lần là nổi tiếng, tháng trước số Long Ngư Sở Diệp đưa đến tiệm chỉ cần ba ngày liền bán sạch sẽ.

Tư Thần nhìn Sở Diệp, oán giận nói: “Sở thiếu có thể cung thêm một ít Long Ngư không, thật sự là không đủ bán a!"
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói; “Không đủ bán sao?” Theo hắn biết, Nhất Phẩm Cư bán Long Ngư 6000 đồng vàng một con, giá này so với giá thu vào rẻ hơn mấy lần, mà giá bán ra thì trên trời, vậy mà cũng có người đến tranh mua.

“Hoàn toàn không đủ a!” Tư Thần nói.

“Mỗi lần đem ra thì đã bị mấy đệ tử thế gia đoạt hết."
Sở Diệp nghe xong liền minh bạch, thầm nghĩ, vô luận ở nơi nào thì những kẻ đua đòi đều sẽ tồn tại, người tới ăn cá chưa chắc thật sự đã thích ăn cá.

“Long Ngư khó dưỡng, chờ thêm một đoạn thời gian rồi lại nói.” Sở Diệp nói.

Tư Thần gật đầu, nói: “Có thể, Sở thiếu Thảo Dược Gà thật sự không bán sao?”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Ta dưỡng Thảo Dược Gà cũng chỉ có mấy con, số lượng trước sau không hề tăng lên, mà gà còn phải lưu lại để đẻ trứng, thật sự là không thể bán a!"
Tư Thần cười cười, nói: “Sở thiếu nói Thảo Dược Gà số lượng không thể đi lên, chẳng lẽ không phải bởi vì bị hồ ly ăn sao?"
Sở Diệp cười cười, không có đáp lời.

Trong nhà dưỡng không ít các chủng loại gà khác nhau, nhưng Tuyết Bảo thích nhất vẫn là Thảo Dược Gà, thường thường thì đều sẽ phải ăn một con, phương pháp kiếm tiền có ngàn vạn loại, cũng không cần thiết đi động đến đồ ăn bảo bối của Tuyết Bảo.

.....!
Rừng đào.

Sở Diệp đứng ở dưới cây đào, hái được một quả đào đưa vào trong miệng, một cổ hương vị ngọt ngào tràng ra.

Sở Diệp hái được mười mấy quả đào, xách vào đại sảnh.

Bên trong đại sảnh, tiểu hồ ly vây quanh Lâm Sơ Văn nhảy tới nhảy lui, Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nhìn tiểu hồ ly đang tràn đầu quán khí.

Lâm Sơ Văn muốn trấn an tiểu hồ ly, nhưng tiểu hồ ly lại có vẻ có bạo phát.

Sở Diệp đi vào phòng, đem quả đào đưa cho Lâm Sơ Văn, “Quả đào chín, hương vị không tồi."

Lâm Sơ Văn tiếp nhận quả đào, nếm một cái.

“Hương vị không tồi, một hồi đưa đến Tiền gia, Hồ gia một ít đi."
Sở Diệp lợi dụng Mặc Nắm tinh lọc hồn ngọc, nên thành công bố trí được Sinh cơ trận ở rừng đào.

Có trận pháp phụ trợ, cây đào trong rừng đào sinh trưởng càng tốt hơn trước rất nhiều, vốn cây đào hẳn là phải qua mấy tháng mới có thể kết quả, bất quá, có trận pháp cùng linh tuyền phụ trợ, nên đã kết quả sớm.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng hảo.” Cái gọi là bà con xa không bằng láng giềng gần, quả đào có thể bán, nhưng cũng bán không được giá cao, nếu lấy ra tặng, vừa lúc có thể củng cố một chút quan hệ.

“Tiểu hồ ly làm sao vậy, thoạt nhìn không cao hứng."
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp thở dài, nói: “Tuyết Bảo nói, Thảo Dược Gà lại thiếu mất một con.”
Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “Lại mất một con, chẳng lẽ lại có tặc?”
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Nơi nào có nhiều tặc như vậy a! Hẳn là nó đếm sai đi.”
Không có đếm sai, tiểu hồ ly có chút tức giận gào hai tiếng, chạy đi ra ngoài.

Sở Diệp nhìn Tuyết Bảo chạy đi, lắc đầu, nói: “Tuyết Bảo hẳn là sẽ không đếm sai, có lẽ là Tiểu Bạch hoặc là Mặc Nắm ăn.

Trên đời này Hồn Thú giống Mặc Nắm rốt cuộc không nhiều lắm, mà động phủ bọn họ phòng thủ vẫn rất nghiêm mật, nên không phải là ngoại tặc, vậy chỉ còn là nội tặc.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Có lẽ là vậy, Tuyết Bảo ăn nhiều Thảo Dược Gà như vậy, ăn ít đi mấy con cũng không sau."
Sở Diệp: “.....” Sơ Văn cũng cảm thấy gà là do Tiểu Bạch hoặc Mặc Nắm ăn, cho nên mới ngại không truy cứu sao?
......!
Sở Diệp đi tìm Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hôm nay không có giống như thường ngày là chơi đại thiết cầu, mà là ở dưới tàng cây không ngừng hút một chậu linh thảo.

“Tiểu Bạch, ngươi làm gì đâu?” Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch nói.

Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp nhưng cũng không để ý tới Sở Diệp.

Lâm Sơ Văn đi tới, nhìn chậu hoa thảo, có chút ngạc nhiên nói: “Đây là Hoặc Yêu Thảo?"
Sở Diệp bĩu môi, thầm nghĩ: Cái gì mà Hoặc Yêu Thảo, rõ ràng là Dụ Miêu Thảo, đương nhiên Sơ Văn cũng không có nói sai.

Hoặc Yêu Thảo và Dụ Miêu Thảo là cùng một loại, nhưng Dụ Miêu Thảo có cấp bậc thấp hơn Hoặc Yêu Thảo.

Hoặc Yêu Thảo chỉ có tác dụng Hồn Thú họ nhà mèo, nếu hắn nhớ không lầm, thì Bạch Li Miêu tựa hồ rất thích loại thảo này, không nghĩ tới Tiểu Bạch mà cũng thích.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, ngươi làm sao có thứ này?"
Tiểu Bạch ngẩng đầu, lười biếng nói: “Nhặt được."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Nhặt được a! Cũng không tệ a!”
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, tổng cảm thấy ngữ khí của Tiểu Bạch giống như lộ ra vài phần chột dạ, tuy rằng như thế, Sở Diệp cũng không có nghĩ nhiều.

Hồ gia.

Hồ Kiều xách theo một rổ quả đào, định đưa cho mấy đệ tử trong gia tộc.


Nhưng khi vừa tới gần đã bị một cổ hương vị tinh thuần quấn lấy.

Hồ Kiều thấy đại môn đóng chặt, đẩy cửa ra, nhìn thấy mấy đệ tử trong nhà đang vây quanh một cái nồi to, trong nồi rõ ràng là một con Thảo Dược Gà.

“Thảo Dược Gà? Nơi nào tới?” Hồ Kiều ninh mày nói.

“Mua."
”Hồ Đông đảo có chút chột dạ nói.

Hồ Kiều có chút nghi hoặc nói: “Mua của Sở Diệp?"
Hồ phi gãi gãi đầu, nói: “Có thể xem như vậy đi.”
Hồ Kiều có chút nghi hoặc nói: “Sở Diệp như thế nào lại nguyện ý bán cho các ngươi?”
Theo nàng biết tuy Sở Diệp bán trứng gà nhưng Thảo Dược Gà thì lại là hàng không bán mà? Nhất Phẩm Cư vài lần muốn mua, nhưng cũng đều bị Sở Diệp cự tuyệt, mà mấy đứa nhỏ trong nhà này mặt mũi, lớn như vậy sao.

Hồ Kiều nhìn vẻ mặt chột dạ của mấy đệ tử, không vui nói: “Rốt cuộc là như thế nào mua được?”
Đám người Hồ Phi đám, không biện pháp chỉ phải nói lời thật.

“Mua lại từ tay Hồn Sủng của Sở thiếu, tạm thời cũng coi như là mua của Sở đi.” Hồ Vân, nói.

Hồ Phi cùng Hồ Vân trước đó không lâu đã thành công khế ước được Hồn Sủng, bắt đầu con đường làm Hồn Sủng Sư, mấy thiếu niên cảm thấy đây là một kiện đại hỉ sự.

Đáng phải chúc mừng, nhưng không biết nên chúc mừng như thế nào? Bọn họ đã suy nghĩ ra vài loại phương án, nhưng đều cảm thấy không tốt, cuối cùng mấy người nghĩ tới góp vốn mua một con Thảo Dược Gà để chúc mừng một chút.

Thảo Dược Gà khó có được, rất nhiều người muốn ăn nhưng đều ăn không được, nếu có thể lộng tới tay, thì xem như cũng có được mặt mũi.

Nếu muốn mua Thảo Dược Gà, thì phải tiếp xúc được với Sở Diệp hoặc Lâm Sơ Văn nhưng bọn họ căn bản là không gặp được người ta, sau đó mấy thiếu niên sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ, liền quyết định lấy một gốc chậu dụ miêu thảo, lừa gạt Tiểu Bạch.

Có dụ miêu thảo dụ hoặc, Tiểu Bạch lại tiếp tục gây thù với Tuyết Bảo, Tiểu Bạch đáp ứng bán mấy người bọn họ một con Thảo Dược Gà trái phép.

Hồ Kiều nghe xong mấy người nói chuyện, có chút vô ngữ.

“Là các ngươi dụ dỗ con Bạch Li Miêu kia sao?” Hồ Kiều hỏi.

Hồ Phi gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mà con Bạch Li Miêu cũng rất lợi hại.” Bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là thử một lần, không nghĩ tới lại thành công.

Hồ Kiều: “.....” Giúp các ngươi ăn trộm gà chính là đã lợi hại, bất quá mà có thể từ nơi Tuyết Bảo trộm được gà, cũng không dễ dàng.

“Cô cô, đây là Ngọc Lộ Mỹ Nhân Đào đi.” Hồ Vân nhìn mấy quả đào trong rổ của Hồ Kiều, hai tròng mắt sáng lên, nói.

Hồ Kiều gật đầu, nói: “Đúng."
“Làm sao cô cô có vậy a! Mua sao? Cô cô, ngươi lần này ngài ra không ít máu đi a! Lại còn mua nhiều như vậy.” Hồ Phi nhịn không được nói.

“Không phải ta mua mà là Sở Hồn Sư đưa."
Hồ Vân tràn đầy sùng bái nói: “Sở thiếu thật là người tốt, diện mạo đã soái khí lại còn nhiều tiền, đáng tiếc hắn chỉ thích nam nhân."
Hồ Kiều: “......”
“Mà hình như bên cạch rừng Linh Thụ Dâu là rừng Ngọc Lộ Mỹ Nhân Đào đào phải không?” Hồ Vân có chút ngạc nhiên nói.

“Quả nhiên, những cây mà hai vị Hồn Sư bên cạnh chúng ta trồng đều không phải vật phàm."
Người Hồ gia cùng Sở Diệp thường xuyên giao dịch Thịt Heo Tằm, mà Sở Diệp lười đến đi bắt tằm, nên bảo người Hồ gia chính mình qua đây bắt.

Mà nhóm người Hồ gia thì rất có hứng thú với động phủ của Sở Diệp nên mỗi khi như vậy đều tranh nhau đi.


Người Hồ gia trước nay chỉ chú ý đến Linh Thụ Vương Dâu nên cũng không quá để ý tới rừng đào bên cạnh, dù thấy cũng chỉ nghĩ là mấy cây đào bình thường
Hồ Kiều gật đầu, nói: “Chính là chúng."
Hồ Kiều thở dài, trong lòng có chút buồn bực, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chỉ có hai người, lại có thể đem động phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, vô luận là linh thảo, linh thụ vẫn hay linh thú đều lớn lên cực kỳ tốt, bọn họ Hồ gia động phủ linh mạch, linh điền phẩm chất cũng không kém hơn hai người, nhưng lại là bị xử lý lung tung rối loạn.

Động phủ nội
Sở Diệp cắm eo, có chút hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hổ ôm chậu hoa, một ánh mắt cũng không có cấp cho Sở Diệp.

Hồ Kiều sau khi biết chuyện, thì đã đi tìm Sở Diệp nói rõ ngọn nguồn, Hồ Kiêu sợ nếu để Sở Diệp tự phát hiện thì mọi chuyện sẽ càng khó giải quyết, thôi chi bằng tự mình qua nhận lỗi trước vẫn là tốt hơn.

“Ngươi tốt xấu cũng là một con hổ a! Cư nhiên vì một gốc cây mà bị người ta sai sử còn bảo trành thú của bản thân đi ăn trộm gà?
Động phủ nội, đề phòng nghiêm ngặt, nguyên bản việc Tuyết Bảo làm mất gà, Sở Diệp cũng cảm thấy là do nội tặc làm, bất quá, Sở Diệp chỉ nghĩ là Tiểu Bạch ăn thịt hung thú quá nhiều, nên muốn ăn Thảo Dược Gà để thay đổi khẩu vị, không nghĩ tới nó cư nhiên đem Thảo Dược Gà đi bán.

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Sở Diệp, tỏ vẻ oán hận, hắn mới không phải vì một gốc cây mà đi ăn trộm gà, hắn là vì báo thù rửa hận mới đi trộm gà, nó có thù với động vật ăn cỏ.

Sở Diệp “.....” Có thù với động vật ăn cỏ là sao, Tiểu Bạch hình như giờ đây không phát hiện mình đã trở thành con hổ thích mang thù.

“Thân là một con hổ, lại bị một gốc cây mê hoặc, liền chưa đủ mất mặt, mà còn vì một gốc cây mà đi ăn trộm gà." Sở Diệp lắc đầu nói.

Tiểu Bạch bị dẫm trúng chổ đau, ngửa đầu nhìn Sở Diệp, một bộ dáng muốn cắn người.

“Đồng vàng đâu?"
Một chậu Dụ Miêu Thảo cũng chỉ có mười mấy đồng vàng, căn cứ theo lời Hồ Kiều nói, thì mấy tiểu bối Hồ gia, còn góp vốn được 5000 đồng vàng đưa cho Tiểu Bạch.

"Đó là ta đồng vàng của ta?” Sở Diệp nói.

Tiểu Bạch tràn đầy đề phòng nhìn Sở Diệp, nói: “Làm gì đó, đó là đồng vàng của ta."
Sở Diệp nghe lời Tiểu Bạch nói, thì có chút tức nói:" Được vậy ngươi tự giữ luôn đi."
Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch không chỉ là một con hổ thích mang thù mà còn là một con hổ ham tiền a! Vậy mà trước giờ người ta luôn đồn đãi Bạch Hổ vô cùng hung hãn, hào khí can vân.

Vậy tại sao Tiểu Bạch lại vừa keo kiệt lại thích mang thù vậy a! Không phải là do biến dị chứ.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Sở Diệp, Tiểu Bạch nâng lên đôi mắt xanh sẫm hung ác căng căng nhìn Sở Diệp.

Bỗng nhiên Tiểu Bạch thu liễm ánh mắt, hướng tới phương đông nhìn qua.

Chỉ thấy một đầu bạch mao tiểu hồ ly hấp tấp chạy tới, Tiểu Bạch nhìn thấy tiểu hồ ly thì nghĩ chất chấn mọi chuyện đã bại lộ.

Tiểu Bạch nhìn thấy tiểu hồ ly đang tới liền nhanh chân chạy trốn, mà thân hình Tiểu Bạch bổng nhiên rất là nhanh nhẹn, tiểu hồ ly nhất thời không đuổi kịp.

Sở Diệp nhìn thấy vậy thì bắt ngờ, Tiểu Bạch tuy rằng huyết mạch cao, nhưng cấp bậc rốt cuộc vẫn hơi thấp, nên trước giờ khi cùng tiểu hồ ly tranh chấp, luôn nằm ở thế hạ phong, nhưng lần này tiểu hồ ly lại là có chút đuổi không kịp Tiểu Bạch.

Sở Diệp rất nhanh đã phát hiện, bên ngoài thân thể Tiểu Bạch đang bao phủ một tầng sương xám, hẳn là trành thú bám vào.

Mặc Nắm tốc độ cực nhanh, so với Chiến Tướng Hồn Thú cũng không nhường một tấc, nếu Tiểu Mặc bám vào thân thể Tiểu Bạch thì tốt độ của Tiểu Bạch cũng có thể đề cao lên.

Sở Diệp híp mắt mắt, trong lòng hỗn tạp sự khiếp sợ cùng vui sướng, Tiểu Bạch vốn đã đủ lợi hại, này lại có thêm Mặc Nắm phụ trợ, thật sự là như hổ mọc thêm cánh, chỉ là Tiểu Bạch lợi hại như vậy, nếu suốt ngày chỉ bị giữ ở nhà thì còn ý nghĩa gì nữa.

Nếu đã tinh lực dư thừa như vậy, thì cứ để cho nó ra ngoài săn thú, vừa rèn luyện được thân thể, lại còn có thể có thêm chút tiền thu vào..