Editor: Tĩnh
Lúc chạng vạng, thôn trưởng tìm tới nhà.

“Diệp thiếu, người ta đều đã tìm đủ, khi nào khởi công a!” Thôn trưởng hỏi.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Càng nhanh càng tốt.”
Thôn trưởng chần chờ một chút, “Vật liệu xây nhà, ngươi tính toán làm sao!”
Người trong thôn nghèo khổ, vật liệu xây nhà thường là gỗ, gạch đá gì đó, có rất nhiều thứ đều là từ trong núi nhặt về, thật sự không đủ, mới đi mua một ít.

Sở Diệp là Hồn Sủng Sư, năng lực kiếm tiền cao, tùy tiện bán một đợt mật ong chính là có từ mấy chục đến cả trăm đồng vàng, chắt hẵn là sẽ không lên núi nhặt vật liệu đâu.

“Công việc xây nhà liền giao cho thôn trưởng lo lắng, nếu đi mua vật liệu vẫn là còn thỉnh người giúp đở, đều từ bên trong khấu trừ, nếu lại không đủ ta sẽ đưa thêm.” Sở Diệp lấy hai mươi cái đồng vàng giao cho thôn trưởng.

Thôn trưởng nhìn trong tay đồng vàng, vội không ngừng nói: “Hai mươi cái đồng vàng, hẳn là đủ rồi.”

Xây nhà thật sự rất phiền phứt, Sở Diệp không thể tốn quá nhiều thời giờ vào đó, tốn thời gian vào đó, không bằng vào núi săn thú.

“Thôn trưởng đối thịt ngưu có hứng thú.” Sở Diệp hỏi.

Thôn trưởng xấu hổ cười cười, nói: “Con trâu lớn như vậy, chất là năm sáu trăm cân đi, ăn hết sao?”
Sở Diệp nhún vai, nói: “Đại khái là ăn không hết.” Tiểu hồ ly ăn uống không nhỏ, nhưng cũng không phải là động không đáy.

“Bây giờ không phải muốn xây nhà sao? Dứt khoát chia cho công nhân ăn đi.”
Thôn trưởng sửng sốt một chút, nói: “Này như thế thì có hơi quá không.” Không nghe nói, nhà ai xây nhà là dùng thịt hung thú để chiêu đãi nhân công cả, này cũng quá xa xỉ.

Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: “Này có cái gì?” Dù sao ăn cũng không hết có gì mà lãng phí.

Thôn trưởng gật gật đầu, nói: “Diệp thiếu đã quyết định như vậy, thì như vậy đi.”
Vì mấy cái buồng ong của Sở Diệp, mà ở trong thôn dẫn tới một trận bàn tán xôn xao.

“Sở thiếu, thật là người tốt a! Xây căn nhà, mà cấp thịt hung thú cho nhân công ăn.”
Thịt hung thú ẩn chứa khí huyết phong phú, nếu có thể ăn được thì đối thân thể nhất định có nhiều chổ tốt..

Thịt hung thú mà Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo săn về ăn cũng không hết, cũng lười bắt xe lên trấn bán ra, dứt khoát đổi thành tiến công và làm thức ăn cho công nhân.

Sau đó khi tính tiền công, mỗi cái công nhân tan tầm, thì trực tiếp lãnh một đao thịt đi.

Thịt hung thú là hàng xa xỉ, ngày thường thôn dân là luyến tiếc mua ăn, Sở Diệp chỉ bán có nửa giá, công nhân tự nhiên càng nguyện ý muốn thịt hung thú, cải thiện một chút bửa ăn trong nhà.

Bởi vì Sở Diệp đãi ngộ thật tốt quá, trong thôn người đều tranh nhau tới làm giúp.


A Lực nhà ta ăn thịt hung thú nhờ đó mà cường tráng lên rất nhiều, khí sắc cũng khá hơn trước.”
“Nghe nói, ăn nhiều thịt hung thú, còn có cơ hội trở thành Hồn Sủng Sư nữa đó, cho nên, tiểu hài tử của một ít đại gia tộc, mỗi ngày đều ăn thịt hung thú.”
“Lúc trước một con trâu lớn như vậy! Cũng không biết làm như thế nào giết được.”
“Hôm nay giống như lại đổi thức ăn, là thịt của Thái Hoa Xà, rất tươi ngon, nghe nói, ăn làn da của nó sẽ giúp da ngươi ăn có một làn da bóng loáng đấy.”
“Hai con Hồn Sủng của Diệp thiếu cùng Lâm thiếu, thật đúng là hung tàn, không có cái gì mà chúng không giám săn.”
“Vậy phòng ở xây xong, liền không thể đổi thịt nữa rồi.” phụ nhân áo xanh có chút tiếc nuối nói.

Nhưng người đàn ông trong nhà phụ nhân áo xanh, đều đang ở nhà Sở gia làm công, mỗi ngày đều có thể lãnh được năm sáu cân thịt, trong nhà giống như đang ăn tết mỗi ngày đều ăn thịt, người trong nhà ăn tới đều béo một vòng.

Nghe được phụ nhân áo xanh nói, mấy cái phụ nhân khác hai mặt nhìn nhau, hận không thể khiến cho nhà Sở Diệp lại xây thêm một trăm buồng ong.

Bởi vì có rất nhiều người hỗ trợ người, ba buồng nuôi ong của Sở Diệp, tốn thời gian mười ngày liền xây xong.

Phòng ở xây xong, Sở Diệp tặng những người đến hỗ trợ mười cân thịt hung thú coi như làm tạ lễ, làm thôn dân cao hứng tới sắp hỏng rồi, rất nhiều thôn dân cũng lôi kéo Sở Diệp làm quen, nói lần sau lại có xây thêm buồng ong, nhất định phải tìm bọn họ hỗ trợ.

Phòng ở xây xong trước kế hoạch rất nhiều, hai mươi đồng vàng làm tiền công kia cuối cùng còn thừa hai cái, Sở Diệp trực tiếp đem hai đồng vàng đưa cho thôn trưởng xem như phí vất vả.

Tân phòng rốt cuộc cũng hoàn công, Sở Diệp đem thùng nuôi ong chuyển vào tân phòng bên trong.


Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Đàn ong dọn vào nhà mới, nhìn ngươi thật cao hứng a!”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi, chúng nó quá ồn, luôn làm ồn làm ta luôn ngủ không yên.” Cũng may buồng ong đã xây xong, cách nơi ở một khoảng cách, cuối cùng có thể giải thoát rồi.

Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp oán giận, không khỏi mỉm cười.

Phòng ở xây xong, Vương thợ mộc lại đưa tới một trăm thùng nuôi ong, ong đàn mà Tiểu Ngân mang về cuối cùng có an trí ổn thỏa rồi.

Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo thường hay vào núi săn thú, mỗi lần đi trong núi, phần lớn đều sẽ không đi tay không mà về.

Bởi vì thường xuyên kết bạn đi săn thú, Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo quan hệ càng ngày càng tốt, hai đứa nó phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý.

Một hồ một ong hợp tác, lục tục giết chết ba con hung thú cấp 6 ở trong núi, theo thời gian chuyển dời, hung thú cấp 4 đều không rơi vào mắt của tụi nó..