Editor: Tĩnh
Chợ chung mở ra, tu sĩ đến Lưỡng Giới Thành càng ngày càng nhiều, Hồn Sư ngoại vực đến Lưỡng Giới Thành đã đạt tới sáu bảy chục vị, trong thành có thể nói là náo nhiệt phi phàm.

"Lưỡng Giới Thành thật đúng là náo nhiệt đấy.” Sở Nhan Vũ ngồi trong Nhất Phẩm Cư cảm thán nói.

Sở Nhan Vũ tiến giai Hồn Sư cũng đã được
một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, nàng đã làm không ít nhiệm vụ, để trả khoảng nợ vay trước đó.

Thanh Vân Tông có Hồn Sư đông đảo, nhiều Hồn Sư như vậy cũng không thể để tất cả đều lưu trong tông môn.

Sở Nhan Vũ lần này lãnh nhiệm vụ áp giải một nhóm hàng hóa đến Lưỡng Giới Thành để tiến hành giao dịch.

“Lưỡng Giới Thành kinh doanh không tồi, nhưng nếu so với Thanh Vân Tông của chúng ta thì còn kém rất xa.” Triệu Kính ngạo nghễ nói.

Uông Ngưng cười, nói: “ Thanh Vân Tông chúng ta đã lập tông ngàn năm, căn cơ thâm hậu còn Lưỡng Giới Thành thành lập bất quá chỉ khoảng trăm năm thôi.

Nên tự nhiên không thể đánh đồng."
Thanh Vân Tông lập tông ngàn năm, đã có không ít Hồn Vương, mà Lưỡng Giới Thành là do Không Minh lão tổ lập nên khi trở thành Hồn Vương, ở trong mắt không ít Hồn Sủng Sư ở Thanh Vân Tông thì Lưỡng Giới Thành chính là nhà giàu mới nổi.

Triệu Kính cười, nói: “Tuy rằng như thế, nhưng Lưỡng Giới Thành lại có không ít thứ tốt, tỷ như Long Ngư đi hương vị so với linh đầu bếp trong tông môn làm ra cư nhiên lại không thua nhường nhau một điểm."
Sở Nhan Vũ ăn Long Ngư, tán thưởng nói: “Xác thật ăn rất ngon.”
Sở Nhan Vũ năm đó tiến giai Hồn Sư, thiếu không ít nợ, mấy năm nay vẫn luôn tận sức trả nợ, cũng không có phúc khí mà đi hưởng thụ, nay được ăn Long Ngư, chỉ cảm thấy miệng đầy tiên hương miệng lưỡi sinh tân.

Uông Ngưng chống cằm, nói: “Loại Long Ngư này hương vị cùng tông môn chúng ta không phân cao thấp, bất quá, theo ta thấy linh đầu bếp của tửu lâu này tay nghề có hơi kém so với đầu bếp trong tông chúng ta, nhưng phẩm chất của Long Ngư lại tốt hơn cả Long Ngư do hoạn thú sư trong tông dưỡng ra."
Sở Nhan Vũ có chút kinh ngạc nói: “Không thể nào, tay nghề hoạn thú của Mục Ly sư huynh chính là nhất tuyệt a!”
Triệu Kính cười, nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thiên hạ rộng lớn, cũng không thiếu người tài."
“Nhan Vũ sư muội nếu thích, liền ăn nhiều một chút.” Uông Ngưng cười nói.

Sở Nhan Vũ có chút ngượng ngùng cười cười.


Gã sai vặt đi rồi đi lên, mang theo rượu.

“Tiểu nhị, Long Ngư các ngươi mua ở đâu vậy, hương vị không tồi!”
“Khách nhân ngươi đúng là thật tinh mắt, Long Ngư của tửu lâu chúng ta là do Sở tiền bối cùng Lâm tiền bối dưỡng, hai vị tiền bối này có kỷ nghệ hoạn thú rất tốt, không những dưỡng Long Ngư, còn dưỡng cả Thảo Dược Gà."
Sở Nhan Vũ nghe gã sai vặt nhắc tới Thảo Dược Gà, tâm thần vừa động, không khỏi nghĩ tới năm đó khi ở Tam Dương Thành gặp được Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, lúc ấy Lâm Sơ Văn mang theo tiểu hồ ly mà tiểu hồ ly thì sau lưng dắt theo một bầy Thảo Dược Gà.

“Thảo Dược Gà? Có cả Thảo Dược Gà sao?” Uông Ngưng hỏi.

Gã sai vặt vội vàng nói: “Có có, cũng là vừa mới nhập về, mà Thảo Dược Gà này ngày thường hai vị tiền bối đều là không bán, hiện tại mới thật vất vả bán một ít, bất quá số lượng cũng không nhiều lắm."
“Dưỡng Thảo Dược Gà không bán là cái đạo lý gì?” Uông Ngưng có chút khó hiểu nói.

Gã sai vặt cười cười, nói; “Dưỡng không bán.

Dành để uy hồ ly a! Hồ ly của Lâm tiền bối rất quý nha, lấy Thảo Dược Gà làm điểm tâm mà ăn, Lâm tiền bối cái gì cũng tốt, chính là quá sủng Hồn Sủng."
“Uy hồ ly?” Uông Ngưng có chút nghi hoặc nói.

Gã sai vặt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ba ngày ăn hai con."
Uông Ngưng nhíu nhíu mày, nói: “Ba ngày ăn hai con Thảo Dược Gà, đủ xa xỉ!” Uông Ngưng cảm thấy lời của gã sai vặt là có chút khoa trương, Thanh Vân Tông bọn họ cũng có không ít đệ tử tài đại khí thô, mà người có thể lãng phí như thế cũng không được mấy người.

Gã sai vặt gật gật đầu, nói: “Đúng là rất xa xỉ, bất quá hai vị tiền bối có thể tốn thì cũng có thể kiếm, các vị muốn ăn Thảo Dược Gà, hay là muốn ăn dưỡng nhan trứng gà."
Uông ngưng híp mắt mắt, có chút hoài nghi nói: “Dưỡng nhan trứng gà? Trứng gà mà có thể có hiệu quả dưỡng nhan không phải là lừa người đi."
Vừa nảy khi xem thực đơn, Uông Ngưng liền chú ý tới món dưỡng nhan trứng gà, món này giá cả xa xỉ, yêu cầu còn cao, chỉ có ở trong tiệm tiêu phí từ hai vạn đồng vàng, mới có tư cách gọi món này.

Uông Ngưng tuy rằng tò mò, nhưng cảm thấy món này chỉ có danh lấy lòe thiên hạ mà thôi.

“Xem ngài nói, tất cả món ăn trong tửu lâu chúng tôi đều là thật như lời giới thiệu.

Chất chấn sẽ không bao giờ gạt khách hàng.

Cái gọi là dưỡng nhan trứng gà cũng là do gà Thảo Dược Gà sinh ra, bất quá loại Thảo Dược Gà này tương đối đặc biệt, ngày thường ăn các linh thảo có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan, dưỡng nhan trứng gà ở Lưỡng Giới Thành chúng ta chính là nhất tuyệt nha, đã có không ít nữ Hồn Sủng Sư ăn và đều nói tốt.” Gã sai vặt nói.


Uông Ngưng lắng nghe có chút ý động: “Loại dưỡng nhan trứng gà cũng là do cái vị Lâm tiền bối kia dưỡng ra sao?"
Gã sai vặt gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Uông Ngưng bị gợi lên hứng thú, gật gật đầu, nói: “Vậy làm một mâm đi."
Sở Nhan Vũ nhăn nhăn mày, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi nói Lâm tiền bối, chẳng lẽ là Lâm Sơ Văn?"
Sở Nhan Vũ nghe Sở tiền bối, Lâm tiền bối cũng không có nghĩ tới Sở Diệp, nhưng khi nghe tới hồ ly thì lập tức liền nghĩ tới con tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn.

Tuyết Bảo đã từng ở Nam Hoang rừng rậm đại hiện thần uy, hiệp trợ nàng hoàn thành vài đơn nhiệm vụ, nên Sở Nhan Vũ đối Tuyết Bảo có ấn tượng rất sâu sắc.

Gã sai vặt sửng sốt một chút, nhìn Sở Nhan Vũ một cái, có chút ngoài ý muốn nói: “Vị tiền bối này, nhận thức Lâm tiền bối?"
Sở Nhan Vũ nghe được gã sai vặt nói như vậy, liền biết chính mình nghĩ không lầm, “Xem như có chút giao tình, như vậy Sở tiền bối là Sở Diệp sao?”
Gã sai vặt gật gật đầu.

Uông Ngưng nhìn Sở Nhan Vũ một cái, nói: “Sở Diệp? Sư muội đây không phải là đứa cháu trai mà ngươi hay nhắc đến sao?"
Người ta chỉ biết Sở gia có một Hồn Sư là Sở Tư Thần, nhưng có rất ít người biết còn có một người tên Sở Diệp, Sở Diệp sau khi tiến giai Hồn Sư liền mất tích.

Tuy rằng Sở Nhan Vũ nói, Sở Diệp đã trở thành Hồn Sư nhưng người Sở gia đều không tin, bởi vì Sở Diệp lâu không lộ mặt có không ít người cảm thấy Sở Diệp có thể là đi cửa hông để tiến giai Hồn Sư, kết quả bị phản phệ mà chết.

Sở Nhan Vũ có chút vui sướng nói: “Đúng vậy! Không nghĩ tới lại đi đến nơi đây.

Cư nhiên còn dưỡng được cả Thảo Dược Gà."
Bởi vì tiểu hồ ly thích ăn gà, cho nên mới bắt đầu nghiên cứu hoạn thú sao? Tựa hồ còn làm không tồi đâu.

Lần trước sau lần gặp ở Tam Dương Thành, thì Sở Diệp lại không biết tung tích, Sở Nhan Vũ không nghĩ tới Sở Diệp lại sẽ đến Lưỡng Giới Thành mở mang bờ cõi.

Sở Nhan Vũ suy nghĩ một chút liền lý giải, Sở Diệp tiến giai Hồn Sư cũng chưa từng nhờ đến gia tộc hỗ trợ, hiện giờ đã thành Hồn Sư, tự nhiên là càng không cần gia tộc hỗ trợ.

Đối với những tán tu Hồn Sư mà nói tới Lưỡng Giới Thành kiến công lập nghiệp, thật là một lựa chọn không tồi.

Uông Ngưng cười, nói: “Nhan Vũ sư muội, đứa cháu trai này của muội hình như ở Lưỡng Giới Thành danh tiếng không thấp a!"

Sở Nhan Vũ cười, nói: “Chất là vậy Sở Diệp sớm rời nhà, chúng ta liên hệ cũng không nhiều lắm."
Thảo Dược Gà cùng Thảo Dược Gà trứng rất mau đã được đem lên, Sở Nhan Vũ trước nay chưa từng ăn qua Thảo Dược Gà, nên khi ăn cũng không thấy có gì khác biệt.

Triệu Kính hậu trường không nhỏ, ra tay luôn luôn rộng rãi, Thảo Dược Gà cũng ăn không ít.

“Thảo Dược Gà này linh khí phong phú, Nhan Vũ sư muội cháu trai ngươi ở khoảng hoạn thú thật sự rất có thiên phú.” Triệu Kính khích lệ nói.

Sở Diệp cho Thảo Dược Gà uông đều là linh tuyền, linh tuyền chẳng những có thể giúp cho linh thú hạn chế sinh bệnh, còn có thể giúp linh thú cường thân kiện thể, Thảo Dược Gà uống Linh Tuyền Thủy quanh năm, nên so với mấy con Thảo Dược Gà sẽ cường tráng hơn rất nhiều, linh khí trong cơ thể cũng sẽ nồng đậm hơn rất nhiều.

Sở Nhan Vũ có chút ngoài ý muốn nói: “Thật sao?"
Uông Ngưng cười, nói: “Triệu sư huynh là người kén ăn thực, hiếm khi ai được huynh ấy khen ngợi, sư muội cháu trai ngươi cũng rất lợi hại, mà gia tộc các ngươi có truyền thừa về khoảng hoạn thú sao?”
Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói: “Hẳn là không có.” Sở từ lúc lập gia tới nay cũng không có người nào hoạn thú sư, mà nhà mẹ của Sở Diệp cũng như vậy.

Từ tửu lầu đi ra, Sở Nhan Vũ tìm người hỏi thăm một chút về Sở Diệp, ngoài ý muốn phát hiện Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành cư nhiên danh khí không nhỏ.

Người người đều biết.

Sở Diệp và Lâm Sơ Văn rất am hiểu hoạn thú, dưỡng một đám Thảo Dược Gà, Long Ngư còn có Thịt Heo Tằm.

Rồi làm nhà cung ứng trứng gà và Long Ngư cho tửu lầu mỗi ngày đều hốt bạc, Sở Diệp ra tay rộng rãi, phàm là những thứ hắn xem trọng thì sẽ không tiết tiền mà mua ở Lưỡng Giới Thành là người giàu có tiếng.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chiến lực cũng không tằm thường, đã từng có một lần thú triều Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã cùng nhau giết ba con hung thú Chiến Tướng cấp, là một trong những số ít những Hồn Sư ở Lưỡng Giới Thành vừa có thể kiếm tiền lại có thể chiến đấu.

Sở Nhan Vũ hỏi thăm một vòng, nghe được đủ các loại tán dương.

Sở Nhan Vũ vẫn luôn cảm thấy, lấy năng lực của Sở Diệp thì cuộc sống chất chấn không tệ, nhưng sau khi hỏi thăm một vòng, Sở Nhan Vũ phát hiện nàng đã quá xem nhẹ Sở Diệp.

“Sư muội vị cháu trai này của ngươi tựa hồ rất có ý tứ, không bằng chúng ta đi bái phỏng một chút đi.” Triệu Kính cười cười nói.

Triệu Kính cũng nghe Sở Nhan Vũ đề cặp qua Sở Diệp, Sở Nhan Vũ mỗi khi nhắc tới Sở Diệp đều là không thiếu mấy câu tán dương.

Triệu Kính đã là Hồn Sư cấp 5, vốn cũng không đem người cháu trai Sở Diệp của Sở Nhan Vũ để ở trong lòng, bất quá, hiện giờ nghe nói đối phương là Hoạn Thú Sư, tựa hồ kỷ nghệ cũng không tồi, liền khiến cho hắn có vài phần hứng thú muốn đi bái phỏng một chút.

Uông Ngưng vừa mới thưởng thức xong dưỡng nhan trứng gà, cảm giác hiệu quả không tồi, rất có hứng thú nói: “Sư muội, tốt xấu gì cũng là cháu trai của ngươi, tới cũng tới rồi, không bằng đi xem."
Sở Nhan Vũ do dự một chút, gật đầu nói: “Cũng hảo."

Tuy rằng ba người đều là Hồn Sư, nhưng Sở Nhan Vũ chỉ là tân tấn Hồn Sư, cùng hai người kia chênh lệch không nhỏ, mà ở trong đội ngũ mà lời nói cũng không có bao nhiêu phân lượng, thấy Triệu Kính và Uông Ngưng đều đồng nên cũng ngượng ngùng phản bác.

Lâm Sơ Văn đang ở trong phòng kiểm kê dược tề, ngọc bội truyền tin lại vang lên.

Lâm Sơ Văn thả ra linh hồn lực, để xem xét bên ngoài động phủ, thấy người tới thù có chút ngạc nhiên.

“Tiểu cô cô ngươi tới, còn có hai người không quen biết.

“Chỉ sợ là người của Thanh Vân Tông, đem toàn bộ dược tề thu vào nhẫn đi."
Sở Diệp đã sớm nghe người ở Lưỡng Giới Thành nói, lần chợ chung này Thanh Vân và Thất Hà hai tông đều sẽ phái người tới, chỉ là không nghĩ tới, Sở Nhan Vũ sẽ qua tới, theo lý mà nói Sở Nhan Vũ thuộc về tân tấn Hồn Sư, hẳn là không tư cách tiếp nhận loại nhiệm vụ này.

Lâm Sơ Văn phất tay đem tất cả dược tề thu vào bên trong nhẫn không gian.

Triệu Kính nhìn phòng hộ trận bao quanh động phủ, cười nói: “Có ý tứ."
Uông Ngưng có chút tò mò nói: “Cái phòng hộ trận này rất lợi hại sao? Có thể làm Triệu sư huynh cảm thấy rất lợi hại?"
Triệu Kính lắc đầu, nói: “Cái phòng hộ trận lợi hại hay không ta không biết, bất quá, cái trận pháp này rất thú vị, cả cái phòng hộ trận này được tạo ra bởi những mảnh vá khác nhau."
“Mãnh vá?"
Triệu Kính gật đầu, nói: “Người chữa trị cái phòng hộ trận này rất chịu chi tài liệu sử dụng để tu bổ cái trận này đều là thứ đắt tiền.

Số tài liệu bổ sung này con đắt còn hơn so với số tài liệu để lập nên cái phòng hộ trận này, số tiền đó chất cũng đủ để trùng tu cái phòng hộ trận này ba lần."
Uông Ngưng cau mày, nói: “ Vậy hiệu quả có tăng lên không?”
Triệu Kính lắc đầu, nói: “Hẳn là không có."
“Không có, vậy vì cái gì muốn làm như vậy?” Uông Ngưng có chút nghi hoặc nói.

Triệu Kính lắc đầu, nói: “Không biết, có thể là bởi vì Lưỡng Giới Thành tương đối thiếu Trận Pháp Sư, cho nên chỉ có thể tự tu bổ, hoặc cũng có thể là do người bài trận thích làm như thế."
Sở Diệp dùng linh hồn lực tra xét động tĩnh bên ngoài, có chút không vui nhíu mày.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?"
Sở Diệp bĩu môi, nói: “Ngoài cửa có một tên nói phòng hộ trận của ta làm không có tác dụng.” Rõ ràng trận pháp sau khi được hắn tu bổ thì, uy lực đã đề cao lên năm thành có thừa, tên ngốc này đúng là không hiểu biết.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Là do hắn không biết nhìn hàng có mắt không tròng, ngươi cũng không cùng hắn so đo."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Có đạo lý a!"
“Mở cửa đón khách đi"
Hai người của Thanh Vân Tông kia chất chấn lai lịch bất phàm, cũng không nên chậm trể..