Editor: Tĩnh
Tiền gia.

Tiền lão gia tử đang ở trong phòng đi qua đi lại.

“Gia gia, ngươi đang phát sầu cái gì sao a!” Tiền Băng Nhi hỏi.

Lưỡng Giới Thành gần đây đã chết không ít Hồn Sư, một trong đó là những người có hung danh hiển hách, có khả năng chiến đấu tốt cũng đã chết.

Trước khi nạn châu chấu tới thì đã có rất nhiều người đều cảm thấy gia gia nàng lần này chạy trời không khỏi nắng, kết quả, gia gia nàng tới giờ vẫn còn sống.

Ở Lưỡng Giới Thành một ít Hồn Sư đều ở sau lưng mắng gia gia là lão ô quy, lão ô quy liền lão ô quy, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Tiền lão gia tử thì thào nói: “Cháu gái! Gia gia ngươi giống như đã biết chuyện mà không nên biết rồi."
Tiền Băng Nhi nghe vậy, tràn đầy tò mò nói:“Gia gia, ngươi đã biết cái gì a? Nói cho ta nghe với."
Tiền lão gia tử vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi, không nên hỏi thì không cần hỏi nhiều, biết càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh."
Lòng hiếu kỳ của Tiền Băng Nhi không được thỏa mãn, lại còn bị lão gia tử quát lớn một trận, bĩu môi, có chút ủy khuất.

Trên thực tế, Tiền lão gia tử có thể sống sót qua thú triều là do có bí quyết, mỗi lần khi ứng đối thú triều, Tiền lão gia tử vẫn luôn bảo Hồn Thú của bản thân đi theo sau Hồn Thú của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, cũng nhờ vậy mà mọi nguy hiểm sẽ được Hồn Thú của Sở Lâm hai người che chở, nhờ vậy mà Tầm Bảo Thử đã được bảo đảm an toàn.

Khi thú triều tới binh hoang mã loạn, tất cả Hồn Sư đều chỉ có thể coi tự lo cho địa bàn của bản thân, cũng vô pháp phân tán lực chú ý, để chú ý tới người khác.

Nhưng Tiền lão gia tử lại bất đồng, thứ nhất bởi từ khi bắt đầu đã bảo Hồn Thú đi theo Hồn Thú của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, nên lão cũng là người thấy rõ nhất được chiến lực của Hồn Thú của bọn họ.

Tiền lão gia tử có chút hoảng sợ phát hiện, Hồn Sủng của Chủ Sủng của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tựa hồ đều đã là Chiến Tướng cấp 7, nhưng trong khi đó hai người họ chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã là Hồn Sư hậu kỳ, đây là là cái loại khái niệm gì vậy? Đây tuyệt đối là tuyệt thế thiên tài!
Hai người đáng sợ như vậy lại giấu mình ở Lưỡng Giới Thành, mà hai người để lại ấn tượng lại chỉ là hai người làm nghề hoạn thú mà tay nghề còn không tồi, đây là chuyện cỡ nào vớ vẩn!
Tiền lão gia tử nghĩ tới gần đây mọi người đều đang nghị luận khí thế ngất trời về vị Dược Tề Sư thần bí, Tiền lão gia tử đột nhiên có một ý tưởng, cảm thấy Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, có lẽ có một trong hai người là vị Dược Tề Sư thần bí kia.

Lúc đầu Tiền lão gia tử chỉ là tùy tiện suy nghĩ thôi, nhưng khi càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng.

Tốc độ tiến bộ của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn là không thể tưởng tượng, mà tất nhiên trên người hai người phải có bí mật, nếu trong hai người có một người là Dược Tề Sư thì mọi chuyện sẽ được lý giải.

Nếu trong quá trình Hồn Thú trưởng thành, có một Dược Tề Sư cao minh trợ giúp, thì tốc độ trưởng thành của Hồn Thú sẽ được đẩy lên rất nhanh.

Trước đó trong thời gian tác chiến, trạng thái Hồn Sủng của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vẫn luôn bảo trì rất tốt, trừ bỏ là do thể chất thì hẳn là còn có liên hệ với dược tề, mà Tầm Bảo Thủ còn có vài lần thấy được mấy chỉ Hồn Sủng kia sử dùng dược tề để khôi phục thể lực.


Mà mấy chỉ Hồn Sủng kia sau khi dùng dược tề, hiệu quả hẳn là rất không tệ, mỗi lần dùng xong thì chiến lực của mấy chỉ Hồn Sủng đó đều sẽ tăng lên, và cộng thêm việc lão quan sát phản ứng của chúng sau khi chiến đấu, thì càng chắc chắn loại dược tề kia có chất lượng rất tốt, bởi chúng không gây ra bắt kỳ tác dụng phụ nào.

Trước kia lão còn cảm thấy Sở Diệp, Lâm Sơ Văn tài đại khí thô, hẳn là đã mua sắm rất nhiều dược tề trước khi trận chiến xảy ra, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hiện tại ngẫm lại, có lẽ số dược tề kia là do hai người họ tự luyện chế ra cũng không chừng.

Nếu, thật sự một trong hai Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn là vị Dược Tề Sư kia, thì đây sẽ thành chuyện lớn, hiện tại năm lão tổ đều muốn tìm ra vị Dược Tề Sư kia, Thanh Vân Tông, Thất Hà Tông thì muốn truyền thừa, Lưỡng Giới Thành có lẽ muốn bảo, nhưng tình thế hiện tại của Lưỡng Giới Thành muốn giữ cũng khó.

“Gia gia, bên ngoài đều đang đoán thân phận của vị Dược Tề Sư kia, ngươi cảm thấy ai tương đối khả nghi nhất a!” Tiền Băng Nhi tò mò hỏi.

Tiền lão gia tử cau mày, tức giận nói:“Ngươi nếu có rảnh nói thì tốt nhất là đem sự chú ý lên thực lực của bản thân mới tốt, không cần ở đây mà suy nghĩ lung tung, chỉ tổ làm lãng phí thời gian."
Tiền Băng Nhi có chút bất mãn nói:“Gia gia, đây không phải là chuyện lung tung rối loạn gì cả? Ta nếu là biết vị Dược Tề Sư kia là ai, thì ta sẽ đi xin một hai lọ dược tề phù hợp với Hồn Sủng của ta, đó còn tốt hơn là cực khổ tu luyện."
Tiền lão gia tử tức giận nói: “Nhân gia tàng thâm, làm sao mà dễ dàng biết được người ta là ai, mặc dù ngươi đã biết là ai, nhưng nhân gia cố ý che giấu tung tích.

Mà ngươi lại cố ý tới cửa xin thuốc, làm thân phận người ta bị bại lộ, thì tới lúc đó thuốc thì không thấy mà cái mạng thì đã mất rồi."
Tiền Băng Nhi nhìn Tiền lão gia tử, chớp chớp mắt, nói: “Gia gia, ngươi có phải hay không biết được thân phận của vị Dược Tề Sư kia?
Tiền lão gia tử phất phất tay, nói: “Đừng đoán mò, gia gia ngươi cái gì cũng không biết.

Tiền Băng Nhi: "......"
Thành chủ phủ.

“Gần đây trong thành đã có không ít thám tử của hai tông!” Tư Đông Phong sắc mặt tối tăm nói.

Tư Nam Nguyệt sắc mặt có chút khó coi.

“Khi có nạn châu châu đến thì bọn họ lại bo bo giữ mình, nhưng khi có chuyện tốt thì lại vô cùng nhiệt tình."
Bởi vì khi nạn châu chấu đên bọn họ đã đi cầu viện hai tông hổ trợ giúp đở, nhưng người của hai tông đều yên lặng vì vậy Tư Nam Nguyệt đối với đám người của hai tông đã vô cùng chán ghét.

“Ngũ Độc lão tổ hẳn là lại phái người tới điều tra.” Tư Đông Phong nói.

Lần này xem như Lưỡng Giới Thành cùng Ngũ Độc lão tổ đã kết hạ huyết thù, trong thành một khi phát hiện người cùng Ngũ Độc lão tổ có quan hệ thì đều sẽ giết không tha.

Tư Nam Nguyệt nhấp môi, nói: “Ngoi đầu một tên xử lý một tên, xem lão gia hỏa kia có thể phái bao nhiêu người tới đây."
Lần này Tiểu độc vương đã xem như tiến giai thất bại, bất quá, lấy tính cách của đối phương, sau lần này thất bại này vẫn như cũ sẽ nghĩ cách ngóc đầu trở lại.

Nếu vị Dược Tề Sư kia công bố phối phương của Hoàng Sát dược tề ra, vậy sau này xác suất tiểu độc vương tiến giai thành công Hồn Vương sẽ bị hạ thấp đi mấy phần, mà tiểu độc vương tất nhiên sẽ đem cái ket phá hư kế hoạch của hắn coi thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.


Ngũ Độc lão tổ đã tốn nhiều tâm huyết như vậy để bồi dưỡng tiểu độc vương, tự nhiên cũng sẽ không hy vọng đối phương dừng bước ở cảnh giới Hồn Sư, vì vậy Dược Tề Sư kia không thể tồn tại, càng không thể để Thanh Vân Tông, Thất Hà Tông có được người đó, hiện tại các thế lực lớn hẳn là đang so đấu tốc độ.

Tư Nam Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói: “Nghe nói, Ngũ Độc lão tổ lão hiện nay cũng đang đối đầu với Thiên Ưng lão tổ, do đó trong khoảng thời gian này cuộc sống của lão củng không tốt lành gì."
Tư Đông Phong nhìn Tư Nam Nguyệt, nói: “Muội cảm thấy vị Dược Tề Sư kia sẽ là ai?”
Tư Đông Phong cũng xem qua danh sách mười người có khả năng là vị kia nhất nhưng, sau khi nhìn qua phát hiện cái bảng đơn này hoàn toàn không có gúa trị tham khảo.

Tư Nam Nguyệt cau mày, nói: “Tìm được mấy người hư hư thực thực, nhưng hình như đều không quá thích hợp.” Ở Lưỡng Giới Thành Dược Tề Sư rất khan hiếm, nên khi xuất hiện một người lợi hại như vậy, Tư Đông Phong cũng không tránh được tò mò.

Tư Đông Phong có chút tò mò nói: “Người muội nói là ai!”
“Một người tên là Chu Thành Hưng."
Tư Đông Phong cau mày, nói: “Kia là tên gà mờ, chỉ biết lừa đảo.”
Chu Thành Hưng ở Lưỡng Giới Thành rất có thanh danh, đối phương hiểu một ít tri thức về dược tề, có thể luyện chế ra một ít dược tề, bất quá, năng lực lợi hại nhất của hắn là làm giả dược tề.

Chu Thành Hưng có thể làm giả một số loại dược tề rồi đem bán cho các cửa hàng với giá rẻ chỉ bằng phân nửa giá thị trường.

Tu sĩ bản địa thì quá rõ những việc hắn làm nên đã từ lâu không còn quan tâm đến hắn.

Chỉ có những người lần đầu khi đến Lưỡng Giới Thành bị hắn gạt mà thôi.

Tư Đông Phong cau mày, nói: “Không thể nào, tên kia nếu có bản lĩnh thì đã sớm nổi danh, cần gì phải đi bán thuốc giả lừa gạt khắp nơi."
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhưng không chừng là đối phương đang giả heo ăn thịt hổ."
“Còn có đối tượng hoài nghi nào khác không?” Tư Đông Phong hỏi.

Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Còn có một người là Điền Tịnh Tư.”
Tư Đông Phong nhíu lại mày, nói: “Là hắn a! Vậy thì hình như không có khả năng, nếu hắn có bản lĩnh như vậy, thì đã sớm tuyên dương cho cả thành biết rồi ” Hắn quá rõ tính cách của Điền Tịnh Tư, tên kia chỉ cần làm ra được chút chuyện thì cũng sẽ đánh trống khua chiên khắp nơi rồi, làm sao mà chịu an tỉnh tới giờ.

Tư Nam Nguyệt nghiêng đầu, nói: “Có lẽ cũng là kẻ thích giả heo ăn thịt hổ.”
Tư Đông Phong nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không phải không có khả năng.”
Điền Tịnh Tư là luyện khí sư tốt nhất ở Lưỡng Giới Thành, nhưng đối phương lại rất thích luyện dược, Điền Tịnh Tư trong việc luyện khí thì rất có thiên tư, nhưng khi luyện chế dược tề thì lại biểu hiện cực kỳ kém cỏi, một ít loại dược tề bình thường chỉ cần qua tay Điền Tịnh Tư đều sẽ biến thành độc dược.

Dược tề một đạo, luyện dược vốn là cái động không cái nếu không phải Điền Tịnh Tư có thể luyện khí kiếm tiền thì đã sớm táng gia bại sản.

Đương nhiên hắn không phải là không có thành tựu, trước kia hắn có luyện ra một loại dược tề đó vốn là để dẫn dụ côn trùng, nhưng kết quả hắn lại luyện thành thuốc diệt côn trùng, nhưng hiệu quả cũng không tệ.


Do Điền Tịnh Tư từng làm ra loại dược tề giống như Hoàng Sát dược tề, nên hắn trở thành kẻ có hiềm nghi lớn nhất.

“Còn có người nào khác không?” Tư Đông Phong lại hỏi.

“Cuối cùng còn một người và cũng là người có khả năng nhất là Lâm Sơ Văn."
Tư Đông Phong đột nhiên hướng tới Tư Nam Nguyệt nhìn qua đi, “Lâm Sơ Văn? Như thế nào lại là hắn? Lâm Sơ Văn chính là hoạn thú sư."
Hoạn thú tuy rằng chỉ là một tiểu đạo, nhưng cũng phải tốn rất nhiều thời gian chiêm nghiệm, nếu thân phân của Lâm Sơ Văn vừa là hoạn thú sư kiêm luôn Dược Tề Sư hai chức, vậy cũng thật sự là đáng sợ.

Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng là có chút không thể tưởng tượng, bất quá hắn xác thật thực khả nghi, hôm trước muội ngẫu nhiên biết được Sở Diệp và Lâm Sơ Văn khi đi Hầu thôn, giúp Hầu thôn giải quyết vấn đề Huyết linh quả, Lâm Sơ Văn đã luyện chế ra ủ chín dược tề, giúp Huyết Linh quả mau thành thục, tránh đi nạn châu chấu đột kích."
Tư Đông Phong tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Có việc này?”
Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Ủ chín dược tề có không ít loại, có rất nhiều loại, có những loại có cách luyện chế rất đơn giản, nhưng loại này có tác dụng phụ rất lớn, nhưng mấy cây Huyết Linh Thụ ở Hầu thôn sau khi sử dụng Ủ chín dược tề lại không xảy ra vấn đề, nếu không thì Huyết Linh Thụ đã sớm héo tàn, mà người Hầu thôn cũng không biết Lâm Sơ Văn đã sử dụng lại dược tề gì.

Bất quá, mặc kệ như thế nào, có thể luyện chế ra dược tề có thể ủ chín Huyết Linh Quả thì đã đại biểu dược tề thuật sẽ không quá kém.

Tư Đông Phong cau mày, nói: “Hẳn là không phải đâu.” Luyện chế dược tề vốn sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu Lâm Sơ Văn thật sự là Dược Tề Sư thì căn bản không cần phải cực cực khổ khổ đi làm hoạn thú sư.

“Ngay từ đầu, khi muội đi tra về Lâm Sơ Văn cũng cảm thấy không giống, nhưng khi muội cẩn thận điều tra một chút, thì lại cảm thấy hơn phân nửa chính là hắn.” Tư Nam Nguyệt nói.

Tư Đông Phong có chút không hiểu nói: “Nói như thế nào.”
“Muội đã đi điều tra một chút về thân thế của Lâm Sơ Văn, gia gia hắn chính là Dược Tề Sư, và khi hắn còn là Hồn Sĩ thì đã luyện chế ra một ít dược tề.” Tư Nam Nguyệt nói.

Lâm Sơ Văn khi còn là Hồn Sĩ chính là Dược Tề Sư, nhưng khi thành Hồn Sư lại đổi nghề thành hoạn thú sư, thật sự có chút kỳ quái, đối phương có khả năng cố ý che giấu.

Tư Đông Phong tràn đầy ngoài ý muốn nói:“Có loại sự tình này sao?”
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Mà còn càng khả nghi hơn chính là con hồ ly của Lâm Sơ Văn nó ban đầu vốn có huyết mạch không thuần, vừa sinh ra đã vô cùng xấu xí, nhưng giờ đây lại xinh đẹp, hẳn là đã dùng qua Sơ cấp Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề mới có thể trở nên xinh đẹp, nghe nói, khi gia gia Lâm Sơ Văn mất tích hình như cũng đang nghiên cứu về dược tề thức tỉnh, có khả năng hắn đã kế thừa truyền thừa của gia gia hắn.

“Ý của muội là, Lâm Sơ Văn từ mấy năm trước là đã có thể luyện chế Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề.” Tư Đông Phong nói.

Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Đúng là vậy.”
Tư Đông Phong có chút không dám tin tưởng nói: “Lâm Sơ Văn mới bao lớn a! Nếu là như thế thì hắn đã là thiên tài."
Tư Nam Nguyệt nhún vai, nói: “Thiên tài luôn thích làm những chuyện khác người."
Nếu Lâm Sơ Văn thật sự là vị Dược Tề Sư kia, vậy thì cũng không kỳ quái a! Trước đó vị Dược Tề Sư kia đã ở trong hội dịch hội đã bán ra không ít dược tề, có vài loại đều là rất bất phàm!
Tư Đông Phong trầm ngâm một chút, nói: “Như vậy tính ra, Lâm Sơ Văn cũng có khả năng không nhỏ."
“Còn một chuyện nữa trong khi nạn châu chấu mới bắt đầu, thám tử của chúng ta có báo lại nói lại tiểu độc vương đột nhiên mất đi liên lạc với 8 con châu chấu vương, nhưng trong khi đó ở đây bọn họ lại không có giết được nhiều châu chấu vương như vậy.

Mà theo tin tức thì Lâm Sơ Văn đã thu được 8 thi thể châu chấu vương khi đi làm nhiệm vụ ở Hầu thôn, sau đó thì Hoàng Sát dược tề cũng xuất hiện."
Tư Đông Phong hít sâu một hơi, nói: “Nói như thế thật sự là rất có khả năng.”
“Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thật sứ quá thần bí, không nói, bọn họ có phải Dược Tề Sư hay không, nhưng trên người hai người bọn họ nhất định còn có không ít bí mật." Tư Nam Nguyệt nói.


Tư Đông Phong có chút nghi hoặc nói: “Như thế nào lại nói như vậy?”
“Con Tiểu Bạch miêu của Sở Diệp đã tiến giai Chiến Tướng."
Thú triều sau khi qua đi Tư Tây Hàn đã không ít lần nói về Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, vị sư huynh này của hắn xưa nay tính tình lãnh đạm ít khi khen ai nhưng lại đi khen hai người bọn họ, từ đó có thể thấy được, chiến lực của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trong thú triều là không tầm thường.

Tư Đông Phong ninh mày, nói: “Sở Diệp đã bồi dưỡng con phó sủng kia tới Chiến Tướng cấp rồi sao? Vậy trên tay đối phương còn có sát khí sao."
Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Không chỉ vậy hìn như Sở Diệp giống như không thiếu sát khí.”
“Có ý gì?” Ở Lưỡng Giới Thành bọn họ sát khí đều không nhiều lắm, mà Sở Diệp cư nhiên lại không thiếu sát khí.

"Tầm mấy ngày hôm trước, Phàn gia có người tiến giai Chiến Tướng, mà phần sát khí trên tay bọn họ hình như là dùng Yêu Huyết Thạch để đổi cho Sở Diệp để lấy sát khí." Tư Nam Nguyệt nói.

Sở Diệp cùng Phàn gia giao dịch ngầm, nhưng khi người Phàn gia tiến giai, việc này liền không thể giấu được.

Tư Đông Phong cau mày, nói: “Hai người kia làm sao mà có nhiều sát khí như vậy?”
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mỗi người đều có hai chỉ Hồn Thú đều đã tiến giai, thì yêu cầu bốn phần sát khí, nếu Sở Diệp còn giao dịch đi ra ngoài một phần, vậy tổng cộng là năm phân.

Năm phân sát khí! Mặc dù là lão tổ, muốn sưu tập được năm phân sát khí cũng không dễ dàng.

Tư Nam Nguyệt buông tay, nói: “Huynh hỏi muội, muội biết hỏi ai? Nếu Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư, có lẽ là dùng dược tề đổi lấy sát khí."
Tư Đông Phong có chút tò mò nói: “Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hiện tại đang làm gì?”
Tư Nam Nguyệt lắc đầu, nói: “Nghe nói là đang bế quan.”
Tư Đông Phong nghĩ nghĩ, nói: “Cẩn thận tính ra, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thật đúng là có không ít điểm kỳ quái, hoạn thú hẳn là không có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
Thảo Dược Gà, Long Ngư những cái đó xác thật giá trị không thấp, nhưng hai người tựa hồ tiêu xài càng nhiều hơn, nếu chỉ dựa vào hoạn thú thì sớm đã thu không đủ chi, cho nên nói, hai người hẳn là còn có con đường kiếm tiền khác, nếu Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư thì mọi chuyện liền có thể giải thích.

Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Tuy rằng Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nuôi dưỡng linh thú tương đối đặc biệt, nhưng phí tổn bỏ ra cũng là rất cao! Có lẽ hoạn thú sư chỉ là thứ mà hai người dùng để giấu tai mắt cùng thân phận thật của họ.

Tư Đông Phong cau mày, nói: “Như thế xem ra, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thật đúng là thập phần khả nghi.” Trước kia thì đã có người hoài nghi rằng hai người họ có được di sản của Tử La Tông, đó có lẽ là thật, hai người có lẽ ở Tử La Tông thu được đến đại lượng sát khí, còn cả truyền thừa về dược tề nữa.

“Bọn họ bế quan?” Tư Đông Phong hỏi.

Tư Nam Nguyệt nhíu lại mày, nói: “Nghe nói là bởi vì hai ngày trước trong lúc ngăn chặn thú triều, thì linh hồn bị thương, nên phải bế quan tu dưỡng.” Khi thú triều diễn cùng nạn châu chấu diễn ra Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều xuất lực không ít, nay thế cục đã ổn định, nên khi hai người muốn bế quan, Hồ gia cùng Tiền gia tự nhiên cũng không đi làm phiền bọn họ.

Tư Đông Phong mày nhảy nhảy, nói: “Có khi nào là đã bỏ trốn rồi không?”
“Chắc là không đâu."
Tư Nam Nguyệt cau mày, thầm nghĩ: Hai người kia mấy ngày hôm trước còn rất khỏe mạnh! Vẫn luôn đứng ở tuyến đầu chống đỡ thú triều cùng nạn châu chấu.

Tư Đông Phong híp mắt mắt, nói: “Bế quan bao lâu rồi?”
Tư Nam Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái đã năm sáu ngày gì đó.”
Tư Đông Phong nhấp môi, nói: “Hẳn là đã trốn chạy.” Đi rồi cũng hảo, bọn họ có thể tra được thì người của Ngũ Độc lão tổ, Thanh Vân Tông, Thất Hà Tông sớm muộn gì cũng có thể tra được, Lưỡng Giới Thành tuy rằng thú triều cùng nạn châu chấu đã qua, nhưng trước mắt chết chết, thương thương, trăm phế đãi hưng, lại còn có không ít thực lực đang nhấm vào Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn.

Nếu là đến lúc đó, mấy thế lực lớn liên hợp cưỡng bức, vậy chỉ sợ lão tổ cũng sẽ khó xử, chạy cũng là chuyện tốt..