Editor: Tĩnh
Hai ngày sau, Hạ Sơn đúng hạn tới, Lâm Sơ Văn có chút không muốn cho Sở Diệp đi, nhưng cuối cùng cũng đưa Sở Diệp lên xe ngựa.

Hạ Sơn nhìn hai người lưu luyến mà chia tay có chút nghi hoặc, “Hai người các ngươi sao lại thế này, gì mà lưu luyến không rời, y như tiểu phu thê tân hôn, không đành lòng ly biệt vậy.”
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều bị câu nói của Hạ Sơn làm cho đỏ cả mặt, Sở Diệp cũng không chậm trễ nữa, đi theo Hạ Sơn khởi hành.

Lâm Sơ Văn ở cửa nhìn xung quanh một hồi lâu, rồi vào phòng.

Sở Diệp đi theo Hạ Sơn, cùng thương đội hợp mặt.

Sở Diệp thấy một thương đội chạy dài năm sáu cây số, giống Hồn Thú của Hạ Sơn đều là Hỏa Vân Mã chừng mấy chục con, ngựa phẩm chất cao như Long Câu, Kim Giác Mã, Hắc Vân Đạp Tuyết Mã cũng có không ít.

“Đông người thật a!” Sở Diệp nói.

Hạ Sơn gật gật đầu, có chút đắc ý nói: “Người đông thì càng an toàn a! Đẫn đầu thương hội chính là Hồn Sư, từ nơi này đến Vĩnh An Thành không mấy yên ổn, trên đường có không ít tội phạm, sơn tặc, một ta thì không có can đảm đi đâu.”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Hồn Sư a! Kia cũng thật lợi hại đâu.”
Hạ Sơn cười cười, nói: “Đúng vậy.”

Sở Diệp hướng đầu lĩnh thương đội mà nhìn vài lần, là người có râu quai nón.

Bên cạnh còn có một con Long Câu Mã.

Thoạt nhìn rất uy phong, mấy thương nhân quay quanh đầu lĩnh không biết là đang nói gì ai cũng mang gương mặt lấy lòng.

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp, nói:" thủ lĩnh chúng ta có phải rất uy phong không!”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
Hạ Sơn đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: “Thủ lĩnh chúng ta, đi một chuyến tiền thuê là 3000 đồng vàng, nghe nói, còn có 8000 đồng vàng là khoản thu nhập thêm.”
Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “ cũng thật lợi hại!” Khoản thu nhập thêm so tiền thuê cao hơn nhiều sao?
Hạ Sơn gật đầu, tràn đầy hâm mộ nói: “Đúng vậy! Ta kỳ thật, cũng không ham muốn vị trí đó, như bây giờ thì tốt rồi, mà cũng không cần kiếm nhiều tiền như vậy, một tháng một ngàn đồng vàng liền hảo.”
Sở Diệp cong cong khóe miệng, thầm nghĩ: Sớm muộn gì hắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả thủ lĩnh.

Thương đội không ở Trúc Khê Trấn trì hoãn qua lâu lắm, sau đó liền khởi hành.

Dọc theo đường đi, đại bộ phận thời gian đều là ngồi trên xe ngựa, hành trình có chút buồn tẻ, Tiểu Ngân ngẫu nhiên sẽ cho ong đàn ra ngoài thông khí.

Trên đường hoa dại không ít, tuy rằng là số lượng không phải rất nhiều, nhưng dù nhiều ít cũng có thể thu được một chút mật ong.

Lúc chạng vạng, bởi vì phía trước không thôn, sau không khách điếm, mọi người chỉ có thể ở ven đường nghỉ ngơi.

“Sở thiếu.”
Sở Diệp nhìn sắc mặt ngưng trọng Hạ Sơn, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Hạ Sơn cau mày, nói: “Ngân Sí Ong của ngươi tuyệt đối là cấp 3.” Phía trước Hạ Sơn còn không xác định, lần này lại có thể xác định.

Sở Diệp: “……”
“Ong trong đàn hình như có Ngân Sí Ong cấp 2.”
Nếu Ngân Sí Ong cấp 3 muốn khống chế Ngân Sí Ong cấp 2 cũng không dễ dàng, Hạ Sơn nhìn những con ong đi thải mật trở về đều Ngân Sí Ong cấp 2, sau một hồi lâu quan sát mới xác nhận được cấp bậc của đối phương.

Lúc trước Hạ Sơn luôn cảm thấy kỳ quái, Hỏa Vân Mã của hắn tựa hồ rất sợ Tiểu Ngân, Hạ Sơn nghi ngờ Hỏa Vân Mã của mình có vấn đề, này ngẫm lại lại cảm thấy có thể là cấp bậc của Tiểu Ngân so với Hỏa Vân Mã cao hơn.


Tuy nói Hồn Sủng không lấy hình thể luận anh hùng, nhưng khi phát hiện Hỏa Vân Mã của bản thân, cấp bậc cư nhiên so ra kém một con tiểu ong mật, thậm chí thủ hạ của đối phương có con cấp bậc ngang ngữa giai vị với Hồn Sủng của mình, trong lòng Hạ Sơn vẫn là có chút hụt hẫng.

Sở Diệp thở ra một hơi, nói: “Có muốn ăn hay không mật ong.”
Hạ Sơn sắc mặt nhăn nhó một chút, hung tợn nói: “Muốn!”
Hạ Sơn nhìn thần sắc Sở Diệp, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, chịu không nổi sự dụ hoặc của mật ong.

Sở Diệp ở trong lòng thở dài, lần trước Tiểu Ngân đi trong núi dùng uy áp vương giả mà bức bách ba con Nhị giai cùng mười chỉ Nhất giai Ngân Sí Ong trở về cùng nó.

Trong núi ong chúa thống lĩnh vẫn còn.

Nếu Nhị giai Ngân Sí Ong, mà lưu tại Long Nhai Thôn, sẽ dễ dàng để chúng trốn chạy, bất quá, đi Long Nhai Thôn xa, lại không giống nhau.

Tìm không thấy đường về, thoát ly ong đàn, Ngân Sí Ong rất khó sinh tồn, như thế chỉ có thể đi theo Tiểu Ngân, trở thành ong đào tẩu.

Sở Diệp bảo Tiểu Ngân lợi dụng khoảng thời gian ra ngoài này, mà hoàn toàn khuất phục đám Ngân Sí Ong này làm cho chúng trở thành thuộc hạ trung thành của Tiểu Ngân.

Ngân Sí Ong bình thường tư tưởng tương đối đơn giản, sau một khoảng thời gian, hẳn là sẽ liền quên mất ong vương trong núi, mà quy phục Tiểu Ngân.

Ba con Ngân Sí Ong Nhị giai mười con Ngân Sí Ong Nhất giai, chúng là một lực lượng không nhỏ, Tiểu Ngân nếu có thể hoàn toàn đem cổ lực lượng này hóa thành thuộc hạ của nó, như vậy đàn ong chiến lực, liền có thể tăng lên mấy thành.

Không lâu sau thì tới Hoán Hoa Cốc rồi, Sở Diệp lưu tại Hoán Hoa Cốc, thương đội tiếp tục hành trình.


Thương đội đi rồi, Sở Diệp tìm một địa phương an toàn, lấy ra la bàn tiến hành trinh trắc.

Sau khi cẩn thận trinh trắc, Sở Diệp mới tìm mấy một số khu vượt an toàn, thì liền bắt đầu phóng ong.

Ở Hoán Hoa Cốc bây giờ chính là lúc bách hoa nở rộ, ở ngoài sơn cốc thôi mà có thể ngửi được mùi hoa lan tỏa nồng đậm.

Lúc trươc đàn ong bởi vì thiếu phấn hoa nên sớm đói bụng từ lâu, lần này tới nơi mà hoa lá xum xêu như vậy liền không chờ nổi mà gấp gáp bay ra ngoài.

Bên trong Hoán Hoa Cốc thập phần nguy hiểm, rất ít người dám vào, bên ngoài Hoán Hoa Cốc thì lại có không ít người lưu lại hái thuốc, còn có một vài cặp tình lữ ở bên ngoài ngắm hoa, hôn môi, còn có ngươi càng phóng đãng, trực tiếp đánh lên dã chiến.

Sở Diệp không cẩn thận thấy được hai lần thứ mà thiếu nhi không nên xem thập phần xấu hổ.

Bên trong Hoán Hoa Cốc tuy rằng nguy hiểm, nhưng linh dược rất đông đảo, có không ít người vào núi hái thuốc, trong núi hiện thời có không ít người đang hái thuốc.

Sở Diệp đi qua một góc cây, liền đi vào rừng..