Editor: Tĩnh
Tu luyện vô năm tháng, chỉ chớp mắt mấy tháng lại lặng yên không một tiếng động qua đi, mới đó thôi mà hai người bọn họ đã ở Lưỡng Giới Thành đã được ba năm.

Mấy năm nay, cuộc sống của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn trải qua cũng rất đổi thanh bình.

Mấy năm nay, chiến lực của Tiểu Ngân cũng đã là Chiến Tướng cấp 3 đỉnh phong, chỉ còn kém một bước, là có thể tiến vào Chiến Tướng cấp 4.

Thực lực của Tuyết Bảo cũng đã là Chiến Tướng cấp 3.

Nếu so sánh ra thì việc bồi dưỡng Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân gian nan hơn rất nhiều, hơn khi bồi dưỡng Tiểu Thải, Tiểu Bạch, Mặc Nắm, giờ đây bọn họ tiền trong tay không ít nên các loại tài nguyên đều luôn không thiếu.

Mà đám nhỏ đó cũng có tính cạnh tranh, nên cũng không có sao nhãn việc tu luyện.

Tiểu Bạch, Tiểu Thải cùng Mặc Nắm đều tiến vào Sĩ cấp cấp 9.

Tiểu Bạch là do huyết mạch có phẩm cấp cao nên tiến bộ nhanh nhất, nên cũng không tốn bao lâu liền tiến vào cấp 9 mà chuến lực của Tiểu Bạch giờ đây cũng đã mạnh lên rất nhiều.

Giờ chỉ cần có sát khí, lấy tư chất của Tiểu Bạch thì đã nắm chất chín phần thành công.

Tiểu Thải cũng không kém, mấy tháng trước, Thất Thải Thụ kết ra bảy viên Thất Thải quả thì tất cả đều vào bụng Tiểu Thải.

Người ở Lưỡng Giới Thành biết được bọn họ có Thất Thải quả, nên đã đến chổ bọn họ nguyện ý ra giá cao mua lại, nhưng tất cả đều bị bọn họ từ chối.

Sau khi ăn Thất Thải quả, thì ảo thuật của Tiểu Thải đã dâng lên khoảng hai thành, Lâm Sơ Văn đánh giá nếu lại tái ngộ thú triều, tiểu hồ ly cùng Tiểu Thải mà phối hợp thì năng lực lại càng cao.

Trong khoảng thời gian này, cái trại nuôi gà do Tuyết Bảo quản lý quy mô đã mở rộng không ít, Tuyết Bảo dưỡng Thảo Dược Gà, hiện tại duy trì ở khoảng 150 con.

Số lượng gà bình thường cũng đã tăng lên không ít, quy mô nuôi Long Ngư cũng đã mở rộng, sản lượng so với trước đã cao hơn không ít.

Mấy năm nay, do liên tục không ngừng dùng linh tuyền tưới nên giờ đây trong động phủ linh điền đã tăng lên thêm được năm mẫu.

Linh điền của Sở Diệp gieo trồng rất nhiều loại linh thảo, nhưng chủ yếu chia làm bốn loại, một loại là dùng làm thức ăn cho Thảo Dược Gà, một loại là dùng cho chế tác linh thực cho Long Ngư, một loại là cho Lâm Sơ Văn ngày thường luyện chế dược tề, cuối cùng một loại là dùng cho Sở Diệp ủ rượu.

Trừ bỏ số linh thảo trong động phủ trong không gian của Sở Diệp cũng trồng không ít loại, mặc dù là như vậy nhưng cũng không đủ dùng, hai người thường thường là phải đi đến tiệm linh thảo để mua thêm một mớ.

Ăn xong cơm trưa, Sở Diệp mang theo Lâm Sơ Văn đi dạo động phủ.


Nhìn hoàn cảnh trong động phủ, linh dược linh điền xung túc, linh cầm thì phát triển khỏe mạnh, cây cối thì cành lá xum xuê, trong lòng bổng dâng lên một cổ cảm giác bọn hạ đạt được thành tựu rất lớn.

“Mấy con Long Hổ gà lớn lên không tồi!” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Còn tạm được."
Lâm Sơ Văn ngay từ đầu nghiên cứu bổ thận gà cũng không thuận lợi, lúc đầu khi cho đám Thảo Dược Gà ăn linh thảo thì chúng đều không có hứng thú, sau đó Lâm Sơ Văn dứt khoát phối trí một ít dược tề bổ thận, rồi pha xen lẫn trong nước linh tuyền mà mấy con Thảo Dược Gà ngày thường hay uống.

Đại bộ phận Thảo Dược Gà, đều không thích loại nước thuốc lẫn lộn này, nhưng lại có mấy Thảo Dược Gà lại thập phần cảm thấy hứng thú.

Kinh Võ Phong cũng đã chứng thực, loại trứng do Long Hổ gà sinh ra có công dụng bổ thận rất tốt, chúng rất được khách nhân ở Phiêu Tiên Cư hoan nghênh.

“Ngươi xem đó là hai con gà bảo bối của Tuyết Bảo kìa.” Lâm Sơ Văn chỉ vào hai con Thảo Dược Gà nói.

Sở Diệp nhìn hai chỉ thảo dược lại cười, nói: “Hai con gà kia lớn lên cũng không tệ nga."
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Ăn nhiều như vậy, lớn lên không tốt mới là lạ.” Hai con Thảo Dược Gà kia được nuôi độc lập chúng là dùng Cửu Vĩ Hồ Thảo để nuôi nấng.

Từ rất lâu trước kia Sở Diệp, đã từng cùng Lâm Sơ Văn đề cập qua việc này nhưng mà chỉ mới thực hiện trong mấy tháng nay.

Một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo giá thị trường là 5000 đồng vàng, từ khi Tuyết Bảo dưỡng hai con gà này thì chúng đã ăn ít nhất cũng là 60 cây, hai con gà này đúng là quá quý giá rồi.

Thảo Dược Gà sau khi ăn Cửu Vĩ Hồ Thảo và khi để trứng thì trứng đều sẽ bị Lâm Sơ Văn giữ lại, trải qua nghiên cứu, thì loại trứng gà có tác dụng rất rỏ ràng trong việc tăng lên độ thuần khiết của huyết mạch.

Loại trứng gà này chẳng những có thể nâng cao huyết mạch của hồ thú, mà đối với các loại Hồn Thú khác cũng có thể, chỉ là đối với hồ thú thì hiệu quả đặc biệt rõ ràng hơn.

Tiểu Ngân bay đến Sở Diệp bên người, ong ong kêu lên.

“Hồ gia còn có cả Nghê đạo hữu cũng tới.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, có chút vô ngữ nói: “Nghê đạo hữu lại tới!"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nghê đạo hữu lá gan cũng lớn thật! Cư nhiên còn dám cùng người Hồ gia cùng nhau tới, ta thấy vài người ở Hồ gia đang rất muốn đánh hắn thì phải."
Lâm Sơ Văn: “......”
Mấy tháng trước, Nghê Khổng Minh từ chổ bọn họ mua đi một đám Thịt Heo Tằm, dùng cho phụ trợ Tử Điện Chồn cùng Bích Thần Chồn sinh ấu tể, cũng không biết là có phải do trùng hợp hay không, mà mấy con tằm vương thật sự có tác dụng, không lâu sau hai con chồn thú thật đã là sinh một oa tiểu ấu tể.

Nghê Khổng Minh vì vui mừng quá đỗi, mà không tiếc bỏ ra giá cao tiền để mua thêm Thịt Heo Tằm, Hồ gia thấy thế, cũng đề cao giá mua Thịt Heo Tằm lên.

Đại khái là do Nghê Khổng Minh cùng Hồ gia động tác quá lớn, nên thanh danh của Thịt Heo Tằm bị truyền ra ngoài, do đó giá cả càng ngày càng cao.

Sở Diệp đã từ trước mấy tháng bắt đầu tái bồi một ít cây dâu con, mở rộng thêm diện tích của rừng dâu, gia tăng số lượng Thịt Heo Tằm, tuy rằng như thế nhưng vẫn là không thể thỏa mãn được nhu cầu của thị trường đối với Thịt Heo Tằm.


Hiện tại Thịt Heo Tằm bình thường giá đã là năm kim tệ một con, còn thịt tằm vương là 2000 đồng vàng một con.

Đã có rất nhiều Hồn Sư vì muốn lai giống cho Hồn Thú, mà đều sẽ chạy đến tìm Sở Diệp, làm Sở Diệp cũng có chút xấu hổ.

Động phủ Sở Diệp bí mật nhiều, người đến người đi cũng không tiện, Sở Diệp sợ phiền toái, nên dứt khoát tìm Nghê Khổng Minh làm đại lý Thịt Heo Tằm cho hắn, có Nghê Khổng Minh hỗ trợ hòa giải cũng đã giúp Sở Diệp bớt đi không ít chuyện.

Thịt Heo Tằm giá cả có thể tăng lên, Sở Diệp còn rất cao hứng, bất quá người Hồ gia thì không có cao hứng như vậy vốn dĩ thêm một Nghê Khổng Minh làm đối thủ cạnh tranh là đã thực phiền toái, mà thanh danh của Thịt Heo Tằm bị truyền ra, đối thủ cạnh tranh của bọn họ lại càng ngày càng nhiều.

Nghê đạo hữu, ngươi xác định muốn năm vạn con Thịt Heo Tằm bình thường sao?” Sở Diệp ra giá rất cao, một con Thịt Heo Tằm bình thường đã là năm đồng vàng, cái này giá cũng đủ đem rất nhiều người dọa lui, bất quá, Nghê Khổng Minh lại rất hào sảng một ngụm liền đáp ứng giá mà Sở Diệp đưa ra.

Nghê Khổng Minh gật đầu, nói: “Đương nhiên, Sở thiếu chẳng lẽ là luyến tiếc?"
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Đương nhiên không có, ta chỉ là lo lắng Nghê đạo hữu ngươi mua nhiều như vậy sẽ bị tồn động."
Nghê Khổng Minh nhàn nhạt cười, nói: “Cái đó ta không ngại."
Sở Diệp thấy phản ứng của Nghê Khổng Minh, liền biết đối phương hoàn toàn không lo lắng về doanh số bán ra của Thịt Heo Tằm.

Hồ Minh Nguyệt có chút không vui nhìn Nghê Khổng Minh, rầu rĩ nói: “Ngươi mua như vậy là muốn làm gì a! Nếu là ăn không hết, hay chẳng lẽ ngươi mua cho chính ngươi ăn?
Nghê Khổng Minh xấu hổ cười cười, không nói gì.

Sở Diệp nhìn phản ứng của Nghê Khổng Minh, cảm thấy việc Hồ Minh Nguyệt vừa nói có khả năng là đúng rồi.

Trước đó khi Tử Điện Chồn cùng Bích Thần Chồn sinh hạ ấu tể, thì giá Thịt Heo Tằm liền tăng gấp bội, sau đó bán chạy một đoạn thời gian, nhưng sự nhiệt tình của mọi người từ từ cũng giảm đi, sau đó Thịt Heo Tằm doanh số lại dâng lên lên, còn xuất hiện không ít người đầu cơ trục lợi Thịt Heo Tằm.

Cái này làm cho Sở Diệp có chút không thể hiểu được, sau đó Sở Diệp lại nghe được lời đồn nói, Thịt Heo Tằm chẳng những có thể phụ trợ Hồn Thú sinh ấu tể, mà còn có thể gia tăng năng lực sinh dục giúp Hồn Sư hổ trợ việc sinh con.

Mà cái lời đồn này xuất phát từ đâu cũng không rõ, nhưng các tửu lâu lại rất nhanh nhạy nắm bắt được thi hiếu của mọi người bắt đầu tung ra không ít các món được chế biến từ Thịt Heo Tắm, cũng được rất nhiều người hoang nghêng.

Sở Diệp thấy phản ứng của Nghê Khổng Minh thì đã nghi ngờ lời đồn kia chất là có thật.

Sở Diệp ở trong lòng thở dài, thầm nghĩ: Trời xanh à! Hắn chỉ là muốn nuôi một ít gà, dưỡng vài con tằm mà thôi, không biết vì cái gì, luôn là cùng chuyện sinh con này nhấc lên quan hệ, thật sự quá ngượng ngùng.

Nghê Khổng Minh muốn số lượng Thịt Heo Tằm có chút nhiều, nên Sở Diệp cùng Nghê Khổng Minh thương định trước giao một nửa, dư lại tháng sau lại tới lấy, Nghê Khổng Minh vui vẻ đáp ứng.

Tiễn đi nghê Khổng Minh cùng Hồ Minh Nguyệt không bao lâu, ngọc bội đưa tin lại vang lên.

Lâm Sơ Văn hướng ra ngoại nhìn qua, có chút nghi hoặc nói: “Hôm nay là làm sao vậy ta! Khách tới chơi nhiều như vậy."
Sở Diệp đem linh hồn lực dò xét đi ra ngoài, nói: “Người của tửu lâu đến mua nguyên liệu.”

Trước kia nguyên liệu nấu ăn đều là Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tự mình đưa đến tửu lâu trong thành, nhưng hiện tại đều là tửu lầu chính mình tới thu.

Mà giờ đây sao khi mở rộng quy mô chăn nuôi, thì lượng nguyên liệu cung ứng cho các tửu lâu cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Trứng Thảo Dược Gà cùng Long Ngư do hai người bọn họ dưỡng có chất lượng tuyệt hảo, thanh danh đã truyền đi khắp nơi, đều có không ít cửa hàng chạy tới đây tìm bọn họ để mua bán.

Sở Diệp mở cấm chế của động phủ, mới khách nhân vào trong.

“Tư tiên sinh, như thế nào lại tới?” Sở Diệp còn nghĩ người tới là Tư Thần, kết quả lại là Tư Đông Phong.

Nhiệm vụ chủ yếu của Tư Thần ở Lưỡng Giới Thành kinh doanh tửu lầu còn Tư Đông Phong lại là quản lý trị an ở Lưỡng Giới Thành, địa vị so với Tư Thần cao hơn không ít.

Tư Đông Phong cười, nói: “Nơi này của Sở thiếu thứ tốt nhiều, nên ta muốn đích thân tới mới yên tâm, Sở thiếu trận pháp này là đã thăng cấp qua sao?"
Sở Diệp cười, nói: “Ta chính là tùy tiện làm thôi, lỗ hổng vẫn còn quá nhiều.”
Đã từ rất lâu Sở Diệp đã bắt đầu âm thầm nghiên cứu trận pháp, liên tục ở trong động phủ bố trí vài cái trận pháp.

Sở Diệp trước hết nghiên cứu chính là Sinh Cơ trận, trong động phủ khu như rừng trúc rừng đào rừng dâu đều được Sở Diệp bài Sinh Cơ trận.

Sau khi trận pháp được bố trí hoàn thành, cỏ cây ở những nơi đó tốc độ sinh trưởng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Lúc đầu Sinh Cơ trận do Sở Diệp bố trí chỉ là loại đơn giản nhất, theo thời gian trận pháp thuật của Sở Diệp tịnh tiến, thì Sinh Cơ trận được bố trí cũng càng ngày càng phức tạp, hiệu quả cũng càng ngày càng tốt.

Còn trong linh điền Sở Diệp lại làm một trận pháp tên Thái Phong Hóa Vũ trận.

Cái trận pháp này sau khi bố trí thì Sở Diệp chỉ cần đem linh tuyền, để vào nơi được đặc chế để chứa linh tuyền trong trận pháp, trận pháp sẽ tự đem Linh Tuyền Thủy tưới đến mỗi một tấc đất trong linh điền, cũng không cần Sở Diệp phải ngày ngày vất vả đi tưới nước.

Thái Phong Hoá Vũ trận pháp, còn có thể điều tiết nhiệt độ không khí, phòng ngừa khi vào đông nhiệt độ không khí quá thấp, linh thảo bị đông chết, sau khi Thái Phong Hóa Vũ trận pháp được bố trí xong thì việc tưới nước cho linh điền không cần Sở Diệp đi làm nữa, nhờ đó cũng tiết kiệm được không ít thời gian.

Mặt khác Sở Diệp ở hồ sen nơi nuôi Long Ngư, thiết lập một cái Tụ Khí Dưỡng Linh trận.

Trận này nghe nói có thể đề cao chất thịt của linh ngư, Sở Diệp cũng không quản có dùng được không chỉ là mơ hồ cảm thấy từ khi có trận pháp cá trong hồ nước giống như lớn lên hơn một ít.

Sở Diệp lo lắng nhiều nhất vẫn là phòng hộ trận của động phủ, bởi vì động phủ có vị trí đặc thù, phòng hộ trận thường xuyên sẽ chịu ảnh hưởng, nên Sở Diệp ngây từ đầu đả bỏ không ít tâm tư vào phòng hộ trận, trước vừa xong không bao lâu thì lại hư.

Bất quá nhờ liên tục chữa trị mà dần dần có kinh nghiệm, nhờ đó việc chữa trị càng ngày càng thoả đáng.

Sở Diệp luôn liên tục tiến hành việc hoàn thiện trận phòng hộ mà hiện giờ phòng hộ trận pháp, so lúc ban đầu đã thăng cấp lên không ít.

Tư Đông Phong sọt cười, nói: “Sở thiếu quá khiêm nhường, ta thấy mấy trận pháp này Sở thiếu đã làm không tồi, mặc dù gặp phải mấy đầu Chiến Tướng cấp hung thú công kích, cũng không đáng để lo."
Sở Diệp cười cười, nói: “Hy vọng là như thế."
Tư Đông Phong hứng thú bừng bừng ở động phủ đi dạo một vòng, “Đã sớm nghe nói, Sở thiếu Lâm thiếu kinh doanh động phủ hơn người, hôm nay vừa thấy quả nhiên là lời đồn không sai."
Đông phủ của Sở Diệp là năm đó mua từ trong tay Tư Đông Phong, mà Tư Đông Phong năm đó cũng đã tiến vào động phủ để khảo sát qua, nhưng Tư Đông Phong không nghĩ tới chỉ mới có vỏn vẹn ba năm mà Sở Diệp đã có thể đem quan cảnh trong động phủ phát triển đến bước này.


Sở Diệp cười, nói: “Nơi nào, Tư tiên sinh quá khen."
Sở Diệp bồi Tư Đông Phong ở động phủ đi dạo một vòng, rồi mới đem người nghênh vào lầu chính.

Sở Diệp sớm đã đem trứng gà phân loại xong Long Ngư cũng đều đã vớt ra.

Tư Đông Phong nhìn Sở Diệp, nói: “Nghe nói, Sở thiếu mấy ngày hôm trước, đi tửu phường bán không ít rượu."
Sở Diệp từ hơn một năm trước, đã bắt đầu thử ủ Đoán Hồn Rượu, mấy tháng trước Đoán Hồn Rượu lục tục lên men.

Trong nghề ủ rượu tuy Sở Diệp chỉ là tay mới, nhưng Đoán Hồn Rượu của hắn là dùng linh tuyền ủ ra nên hiệu quả so với loại mà người khã nhưỡng ra lại uống càng tốt và ngon hơn.

Sở Diệp hiện giờ đã là Hồn Sư, Đoán Hồn Rượu đối với hắn sớm đã không còn bao nhiêu hiệu quả, bất quá đối với Hồn Sĩ thì hiệu quả lại thập phần không tồi.

Sở Diệp đem rượu đưa đi mấy tửu lầu gửi bán, mấy tửu lầu bởi vì cùng Sở Diệp mua bán trứng gà nên cũng không hảo thoái thác, kết quả một không cẩn thận Đoán Hồn Rượu liền bạo, mà giờ đây Đoán Hồn Rượu luôn trong tình trạng thiếu hàng.

Sở Diệp cười cười, nói: “Đúng là có bán ra một ít."
“Sở thiếu, thật là đa tài đa nghệ! Chẳng những là Hoạn Thú Sư, nay còn là Trận Pháp Sư, mà nay tới nay ủ rượu cũng làm." Tư Đông Phong cười cười, nói.

Sở Diệp cười khổ, nói: “Tiêu dùng quá lớn, kiếm thêm chút tiền vất vả mà thôi."
Tư Đông Phong cười, nói: “Sở thiếu cũng quá khiêm tốn, Sở thiếu chế ra Đoán Hồn Rượu, lại không tiễn chút cho Nhất Phẩm Cư a!"
Sở Diệp có chút ngượng ngùng nói:“Này không phải là do sợ rượu ta ủ không đủ quy cách nhập vào Nhất Phẩm Cư sao."
Tư Đông Phong cười cười, nói: “Sở đạo hữu nói đùa, Lưỡng Giới Thành ai không biết đồ từ tay Sở thiếu, Lâm thiếu lấy ra thì không có cái nào là phàm vật cả.”
Sở Diệp thầm nghĩ từ khi nào mà hắn ở Lưỡng Giới Thành có thanh danh tốt như vậy.

Hắn như thế nào không biết.

“Đoán Hồn Rượu ta nơi này còn có một ít, Tư tiên sinh nếu là đã thích thì ta có thể bán cho ngươi."
Tư Đông Phong cười, nói: “Vậy thì quá tốt a!”
“Nghe nói, Sở thiếu muốn thu mua Dũng Tuyền Thạch?" Tư Đông Phong hỏi.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy chẳng lẽ gần đây có Dũng Tuyền Thạch bán ra sao?"
Tư Đông Phong lắc đầu, nói: “Tạm thời không có, bất quá, tháng sau là trong thành sẽ bắt đầu cử hành chợ chung, sẽ có mười mấy thương đội lục tục lại đây, mấy đại tông môn cũng sẽ phái người tới, đến lúc đó Sở thiếu có thể đi nhìn thử."
Không Minh lão tổ ý muốn biến Lưỡng Giới Thành thành thành trì thương nghiệp, nên rất coi trọng việc các thương đội đến đây mua bán.

Lần này chợ chung Sở Diệp cũng nghe tới một ít tiếng gió, quy mô tựa hồ rất lớn đến lúc đó hẳn là sẽ có không ít thứ tốt.

Sở Diệp sửng sốt một chút, nói:“Chợ chung sao? Sẽ có sát khí xuất hiện sao?"
Tư Đông Phong cười, nói: “Có lẽ là sẽ có đi, bất quá, sát khí là thứ mà tất cả Hồn Sủng Sư đều muốn là thứ không dễ có như thế nào Sở thiếu cũng cần sao?”
Sở Diệp cười cười, nói: “Không có, ta chỉ là hỏi một chút.”
Sở Diệp ở trong lòng thở dài, thầm nghĩ: Hồn Sủng tiến bộ quá nhanh, cũng làm người phát sầu hắn cũng phải nhanh chống chuẩn bị.

Phần sát khí trước hắn có được khá dễ dàng, mà phần của Sơ Văn liền bất đồng, bọn họ chính là phải bôn ba rất lâu, mới lộng tới tay.

Mà bọn họ của hiện tại cùng khi đó đã không còn giống trước kia, năm đó bọn họ sợ bị người đánh cướp có tiền cũng không dám mua sát khí, hiện tại liền bất đồng hắn cùng Sơ Văn hiện tại cũng coi như là những nhân vật có uy tín, nếu bọn họ nếu là mua một phần sát khí tin tưởng cũng không bao nhiêu người dám ra tay..