Editor: Tĩnh
Bầy sói am hiểu ẩn núp, bất quá, có la bàn ở đây, căn bản không che giấu được, Tiểu Ngân dựa theo chỉ dẫn của Sở Diệp, suất lĩnh đại quân, hướng tới bầy sói mà giết qua, thực mau ong đàn liền cùng bầy sói chính diện giao phong.

“Lệ!” Tiểu Ngân thét dài một tiếng, Ngân Sí Ong đàn phụ họa Tiểu Ngân, phát ra Sóng Âm Công Kích.

Hàng ngàn hàng vạn Ngân Sí Ong ong cùng lúc phát động, đâm thẳng vào linh hồn, âm thanh sắc bén Ong Minh Thanh dẫn tới bầy sói hoảng hốt một chút.

Một đạo thân ảnh tuyết trắng nhảy tới rồi trước mặt bầy lang, một móng vuốt đem đầu lang cắt rớt xuống đất máu chảy đầm đìa Hồn Tinh cũng bị đào ra.

Tiểu Ngân dùng Sóng Âm Công Kích có thể ở khoảnh khắc tập kích thần hồn, mà ong đàn có thể phụ trợ thêm vào Sóng Âm Công Kích làm tác dụng của chiêu thức càng cao hơn, đầu lang trong nháy mắt hoảng hốt, liền cho Tuyết Bảo cơ hội.

Sở Diệp nhìn con sói kia ngã xuống đất, trừng lớn mắt.

Sở Diệp đã sớm biết, lấy thực lực của Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân, xử lý một con lang cấp 5, không tính là việc khó, nhưng Sở Diệp không nghĩ tới, một khi ong đàn liên thủ, có thế trong nháy mắt hạ gục một con hung thú cùng cấp một cách dễ dàng.

Sói đầu đàng vừa chết, bầy sói có chút hỗn loạn, Tuyết Bảo ở bên trong bầy, trái đánh phải né, thực mau lại xử lý được thêm mấy con sói.

“Móng vuốt của Tuyết Bảo, thực sắc bén a!”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Tuyết Bảo cũng thức tỉnh truyền thừa ký ức.”
Sở Diệp gật gật đầu, thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng là Thượng phẩm Hồn Thú, chiến lực so với Hồn Thú bình thường càng thêm mạnh hơn mấy phần.

Sói đầu đàng vừa chết, những con sói còn lại thì một mảnh hỗn loạn.

Tiểu Ngân tiếp đón ong đàn đối bầy sói tiến hành vây công, Sở Diệp có chút kinh ngạc phát hiện, ong đàn công kích vào nữa thân dưới của bầy sói, không ít đầu sói bị công kích vào tử huyệt, ngã trên mặt đất quỷ khóc sói gào, thoạt nhìn, thê thảm vô cùng, Sở Diệp có chút ngượng ngùng xoa xoa mặt.

Trong đội ngũ của Tiểu Ngân có hai con Ngân Sí Ong cấp 5, uy lực châm độc của Ngân Sí Ong cấp 5 cũng không tầm thường, một con lang cấp 4 trúng sau khi trúng độc châm, tốc độ chạy trốn cũng giảm mạnh, bị Tuyết Bảo một chưởng chụp nát đầu.

Một ít lang cấp bậc thấp, không cần Tuyết Bảo ra tay, ong đàn trực tiếp giải quyết.

Bầy sói mang thù, Sở Diệp có la bàn chỉ dẫn, đem tất cả sói đàn giải quyết không chừa dù một mầm móng hậu quạn nào.


Lâm Sơ Văn đem tai trái của bầy sói cắt xuống, con sói cấp 5, thì trực tiếp lột lấy da thú.

Châu phủ treo thưởng giết chết một con lang cấp một đồng vàng, dù có giết chết được sói cấp bậc cao cũng không có thêm khen thưởng, Lâm Sơ Văn không tính toán đem tai của con sói cấp 5 nộp lên trên, cấp 4 cũng không nộp, bọn họ không thiếu mấy cái đồng vàng, cũng muốn không thế rêu rao.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ không đến một nén nhang, bầy sói liền đều đã chết.

Sở Diệp nhìn la bàn, híp híp mắt, nói: “Vương thị huynh muội cùng đã gặp bầy sói.”
Lâm Sơ Văn hướng tới la bàn nhìn qua đi, hắc mặt, nói: “Dựa theo lộ tuyến, bọn họ chắc là muốn xuống núi.”
Lâm Sơ Văn nhấp môi, Vương thị huynh muội cư nhiên hướng Mai Thôn mà chạy trốn, hai huynh muội này chẳng lẽ là tưởng đem bầy sói dẫn tới trong thôn hả? Trong thôn phần lớn đều là bình dân a!
Trong núi địa hình phức tạp, chạy trốn trên đó tự nhiên không bằng vào trong thôn, nói không chừng thôn dân còn có thể hỗ trợ kéo dài một chút, Vương thị huynh muội không địch lại bầy sói, đem bầy sói dẫn tới trong thôn, đối hai người mà nói là lựa chọn không tồi, vậy trong thôn lại không biết sẽ vì như thế mà chết bao nhiêu người.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn bộ dáng, ước chừng đoán được Lâm Sơ Văn suy nghĩ cái gì.

Đây thế giới mà Hồn Sủng Sư là chúa tể, thường dân địa vị rất thấp, rất nhiều Hồn Sủng Sư đều là sẽ không cố kỵ chết sống của thường dân.

“Chúng ta cũng hồi thôn đi, vòng qua đi, từ sau lưng tập kích.” Bọn họ tốc độ rất nhanh nói, hẳn là tới kịp ở cửa thôn.

Cũng sẽ đuổi kịp Vương thị huynh muội, kể từ đó, cũng có thể cứu một ít thôn dân.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Hảo.”
Giải quyết vừa xòn bầy sói, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân không tốn bao nhiêu phí lực, đúng lúc còn chưa đã thèm đâu, nghe được xuống núi còn có thể đánh tiếp, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân đều thập phần hưng phấn, gấp không chờ nổi hướng dưới chân núi vọt đi xuống.

Sở Diệp cùng Tuyết Bảo đuổi tới dưới chân núi, bầy sói đã vào núi.

Vương thị huynh muội cùng một ít thôn dân của Mai Thôn, đang cùng bầy sói giao chiến, Mai Thôn tuy rằng phần lớn đều là bình dân, nhưng trong đó cũng không thiếu những người biết cung tiễn, quyền cước hảo thủ, thôn dân lực lượng bạc nhược, bất quá, nhiều ít vẫn giúp Vương thị huynh muội giảm bớt một ít áp lực.

Bởi vì trước đã biết tin tức của bầy sói, thôn dân Mai Thôn đào không ít bẫy rập, thôn dân không đối phó được những con cấp 5, cấp 6 nhưng đối phó một ít cấp 1 cấp 2 đảo cũng không nói chơi.

Trong thôn tình hình chiến đấu kịch liệt, mấy cái thôn dân nhìn thấy hai người tức khắc tinh thần phấn chấn lên.


Tiểu Ngân vừa thấy bầy sói, liền suất lĩnh ong đàn giết qua, trong lúc nhất thời, đại lượng sói bị ong chít, chúng kêu la thảm thiết.

Vương Diệu nhìn thấy ong đàn tập kích vị trí kia của mấy con sói nên “A!” Một tiếng, mặt đỏ hồng.

Tiểu hồ ly nhảy tới chổ Vương Diệu, một vuốt đã chụp chết một con sói xám đang định tập kích Vương Diệu.

Vương Diệu nhìn thấy phương thức công kích của ong đàn thì quá mức kích động, trong lúc nhất thời xem nhẹ sự hiện diện của bầy sói, thiếu chút nữa là bị sói xám đánh lén thành công.

Thân hình Tiểu hồ ly linh hoạt thoán động ở trong bầy sói bên, sói cấp 4 căn bản không phải đối thủ của nó, móng vuốt thoáng động liền lấy ra một viên Hồn Tinh.

Có đàn ong cùng Tuyết Bảo gia nhập, tính uy hiếp của bầy sói bị giảm đi.

Thôn trưởng Mai Thôn thấy Vương thị huynh muội cư nhiên lại dẫn bầy sói tới trong thôn, trong lòng vừa giận lại bi ai, cho rằng lần này lại chạy trời không khỏi nắng, không nghĩ tới, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tìm lại đây, hòa hoãn tình thế.

Nhìn tiểu hồ ly xuống tay sắc bén, thôn trưởng Mai Thôn dù ngốc cũng biết, thông tin mà thôn trưởng Long Nhai Thôn cung cấp cho ông là hai người đều có Hồn Sủng là cấp 3 là có sai lầm.

Đồng dạng đều một con sói, mà Hồn Thú của Vương thị huynh muội cũng phải dây dưa một hồi lâu cũng không bắt được, tiểu hồ ly lại chỉ cần một vuốt là có thể chụp chết.

Thôn trưởng Mai Thôn liền nghĩ đến chính mình lúc trước cảm thấy tiểu hồ ly quá mảnh mai, tức khắc lại cảm thấy bản thân đúng là không có chỗ dung thân mà.

Tiểu hồ ly liền chém đứt mấy cái đầu lang, làm con sói đầu đàn chú ý tới.

Sói đầu đàn nhảy tới trước mặt tiểu hồ ly, tiểu hồ ly đem mở tạc đuôi ra, lắc lắc, trên người toát ra từng trận bạch quang.

Sói đầu đàn thất thần tiểu hồ ly lại một vuốt trảo khai đánh ngây bụng, yếu điểm của sói là nằm ở phần eo, ở đó là bạc nhược nhất.

Sở Diệp xem tấm tắc bảo lạ, thầm nghĩ: Mỹ hồ kế cư nhiên lại dùng tốt như vậy, Tuyết Bảo sau khi biến thành xinh đẹp, cư nhiên liền có thể mê hoặc cả Hồn Thú cấp thấp.


Rất nhiều hồ thú đều có kỹ năng mê hoặc, có thể dùng bề ngoài nhu nhược để mê hoặc đối thủ, bất quá, hình như chỉ có thể mê hoặc một ít Hồn Thú có cấp bậc thấp hơn mình mà thôi.

Sói đầu đàn bị thương, lập tức thanh tỉnh, ánh mắt nhìn tiểu hồ ly, có chút hung ác.

Tiểu Ngân hạ lệnh ong đàn, vây quanh rậm rạp bao trùm cả người con sói.

Mấy con Ngân Sí Ong, dưới mệnh lệnh của Tiểu Ngân, điên cuồng hướng miệng vết thương mà tiêm độc châm vào.

Nọc ong từ miệng vết thương tiến vào thân thể, nhanh chóng lan tràn, chiến lực giảm đi.

Tiểu hồ ly nhân cơ hội này, xoát xoát móng vuốt, miệng vết thương nhanh chóng mở rộng, ruột trong bụng đều rớt ra.

Tiểu hồ ly dùng một móng vuốt móc ra tinh hạch, rồi đem bỏ vào túi ở trên cổ.

Thấy Sở Diệp làm cho Tiểu Ngân một cái túi tiền, treo ở trên người, tiểu hồ ly thấy thích, liền bảo Lâm Sơ Văn cũng làm cho mình một cái.

Sói đầu đàng vừa chết, bầy sói còn lại không đáng để lo, thực nhanh sau đó mọi người ở đây liên hợp lại, quét sạch không còn.

Bầy sói được giải quyết, thôn dân trong thôn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, thôn trưởng Mai Thôn nhìn Sở Diệp bằng ánh mắt tràn ngập cảm kích, sắc mặt Vương Hà đen không thể tả.

Vương Hà vốn không đem Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn để vào mắt, lúc trước còn một hồi châm chọc mỉa mai, kết quả lại phải để đối phương tới cứu, trên mặt có chút không nhịn được.

Vương Hà tới Mai Thôn, trừ bỏ vì tiền thưởng, càng nhiều vẫn là vì tinh hạch của bầy sói, mắt thấy Hồn Tinh đều bị tiểu hồ ly cấp thu, liền càng hụt hẫng.

“Hai vị thật lợi hại a! Lúc trước, ta đúng là không có mắt.” Vương Diệu nhìn tiểu hồ ly, thần sắc có chút khác thường.

Lúc trước Vương Diệu nhìn tiểu hồ ly, còn tưởng rằng chỉ là một con Hồn Sủng bình thường, nhưng khi nhìn thấy tiểu hồ ly đại sát tứ phương, mới phát hiện tiểu hồ ly lợi hại, lúc này tiểu hồ ly cả người tắm máu, nhìn dơ hề hề, Vương Diệu nhìn tiểu hồ ly, thật ra lại thêm vài phần si mê.

Vương Hà nhìn Sở Diệp, hừ lạnh một tiếng, “Sở thiếu nếu lợi hại như vậy, lại che mình kỷ như vậy, không biết duyên cớ gì lại lừa gạt chúng ta.”
Sở Diệp cười cười, nói: “Ta chỉ là không muốn quá rêu rao.”
“ Nãy giờ chúng ta giết được không ít sói.

Không bằng chúng ta phân một nữa cho hai vị.” Sở Diệp nói.


Vương Hà hừ lạnh một tiếng, “Đồ tốt đều bị các ngươi lấy, nhưng lại muốn chúng ta ăn cơm thừa canh cặn sao?”
Sở Diệp nhíu mày đầu, nói: “Tiểu hồ ly ăn uống có chút đại, lại còn là hộ thực thần, ta cũng không có biện pháp a! Cũng may Tuyết Bảo tuy rằng hộ thực, nhưng chỉ lấy phần nên lấy mà thôi.”
Tiểu hồ ly tuy rằng lấy không ít Hồn Tinh, nhưng đó đều là chiến lợi phẩm của nó, Vương thị huynh muội giết lang thú lấy đi Hồn Tinh, mà hắn cũng có nói gì đâu.

Hắn cùng Lâm Sơ Văn không đuổi tới, Vương thị huynh muội nói không chừng sẽ khó lưu lại được tánh mạng, tính ra hắn còn có ân cứu mạng đối với hai người bọn họ, Sở Diệp nhưng không hào phóng đến mức đem Hồn Tinh đi trợ cấp người ngoài.

“Xin lỗi, tộc huynh không phải ý tứ này, lần này đã làm phiền hai vị”
Vương Hà lắc lắc tay áo rồi trực tiếp rời đi.

Sở Diệp thầm nghĩ: Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia a! Vương Hà giết cũng được mấy con, tính tiền thưởng cũng khoảng một hơn trăm đồng vàng, vị đại thiếu gia nào đó vì quá mất mặt, nên tới Hồn Tinh cùng đồng vàng cũng không cần.

Nếu Vương Hà không cần, Sở Diệp liền dứt khoát bảo thôn trưởng tự dự lấy.

Lang thú tập kích thôn, khiến trong thôn đã chết vài thôn dân, những thôn dân mà nhà có người mất cũng cần tiền để xử lý hậu sự, vừa lúc này một bút đồng vàng này có thể lấy làm tiền an ủi.

Vương Hà vì quá mất mặt, nên lúc rời đi cũng không cùng người trong thôn nhiều chào hỏi.

Sau khi Vương thị huynh muội rời đi thôn trưởng có chút xấu hổ tiến lên, có chút câu nệ nói: “Lần này ít nhiều cũng nhờ hai vị, sau đó ta có chuẩn bị tiệc rượu, coi như vì hai vị khánh công.”
Trước đó Vương thị huynh muội đem bầy sói dẫn tới trong thôn quá đột nên không kịp phòng ngừa, khiến trong thôn đã chết đi vài thôn dân, nhưng gặp phải lang họa, có thể bảo hạ đại bộ phận thôn dân đã là không dễ, thôn trưởng cũng không dám oán than gì.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không vội, trên núi còn có một đám lang.”
Thôn trưởng nghe được Sở Diệp nói, tức khắc sắc mặt đại biến, “Sao còn có một đám lang, đây không phải là không cho thôn dân con đường sống sao!”
Sở Diệp cũng không thèm để ý nói: “Không có gì ghê gớm, đám lang còn lại trên núi thực lực so với đám trước đám kia thực lực thấp hơn rất nhiều, ta sẽ giải quyết.”
Thôn trưởng nghe được Sở Diệp nói, vội không ngừng nói: “Như thế, hết thảy liền phó thác cho Sở thiếu.”
Trên núi đệ có ba bầy sói, nhưng thực lực bầy sói này yếu hơn rất nhiều nên Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn để chúng lại để tiêu diệt cuối cùng.

Giết chết ba bầy sói, trên tay Sở Diệp liền có không ít Hồn Tinh chất lượng không tồi, còn có thêm sáu bảy trăm đồng vàng, xem như một bút thu vào không tồi.

Thu thập xong bầy sói, tiểu hồ ly một thân đầy máu, trên người không ít lông đều thắt lại với nhau.

Lâm Sơ Văn mượn thôn dân một cái bồn tắm lớn để giúp tiểu hồ ly tắm rửa.

Tiểu hồ ly sau khi tắm xong lông tóc xoã tung, nhìn càng đáng yêu thêm vài phần, một chút cũng không nhìn ra trước đó nó vừa đại sát tứ phương bộ dạng thì hung tàn..