Editor: Tĩnh
Thú triều đã qua được năm ngày, tSở Diệp cuối cùng cũng đã đem được tất cả Sĩ cấp Hồn Thú toàn bộ rửa sạch.

Chỉ trong năm ngày Tiểu Bạch đã đem ma thỏ gặm hết một phần ba, sức ăn so với dự tính của Sở Diệp đã vượt qua gấp đôi.

Sở Diệp rất là hoài nghi, Tiểu Bạch có phải là bị chuyện lai giống kích thích cho nên hóa bi phẫn thành ăn uống.

Sở Diệp nhìn Thiết Văn Sư, nói: “Thiết Văn Sư thật sự đưa cho Tiểu Bạch ăn sao?” Đây chính là chiến lợi phẩm của tiểu hồ ly mà a!
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, Tuyết Bảo cũng không thích ăn thịt, mà thịt này để trong thời gian dài cũng dễ dàng bị biến chất, nên tốt nhất là cho Tiểu Bạch ăn đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy được rồi."
Sở Diệp thầm nghĩ: Con Thiết Văn Sư này là Chiến Tướng cấp cấp 5, mà trọng lượng của nó cũng nặng hơn ma thỏ rất nhiều, hẳn là đủ cho Tiểu Bạch ăn được một đoạn thời gian rất dài.

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp thảo luận cách xử lý mấy đầu Chiến Tướng Hồn Thú, thì nhận được tin Tiền gia lão gia tử đến bái phỏng.

“Tiền lão gia tử sao lại tới?” Sở Diệp có chút nghi hoặc nói.

Lâm Sơ Văn nhíu mày, nói: “Ngươi đi xem đi, ta đi chuồng gà cùng ao cá xem thử.” Gần đây bọn họ bận rộn xử lý thú triều, Thảo Dược Gà cùng Long Ngư đều không có thời gian để chăm sóc, mà hai loại này đều là loại khó nuôi, không biết bỏ bê mấy ngày rồi có sao không nữa?"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
.....!
“Lão gia tử như thế nào lại chạy tới đây?” Sở Diệp đi ra đoán nhiệt tình thăm hỏi nói.

Tiền lão gia tử nhìn Sở Diệp, thành khẩn nói: “Ta lần này tới, là để nói riêng tiếng cảm ơn hai vị vì ân cứu mạng."
Sở Diệp cười, nói: “Cái gì mà ân cứu mạng, mọi đều chúng sức chống lại thú triều mà thôi, Tiền lão gia tử quá khách khí rồi."
Tiền lão gia tử, có chút ngượng ngùng nói: “Thật sự hổ thẹn, khi thú triều diễn ra Tiền gia chúng ta biểu hiện có chút không xong."
Tiểu Bạch nhìn Tiền lão gia tử một cái, đôi mắt bên trong chói lọi đều là: Đó là có chút không xong sao? Quá không xong luôn thì có.

Thấy được vẻ khinh thường trong mắt Tiểu Bạch, Tiền lão gia tử càng thêm xấu hổ.

Sở Diệp cau mày, có tâm khách sáo hai câu, nhưng nghĩ đến những gì mà Tiền gia biểu hiện, lời trong lòng chuyển tới cổ họng nhưng cũng không nói ra được, may mắn là hắn cùng Lâm Sơ Văn có thực lực nên mới ngăn chặn được thú triều, nếu không có khi Tiền gia giờ đây thật sự là đã gặp bi kịch.

Tiền lão gia tử nhìn Tiểu Bạch, khích lệ nói: “Mấy ngày không thấy, Hồn Sủng của Sở thiếu lại càng thêm thần tuấn a!”
Sở Diệp: “.....” Thần tuấn sao? Hắn là nhìn không ra tới Tiểu Bạch nơi nào thần tuấn.

“Lão gia tử quá khen, nó làm gì mà được như vậy, suốt ngày chỉ biết làm mèo lười."
Tiền lão gia tử vội vàng lắc đầu, nói: “Ta không quá khen mà là lời thật lòng, con Bạch Li Miêu này của Sở thiếu vừa nhìn là biết không phải là vật trong ao."

Tiểu Bạch ngẩng đầu, vừa lòng nhìn Tiền lão gia tử: “Lão nhân, tuy rằng ngươi thực lực chẳng ra gì, nhưng được cái có con mắt tinh anh."
Tiền lão gia tử bị Tiểu Bạch nhìn có chút thụ sủng nhược kinh.

Sở Diệp nhìn Tiền lão gia tử phản ứng, có chút vô ngữ.

“Tiền lão gia tử tới đây hẳn là không phải là chỉ vì khen Hồn Sủng của ta đi.” Sở Diệp nói.

Tiền lão gia tử gật đầu, nói: “Xác thật là có chính sự, thật ra thú theo lý mà nói, chúng ta Tiền gia nên long trọng chuẩn bị một phần hậu lễ, như Tiền ta tư gia hữu hạn, mà hai vị thì thanh danh quá cao, sợ mấy thứ kia không đủ phân lượng với hai vị."
Sở Diệp nghe đến đó, thầm nghĩ: Nào có! Hắn thích nhất là thu hậu lễ, không có hậu lễ, lễ mọn cũng không phải là không thể.

Tiền lão gia tử cười cười, tiếp tục nói: “Mà ta nơi này lại có một tin tức, có lẽ đối hai vị có chút tác dụng.”
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Tin tức gì?"
“Là về một cây Thất Thải Thụ."
Sở Diệp sửng sốt một chút, nói: “Thật là Thất Thải Thụ?” Thất Thải Thụ có thể kết ra Thất Thải quả, mà loại trái cây này đối với Tiểu Thải có lợi thật lớn, có thể đề cao sức mạnh của chiêu ảo thuật của Tiểu Thải.

Sau lần thú triều này, Sở Diệp đã nhận thức đầy đủ về sự lợi hại của chiêu ảo thuật cho Tiểu Thải tạo ra, nếu tuyệt chiêu ảo thuật của Tiểu Thải có thể không ngừng đề cao, về sau gặp khi gặp thú triều, thì bọn họ chỉ cần bảo Tiểu Thải trực tiếp sử dụng ảo thuật, làm cho hung thú xâm lấn tự giết hại lẫn nhau, thì bọn họ không cần đánh mà cũng giành được chiến thắng, như thế liền quá mỹ diệu.

Tiền lão gia tử gật đầu, nói: “Là thật, bất quá, bên cạnh Thất Thải Thụ có hung thú bảo hộ.”
“Cấp mấy?” Sở Diệp hỏi.

“Đại khái là Chiến Tướng cấp 3."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Chiến Tướng cấp 3 a!” Chỉ là Chiến Tướng cấp 3 thì thật ra không đáng để lo, tiểu hồ ly còn vừa mới giết một con Chiến Tướng trung giai Thiết Văn Sư, một con hung thú Chiến Tướng cấp 3 cũng không tính là cái gì."
Tiền lão gia tử đầy mặt tươi cười khen tặng nói: “Rất xấu hổ, hung thú Chiến Tướng dù chỉ là cấp 3 nhưng đối với Tiền gia mà nói thì cũng đã đủ đáng sợ, Sở thiếu thiếu niên anh hùng, một khi ra ngựa, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay."
Sở Diệp cười cười, nói: “Lão gia tử quá khen, kỳ thật, hung thú cấp 3 đối với ta mà nói vẫn là có chút khó giải quyết.”
“Diệp thiếu quá khiêm tốn.” Tiền lão gia tử cùng Sở Diệp hàn huyên một hồi, liền rời đi.

.....!
Tiền lão gia tử đi rồi không lâu, Lâm Sơ Văn cũng kết thúc sự vụ trên tay, đi đến, nói: "Tiền lão gia về rồi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ừm về rồi."
Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Ông ta tới làm cái gì vậy?”
" Tới để cảm ơn nhân tiện tặng miễn phí một tin tức.” Sở Diệp nói.

Trong thú triều Tiền gia biểu hiện thật sự có chút không tốt, một lần hai lần còn hảo, nếu là về sau, tình huống như vậy càng nhiều, thực sự sẽ làm người ta phản cảm.

“Tin tức gì?” Lâm Sơ Văn tò mò hỏi.


"Thất Thải Thụ."
Lâm Sơ Văn có chút ngoài ý muốn nói: “Đó là thứ tốt!” Thất Thải Thụ kết ra Thất Thải quả, có thể giúp năng cao huyết mạch của Thất Thải Huyễn Điệp, nếu có được Thất Thải Thụ, thì thực lực của Tiểu Thải sẽ tiến bộ nhanh hơn.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Xác thật là thứ tốt."
Nghe nói Thất Thải Thụ thập phần xinh đẹp, trong vườn cây bọn họ đã có Linh Thụ Dâu Vương, Linh Đào, Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, nếu có nhiều thêm một cây Thất Thải Thụ, nói vậy lại có thể càng rạng rỡ thêm không ít.

“Nếu Tiền gia biết tin thì tại sao lại không đào về đó là linh thụ đấy” Thất Thải Thụ chính là linh thụ khó kiếm, một câu Thất Thải Thụ có tuổi thọ từ 10 năm trở lên là có bán mấy vạn đồng vàng một cây."
“Tự nhiên là bởi vì thực lực không đủ.” Sở Diệp thầm nghĩ: Thực lực không đủ, làm việc gì cũng bó tay bó chân!
Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: “Có hung thú bảo hộ phải không."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Nghe nói, có một con Chiến Tướng cấp 3 thủ hộ."
“Chiến Tướng cấp 3! Cũng không khó giải quyết, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ hẳn là không có vấn đề gì.” Lâm Sơ Văn tự tin tràn đầy nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: "Tiền gia không ra tay được cho nên, lấy tin tức này đưa cho chúng ta cũng xem như chúng ta nợ ông ấy một cái nhân tình."
“Tiền lão gia tử, thực sự rất biết cách làm người!” Lâm Sơ Văn cười cười nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Lần này nhận nhân tình của Tiền gia, lần sau gặp phải thú triều thì cũng phải nên chú ý ít nhiều tới bọn họ."
Đợi tới lần thú triều sao thì thực lực của bọn họ cũng đã tăng lên không ít.

Tiểu Bạch có chút chua lòm phe phẩy cái đuôi, nói: “Tiểu Thải có vận khí không tồi!”
Sở Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ; hình như là như vậy! Lâm Sơ Văn mới tốn mười vạn đồng vàng để mua Nguyệt Linh Cam Lộ cho Tiểu Thải giờ lại thêm tin tức về Thất Thải Thụ.

Tiểu Bạch thở dài một hơi, nói: “Sau ta lại chẳng thấy ai cho ta cái gì cả."
Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch nói lời này mà không thấy xấu hổ sao! Thịt của ba con Chiến Tướng hung thú đều đã đưa cho nó! Phải biết rằng máu thịt của Chiến Tướng đều là thứ bổ dưỡng, nếu là đem đi bán, thì ít nhất cũng được mấy ngàn vạn đồng vàng là chuyện thường.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, trấn an nói: “Ngươi huyết mạch cao cấp, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể tiến giai, cũng không cần bồi bổ quá nhiều thứ."
Tiểu Bạch nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý."
Sở Diệp: “.....”
......!
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mang theo Hồn Thú đi đến nơi mà Tiền lão gia tử nhắc đến.

"Vị trí cái sơn cốc này thật đúng là khá kín đáo a!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng là khá kín đáo.” Thất Thải Thụ thật sự quá nổi bậc, rất dễ bị người ta chú ý, nếu không phải mọc ở nơi kín đáo, thì đã sớm bị người ta phát hiện rồi.


“Mấy cái cây ở đây nhìn có chút đặc biệt a!”
Lâm Sơ Văn kéo Sở Diệp lại, nói: “Cẩn thận một chút, đây là quỷ đằng, quỷ đằng lấy máu thịt để nuôi thân, chúng thường bắt lấy người hoặc hung thú để làm thức ăn."
Lâm Sơ Văn lấy túi trữ vật ra tìm kiếm một hồi, lấy ra một dược bình, đem thuốc bột đổ ra tay rồi thoa lên người của hắn, Sở Diệp và mấy Hồn Thú của bọn họ.

“Đây là Khô Mộc phấn?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, dùng cái này có thể ngụy trang thành thực vật, quỷ đằng sẽ không công kích đồng loại, nên khi thoa thứ này chúng cũng sẻ cảm thấy chúng ta là đồng loại thì sẽ không công kích chúng ta."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Ngươi chuẩn bị thật đúng là đầy đủ a!”
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Còn hảo."
Trong túi trữ vật của Lâm Sơ Văn có mấy trăm loại thuốc bột khác nhau, Khô Mộc phấn chỉ là trong số đó thôi.

Sở Diệp lấy ra la bàn, dò xét một chút, quả nhiên trên la bàn hiện lên một quang điểm, ở đây đúng là có một con hung thú Chiến Tướng cấp.

“Tiền gia tin tức vẫn là luôn chuẩn xác.”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Vậy động thủ đi.

Con hung thú kia cũng không có gì đặc biệt bảo Tiểu Ngân xử lý là được.

"
Tiểu Ngân xuất lĩnh ong đàn tiến qua xử lý con hung thú kia.

Cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Sở Diệp đem con Nham Mãng dài hơn chục mét, thu vào nhẫn không gian, nghĩ: Có con Nham Mãng này thì thức ăn trong một tháng của Tiểu Bạch lại được giải quyết rồi.

“Đây là Thất Thải Thụ sao?” Sở Diệp nhìn gốc cây trước mặt có chút ngạc nhiên.

Lâm Sơ Văn có chút kinh ngạc cảm thán nói: “Thật xinh đẹp a!"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Thất Thải Thụ mỗi bảy năm mới kết quả một lần, mà trên cây này hiện nay đã kết quả, chờ đến khi số quả này chín thì đem cho Tiểu Thải ăn thì có thể vừa đề cao huyết mạch cho Tiểu Thải còn năng lên sức mạnh cho chiêu ảo thuật của Tiểu Thải lên mấy lần.

Lâm Sơ Văn phán đoán, nhóm Thất Thải quả này còn có ba tháng là có thể thành thục, bọn họ tới thật đúng thời điểm, nếu mà muộn mấy tháng, thì trái trên cây mà chín thì sẽ bị con Nham Mãng kia ăn mất rồi, như vậy bọn họ chỉ có thể lại chờ thêm mấy năm.

Sở Diệp đem Thất Thải Thụ nhổ trồng vào không gian, rồi sau đó cùng Lâm Sơ Văn rời đi khu rừng.

Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Văn nhìn thấy Sở Diệp sử dụng không gian để nhổ trồng linh thụ, nhưng bởi vì sớm đã có suy đoán nên cũng không có quá mức bất ngờ.

Sở Diệp sau khi trở lại động phủ, cũng hơn qua mười ngày thì mới đem Thất Thải Thụ từ không gian đem ra ngoài nhổ trồng trong động phủ.

Vì bảo đảm Thất Thải Thụ trưởng thành không chịu ảnh hưởng, Sở Diệp cố ý ở chung quanh Thất Thải Thụ bày ra một cái trận pháp, lại dùng linh tuyền tưới vài lần.


Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Sở Diệp Thất Thải Thụ cũng không có dấu hiệu khô héo, mà nhóm Thất Hồng quả cũng phát triển vô cùng tốt.

Tiểu Thải vốn dĩ thích nhất là ở rừng linh dâu, nhưng từ sau khi Thất Thải Thụ được chuyển đến đây, thì Tiểu Thải liền không thèm để ý tới cả cây Linh Thụ Dâu Vương, cả ngày đều thủ trên Thất Thải Thụ rồi nhìn mấy viên Thất Thải quả, sợ một khi không cẩn thận thì mấy cái quả trên cây sẽ biến mất.

.....!
Hồ Minh Nguyệt nhìn thấy Thất Thải Thụ trong động phủ Sở Diệp, thì đôi mắt kiền hiện lên vài phần kinh ngạc cùng cảm thán.

“Từ khi Sở thiếu đến nơi này, luôn cho người ta một loại cảm giác đó chính là mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Thất Thải Thụ mà Sở thiếu cũng có thể thu tới tay.” Hồ Minh Nguyệt tán thưởng nói.

Sở Diệp tươi cười, “Đây đều là nhờ phúc của Tiền đạo hữu."
Hồ Minh Nguyệt vừa nghe, liền đoán được đại khái, “Tiền lão gia tử cung cấp tin tức sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng."
Hồ Minh Nguyệt thầm mắng Tiền lão gia tử đúng là gian trá, dùng tin tức để đổi lấy nhân tình.

“Cây này là Sở thiếu đem từ dã ngoại về sao?” Hồ Minh Nguyệt hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Sinh cơ của cây này được bảo tồn rất hoàn chỉnh, thật sự khó có được!” Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Loại Thất Thải Thụ này là linh thụ, việc nhổ trồng là rất khó khăn, theo thông thường thì khi nhổ trồng linh thụ thì xác suất sống sót chỉ có năm thành.

Nếu giao cho Hồ gia bọn họ thì dù nhổ trồng thành công thì số quả trên cây đã sớm rụng hết rồi.

Mà cây Thất Thải Thụ của Sở Diệp thì sinh cơ bừng, mà số trái trên cây vẫn còn bảo tồn nguyên vẹn, đúng là làm người ta có chút không tin được.

Hồ Minh Nguyệt cảm tưởng lại, lại cảm thấy trước kia việc Sở Diệp đằng thú, gieo trồng đều thành công như vậy là do có thiên phú dị bẩm, nhưng nay nghĩ lại dù có thiên phú cũng không thể làm được như vậy trừ khi là có thủ đoạn đặc thù, Hồ Minh Nguyệt tuy rằng tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Tiền gia.

“Gia gia, nghe nói Sở Diệp đã đem Thất Thải Thụ trồng trong động phủ.” Tiền Đồng nói.

Tiền lão gia tử có chút ngoài ý muốn nói: “Nhanh như vậy?”
Tiền Đồng gật đầu, nói; “Đúng vậy, ta là nghe người Hồ gia nói, người Hồ gia còn nói cây Thất Thải Thụ kia cực kỳ xinh đẹp."
“Sở thiếu đúng là nhanh tay” việc Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chiến thắng Nham Mãng, đã nằm trong dự kiến của Tiền lão gia tử, bất quá Tiền lão gia tử vốn tưởng rằng hai người sẽ chờ đến khi quả trên cây Thất Thải Thụ thành thục hết mới nhổ cây đem về, như vậy thì có thể phòng ngừa trong quá trình nhổ trồng Thất Thải Thụ thì sẽ bị mất đi sinh cơ.

“Vậy quả trên Thất Thải Thụ thì như thế nào?” Tiền lão gia tử hỏi.

Tiền Đồng nghiêng đầu, nói: “Thất Thải quả sao, hình như lớn lên không tồi."
“Lớn lên không tồi! Khả năng trồng Linh thụ của Sở Thiếu đúng là không tệ."
Tiền Đồng có chút nghi hoặc nói: “Gia gia, có phải ngươi đã biết gì về khả năng chăng nuôi cùng trồng cây của Sở Diệp phải không."
Tiền lão gia tử phất phất tay, nói: “Được rồi, được rồi, ngươi đi xuống đi."
Tiền lão gia tử lắc đầu, ở Lưỡng Giới Thành này được sùng bái nhất chính là cường giả, thú triều lần trước qua đi, mà đám tiểu bối trong nhà thì càng ngày càng thích thảo luận về Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, mà uy danh của lão thì càng ngày càng nhỏ..